Diệp Phàm nói: "Quân đoàn trưởng Mục, xương tay phải của ông đã nát toàn bộ, kinh mạch đã đứt hết, quả thật rất khó khôi phục!"
Nghe Diệp Phàm nói vậy, ánh sáng trong mắt Mục Kình Thiên một lần nữa tắt ngấm. Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Phàm lại làm ông ta cực kỳ vui mừng.
"Nhưng tôi có chữa trị cánh tay cho ông, giúp tay phải của ông lành lại."
Diệp Phàm nhìn Mục Kình Thiên và nói.
"Thật sao thiếu quân chủ?"
Mục Kình Thiên kích động nhìn Diệp Phàm.
"Tất nhiên, tôi nói được làm được."
"Nhưng tôi cần điều chết một loại thuốc mới thì mới có thể chữa trị cho cánh tay này của ông khỏi hoàn toàn."
"Lát nữa tôi sẽ cho người đi mua dược liệu cần thiết rồi tiến hành điều chế. Đến lúc đó, tay phải của quân đoàn trưởng Mục sẽ lành lại như ban đầu!"
Diệp Phàm khẳng định.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Thiếu quân chủ, xin hãy nhận của tôi một lạy!"
Nói xong Mục Kình Thiên quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
"Quân đoàn trưởng Mục là tiền bối, sao lại quỳ trước tôi chứ, ông mau đứng lên đi!"
Diệp Phàm vội vàng cất lời.
"À đúng rồi Kình Thiên, ông ta chôn cất con gái chưa?"
Lúc này, Mộ Bạch lên tiếng hỏi.
"Chưa, thi thể của Tú Tú vẫn đang nằm ở nhà tang lễ. Vốn dĩ tôi định báo thù cho con bé rồi mới chôn cất, nào ngờ bản thân lại bị bắt giam!"
Mục Kình Thiên thở dài.
"Tôi sẽ cho người chọn một nghĩa trang tốt nhất, ngày mai chúng ta cùng đi đưa tiễn Tú Tú mồ yên mả đẹp."
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Được!"
Mục Kình Thiên gật đầu.
Ở một nơi khác, trụ sở chính của Thanh Môn.
Sau khi Hồng Thiên Sinh biết tin gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt, sắc mặt cực kỳ u ám.
"Không ngờ quân Thiên Sách lại có thực lực mạnh như vậy!"
Hồng Thiên Sinh lạnh lùng quát.
"Môn chủ, chúng ta có cần tiếp tục ra tay không?"
Một vị trưởng lão Thanh Môn dò hỏi.
"Tất nhiên là cần. Lần này cho dù chiến thần Thiên Sách tới, tôi cũng phải khiến quân Thiên Sách trả giá đắt!"
"Thông báo phong tỏa Kim Lăng, tuyệt đối không được để cho lũ quân Thiên Sách kia chạy mất. Đợi mười vạn đệ tử Thanh Môn đến đủ, tôi sẽ bắt đám người này chôn cùng con trai tôi!"
Hồng Thiên Sinh gầm lên, trên mặt lộ rõ sát ý.
Trong phân điện điện Long Vương ở quận Giang Bắc.
Chủ phân điện Tống Mạch vô cùng kinh ngạc khi biết tin gia tộc Hoàng Bộ bị diệt.
Lúc này, điện thoại của hắn ta đổ chuông. Hắn ta vừa mới bắt máy, sắc mặt lập tức thay đổi, gật đầu lia lịa nói: "Vâng, Long Thủ đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ, tuyệt đối không để cho bọn chúng chạy thoát!"
"Thông báo triệu tập toàn bộ thành viên của phân điện đi tìm hung thủ đã tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ, tuyệt đối không được để cho bọn họ chạy thoát. Ngày mai Long Thủ đại nhân sẽ đến đây!"
Tống Mạch lập tức dặn dò thuộc hạ.
Trong một biệt thự nào đó ở Đế Đô.
"Khốn kiếp! Người của quân Thiên Sách đúng ta to gan liều lĩnh, dám động vào gia tộc Hoàng Bộ!"
Một lão giả râu tóc bạc phơ đập tách trà trong tay xuống đất, giận dữ quát.
Ông ta là Hoàng Bộ Quyền, chú ruột của Hoàng Bộ Thánh. Ông ta là quan nhị phẩm, nắm giữ chức vị quan trọng ở Long quốc, quyền lực cực lớn!
"Quân đoàn nào cách Kim Lăng gần nhất?"
Hoàng Bộ Quyền hỏi thuộc hạ.
"Thưa đại nhân, là quân Bạo Hùng. Bọn họ trú quân ở nơi cách Kim Lăng chưa đầy hai trăm kilomet."
Thuộc hạ báo cáo.
"Lập tức liên lạc với quân chủ quân Bạo Hùng cho tôi!"
"Còn nữa, lập tức thông báo cho sở tuần tra phái cao thủ tới Kim Lăng, tuyệt đối không được để cho một tên hung thủ nào chạy thoát, nếu không tôi sẽ tố cáo bọn họ trước mặt bệ hạ!"
Hoàng Bộ nghiêm nghị nói.
Nhà họ Dương ở Đế Đô.
"Gia chủ, nhị gia đã trở về sở giám sát rồi."
Lúc này, một người hầu của nhà họ Dương bước nhanh tới báo cáo cho gia chủ, người mà y nhắc đến là Dương Lâm, cha của Dương Mạc.
"Cuối cùng lão nhị cũng về rồi."
Dương Lâm đanh mặt nói: "Mạc Nhi yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho con. Con ở dưới đó chờ nhé, Diệp Phàm sẽ xuống đó theo con nhanh thôi!"
Sau đó, Dương Lâm chạy tới sở tuần tra!"
Thanh Phong Môn thuộc giới Võ đạo Long quốc.
"Tao chỉ có một đứa cháu ngoại là Kỳ Nhi, vậy mà chúng mày cũng dám giết cháu ngoại của tao. Thật to gan!"
"Lập tức thông báo cho đại hộ pháp, bảo hắn dẫn theo ba trăm đệ tử Thanh Phong Môn đến Kim Lăng, nhất định phải bắt được hung thủ cho ta!"
Môn chủ Thanh Phong Môn biết tin gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt cũng giận dữ hét lên.
Gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt đã dẫn tới sóng gió lớn hơn!
Chương 182: Thân bại danh liệt
Chớp mắt đã qua ngày mới!
Quận Giang Nam, Thiên Hải!
Ba chiếc xe thương vụ dừng trước cửa lớn tập đoàn Đường Thị.
Đám người mặc âu phục màu đen bước xuống từ hai chiếc xe thương vụ, hơi thở sắc bén.
Bọn họ đi quanh chiếc xe ở giữa, vẻ mặt cảnh giác.
Ngồi trong xe chính là Tô Nhược Tuyết và người đại diện Hồ Cầm.
“Con nhóc này, vì sao lại muốn tới làm người phát ngôn cho tập đoàn Đường thị, còn không tiếc đi tìm ông cụ đến yêu cầu gia chủ thả em ra?”
Hồ Cầm tò mò nhìn Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược Tuyết kể lại chuyện Diệp Phàm gọi điện thoại tìm cô cho Hồ Cầm nghe.
“Anh ta lại là bạn trai của chủ tịch tập đoàn Đường thị?”
Hồ Cầm giật mình rồi nhìn về phía Tô Nhược Tuyết: “Em còn đồng ý làm người phát ngôn cho công ty của người phụ nữ kia.”
Dù sao thì anh ta đã cứu em hai lần, em cũng phải biết ơn báo đáp chứ!
Tô Nhược Cầm bĩu môi.
“Em có ý gì khác không đấy?”
Hai mắt Hồ Cầm lóe lên nhìn chằm chằm Tô Nhược Tuyết.
Chị Hồ, em thì có ý gì được, chị đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đi xuống đi!
Ánh mắt Tô Nhược Tuyết mập mờ, cô mỉm cười nói.
“Nhưng mà chị nghe nói Chu Doãn Nhi đã tuyên bố trong giới giải trí, ai dám trở thành người phát ngôn của tập đoàn Đường thị thì chính là kẻ địch của cô ta!”
Em làm như vậy chính là đang kết thù kết oán!
Hồ Cầm thản nhiên nói.
“Em cũng chẳng có thiện cảm gì với cô ta, kết oán thì kết oán! Tô Nhược Tuyết không cho là đúng.
Sau đó hai người trực tiếp xuống xe.
“Đây là tập đoàn Đường thị sao? Rất khí thế!”
Tô Nhược Tuyết xuống xe, cô tò mò nhìn tập đoàn Đường Thị ở trước mặt.
“Trước kia tập đoàn Đường thị chỉ là một công ty bình thường, nhờ có đan Trú Nhan mà trở thành tập đoàn lớn, chạm tay có thể bỏng của giới kinh doanh Long Quốc!”
Hồ Cầm nói.
Thì ra đan Trú Nhan là do công ty bọn họ sản xuất, lúc trước em còn muốn mua thử xem!
Tô Nhược Tuyết ngạc nhiên.
“Ừ, bây giờ Đường thị có độ chú ý rất cao ở Long Quốc độ chú ý rất cao, nhất là cái kia đan Trú Nhan trở thành sản phẩm hot nhất. Muốn mua cũng không có hàng.”
“Lần này em trở thành người phát ngôn của bọn họ, với em mà nói thì danh tiếng cũng sẽ tăng lên không ít!"
Hồ Cầm thản nhiên nói.
“Có thể trở thành chủ tịch của một công ty lớn như vậy, vị họ Đường kia hẳn là cũng không đơn giản!”
“Không biết cô ấy và Thiên Ca ai lợi hại hơn?”
Tô Nhược Tuyết tò mò nói.
“Cô Sở là nữ vương trong giới kinh doanh ở Long Quốc, vị chủ tịch họ Đường này cũng chỉ có thể xem như nhân tài mới xuất hiện, không thể so sánh!”
Hồ Cầm đáp.
Lúc này, đoàn người của bọn họ đã tiến vào trong tập đoàn Đường Thị.
“Kia không phải Tô Nhược Tuyết sao?”
“Thật sự là nữ thần Tô Nhược Tuyết!”
Sao cô ấy lại tới đây?
Lúc này, trong tập đoàn Đường thị, đám nhân viên nhìn thấy Tô Nhược Tuyết xuất hiện thì kích động thét chói tai.
Đường Sở Sở dẫn theo Tôn Tiểu Tiểu tới.
“Chào cô Tô, tôi là chủ tịch của tập đoàn Đường thị Đường Sở Sở, hoan nghênh cô đã đến!”
Đường Sở Sở đi tới chỗ Tô Nhược Tuyết, cô mỉm cười đưa tay ra bắt.
Ánh mắt Tô Nhược Tuyết nhìn Đường Sở Sở lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Trông cô ấy thật đẹp!”
Tô Nhược Tuyết âm thầm cảm thán nói.
Từ trước tới nay, cô vẫn luôn tự tin vào dung mạo và dáng người của mình.
Trong tất cả những người đẹp mà cô gặp qua, chỉ có chị Thiên Ca là hơn nàng một chút.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Đường Sở Sở, gương mặt, dáng người, khí chất của đối phương, bất kể phương diện nào cũng không kém cô, nhất là khí chất đặc biệt của đối phương, mạnh hơn cô rất nhiều!
Chương 183: Hợp tác vui vẻ
Điều này khiến Tô Nhược Tuyết bị đả kích không nhỏ.
Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Diệp Phàm lại không có biểu hiện hứng thú với mình, hóa ra là hắn có một người bạn gái không thua kém gì!
“Cô Tô?”
Đường Sở Sở nhìn Tô Nhược Tuyết đang ngây người, cô lên tiếng.
“A, ngại quá!”
“Chủ tịch Đường đúng là xinh đẹp!”
Tô Nhược Tuyết hoàn hồn, vội vàng bắt tay Đường Sở Sở, khen ngợi nói.
“Cô Tô khách sáo rồi, cô cũng rất xinh đẹp!”
“Mời vào trong!”
Đường Sở Sở mỉm cười:
Bọn họ đi thẳng đến phòng làm việc của Đường Sở Sở.
“Cô Tô, mời ngồi, cô muốn uống gì?”
“À, không cần đâu!”
Vào trong phòng làm việc, Tô Nhược Tuyết và Đường Sở Sở ngồi hai bên sofa.
“Cô Tô, cảm ơn cô đã đồng ý làm người phát ngôn của tập đoàn Đường Thị, tôi thay mặt cho Đường Thị cảm tạ cô!”
Đường Sở Sở nói.
“Chủ tịch Đường quá lời, lúc trước bạn trai cô cứu tôi hai lần, lần này anh ấy tìm tới tôi, đương nhiên là tôi sẽ giúp rồi!”
“Đúng rồi, tin tức kia không gây ảnh hưởng gì cho các cô chứ, tất cả là do phóng viên viết bậy thôi!”
Tô Nhược Tuyết nhìn Đường Sở Sở nói.
“Cô Tô không cần lo lắng, tôi còn đang sợ sẽ ảnh hưởng tới cô, dù sao thì cô cũng là nhân vật của công chúng!”
“À, về hợp đồng đại diện tôi đã cho người chuẩn bị xong, cô xem qua đi, có yêu cầu gì hoặc chỗ nào không vừa lòng thì cứ nói với tôi!”
Đường Sở Sở nói.
Tôn Tiểu Tiểu trực tiếp lấy ra một bản hợp đồng đưa cho Tô Nhược Tuyết.
“Lần này tôi tới đây là để báo ơn, chủ tịch Đường không cần phải khách sáo như vậy, tất cả do công ty cô sắp xếp là được!”
Tô Nhược Tuyết mỉm cười nói.
“Vậy được, nếu không có vấn đề gì chúng ta sẽ ký kết hợp đồng, sau đó bắt đầu quay quảng cáo và tuyên truyền!”
Đường Sở Sở lên tiếng.
“Được!”
Tô Nhược Tuyết đáp.
Ngay sau đó, bọn họ ký kết hợp đồng đại diện thương hiệu.
“Cô Tô, để bày tỏ lòng cảm tạ, tối nay tôi muốn mời cô bữa cơm, một là để chúc cho chúng ta hợp tác suôn sẻ, hai là lấy tư cách chủ nhà đón gió tẩy trần cho cô!”
“Không biết cô Tô đây có thời gian hay không?”
Đường Sở Sở nhìn Tô Nhược Tuyết dò hỏi.
“Được chứ!”
“Đúng rồi, tối nay bạn trai của chủ tịch Đường có đến không?”
“À, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cảm ơn ân cứu mạng của anh ấy thôi!”
Tô Nhược Tuyết ngượng ngùng nói.
“Mấy ngày nay anh ấy có việc, không ở Thiên Hải!”
“Ngại quá!”
Đường Sở Sở nói.
“Tôi biết rồi!”
Tô Nhược Tuyết gật đầu đáp.
Tiếp đó, bọn họ rời khỏi công ty.
“Chủ tịch, lúc trước tôi có đọc tin tức, Tô Nhược Tuyết kia sẽ không có quan hệ đặc biệt gì với bạn trai của cô chứ?”
“Chủ tịch, cô phải thật chú ý!”
Trong phòng làm việc, Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt lo lắng.
“Tiểu Tiểu, cô lo lắng nhiều rồi!”
Đường Sở Sở mỉm cười: “Cô đi sắp xếp quay quảng cáo tuyên truyền đi!”
“Được thôi!”
Thấy Đường Sở Sở không để ý, Tôn Tiểu Tiểu cũng không tiện nói thêm.
Sau đó, tin tức Tô Nhược Tuyết trở thành người phát ngôn của tập đoàn Đường thị nhanh chóng truyền ra, khiến cho toàn bộ giới giải trí Long Quốc bàn tán xôn xao.
Dù sao thì hiện tại Tô Nhược Tuyết chính là ngôi sao nổi tiếng nhất làng giải trí, được xưng là Nhất Tỷ.
Mọi hành động của cô đều thu hút sự chú ý.
Huống chi bởi vì đan Trú Nhan, tập đoàn Đường thị đã sớm trở thành đề tài nóng hổi của Long Quốc.
Lúc này cả hai hợp tác với nhau chắc chắn sẽ gây ra lực ảnh hưởng rất lớn!
Đương nhiên quan trọng nhất là, lúc trước Chu Doãn Nhi được xưng là Nhị Tỷ trong giới giải trí chỉ đứng sau Tô Nhược Tuyết, cô ta vừa bị Đường thị hủy hợp đồng, hơn nữa còn đánh tiếng ai dám trở thành người phát ngôn của Đường thị, chính là đang đối địch với Chu Doãn Nhi này.
Kết quả chỉ chớp mắt, vị Nhất Tỷ Tô Nhược Tuyết này liền trở thành người phát ngôn của Đường thị, đây không phải là đang vả vào mặt Chu Doãn Nhi sao?
Trong giới giải trí, hai vị đại minh tinh này vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh nhưng bề ngoài thì vẫn duy trì quan hệ bằng mặt không bằng lòng.
Lần này Tô Nhược Tuyết lại làm như vậy, hai người xem như hoàn toàn trở mặt!
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, các loại bài viết về Tô Nhược Tuyết và Chu Doãn Nhi ùn ùn kéo tới, chiếm lấy top đầu bảng tìm kiếm!
Trong biệt thự ở Đế Đê.
“Tô Nhược Tuyết chết tiệt!”
Chu Doãn Nhi tức giận mắng.
Hiển nhiên cô ta đã biết chuyện Tô Nhược Tuyết trở thành người phát ngôn của tập đoàn Đường thị.
Cô ta vừa mới nói, không cho phép ai làm người đại diện của Đường thị.
Chớp mắt Tô Nhược Tuyết lại trở thành người phát ngôn của Đường thị, khác nào là đang trắng trợn vả vào mặt cô ta.
Chu Doãn Nhi đương nhiên căm phẫn!
“Ai chọc cho bảo bối nhà chúng ta tức giận vậy!”
Một người đàn ông hói đầu bụng phệ đi tới, ôm lấy Chu Doãn Nhi, cười gian xảo.
“Còn không phải là Tô Nhược Tuyết kia sao, cô ta nhận làm người đại diện của tập đoàn Đường thị, như vậy thì em còn lăn lộn trong giới giải trí thế nào?”
Chu Doãn Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ra là chuyện này, yên tâm, rất nhanh thôi Tô Nhược Tuyết sẽ thân bại danh liệt!”
“Đến lúc đó vị trí Nhất Tỷ trong giới giải trí sẽ là của bảo bối rồi!”
Người đàn ông vuốt khuôn mặt nhẵn bóng của Chu Doãn Nhi.
“Tổng giám đốc Vương, anh nói thật sao?”
“Lẽ nào công ty muốn ra tay với cô ta?”
Chu Doãn Nhi ngạc nhiên nhìn người đàn ông.
“Người phụ nữ này ba lần bảy lượt từ chối lời mời hợp tác của giải trí Đế Vương, lúc này phải để cho cô ta nếm thử, nếu không thì cô ta lại không biết ở Long Quốc, ai mới làm chủ cái giới giải trí này!”
Người đàn ông hừ lạnh nói.
“Nhưng sau lưng cô ta là nhà họ Tô đấy!”
“Một khi Tô Nhược Tuyết xảy ra chuyện, nhà họ Tô sẽ không chịu để yên!”
Chu Doãn Nhi nói.
“Lần này có người muốn đối phó với nhà họ Tô thông qua Tô Nhược Tuyết, chúng ta chỉ giúp một tay mà thôi, không phải lo!”
“Ngày tháng tốt lành của nhà họ Tô sợ là cũng không còn nhiều!”
Người đàn ông cười lạnh.
“Vậy thì tốt quá!”
Chu Doãn Nhi vui vẻ nói.
“Bảo bối, bây giờ thì vui rồi chứ, có phải em cũng nên làm tôi vui vẻ hay không!”
Người đàn ông ôm lấy Chu Doãn Nhi, ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà.
“Yên tâm đi, tổng giám đốc Vương, hôm nay em nhất định sẽ phục vụ tốt!”
Chu Doãn Nhi liếc đôi mắt quyến rũ nhìn người đàn ông, hai người bắt đầu một trận chiến kịch liệt!
Chương 184: Một đấu mười vạn!
Quận Giang Bắc, Kim Lăng!
Ở một nơi nào đó trong Kim Lăng, có một nghĩa trang rất lớn.
Nơi này chính là nghĩa địa có hoàn cảnh tốt nhất Kim Lăng, giá một mét vuông cũng phải hơn hai mươi vạn, còn đắt hơn cả giá nhà ở Đế Đô!
Lúc này, trước một bia mộ.
Diệp Phàm, Mục Kình Thiên, Mộ Bạch, Đồ Phu, Thiên Sách Vệ. Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen.
Trên bia mộ viết dòng chữ: ‘Mục Tú Tú, con gái Mục Kình Thiên’, còn có một tấm ảnh chụp của một cô gái trẻ tuổi.
Đây chính là nghĩa trang mà Diệp Phàm chọn cho con gái của Mục Kình Thiên.
Bọn họ vừa mới chôn cất cô ấy!
“Tú Tú, nếu kiếp sau chúng ta vẫn có duyên làm cha con, ba nhất định sẽ bù đắp tất cả thiếu sót của đời này!”
Mục Kình Thiên ngồi trước ngôi mộ, đưa tay vuốt ve ảnh chụp con gái, thì thào nói.
Đám người Diệp Phàm cúi đầu trước bia mộ, vẻ mặt đầy trang nghiêm.
Cộp cộp cộp!!!
Đúng lúc này, bên ngoài nghĩa trang vang lên từng tiếc bước chân dày đặc.
Tiếng bước chân nặng nề giống như thiên quân vạn mã lao nhanh tới.
“Chuyện gì vậy? Đi xem một chút!”
Mộ Bạch nói với một thành viên Thiên Sách Vệ, đối phương nhận lệnh đi ra ngoài.
Rất nhanh, người kia đã trở về, hắn trầm giọng nói với Mộ Bạch: “Bẩm quân đoàn trưởng, ngoài mộ địa tụ tập rất nhiều người mặc áo trắng, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, có khoảng chừng mười vạn người!”
Ặc!
Nghe vậy, sắc mặt của các Thiên Sách Vệ, Mộ Bạch và Đồ Phu đều thay đổi.
“Ở đâu ra nhiều người như vậy?”
Mộ Bạch nhướng mày, trầm giọng nói.
“Bọn họ hẳn là người của Thanh Môn, hôm qua tôi đã nhận được tin tức, môn chủ Thanh Môn triệu tập tất cả đệ tử ở quận Giang Bắc đi đến Kim Lăng, chắc là tới báo thù cho con trai của ông ta!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Sao thiếu quân chủ không nói sớm, nếu biết thế, tôi đã lập tức liên hệ cho quân Thiên Sách điều binh đến đây!”
Vẻ mặt Mộ Bạch cứng lại.
Mười vạn người.
Nhiều người như vậy, cũng không phải số lượng mà bọn họ có thể đối phó.
Cho dù là một vị cường giả Địa Cảnh bị mười vạn người vây công, cũng sẽ bị kiệt sức đến chết!
“Một đám kiến hôi, không cần quân Thiên Sách phải ra tay!”
“Hôm nay tôi sẽ lấy máu của Thanh Môn tiễn con gái Mục quân đoàn trưởng một đoạn cuối cùng, lấy bọn họ để tế bái linh hồn trên thiên đường!”
Diệp Phàm nói với vẻ lạnh như băng.
Dứt lời, hắn đi một mình ra ngoài mộ địa.
Lúc này, mười vạn người tụ tập thành một đám đông.
Tất cả bọn họ đều mặc áo tang màu trắng, đầu đội dải khăn trắng, tay cầm trường đao sắc bén, vẻ mặt lạnh như băng.
Bọn họ chính là mười vạn đệ tử của Thanh Môn!
Mười vạn người tụ tập ở lại một chỗ.
Cảnh tượng này, sợ là chỉ khi hai nước giao chiến mới có thể nhìn thấy!
May mà không gian bên ngoài mộ địa cũng đủ lớn, nếu không, sợ là cũng chẳng chứa được mười vạn người.
Đệ tử Thanh Môn mặc đồ tang xuất hiện ở nơi này chính là để báo thù cho thiếu chủ của Thanh Môn!
Lúc này, trong đoàn đội Thanh Môn tách ra một con đường.
Môn chủ Thanh Môn Hồng Thiên Sinh mặc một thân đồ trắng, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng bước tới, theo sau ông ta là tám vị trưởng lão của Thanh Môn!
“Người ở bên trong sao?”
Hồng Thiên Sinh lạnh lùng nói.
Bẩm môn chủ, Mục Kình Thiên và quân Thiên Sách đều ở bên trong!”
Một vị trưởng lão Thanh Môn lên tiếng.
“Hôm nay, chỉ cần là quân Thiên Sách, một người cũng không tha, giết hết!”
“Bọn họ nhất định phải chôn cùng con trai tôi!”
Hồng Thiên Sinh lạnh lùng quát.
“Báo thù cho thiếu chủ!”
“Báo thù cho thiếu chủ!”
“Báo thù cho thiếu chủ!”
Lúc này, mười vạn đệ tử Thanh Môn cùng lúc giơ đao, hô hào, trên người ai nấy đều tản ra sát khí ngút trời.
“Một gã lăng nhục, hại tới mạng sống của người khác cũng đòi anh hùng chiến đấu đẫm máu vì nước chôn cùng, đúng là nực cười!”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang dội như sấm từ trong mộ địa truyền đến.
Diệp Phàm lạnh lùng bước ra từ trong mộ địa.
“Mày là ai?”
Hồng Thiên Sinh nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Người giết con trai ông!”
Diệp Phàm thản nhiên đáp.
Soạt!
Diệp Phàm vừa dứt lời, vẻ mặt Hồng Thiên Sinh lập tức tối sầm lại, ánh mắt ông ta như muốn giết người.
Chương 185: Đồ đệ của chiến thần Thiên Sách
“Là mày đã giết con trai tao? Mày cũng là người của Thiên Sách vệ?”
Hồng Thiên Sinh lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Tôi chính là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
Diệp Phàm lớn tiếng nói.
“Mày là đồ đệ của chiến thần Thiên Sách?”
Lúc này, vẻ mặt của Hồng Thiên Sinh thay đổi, ông ta khiếp sợ nói.
“Người của Thanh Môn giết hại quân đoàn trưởng quân Thiên Sách và con gái của ông ấy, các người còn muốn quân Thiên Sách chôn cùng tên cầm thú kia, đúng là hoang đường, Thanh Môn có chết vạn lần cũng chưa đền hết tội!”
“Hôm nay tôi sẽ để khối u ác tính như Thanh Môn biến mất hoàn toàn khỏi Long Quốc!”
Vẻ mặt Diệp Phàm tràn đầy sát ý, giống như đang tuyên án!
“Hừ, đồ đệ của chiến thần Thiên Sách thì thế nào?”
“Hôm nay tao phải khiến cho mày chết không có chỗ chôn!”
“Giết!!!”
Hồng Thiên Sinh hung ác quát lớn.
“Ông ta vừa hạ lệnh, mười vạn đệ tử Thanh Môn trực tiếp giết về phía Diệp Phàm.”
Lúc này, đám người Mộ Bạch vọt ra, đang định ra tay thì bị Diệp Phàm ngăn lại.
“Hôm nay cứ để tôi lấy thân phận đệ tử chiến thần Thiên Sách, tự tay giải quyết hết đám tai họa của Long Quốc đi!”
“Coi như là không phụ lòng Lục sư phụ!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Keng!
Hắn vung đoản kiếm màu đen, lao thẳng vào trong đội ngũ đệ tử Thanh Môn.
Phụt phụt phụt!!!
Ngay sau đó Diệp Phàm như hóa thân thành Sát Thần, điên cuồng chém giết đệ tử Thanh Môn.
Trong mắt Diệp Phàm, đám đệ tử này không khác gì lũ kiến hôi.
Nhưng người ta vẫn hay nói, kiến nhiều cũng có thể thắng được voi.
Mười vạn đệ tử Thanh Môn cùng tiến lên, cho dù có giỏi đánh giết tới đâu thì cũng không trụ nổi.
Dù sao thì sức lực của con người cũng có hạn.
Cho dù là võ giả thì cũng có lúc kiệt sức.
Đến lúc đó đối mặt với nhiều người như vậy chẳng khác nào là cừu non đợi làm thịt!
Một người chém giết mười vạn người.
Chỉ sợ ngoại trừ chiến thần Thiên Sách năm đó, chưa có ai có thể đạt tới thành tựu này!
Nhưng hôm nay, Diệp Phàm lại muốn một người địch mười vạn người!
Phụt phụt phụt!!!
Máu tươi văng khắp nơi, thi thể không ngừng ngã xuống đất.
Đệ tử Thanh Môn người sau nối tiếp người trước, nhưng không một ai tiếp được kiếm thứ hai của Diệp Phàm, tất cả đều là một kiếm lấy mạng!
Chưa đầy ba phút, trên mặt đất đã có mấy ngàn người nằm xuống.
Tốc độ giết người còn nhanh hơn cả nháy mắt, trung bình một giây phải giết được mười mấy người!
Lúc này, Diệp Phàm như hóa thân trở thành Tứ sư phụ - sát thần Tu La, thực hiện một cuộc chém giết điên cuồng.
Nhìn cảnh tượng Diệp Phàm giết người.
Vẻ mặt của Hồng Thiên Sinh và tám vị trưởng lão Thanh Môn vô cùng khó coi.
Bọn họ chưa từng gặp qua người nào đáng sợ như vậy.
Người này giống như là một ác quỷ đến từ địa ngục, quá đáng sợ!
Ngay cả đám người Mộ Bạch, Đồ Phu và Mục Kình Thiên cũng sợ ngây người!
Mười phút sau.
Đệ tử Thanh Môn đã chết hơn vạn người!
Chỉ mười phút, một người giết chết vạn người.
Tin này mà truyền ra ngoài, sợ là không ai tin!
Nhưng sự thật lại chính là như vậy!
“Tám người các ông cùng lên đi!”
Lúc này, Hồng Thiên Sinh không đợi thêm được, ông ta quay sang nói với với tám vị trưởng lão Thanh Môn.
Tám vị trưởng lão của Thanh Môn đều có thực lực từ Huyền Cảnh lục trọng đến Huyền Cảnh bát trọng.
Ngoại trừ Huyền Thiên Sinh là cao thủ Huyền Cảnh cửu trọng thì tám vị kia chính là những người có thực lực mạnh nhất ở Thanh Môn!
Mặc dù họ nhìn thấy bộ dáng lúc này của Diệp Phàm cũng không dám ra tay, nhưng mệnh lệnh của Hồng Thiên Sinh, bọn họ không thể không nghe.
Ngay sau đó, tám người cầm vũ khí trong tay xông về phía Diệp Phàm.
Bọn họ thừa dịp Diệp Phàm đang điên cuồng chém đệ tử Thanh Môn, nhân cơ hội đánh lén sau lưng hắn.
Tám người liên thủ, chuẩn bị cho Diệp Phàm một đòn trí mạng!
Nhưng ngay lúc bọn họ dùng hết toàn lực, cầm vũ khí đánh về phía Diệp Phàm thì đối phương lại đột nhiên quay đầu nhìn họ.
Hai tròng mắt Diệp Phàm đỏ ngầu, giống như Tu La, làm cho da đầu người ta tê dại, chân tay run rẩy!
Chỉ một ánh mắt đã khiến tám vị trưởng lão của Thanh Môn toát mồ hôi lạnh, bị dọa sợ tới bay cả ba hồn bảy vía!
Keng!!!
Ngay khi tám người này đang bị ánh mắt của Diệp Phàm hù dọa.
Diệp Phàm vung con dao găm màu đen trong tay, kiếm quang vô hình bắn ra.