Trong nháy mắt, một ngày mới đã đến, Diệp Phàm ăn xong bữa sáng, nói một câu với Đường Sở Sở, rồi chuẩn bị dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ đến quận Hoài Giang.
Lúc này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, chính là Xuân Lan gọi tới.
“Thiếu chủ, xảy ra chuyện rồi!”
Giọng điệu của Xuân Lan hơi nghiêm trọng, nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
Xuân Lan trực tiếp nói cho Diệp Phàm biết chuyện treo thưởng của tổ chức Ám Võng.
“Năm tỉ đổi lấy mạng của tôi?”
“Ai hào phóng vậy?”
“Mạng của tôi đáng giá như vậy sao?”
Diệp Phàm cười hỏi.
“Thiếu chủ, chúng tôi chưa điều tra được người phát lệnh treo thưởng này, nhưng chuyện này khiến cho cả thế giới Hắc Ám phải bàn tán.”
“Theo tình báo của Bách Hoa Lâu, đã có không ít sát thủ, cường giả Hắc Ám, thậm chí là quân đoàn đánh thuê đang lẻn vào Long Quốc chuẩn bị ra tay với thiếu chủ, thậm chí còn có không ít thế lực Hắc Ám cũng chuẩn bị ra tay rồi!”
“Thiếu chủ, tình huống bây giờ của ngài rất nguy hiểm. Tôi đã liên lạc với người cầm lái, cô ấy sẽ lập tức phái cao thủ tinh nhuệ của Bách Hoa Lâu đến bảo vệ thiếu chủ!”
Giọng điệu của Xuân Lan nghiêm trọng nói.
“Xuân Lan, cô không cần lo lắng, năm tỉ đã muốn mạng của tôi, bọn họ nghĩ đơn giản quá rồi!”
Diệp Phàm không cho là đúng, nói.
Cho dù biết bản thân đã trở thành cái bánh thơm ngon trong mắt vô số cường giả Hắc Ám, nhưng Diệp Phàm vẫn không có bất cứ sợ hãi nào, thậm chí cũng không có một chút căng thẳng.
Muốn giết hắn, không dễ dàng như vậy!
“Thiếu chủ, lần này ngài phải đối mặt với vô số thế lực Hắc Ám đấy, không thể lơ là!”
Xuân Lan trầm giọng nói.
“Không cần lo cho tôi, cô phái người bảo vệ tốt cho bà xã của tôi là được!”
Diệp Phàm nói xong rồi cúp điện thoại, dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ đến quận Hoài Giang!
Ở Căn cứ Chiến Bộ Đế Đô.
“Long soái, bây giờ phải làm sao?”
“Những thế lực Hắc Ám và vô số sát thủ, quân đoàn đánh thuê kia, còn có nhiều cường giả Hắc Bảng đều đến Long Quốc rồi!”
Quân Đao nhìn Long Chiến Thiên, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Thằng nhóc này đúng là khiến người hận. Năm tỉ chỉ để mua mạng của hắn, còn đáng giá hơn mạng của lão già này nha!”
Long Chiến Thiên cười nói.
“Long soái, ngài còn cười được, mặc dù thực lực của hắn mạnh, nhưng đối mặt với nhiều cường giả Hắc Ám như vậy, sợ rằng cũng khó chống đỡ được. Có cần lập tức thông báo với người của cửu đại quân đoàn và sở tuần tra, ngăn chặn những thế lực Hắc Ám này tiến vào biên giới không?”
Quân Đao trầm giọng hỏi.
“Không cần, cứ để bọn họ đến!”
Long Chiến Thiên nói thẳng.
Nghe vậy, Quân Đao sửng sốt, hỏi: “Long soái, đây là tại sao?”
“Cậu nói xem, nếu như thằng nhóc này thật sự là đệ tử của Tiêu Thiên Sách, một khi hắn gặp nguy hiểm, tên Tiêu Thiên Sách kia có thể kiềm chế được không?”
Ánh mắt Long Chiến Thiên liếc nhìn Quân Đao.
Ánh mắt Quân Đao lập tức ngưng lại, nói: “Long soái là muốn dùng hắn để dụ chiến thần Tiêu Thiên Sách ra ư?”
“Đúng vậy, nếu thằng nhóc đó không chịu nói ra chỗ ở của tên Tiêu Thiên Sách kia, vậy thì để tự Tiêu Thiên Sách ra ngoài!”
“Cậu thông báo xuống dưới, chuyện này bất cứ ai cũng không được nhúng tay!”
Long Chiến Thiên trầm giọng nói.
“Nhưng lỡ như hắn có sơ xuất gì thì phải làm sao?”
Quân Đao lo lắng hỏi.
“Cậu đi thông báo với Long Hồn, để bọn họ đến Thiên Hải, một khi hắn thật sự có nguy hiểm, thì hãy cứu hắn. Còn những thế lực Hắc Ám kia nếu như dám làm hại người vô tội, thì đều giết chết không tha!”
Vẻ mặt Long Chiến Thiên uy nghiêm nói.
“Vâng!”
Quân Đao gật đầu.
Trong tòa cao ốc nào đó của Thiên Hải, bên trong đang cử hành một buổi bán đấu giá ngầm, người ngồi ở hiện trường đều là Tổng giám đốc và đại diện của các công ty tập đoàn lớn.
Lúc này, Đường Sở Sở mặc một bộ đồ công sở, khí thế đầy đủ bước vào trong, Tôn Tiểu Tiểu ôm tài liệu đi theo sau.
“Chủ tịch Đường!”
Tổng giám đốc của những công ty này nhao nhao đứng dậy cung kính nói với Đường Sở Sở.
Vì lượng tiêu thụ bốc lửa của đan Trú Nhan, bây giờ giá trị thị trường của tập đoàn Đường Thị không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.
Đường Sở Sở đã trở thành người mới nổi của thương giới cả Long Quốc, vị trí cực cao. Cho nên Tổng giám đốc của những công ty có mặt ở đây đều cung kính với cô đến cực điểm!
Đối với điều này, Đường Sở Sở đều gật đầu, không bày ra tư thế kiêu ngạo.
Sau khi Đường Sở Sở ngồi xuống, bán đấu giá đã chính thức bắt đầu!
Qua mấy vòng bán đấu giá phía trước, rất nhanh đã tới lượt đấu giá ba mảnh đất Đường Sở Sở nhìn trúng.
“Qua quyết nghị, ba mảnh đất a70, a71, a72 sẽ được bán đấu giá cùng lúc, giá khởi điểm là hai tỉ!”
Người phụ trách bán đấu giá kia nói.
“Hai tỉ mốt!”
Đường Sở Sở trực tiếp gọi giá.
Sau khi Đường Sở Sở gọi giá, hiện trường lặng ngắt như tờ, các Tổng giám đốc của những công ty kia lập tức từ bỏ cạnh tranh.
Bọn họ bây giờ không dám thành kẻ địch với Đường Thị!
Đường Sở Sở đã dự đoán được kết quả này từ trước, bởi vì buổi bán đấu giá hôm nay cũng chỉ là đi lướt qua!
“Năm tỉ!”
Lúc Đường Sở Sở cho rằng ba mảnh đất này sẽ bị Đường Thị lấy, thì đột nhiên một âm thanh vang lên.
Vẻ mặt Đường Sở Sở chợt thay đổi, ánh mắt liếc về phía sau.
Ánh mắt của người khác ở hiện trường cũng nhao nhao liếc qua.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc Âu phục màu trắng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, dáng người thẳng tắp bước vào trong, cả người tỏa ra khí chất tôn quý.
Mà cái giá năm tỉ vừa rồi chính là anh ta gọi.
“Tiên sinh, ngài ra giá năm tỉ sao?”
Lúc này, người phụ trách bán đấu giá kia nghe thấy giá cả, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.
“Đúng vậy!”
“Năm tỉ!”
Người đàn ông mặc Âu phục màu trắng bước qua, nói.
“Không biết công tử này là người của công ty tập đoàn nào?”
“Sao tôi chưa từng gặp?”
Ánh mắt Đường Sở Sở nhìn về phía người đàn ông này.
“Tại hạ Sở Hà, vừa đến Thiên Hải, tất nhiên chủ tịch Đường chưa từng gặp.”
“Nhưng mà tại hạ đã được nghe nói tới chủ tịch đẹp nhất Thiên Hải như chủ tịch Đường từ lâu.”
“Hôm nay được gặp, chủ tịch Đường còn đẹp hơn trong truyền thuyết, đúng là khiến người ta rung động!”
Sở Hà mỉm cười nói.
“Sở công tử, anh vừa đến đã tiêu năm tỉ mua mấy mảnh đất, đúng là ra tay hào phóng!”
Đường Sở Sở khẽ nói.
“Tôi rất có hứng đối với Thiên Hải này, vì vậy định mua mấy mảnh đất chơi khai thác chút!”
“Tất nhiên nếu chủ tịch Đường muốn mấy mảnh đất này, thì có thể tiếp tục ra giá, không cần để ý tôi!”
Sở Hà mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
“Chủ tịch Đường, cô còn muốn ra giá tiếp không?”
Người phụ trách bán đấu giá kia nhìn Đường Sở Sở.
“Sáu tỉ!”
Ánh mắt Đường Sở Sở lấp lóe, nói.
“Mười tỉ!”
Mắt Sở Hà không chớp một cái đã nói thẳng.
Ui!!!
Nghe thấy cái giá này, toàn bộ Tổng giám đốc những công ty có mặt đều hít ngược khí lạnh.
Ba mảnh đất ở ngoại ô vậy mà ra giá mười tỉ, đây là điên rồi sao?
Cho dù ba mảnh đất này xây hết thành nhà đi bán, cũng không đáng giá này nhỉ?
Nghe thấy đối phương hô ra cái giá mười tỉ, lông mày Đường Sở Sở cau lại, nói: “Sở công tử quả nhiên hào phóng, nếu đã như vậy, ba mảnh đất này thuộc về Sở công tử rồi!”
“Tiểu Tiểu, chúng ta đi!”
Đường Sở Sở trực tiếp dẫn Tôn Tiểu Tiểu rời đi.
Sở Hà nhìn bóng lưng của Đường Sở Sở, trong mắt anh ta lấp lóe ánh sáng, nói: “Quả nhiên là một người đẹp thiên tư tuyệt sắc, chẳng trách vị kia lại thích!”
Ở bên khác, Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở, nói:
“Chủ tịch, tên kia ở đâu nhảy ra, lại ra giá cao như vậy, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Không có ba mảnh đất kia, công xưởng mới của chúng ta càng khó xây dựng rồi, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thời gian đưa ra thị trường của kem trị sẹo!”
Đường Sở Sở nói: “Cô phái người đi điều tra thân phận của người kia, sau đó mau chóng tìm lại mảnh đất mới!”
“Vâng, chủ tịch!”
Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.
Bên Diệp Phàm, bọn họ đã ngồi lên máy bay bay đến quận Hoài Giang.
Vì hành trình của quận Hoài Giang cách xa quận Giang Nam, cho nên Diệp Phàm không lái xe, mà chọn đi máy bay.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đi máy bay.
“Không được cử động, cướp đây!”
Đúng lúc máy bay vừa cất cánh không lâu, đột nhiên có một tiếng quát lạnh băng truyền ra từ trong khoang máy bay.
Chương 132: Anh không biết tôi?
"Không được nhúc nhích, cướp đây!"
Ngay lúc Diệp Phàm chuẩn bị nghỉ ngơi, đợi máy bay đến quận Hoài Giang thì đột nhiên, mọt tiếng quát lạnh lẽo vang lên.
Một đám đàn ông bịt mặt cầm súng lao thẳng vào khoang máy bay.
A a a!!!
Ngay lập tức, từ khoang máy bay truyền đến vài tiếng thét chói tai.
Các hành khác xôn xao hoảng hốt, mặt mày ai nấy đều trắng bệch, la hét ầm ĩ.
"Tất cả im lặng, ngồi yên tại vị trí, không được phép lộn xộn."
"Ai dám nhúc nhích, giết!"
Gã bịt mặt cầm đầu cầm súng gầm lên.
Thoáng chốc, những hành khách trong khoang máy bay đều sợ đến mức không dám thốt ra một tiếng.
Đám giặc cướp kia đi thẳng về phía Diệp Phàm.
"Cô Tô, mời đi với chúng tôi!"
Bọn chúng đi tới gần Diệp Phàm, nói với cô gái đeo kính đen, đội nón che nắng, mặc quần áo kín mít ngồi bên trong.
"Các anh muốn làm gì?"
Ngồi phía sau cô gái kia là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi mặc vest, sắc mặt bà ấy thay đổi, đứng lên, hỏi toán cướp.
"Không muốn chết thì ngồi im!"
Một tên cướp chĩa súng vào đầu người phụ nữ, quát.
"Đừng tổn thương chị Hồ!"
Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh Diệp Phàm vội vàng lên tiếng, đồng thời cởi mũ và kính râm xuống, lộ ra dung mạo tuyệt đẹp.
"Đây không phải là sao nữ Tô Nhược Tuyết tiếng tăm lẫy lừng ở Long Quốc à?"
"Đúng là cô ấy rồi!"
"Lẽ nào mục tiêu của đám cướp này là Tô Nhược Tuyết?"
Mấy hành khách khác vừa thấy gương mặt cô gái đã ngạc nhiên kêu lên.
"Cô Tô đúng là nghiêng nước nghiêng thành, chẳng trách lại trở thành ngôi sao lớn."
"Chẳng qua hôm nay xem như rơi vào tay bọn này rồi, đi!"
Lúc này, gã người đàn ông cầm đầu toán cướp tiến lên, nói.
"Các anh là ai sai tới, dám cướp máy bay, to gan quá nhỉ!"
Tô Nhược Tuyết nhìn bọn chúng, vẻ mặt đầy nặng nề.
"Bọn này chỉ phụ trách nhận tiền làm việc, chuyện khác không thể nói, dẫn đi!"
Ngay lúc toán giặc chuẩn bị ra tay với Tô Nhược Tuyết, Diệp Phàm bỗng lên tiếng: "Mấy người khống chế chiếc máy bay này ra nước ngoài à?"
"Không sai, nhóc con, ngậm miệng lại đi!"
Tên cướp cầm đầu thấy Diệp Phàm lên tiếng thì hơi giật mình, sau đó gã quát lên.
Răng rắc!
Kết quả Diệp Phàm bất ngờ ra tay nắm lấy cổ họng gã, bóp nát.
Rầm rầm!
Cùng lúc đó, Đại Hổ, Nhị Hổ ngồi cạnh đó cũng hành động, tung đấm về phía toán cướp.
Sắc mặt bọn cướp tái mét, cả đám đang định nổ súng thì trên người bỗng dính mấy cây ngân châm khiến cơ thể tê cứng, lần lượt ngã xuống đất.
Những tên còn sót lại thì bị hai anh em Đại Hổ quật ngã.
"Đại Hổ, Nhị Hổ, hai người đến buồng lái giải quyết đám cướp còn lại, để máy bay tiếp tục bay tới quận Hoài Giang!"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Vâng, chủ nhân!"
Đại Hổ, Nhị Hổ gật đầu, đi tới buồng lái.
Một màn bất ngờ xảy ra này khiến các hành khách khác vô cùng sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Diệp Phàm, ngay cả Tô Nhược Tuyết cũng không nghĩ tới Diệp Phàm sẽ ra tay.
Chẳng lâu sau, hai anh em Đại Hổ đã quay lại, gật đầu với Diệp Phàm, rõ ràng đã giải quyết xong.
Nhân viên bảo vệ và tiếp viên nữ rối rít xuất hiện, thông báo với hành khách: "Chào mọi người, rất xin lỗi vì sự cố ngoài ý muốn, toán cướp đều được bắt giữ, máy bay đã trở lại bình thường, quý vị không cần hoảng sợ!"
Sau đó, bọn họ lôi mấy tên cướp té dưới đất xuống.
Một nữ tiếp viên đi tới trước mặt Diệp Phàm và hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ: "Cảm ơn ba người đã giúp đỡ, để bày tỏ lòng biết ơn, chúng tôi sẽ miễn phí tất cả những chi phí của ba vị trên chuyến bay lần này."
"Cảm ơn!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Không cần khách khí, anh có vấn đề có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!"
Cô tiếp viên kia mỉm cười với Diệp Phàm rồi xoay người rời đi.
"Cảm ơn anh đã ra tay cứu tôi!"
Lúc này, Tô Nhược Tuyết cũng lên tiếng.
"Tôi chỉ không muốn để bọn họ lái máy bay ra nước ngoài thôi, cô không cần khách sáo!"
Diệp Phàm bĩu môi.
Ặc?
Nghe xong lời này của Diệp Phàm, Tô Nhược Tuyết hơi xấu hổ: "Mặc kệ thế nào thì anh cũng cứu tôi, anh cần báo đáp gì không? Hay tôi ký tên cho anh nhé?"
"Ký tên? Ký cái gì?"
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
"Anh không biết tôi?"
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Nhược Tuyết vô cùng bất ngờ.
"Tôi nên biết cô à?"
Diệp Phàm khó hiểu.
Tô Nhược Tuyết sửng sốt, vẫn có người Long Quốc không biết cô ư? Hơn nữa còn là thanh niên trẻ tuổi như vậy?
Tô Nhược Tuyết cô là sao nữ có nhiều người hâm mộ nhất Long Quốc hiện tại đấy, được gọi là nữ thần quốc dân, thậm chí còn khá nổi trên quốc tế!
Sao lại có người không biết cô chứ?
Giờ phút này, suýt thì Tô Nhược Tuyết đã không kiềm được muốn hỏi Diệp Phàm một câu anh đến từ sao Hỏa đấy phỏng?
"Cô Tô, có thể ký tên cho tôi được không?"
"Chị Tô, em là fan của chị nè, em có thể chụp ảnh với chị được không ạ?"
Lúc này, một số hành khách trong khoang máy bay đã chạy đến trước mặt Tô Nhược Tuyết, hào hứng reo lên.
Phản ứng vừa nãy của Diệp Phàm suýt thì khiến cô cảm thấy mình chỉ là hạng nugu thôi đó!
"Tránh ra!"
Diệp Phàm bỗng lạnh lùng quát lớn.
Mấy hành khách kia nghe vậy, lại nhớ đến cảnh Diệp Phàm mặt không đổi sắc bẻ gãy cổ tên cướp, trong lòng bọn họ lập tức dâng lên sợ hãi, rối rít quay về ghế ngồi của mình.
"Bây giờ anh đã biết tôi là ai chưa?"
Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm, hếch mặt.
"Không biết!"
Diệp Phàm thẳng thừng đáp, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dáng vẻ này của hắn khiến Tô Nhược Tuyết buồn bực không thôi.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông bình tĩnh đến mức này khi đối mặt với cô đấy, thậm chí người ta còn không biết cô!
"Hẳn anh ta chỉ giả vờ thôi nhỉ, cố ý thu hút sự chú ý của mình!"
"Đúng, chắc chắn là như vậy, nói không chừng lát nữa không nhịn được đến tìm mình ngay ấy mà!"
Bỗng dưng, trong đầu Tô Nhược Tuyết nảy ra một phỏng đoán, hơn nữa còn tự khẳng định chắc nịch.
"Hừ, lát nữa mà anh đến bắt chuyện thì tôi mặc kệ anh!"
Tô Nhược Tuyết lườm Diệp Phàm, lẩm bẩm vài tiếng rồi quay đầu đi.
Thế nhưng không ngờ, mãi đến khi máy bay hạ cánh, Diệp Phàm vẫn không hề nói một câu nào với cô mà đi thẳng xuống máy bay.
"Tên này không biết mình thật ư?"
Tô Nhược Tuyết vô cùng khiếp sợ.
"Này, anh tên là gì thế?"
Cô bỗng nhớ ra cái gì, vội vàng đuổi theo, không ngờ lạ bị người phụ nữ mặc vest kéo lại.
"Nhược Tuyết, em khoan hãy đi ra, bên phía gia tộc đã cử người tới rồi, ngoài sân bay hiện giờ toàn là fans!"
Người phụ nữ mặc vest nói.
"Chị Hồ, chị nói xem, anh ta thật sự không biết em à?"
Tô Nhược Tuyết khó hiểu.
"Em là nữ thần quốc dân của Long QUốc, siêu sao quốc tế, làm gì có ai mà không biết em được, hẳn cậu ta giả vờ thôi!"
Chị Hồ nói.
"Thật không?"
Tô Nhược Tuyết vẫn không tin lắm.
Mà bên ngoài sân bay, ba người Diệp Phàm, Đại Hổ và Nhị Hổ vừa đi ra đã chạm phải đám đông giơ bảng led, miệng hô lớn Tô Nhược Tuyết!
"Chủ nhân, bọn họ đang làm gì vậy?"
Hai anh em Đại Hổ giật mình.
"Không biết!"
Diệp Phàm lắc đầu.
Hắn vừa mới rời khỏi núi Cửu Long, đương nhiên không biết mấy trò đu thần tượng này, cũng không biết mặt mấy ngôi sao lớn.
"Đi thôi!"
Bọn họ đi thẳng ra ngoài.
Chẳng lâu sau, một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt Diệp Phàm.
Một đám người bước xuống từ trên xe, tất cả đều là cao thủ Nhân Cảnh.
Chương 133: Đoàn trưởng quân đoàn Thiên Sách
Lúc này, một cô gái sắc nước hương trời mặc quần dài trắng bước xuống xe.
Vừa xuống, cô ấy đã đi thẳng tới trước mặt Diệp Phàm, quỳ gối, cung kính nói: "Bách Hợp, phụ trách Bách Hoa Lâu quận Hoài Giang, gặp qua thiếu chủ."
Mấy cao thủ Nhân Cảnh khác đều quỳ gối với Diệp Phàm.
"Đứng lên đi!"
Hắn ra hiệu.
Bách Hợp lập tức đứng dậy nói: "Thiếu chủ, tôi nghe nói chuyến bay của ngài xuất hiện giặc cướp, thiếu chủ không sao chứ?"
"Tôi không sao."
"Mời thiếu chủ lên xe."
Bách Hợp cung kính nói.
Diệp Phàm lên xe, Bách Hợp ngồi cạnh hắn, hương thơm nhàn nhạt từ cô ta xông vào mũi.
Đại Hổ và Nhị Hổ thì ngồi xe khác.
"Lần này thiếu chủ đến quận Hoài Giang có nhu cầu gì cứ nói với Bách Hợp."
Bách Hợp nhìn Diệp Phàm, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
"Điều tra tin tức liên quan đến Liễu Như Thị chưa?"
Diệp Phàm hỏi.
"Liễu Như Thị đã biến mất mấy hôm nay, ngay cả người nhà họ Liễu cũng không biết cô ta đang ở đâu."
"Có điều tôi đã huy động tất cả thế lực tình báo của Bách Hoa Lâu ở quận Hoài Giang dốc sức tìm kiếm, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi!"
Bách Hợp nói.
"Chậm nhất ngày mai phải tìm ra cho tôi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vâng, thiếu chủ."
Bách Hợp gật đầu.
"Thiếu chủ, giờ cũng giữa trưa rồi, ngài đã ăn cơm chưa?"
"Tôi cố tình đặt trước một bàn đặc sản của quận Hoài Giang, thiếu chủ có thể thưởng thức thử xem!"
"Không cần, lát nữa cô thả tôi xuống chỗ nào cũng được, tôi tự đi!"
Diệp Phàm từ chối.
Ánh mắt Bách Hợp khẽ lóe lên: "Dạ!"
Vào trong thành phố, Diệp Phàm và hai anh em Đại Hổ xuống xe trước.
"Đại tỷ, hắn là đồ đệ của lâu chủ đó à?"
"Nhìn thế nào cũng bình thường quá!"
Lúc này, cô gái ngồi ở ghế phụ quay đầu lại hỏi Bách Hợp.
"Vị thiếu chủ này không hề đơn giản."
Bách Hợp híp mắt, trầm giọng nói.
"Đại tỷ, đồ đệ lâu chủ xuất hiện rồi, lẽ nào sau này hắn muốn tiếp quản Bách Hoa Lâu à, vị ở Đế Đô có đồng ý không nhỉ?"
Người phụ nữ lái xe sực nhớ ra.
"Ý cô là con gái chưởng đà Cơ Như Yên?"
Bách Hợp mở miệng.
"Không sai, là vị này, tôi nghe nói hiện giờ cô ta quản lý hầu hết mọi chuyện ở Bách Hoa Lâu, ngay cả ngũ đại Hoa Đán và Bách Hoa vệ đều nghe lời cô ta!"
Cô gái kia gật đầu.
"Thủ đoạn và năng lực của cô tiểu thư này rất mạnh, không hề thua kém lâu chủ năm đó."
"Tuy nhiên rốt cuộc dã tâm của cô ta lớn bao nhiêu thì không ai biết."
"Thiếu chủ muốn chấp chưởng Bách Hoa Lâu, sợ rằng phải chinh phục được cường giả này!"
Bách Hợp cười khẽ.
Bên kia, ba người Diệp Phàm đang đi dạo trên đường, trong lúc vô tình đi ngang qua một nhà hàng, phía trên viết bốn chữ lớn: Nhà hàng Bắc Lương.
"Bắc Lương?"
Nhìn hai chữ kia, ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe sáng.
Bắc Lương là nơi lạnh lẽo và cực khổ nhất Long Quốc, đồng thời cũng là địa phương Lục sư phụ của hắn thống lĩnh quân đoàn Thiên Sách đóng giữ tại đó.
Trông thấy hai chữ Bắc Lương, lòng Diệp Phàm bỗng thấy thân thiết khó tả, thế là hắn dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ bước vào.
Nhà hàng này không lớn lắm, trang trí bên trong cũng rất bình thường, không có mấy khách.
"Các vị muốn ăn gì?"
Nhân viên phục vụ đi tới, chào hỏi ba người Diệp Phàm.
"Chỗ này của các anh có món gì đặc sắc không, làm mấy món."
Diệp Phàm nói.
"Dạ vâng."
Phục vụ gật đầu.
"Đồ lão tứ, lăn ra đây!"
Đột nhiên, một đám người cầm gậy, hung ác dữ tợn vọt vào nhà hàng, dọa mấy vị khách đang dùng bữa hoảng sợ bỏ chạy.
Phục vụ cũng bị dọa, không dám tiến lên.
"Có chuyện gì không?"
Chẳng lâu sau, một người đàn ông trung niên tóc xám trắng chống gật khập khiễng bước ra, trông dáng vẻ đầy tang thương.
"Đồ lão tứ, mau đưa phí bảo kê cho bọn tao!"
Một gã đàn ông mặt sẹo bước ra khỏi đám cầm gậy, hừ một tiếng.
"Không phải mấy hôm trước tôi vừa đưa rồi à?"
Người đàn ông trung niên hỏi.
"Mấy hôm trước là mấy hôm trước, lẽ nào hôm nay ông ăn cơm còn mai thì nhịn à?"
"Mau lên, bớt phí lời!"
Mặt Sẹo hung ác dọa.
"Mấy hôm nay quán làm ăn không tốt, tôi còn phải nhập hàng, trả lương, thật sự không có tiền!"
Người đàn ông trung niên nhíu mày.
"Đồ lão tứ, ông muốn ăn đòn đúng không?"
"Không đưa phí bảo kê thì đừng trách sao tao phá cái tiệm rách này!"
Mặt Sẹo la lớn.
"Ai dám đập?"
Vẻ mặt người đàn ông trung niên thay đổi, quát lớn.
"Ui chu choa, ông già này, đi đường còn phải chống gậy mà dám láo toét với tao à?"
"Hôm nay ông đây phải cho mày xem bố lợi hại thế nào!"
Mặt Sẹo hừ lạnh, vung gậy bóng chày về phía người đàn ông trung niên.
Ánh mắt Đồ lão tứ khẽ ngưng lại, gậy trong tay vung lên, hất bay gậy bóng chày của đối phương ra ngoài, đồng thời quất thẳng vào người Mặt Sẹo, ép gã lùi về sau mấy bước.
Cảnh tượng này dọa đám người đi theo Mặt Sẹo giật mình.
Diệp Phàm ngồi bên kia khẽ nhướn mày, cẩn thận quan sát người đàn ông chống gậy.
"Đồ lão tứ, không ngờ ông cũng có chút bản lĩnh đấy!"
"Lên cho tao, phế tên này cho tao!"
Mặt Sẹo hung ác kêu lên.
Gã vung tay, mấy chục người phía sau đồng loạt vung vũ khí về phía người đàn ông trung niên.
Bốp bốp bốp!!!
Đồ lão tử cầm gậy, hỗn chiến với đám người kia.
Tuy nhiên vì thân thể không tiện, hơn nữa đối mặt với một đám côn đồ không sợ chết, chẳng lâu sau hắn ta đã thua trận, bị quật ngã xuống đất, hộc máu.
"Dám đả thương ông đây hả, chết đi!"
Mặt Sẹo nhặt gậy bóng chày lên, hung hăng quất về phía Đồ lão tứ, một khi đập trúng ắt sẽ toi mạng!
"Không ngờ Đồ Phu ta lại chết trong tay mấy tên côn đồ!"
"Đúng là nực cười!"
Người đàn ông nằm trên đất cười giễu, trong mắt thoáng qua vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ, xen lẫn một chút thê lương.
Bốp!
Ấy nhưng, ngay lúc gậy bóng chày sắp đụng vào đầu hắn ta, một bàn tay bất ngờ duỗi ra nắm chặt lấy cây gậy, không cho nó rơi xuống.
Chủ nhân của cánh tay kia, không ai khác chính là Diệp Phàm!
"Ranh con, chui ra từ đâu thế? Cút sang bên kia cho ông!"
Mặt Sẹo hét vào mặt Diệp Phàm.
Vừa dứt lời, trên mặt gã đã hiện lên vẻ khó tin.
Chỉ thấy Diệp Phàm sống sờ sờ bóp mạnh cây gậy bóng chày khiến nó bẹp dí.
"Mày..."
Mặt Sẹo khiếp đảm.
"Chết!"
Diệp Phàm lạnh lùng quát, cướp lấy gậy bóng chày, hung ác đập vào đầu Mặt Sẹo khiến gã bay vút ra ngoài, té xuống đất ọc máu, tắt thở ngay tại chỗ!
"Mày... Mày giết anh Sẹo rồi?" Hắc Hổ Môn sẽ không bỏ qua cho mày!"
Đám côn đồ còn lại hoảng sợ nói.
"Nhặt xác gã cút đi, không thì để mạng lại đây!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trên người tỏa ra sát khí ồ ạt.
Đám kia bị Diệp Phàm dọa đến trắng bệch mặt mày, không nói hai lời ôm xác Mặt Sẹo lên bỏ chạy.
"Anh bạn nhỏ, cảm ơn cậu."
Người đàn ông trung niên lên tiếng.
Diệp Phàm tiến lên dìu đối phương dậy, hỏi: "Ông là đoàn trưởng thứ tư của quân đoàn Thiên Sách, Đồ Phu?"
Chương 134: Tuyên án tử vong!
Ngay khi Diệp Phàm vừa nói xong, con ngươi người đàn ông trung niên khẽ co rút, hai mắt trợn trừng nhìn Diệp Phàm chằm chằm: "Cậu là ai?"
"Chiến thần Thiên Sách là Lục sư phụ của tôi!"
Diệp Phàm nói xong thì lấy ra một tấm lệnh bài, bên trên khắc ba chữ lớn đanh thép - Thiên Sách Lệnh!
Là Thiên Sách Lệnh có thể hiệu lệnh cho quân Thiên Sách!
Thấy lệnh như thấy chiến thần Thiên Sách!
Nhìn lệnh bài trong tay Diệp Phàm, sắc mặt người đàn ông kia trở nên tràn đầy khiếp sợ.
"Thuộc hạ Đồ Phu gặp qua thiếu quân chủ!"
Hắn ta đang định quỳ xuống cúi chào Diệp Phàm thì bị ngăn lại.
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông là tiền bối của tôi, không cần khách khí như vậy!"
Diệp Phàm cất Thiên Sách Lệnh đi, đỡ người đàn ông ngồi xuống.
"Ngài là đệ tử của quân chủ, là thiếu quân chủ của quân Thiên Sách, thật không ngờ lúc tôi còn sống lại được gặp đồ đệ của quân chủ!"
"À đúng rồi, thiếu quân chủ, hiện giờ quân chủ thế nào rồi?"
Đồ Phu kích động nói, ánh mắt cứ dán chặt lên người Diệp Phàm.
"Lục sư phụ rất khỏe mạnh!"
Diệp Phàm nói.
"Quân chủ không sao thì tốt, không sao thì tốt!"
Đồ Phu thở phào nhẹ nhõm: "Với cả, thiếu quân chủ, sao ngài lại nhận ra tôi thế? Rồi sao ngài lại tới chỗ này?"
"Lúc nãy ông dùng chiêu thức của quân Thiên Sách, tôi nhìn phát là biết ngay."
"Hồi trước Lục sư phụ đã kể cho tôi nghe rất nhiều về quân Thiên Sách, kể cả chuyện xưa của chín vị quân đoàn trưởng. Vậy nên lúc ông nói ra tên của mình, tôi đoán được ông là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, Đồ Phu!"
"Về phần tôi, vì có chút chuyện cần xử lý, tình cờ đi ngang qua phát hiện nhà hàng tên Bắc Lương khiến tôi hơi ngạc nhiên nên mới tiến vào, không ngờ lại gặp quân đoàn trưởng Đồ Phu ở đây."
"Đúng là duyên phận!"
Diệp Phàm mỉm cười.
"Gì mà quân đoàn với quân đoàn trưởng, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi."
"Bây giờ tôi chỉ là một tên tàn phế không chống gậy thì không đi nổi, ngay cả mấy tên côn đồ cắc ké cũng bó tay chịu trói, còn phải đợi thiếu quân chủ giúp đỡ, đúng là làm nhục mặt quân chủ!"
Đồ Phu lắc đầu than thở, ánh mắt tràn đầy cô đơn.
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, hẳn vết thương của ông là từ đại chiến liên quân năm nước nhỉ?"
Diệp Phàm nhìn Đồ Phu.
"Ừ, trận chiến năm đó khiến tôi tàn tật, cũng vì thế mà tôi rời khỏi quân Thiên Sách, ở đây mở nhà hàng gia đình sống qua ngày!"
Đồ Phu gật đầu.
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, ông muốn quay về quân Thiên Sách không? Theo tôi được biết, hiện nay tình hình quân Thiên Sách cũng không tốt lắm, thậm chí có thể bị thu hồi danh hiệu bất cứ khi nào, sáp nhập vào các quân đoàn khác."
Diệp Phàm nhìn Đồ Phu.
"Tôi cũng có hiểu sơ sơ chuyện quân Thiên Sách, nhưng giờ tôi chỉ là một tên tàn phế, có tư cách gì trở về quân Thiên Sách? Có thể làm được gì?"
Đồ Phu lắc đầu.
"Tôi có thể chữa trị chân ông."
Diệp Phàm nói thẳng.
Hử?
Nghe xong, Đồ Phu giật mình sững sờ, liếc mắt đánh giá Diệp Phàm từ trên xuống dưới một vòng: "Thiếu quân chủ, ngài nói cái gì?"
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu, tôi có thể chữa trị chân ông, để ông quay về làm người bình thường."
Diệp Phàm lặp lại.
"Sao có thể chứ? Năm đó quân chủ vì muốn cứu chân tôi mà mời cả viện trưởng Ngự Y viện đến, thế nhưng tất cả đều không có cách chữa khỏi!"
Đồ Phu khó tin.
"Y thuật lão già kia rác rưởi lắm, nếu tôi ra tay, qua ngày mai là quân đoàn trưởng Đồ Phu có thể đi đứng bình thường trở lại."
Diệp Phàm tự tin nói.
"Thật không?"
Giờ phút này, Đồ Phu đang rất kích động, ánh mắt lấp lánh đầy hưng phấn, hai tay nắm chặt, khó thể đè nén niềm vui trong lòng.
Đối với hắn ta, những năm qua lúc nào hắn ta cũng muốn bình phục, quay lại quân Thiên Sách ra trận giết địch nhưng luôn không tìm thấy cơ hội.
Bây giờ Diệp Phàm khiến trái tim vốn đã nguội lạnh vì quá tuyệt vọng của Đồ Phu lại sôi trào một lần nữa, thắp lên ngọn lửa hi vọng cho hắn ta!
"Tôi đi mua một ít thuốc, sau đó sẽ bắt đầu trị liệu cho quân đoàn trưởng Đồ Phu!"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Đại Hổ, Nhị Hổ, hai người trông coi nơi này. Không cho phép bất cứ ai thương tổn quân đoàn trưởng Đồ Phu, biết chưa?"
Diệp Phàm căn dặn.
"Vâng."
Hai anh em gật đầu.
Sau đó, hắn lập tức rời nhà hàng đến một tiệm thuốc, mua một ít dược liệu cần thiết để chữa trị chân của Đồ Phu.
Chờ đến khi quay về nhà hàng, hắn phát hiện bên ngoài đã bị hơn một trăm người mặc quần áo đen, tay cầm đao vây kín.
Trong nhà hàng.
Một gã đàn ông đầu trọc vẻ mặt hung ác vác trường đao lạnh lùng quát Đại Hổ, Nhị Hổ đang chắn trước mặt Đồ Phu: "Hai tên bọn mày, dám đối nghịch với Hắc Hổ Môn bọn tao đúng không, muốn chết, lên hết cho tao!"
Thoáng chốc, đám người áo đen cầm đao kia cùng lao về phía Đại Hổ, Nhị Hổ.
Ầm ầm ầm!!!
Đại Hổ, Nhị Hổ vung nắm đấm, hạ gục từng tên một.
Thấy vậy, gã đầu trọc sầm mặt, kêu lớn: "Lên hết cho tao, xử hai tên này đi!"
Đám áo đen bên ngoài nhà hàng ồ ạt vọt vào hết, lao về phía Đại Hổ, Nhị Hổ nhưng chẳng thể gây ra bất cứ nguy hiểm nào cho hai anh em.
Đám này còn thua xa Bá Vương Minh, sao có thể đụng đến một sợi lông của bọn họ được.
Bốp!
Nhìn hai anh em hung hăng, gã đầu trọc quát lớn, vác đao bổ về phía bọn họ, thực lực của gã cũng đạt đến Nhân Cảnh tầng ba.
Ầm!!!
Kết quả, Đại Hổ tung một quyền đã đập vỡ trường đao của đối phương.
Gã đầu trọc bay vút ra ngoài, ngã rầm xuống đất hộc máu, những tên còn lại đã tê liệt dưới đất từ lâu rồi.
Lúc này, Diệp Phàm bước tới, giẫm lên cơ thể gã đầu trọc, lạnh lùng hỏi: "Bọn mày là người Hắc Hổ Môn?"
"Chủ nhân!"
Đại Hổ, Nhị Hổ cung kính gọi Diệp Phàm.
"Hóa ra mày là chủ nhân của bọn chúng!"
"Tao nói cho mày biết, tao là kiện tướng đắc lực dưới tay môn chủ Hắc Hổ Môn, nếu mày dám đụng vào một sợi lông của tao thì môn chủ sẽ không tha cho mày đâu!"
Gã đầu trọc hung ác trừng Diệp Phàm.
Răng rắc!
Bàn chân đang giẫm lên người đối phương của Diệp Phàm hơi dùng sức, xương ngực gã đầu trọc lập tức đứt mấy cây khiến gã kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
"Thiếu quân chủ, Hắc Hổ Môn là chúa tể một phương ở thành phố Hoài, thế lực khổng lồ, thủ hạ đông đúc, hơn nữa còn được một trong ba đại gia tộc ở quận Hoài Giang là nhà họ Trình chống lưng, chúng ta vẫn đừng nên chọc vào thì hơn."
Đồ Phu nói.
Thành phố Hoài chính là trung tâm của quận Hoài Giang.
"Bọn họ dám đả thương ông thì phải trả giá thật lớn!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt xuống chân gã đầu trọc: "Gọi điện cho lão đại của mày, kêu gã tới đây, nếu không mày sẽ toi mạng."
Gã đầu trọc không dám do dự, nhịn đau rút điện thoại gọi cho môn chủ Hắc Hổ Môn.
Lúc này, môn chủ Hắc Hổ Môn đang uống rượu chơi gái ở một câu lạc bộ tư nhân, đang hăng say thì nhận được cuộc gọi từ cấp dưới.
"Sao? Có kẻ dám đụng đến người Hắc Hổ Môn?"
"Đúng là lớn mật!"
"Chờ đấy, ông đây lập tức dẫn người tới!"
Môn chủ Hắc Hổ Môn Hắc Hổ đứng phắt dậy, tức giận hét lớn: "Người đâu, gọi hết các anh em tới đây cho ông!"
"Hắc Hổ? Sao thế?"
Lúc này, một thanh niên đang chơi đùa với hai cô người mẫu bên cạnh dừng tay, quay say nhìn Hắc Hổ.
"Trình thiếu, có kẻ đánh anh em Hắc Hổ Môn, còn chỉ mặt gọi tên tôi tới đó!"
Hắc Hổ nói.
"Chậc, thành phố Hoài này có tên nào lớn gan như thế à?"
Trình Dã ngạc nhiên hỏi.
Với địa vị của Hắc Hổ Môn ở thành phố Hoài, lại có nhà họ Trình làm chỗ dựa, ai dám đụng vào Hắc Hổ Môn?
"Không biết, tôi dẫn người đi xem trước!"
Hắc Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tôi đi với anh, đúng lúc tôi cũng muốn nhìn xem là kẻ nào lớn gan dám nhổ răng lão hổ!"
Trình Dã cười gằn.
Sau đó, cả hai dẫn người đến nhà hàng.
Mười mấy phút sau, hơn trăm chiếc xe dừng lại bên ngoài nhà hàng, mấy trăm người bước xuống từ xe, vây xung quanh nhà hàng chật như nêm cối.
Hắc Hổ dẫn theo vô số cao thủ Hắc Hổ Môn vọt thẳng vào trong, Trình Dã cũng đi theo.
"Môn chủ, cứu tôi với!"
Trong nhà hàng, gã đầu trọc vẫn bị Diệp Phàm giẫm trên đất, thấy Hắc Hổ xuất hiện, gã kích động kêu lên.
"Cuối cùng cũng đến."
Diệp Phàm quan sát Hắc Hổ, dưới chân chợt dùng sức, dứt khoát giẫm vỡ lồng ngực gã đàn ông đầu trọc, đương nhiên trái tim gã cũng nát bấy.
Thất khiếu gã đầu trọc ồ ạt chảy máu, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt!
Thấy đàn em đắc lực của mình cứ thế toi mạng, Hắc Hổ sầm mặt, trong mắt nồng nặc lửa giận, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chòng chọc: "Ranh con, mày dám giết người của tao?"
"Người Hắc Hổ Môn đánh người không nên đánh, vậy nên hôm nay các người đều phải chết!"
"Đương nhiên nếu tất cả quỳ xuống xin lỗi ông ấy thì tôi có thể tha cho các người một mạng."
Diệp Phàm nói xong thì chỉ vào Đồ Phu.
"Quỳ xuống xin lỗi? Tao thấy mày đang nằm mơ thì có!"
"Lên cho tao, giết hết bọn chúng!"
Hắc Hổ hung ác quát lớn, sau đó dẫn đầu xông lên.
"Đã cho cơ hội lại không biết quý trọng, đi chết đi!"
Giờ phút này trông Diệp Phàm y hệt Diêm Vương, lạnh lùng tuyên án tử vong!
Chương 135: Ai dám động vào quân Thiên Sách, chết
Đại Hổ, Nhị Hổ, lập tức xông lên, điên cuồng công kích về phía đám người Hắc Hổ Môn.
Hắc Hổ nghiêm mặt, tung ra một quyền về phía Diệp Phàm, thế như mãnh hổ.
Răng rắc!
Diệp Phàm bắt lấy nắm đấm của đối phương, bóp nát, sau đó đạp gãy một chân Hắc Hổ, ép gã quỳ xuống đất.
"Mày..."
Giờ phút này, trong mắt Hắc Hổ tràn ngập vẻ khó tin.
Dù sao thì gã cũng là cao thủ Nhân Cảnh tầng sáu, thế mà lại bị Diệp Phàm đập bẹp chỉ trong mấy giây, sao lại thế được?
"Mày chỉ có chút thực lực này thôi à?"
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, lại đạp gãy cái chân kia của Hắc Hổ.
Aaaaa!
Hắc Hổ kêu thảm: "Mày dám đụng vào tao, các anh em của tao sẽ không tha cho mày!"
"E rằng các anh em của mày sắp đi gặp Diêm Vương hết cả rồi!"
Diệp Phàm cười khẩy.
Hắc Hổ xoay đầu, sắc mặt tái mét.
Chỉ thấy hơn trăm người dẫn tới đã bị Đại Hổ và Nhị Hổ giết gần hết, thậm chí có không ít kẻ bị thủ đoạn hung tàn của bọn họ dọa vỡ mật, bỏ chạy mất dép!
Vẻ mặt Hắc Hổ lúc này khó coi vô cùng, liếc về phía Trình Dã, vội kêu lên: "Trình thiếu, cứu tôi với!"
"Trình thiếu?"
"Cậu là người nhà họ Trình, một trong ba gia tộc lớn ở quận Hoài Giang?"
Diệp Phàm quan sát Trình Dã.
"Không sai, nếu mày không muốn kết thù với nhà họ Trình thì tốt nhất là thả Hắc Hổ ra ngay. Nếu không, mà chính là kẻ địch của nhà họ Trình, tao bảo đảm mày sẽ không ra khỏi thành phố Hoài được đâu."
Trình Dã kiêu căng nói.
"Ha ha!"
Diệp Phàm cười khẽ: "Cắt đứt hai chân cậu ta đi."
Đại Hổ, Nhị Hổ lập tức ra tay, cắt phăng hai chân Trình Dã.
Á á á á á!!!
Trình Dã hét lên, quỳ xuống đất, sắc mặt dữ tợn: "Dám cắt chân tao, nhà họ Trình nhất định sẽ không để mày chết tử tế!"
"Thật không? Vậy cậu có thể gọi người nhà họ Trình đến, tôi sẽ chờ ở đây."
Diệp Phàm bĩu môi.
Trình Dã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cha mình.
"Cha, mau cứu con với, con sắp bị người ta đánh chết rồi."
Cậu ta khóc lóc kể lể qua điện thoại.
"Thiếu quân chủ, căn cơ nhà họ Trình vô cùng vững chắc, có quan hệ rất thân với tổng đốc thành phố Hoài và quận trưởng quận Hoài Giang, lỡ như bọn họ..."
Đồ Phu lo lắng nhìn Diệp Phàm.
"Không sao, một lũ hề nhảy nhót, không nhấc được sóng lớn, hơn nữa tôi làm vậy còn có ý khác."
Diệp Phàm cười gằn.
Hắn cố tình vậy để khiến mọi chuyện ầm ĩ, thông báo cho Liễu Như Thị biết hắn đã đến rồi.
Bọn họ đã kết thù, lần này hắn tới địa bàn của đối phương, chắc chắn cô ta sẽ không nhịn được ra tay với hắn.
Đã thế, hắn nghĩ cách dụ rắn ra khỏi hàng, giải quyết cô ả!
Nhà họ Trình, gia chủ nghe điện thoại của con trai thì tái mặt, trong mắt nồng đậm lửa giận.
"Dám đụng đến con trai của Trình Thiên này, muốn chết!"
"Người đầu, thông báo cho tất cả hộ vệ của nhà họ Trình và ba vị cung phụng, liên lạc với phó tổng đốc, kêu đối phương triệu tập quân canh phòng."
Trình Thiên lạnh lùng quát.
Tiếp đó, ông ta dẫn đầu một đám cao thủ nhà họ Trình tới nhà hàng, phó tổng đốc thành phố Hoài cũng điều một ngàn quân canh phòng đuổi theo.
Nhà họ Trình và quân canh phòng đều bị phái đi, ngay lập tức rung chuyển toàn bộ thành phố Hoài!
Chẳng lâu sau, Trình Thien đã dẫn người nhà họ Trình đến nhà hàng, lúc thấy con mình, ông ta sầm mặt, ánh mắt tóe lửa.
"Dã nhi!"
Trình Thiên kêu lên.
"Cha, cuối cùng cha cũng đến! Mau giết thằng ranh này đi!"
Trình Dã thấy Trình Thiên xuất hiện cứ như thấy cứu tinh, vội vã chỉ vào mặt Diệp Phàm gào lên.
Ánh mắt Trình Thiên lia về phía Diệp Phàm, bên trong thoáng qua tia lạnh lẽo, ông ta oai phong hỏi: "Ranh con, cậu là ai? Dám đối nghịch với nhà họ Trình?"
"Muốn trách chỉ có thể trách nhà họ Trình ông là chỗ dựa của Hắc Hổ Môn mà thôi, Hắc Hổ Môn động vào người không nên động, các ông đành phải gánh hậu quả này vậy."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Hừ, tôi rất muốn biết Hắc Hổ Môn đã động vào cái người không nên động nào đấy?"
Trình Thiên quát.
"Ông ấy!"
Diệp Phàm chỉ Đồ Phu.
Trình Thiên quan sát Đồ Phu một phen: "Cậu đang đùa đấy à? Một tên rác rưởi què quặt, sao Hắc Hổ Môn không thể động vào?"
"Ông biết ông ấy là ai không?"
Diệp Phàm mở miệng.
"Là ai?"
Trình Thiên thắc mắc.
"Ông ấy chính là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, năm đó liên quân năm nước xâm chiếm Long Quốc, là ông ấy và vô số chiến sĩ quân Thiên Sách cùng nhau chống lại đại quân xâm lược mới bảo vệ được Long Quốc."
"Vết thương của ông ấy cũng là từ trận chiến năm đó, là anh hùng chân chính của Long Quốc."
"Ông nói xem, Hắc Hổ Môn có nên đụng vào không?"
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ.
Trình Thiên nghe xong, ánh mắt không nhịn được khẽ chớp lóe.
Đồ Phu cũng không khỏi nhớ lại trận chiến năm đó, lòng vô cùng cảm khái.
"Hừ, cứ cho là vậy đi, thế thì sao?"
"Bây giờ hắn ta chỉ là rác rưởi, một tên què chân, chẳng có bất cứ giá trị nào trên đời này hết!"
Trình Thiên khinh thường đáp.
Mà Đồ Phu nghe ông ta nói như thế, hai tay không khỏi nắm chặt lại, tâm trạng có vẻ vô cùng kích động, xen lẫn một tia phẫn nộ.
Hắn ta đường đường là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, một quân nhân đã giết vô số kẻ địch vì quốc gia, hôm nay lại bị người khác nhục nhã giễu cợt như vậy, nói rằng hắn ta không hề có giá trị, điều này làm cho thâm tâm Đồ Phu không thể chấp nhận được.
"Huống chi, bây giờ quân Thiên Sách đã chẳng còn là cái thá gì, cậu còn không biết xấu hổ khoe khoang với tôi về quân Thiên Sách ở đây à?"
Trình Thiên nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự khinh miệt.
“Ông không được chửi bới quân Thiên Sách!”
Lúc này Đồ Phu tức giận hét lên một tiếng với Trình Thiên.
Tách!
Ánh mắt Diệp Phàm lộ ra sát ý ngập trời, một luồng sát khí vô cùng kinh khủng tràn ra.
“Người của quân Thiên Sách, không đến lượt ông bôi nhọ!”
Diệp Phàm vừa dứt lời, cơ thể hắn đã xuất hiện trước mặt Trình Thiên, bóp cổ ông ta bằng một tay.
“Buông gia chủ ra!”
Lúc này, ba vị cung phụng của nhà họ Trình lao thẳng về phía Diệp Phàm, hai người là Nhân Cảnh tầng bảy, một người là Nhân Cảnh tầng tám.
Diệp Phàm dùng tay khác đánh bay ba người này ra ngoài, đập thẳng vào tường, chết ngay tại chỗ.
“Kẻ dám phỉ báng quân Thiên Sách chỉ có một kết cục - chết!”
Diệp Phàm nhìn Trình Thiên, lạnh lùng nói.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét vang lên, Diệp Phàm lại như không nghe thấy, bẻ gãy cổ Trình Thiên, ném xuống đất.
Giờ phút này, người của nhà họ Trình và Trình Dã kia đều sợ đến ngây người.
Tổng đốc thành phố Hoài dẫn theo quân canh phòng chạy tới, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thi thể của Trình Thiên, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi.
“Cậu giết gia chủ nhà họ Trình rồi?”
“Bắt cậu ta lại cho tôi!”
Tổng đốc Hoài Giang nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát.
Lúc này đám quân canh phòng đang định xông về phía Diệp Phàm.
“Cút!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trên người hắn bùng nổ một luồng khí vô hình, đánh bay đám quân canh phòng này ra ngoài, ngay cả vị tổng đốc thành phố Hoài kia cũng bị đánh bay ra theo, ngã trên mặt đất hộc máu.
“Đại Hổ, Nhị Hổ, bất kể ai, chỉ cần là người nhà họ Trình, giết không tha!”
Diệp Phàm hét lên.
“Vâng!”
Đại Hổ Nhị Hổ xông lên bắt đầu chém giết người nhà họ Trình.
Trong lúc nhất thời, đám bảo vệ của nhà họ Trình chết như ngả rạ, bao gồm cả thi thể của Trình Thiên cũng bị Đại Hổ đánh cho một phát banh xác!
“Tôi là tổng đốc thành phố Hoài!"
"Cậu có biết cậu làm như vậy sẽ có kết cục thế nào không?”
Tổng đốc thành phố Hoài đứng lên, nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt khó coi kêu lên.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương một cái, đang định nói gì đó, đột nhiên có một giọng nói lanh lảnh truyền đến.
“Tổng đốc Giang, chuyện này tốt nhất ông đừng nhúng tay vào!”
Người phụ trách Bách Hoa Lâu thuộc quận Hoài Giang - Bách Hợp bất ngờ xuất hiện ở đây, nói với Tổng đốc thành phố Hoài.
“Tiểu thư Bách Hợp!”
Vị tổng đốc kia nhìn Bách Hợp, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó lại liếc nhìn Diệp Phàm, nói: "Tiểu thư Bách Hợp, cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta là người của Bách Hoa Lâu bọn cô à?”
"Đúng vậy!"
“Ông còn muốn nhúng tay tiếp nữa không?”
Bách Hợp liếc nhìn tổng đốc, nói.
Lúc này vẻ mặt của tổng đốc lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Ông ta không ngờ Diệp Phàm lại là người của Bách Hoa Lâu, bảo sao lá gan của hắn lại lớn như vậy.
Tuy rằng nhà họ Trình lợi hại, nhưng còn kém xa Bách Hoa Lâu.
“Xin lỗi!”
Tổng đốc thành phố Hoài nói xin lỗi Bách Hợp, sau đó lập tức dẫn theo quân canh phòng rời khỏi nơi này.
“Thiếu chủ, thuộc hạ đến chậm, khiến cho thiếu chủ bị sợ hãi!"
"Xin thiếu chủ hãy trách phạt!”
Bách Hợp đi tới trước mặt Diệp Phàm, khom người nói.
“Trách phạt thì không cần, cô đi xử lý nhà họ Trình đi!”
Diệp Phàm chỉ lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Bách Hợp gật nhẹ đầu.
Sau đó, Đại Hổ Nhị Hổ bắt đầu giải quyết hết đám bảo vệ của nhà họ Trình này.
Diệp Phàm bảo Bách Hợp sắp xếp cho một chỗ để hắn có thể tập trung trị tật ở chân cho Đồ Phu.
Về phần nhà họ Trình, đã bị người của Bách Hoa Lâu nhổ tận gốc, hoàn toàn tiêu diệt.
Cứ như vậy, nhà họ Trình - một trong ba hào môn lớn nhất của quận Hoài Giang không còn tồn tại nữa.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, quận Hoài Giang hoàn toàn chấn động!
Cùng lúc đó, trong biệt thự Kim Sơn - nơi được xưng là bí ẩn nhất, có thể nói khu vực cấm của quận Hoài Giang.
Liễu Như Thị mặc sườn xám ngồi ở đó, trên cánh tay với trên người có không ít vết thương, toàn thân lộ ra vẻ hốc hác hơn trước nhiều.
Nhưng sau khi cô ta nhận một cú điện thoại, trong mắt tức khắc tỏa ra ánh sáng, lập tức cúp điện thoại đi tới một gian phòng.
Trong phòng này có một hồ nước hình tròn, ngăn bằng một lớp màn lụa.
Mà ở trong hồ, một bóng người mờ ảo đang ngồi.
“Chủ nhân!”
Liễu Như Thị đi tới đây, quỳ trên mặt đất cung kính kêu lên.
“Cô muốn nói là cái tên Diệp Phàm kia đã đến quận Hoài Giang rồi đúng không?”
Bóng người trong hồ phát ra giọng nói trầm thấp.
“Vâng, chủ nhân!"
"Cầu xin chủ nhân hãy báo thù cho nô tỳ!”
Liễu Như Thị mở miệng nói.
"Yên tâm, cô đã trở thành người của tôi rồi, vậy mối thù đó của cô, tất nhiên tôi sẽ báo cho cô!"
"Tôi đã cho người đi xử lý hắn rồi!”
Bóng người trong hồ lạnh nhạt nói.
“Cảm ơn chủ nhân!”
Liễu Như Thị kích động nói.
"Cởi quần áo ra đi, tôi lại nghĩ ra mấy trò rất hay, đến đây thử xem!"
Theo từng câu từng chữ mà bóng người ở trong hồ nói ra, cơ thể của Liễu Như Thị cũng run lên khe khẽ, trong mắt lộ ra sự sợ hãi nhưng cô ta vẫn nghe lời cởi quần áo, đi vào trong hồ.
Chẳng bao lâu sau, trong biệt thự truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết.