Chương 101
Edit: Sabi
Cửa phòng làm việc bị gõ hai cái, sau đó Nghiêm Tà đi vào.
Cục trưởng Lữ có lẽ vừa kết thúc cuộc điện thoại, đang cúi đầu uống trà, ông chỉ chỉ vào cái ghế sau bàn làm việc, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Nhưng Nghiêm Tà không ngồi, thân hình cao ngất với chiều cao gần một mét chín đứng yên ở đó, trầm giọng nói: "Cục trưởng Lữ, chú tìm cháu?"
Cục trưởng Lữ là người tinh khôn bậc nào, chỉ với một chi tiết này ông đã nhận ra thái độ ám thị của Nghiêm Tà, ông trầm ngâm đặt ly giữ nhiệt xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: "Liên quan tới chuyện của đội trưởng Phương, cháu cũng biết rồi chứ?"
Nghiêm Tà nhàn nhạt hỏi: "Đội trưởng Phương?"
"Ừ, chuyện đội trưởng Phương Chính Hoằng có liên quan tới vụ án cháu trúng độc, cháu không nghe nói sao?"
Nghiêm Tà nói: "Cháu vừa mới về đến Cục thành phố, vẫn chưa biết gì hết."
Cục trưởng Lữ không hề ra vẻ ngạc nhiên trước thái độ cẩn thận chặt chẽ của Nghiêm Tà, còn rất biết tiếp thu tự thuật lại một lần cuộc hỏi thăm đối với Tần Xuyên và cuộc điều tra đối với Phương Chính Hoằng, hầu như không khác mấy so với nội dung mà Cao Phán Thanh vừa cung cấp cho hắn - như vậy có thể chứng minh Cao Phán Thanh chính xác là một tiền bối nòng cốt của chi đội điều tra hình sự, ít nhất ở mặt này cậu ta rất kín đáo tỉ mỉ, ngay cả giọng điệu cũng giống giọng điệu của cục trưởng Lữ đến tám chín phần.
"Vì thế hiện tại đang tạm thời cách chức Phương Chính Hoằng, có thể coi là để phối hợp với công tác điều tra của Cục thành phố." Cục trưởng Lữ chậm rãi nói: "Nếu có kết quả, Cục sẽ lập tức thông báo cho cháu. Nhưng muốn đạt được một kết quả chính xác, trước mắt xem chừng tương đối khó khăn, cháu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Phòng làm việc lại lần nữa chìm vào yên lặng, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời của Nghiêm Tà có vẻ u ám khó dò, một lúc lâu sau mới chợt nở nụ cười nói:
"Trước mắt nếu khó khăn quá thì để sau hẵng nói cũng được."
Để sau hẵng nói?
Đối mặt với một kẻ đầu độc đang ẩn nấp trong bóng tối chờ cơ hội để lấy mạng mình, Nghiêm Tà lại có thể bình tĩnh xử trí như vậy?
Cục trưởng Lữ hơi bất ngờ ngước mắt lên, chỉ thấy Nghiêm Tà cười cười, trên khuôn mặt anh tuấn, cơ thể rắn chắc mơ hồ tỏa ra hơi thở lưu manh: "Cháu nghe nói chủ nhiệm Cẩu đã đi huyện Giang Dương khám nghiệm tử thi lần hai cho tên sát thủ Tiển Thăng Vinh, không biết kết quả ra sao, nghe nói là đã xác định được thời gian tử vong?"
Cục trưởng Lữ sững sờ.
"Đã vậy thì chỉ cần kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của đội trưởng Phương lúc vụ án xảy ra, là có thể chứng minh được sự trong sạch của ông ấy rồi."
Cục trưởng Lữ nhìn Nghiêm Tà thật lâu, đôi mắt sáng ngời cứng rắn của người sau vẫn không thay đổi. Qua khoảng thời gian hút hết nửa điếu thuốc, cục trưởng Lữ rốt cuộc thở ra, nói: "Cháu có biết cháu đang buộc tội giết người cho một lão cảnh sát trinh sát có ba mươi năm tuổi nghề, một chi đội trưởng với quân hàm chỉ huy cấp một không, Nghiêm Tà?"
Câu trả lời của Nghiêm Tà không bị lay chuyển: "Không, cục trưởng Lữ, cháu chỉ đang cung cấp một ý tưởng điều tra mà thôi."
"Nhưng ý tưởng điều tra này của cháu........."
"Cũng không phải mặc định có tội, mà chỉ là một suy đoán hợp tình hợp lý thôi."
Con người Nghiêm Tà là như vậy, ngày thường những gì hắn thể hiện ra đều là tự nhiên, bình dị và hòa nhập, có thể nói là một mặt vô cùng ôn hòa của hắn. Nhưng nếu chọc cho hắn tức giận, hoặc chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, hắn sẽ trở nên vô cùng cương quyết, thậm chí còn rất bướng bỉnh.
Sự tự tin đó đã ngấm vào trong xương tủy, cho dù là ai cũng không thể giao động.
"...............Nếu cháu đã chắc chắn như vậy, vậy chú sẽ phái người đi điều tra bằng chứng ngoại phạm của đội trưởng Phương vào tối hôm đó." Sau khi yên lặng một lúc lâu, cục trưởng Lữ mới nói: "Nhưng vì cháu là nạn nhân trực tiếp, những chỗ nên tránh vẫn phải tránh, bằng không trình tự sẽ xảy ra thiếu sót, tất cả đều có thể ảnh hưởng đến kết quả điều tra cuối cùng."
Nghiêm Tà vừng vàng trả lời: "Cháu biết."
"Cháu về đi," cục trưởng Lữ khoát khoát tay.
Nghiêm Tà quay đầu đi về phía cửa, đi được mấy bước lại bất chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn về cục trưởng Lữ. Phòng làm việc rộng lớn được trang trí theo phong cách cổ xưa, trên tường treo mấy bức tranh phong cảnh, cờ đảng được bày biện trên hộc tủ, một dãy tủ sách kê sát tường, bên trong là các loại sách chuyên môn, báo đảng, tạp chí đảng được xếp rất ngăn nắp chỉnh tề; cục trưởng Lữ ngồi sau cái bàn làm việc lớn nơi mà ông ấy đã ngồi hơn mười năm, như một pho tượng vững chắc mượt mà.
"............." Nghiêm Tà rốt cuộc cũng mở miệng hỏi ra vấn đề kia: "Sao chú lại tin tưởng Phương Chính Hoằng?"
Đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính lão của cục trưởng Lữ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tà, "Vì Phương Chính Hoằng không phải là loại người như các cháu vẫn biết."
Nghiêm Tà không còn gì để nói nữa, chỉ đành gật gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Cục trưởng Lữ dựa vào lưng ghế, bụng phệ, tóc hoa râm, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi. Ông tháo kính lão xuống nghiêm túc lau chùi, cho đến khi chắc chắn tròng kính sạch tinh, dùng mắt thường không nhìn thấy bụi nữa, mới cẩn thận đeo lên lại, dùng sức chớp chớp mắt - cứ như muốn mượn động tác này nhìn cho rõ tất cả những sự việc và con người ở xung quanh.
Cửa khép hờ lại bị gõ hai cái, thư ký ở bên ngoài hỏi: "Cục trưởng Lữ?"
Cục trưởng Lữ nâng mắt kính lên: "Vào đi."
Thư ký Trương ôm một chồng tài liệu đi vào phòng, đặt mấy tờ giấy đang chờ đóng dấu xuống. Cục trưởng Lữ cầm lên xem qua, tiêu đề trên giấy trắng mực đen là: Thông báo truy cập dữ liệu video giám sát an ninh.
"À, là về vụ tai nạn giao thông trên đường núi của phó đội trưởng Nghiêm." Thư ký Trương cười nói: "Không phải chúng ta đang điều tra chuyện này sao? Trinh sát hình ảnh cục chúng ra cần xem video mà camera giám sát thu được lúc tai nạn, muốn điều video giám sát an ninh ở khu vực huyện Giang Dương thì trước tiên chúng ta phải gửi công văn đã - cái này là gửi cho đồn công an huyện Giang Dương, đợi ngài đóng dấu xong tôi sẽ đi gửi ngay, trinh sát hình ảnh vẫn còn đang đợi để điều tra tiếp kia kìa."
Tay cục trưởng Lữ duỗi ra rồi lại đột ngột dừng lại giữa không trung.
"Cậu để đó đi," Ông chỉ chỉ mặt bàn: "Để tôi suy nghĩ lại một chút."
Thư ký sững sờ, cái gì gọi là suy nghĩ lại một chút?
Cục trưởng Lữ làm như không nhìn thấy biểu cảm nghi ngờ không chút che giấu của thư ký, cơ bản cũng không có ý định giải thích, đột nhiên thay đổi chủ đề: "Tôi vừa nhớ ra một chuyện, trước đây lúc Phương Chính Hoằng tạm thời ngưng công tác để dưỡng bệnh, trong thời gian đó công việc của chi đội chống ma túy đều là đội phó Tần chủ trì, đúng không?"
"Đúng vậy, ý ông là..........."
"Đội trưởng Dư của chi đội hình sự nghỉ bệnh, Nghiêm Tà được chính thức bổ nhiệm lên làm quyền lãnh đạo, việc ủy nhiệm này là văn bản nội bộ do cục chúng ta chính thức ban hành xuống dưới. Tuy công việc của chi đội chống ma túy vẫn luôn do Tần Xuyên tạm thời gánh vác, chỉ thiếu văn bản ủy nhiệm chính thức, nhưng có rất nhiều văn kiện tài liệu phải ký đều danh bất chính ngôn bất thuận, dẫn đến rất nhiều bất tiện trong khâu quản lý thường ngày của chi đội chống ma túy. Tôi thấy lần này Phương Chính Hoằng bị cách chức tạm thời, thôi thì dứt khoát ban hành xuống dưới văn bản ủy nhiệm quyền lãnh đạo chính thức cho Tần Xuyên đi."
Tần Xuyên là phó đội trưởng quản lý chi đội chống ma túy, còn Nghiêm Tà phó đội trưởng quản lý chi đội trinh sát hình sự, cả hai đều đang giữ quyền hạn phó đội trưởng chính thức trong thời kỳ đặc thù, không có bất kỳ sự khác biệt ý nghĩa nào trên thực tế. Nhưng nếu ra khỏi cửa Cục thành phố Kiến Ninh, sự khác biệt giữa việc có văn bản chính thức và việc không có văn bản chính thức sẽ trở nên rất rõ ràng, nói ví dụ như lúc Nghiêm Tà đến Cung Châu gặp mặt Tề Tư Hạo, Cao Phán Thanh có thể trực tiếp giới thiệu "Đây là Nghiêm Tà, hiện đang là người đứng đầu chủ trì công tác của chi đội chúng tôi"; nhưng nếu Tần Xuyên đi ra ngoài phá án thì không thể giới thiệu như vậy.
Vì vậy, việc truyền đạt văn bản ủy nhiệm này xuống dưới đối với Tần Xuyên mà nói là chuyện tốt, thư ký Trương lập tức đáp ứng: "Được, được, việc này đơn giản, tôi lập tức đi làm ngay!"
Cục trưởng Lữ gật đầu, lại như nhớ ra việc gì, cẩn thận dặn dò: "Tuy Tần Xuyên đã là phó đội trưởng được một đoạn thời gian, nhưng theo quy định chỉ khi ban hành văn bản ủy nhiệm chính thức xuống dưới thì cậu ta mới bắt đầu được phụ trách công tác của chi đội chống ma túy. Có thể còn có rất nhiều công việc quản lý cậu ta không quen, nói với cậu ta tất cả mọi việc đều phải xin chỉ thị, trưng cầu ý kiến, bảo cậu ta mỗi hạng mục công việc đều phải hỏi xin ý kiến của tôi."
Đây cũng là ý phải có trong đề mục, thư ký Trương lần lượt ghi nhớ, thấy cục trưởng Lữ không có phân phó gì khác nữa mới chỉ chỉ công văn truy cập dữ liệu giám sát đặt trên bàn, xin chỉ thị: "Vậy, cục trưởng Lữ, ông xem con dấu này............"
Không biết có phải do ánh sáng trong phòng làm việc không đủ sáng hay không, có khoảng mấy giây hắn cảm thấy vẻ mặt của cục trưởng Lữ có hơi vi diệu.
Cảm giác rất khó nói, nhưng rõ ràng khác một trời một vực với cục trưởng Lữ bình thường hay cười ha hả, thư ký Trương cho rằng mình nhìn lầm.
"Việc này," năm ngón tay múp máp của cục trưởng Lữ đặt lên công văn, thong thả nói: "Nói sau đi."
Nói sau là thế nào, nói sau là từ này về sau không nhắc lại nữa hả?
Vậy chuyện phó đội trưởng Nghiêm trúng độc còn điều tra nữa không? Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?
Thư ký Trương giật mình, nhưng không dám nhiều lời, theo bản năng mỉm cười đáp lại.
Mí mắt sau kính lão của cục trưởng Lữ rủ xuống, làm như không thấy biểu tình nghi ngờ của thư ký Trương. Mãi cho đến lúc bóng dáng của thư ký Trương biến mất ngoài cửa, phòng làm việc chỉ còn lại một mình ông, ông mới chậm rãi cầm công văn kia lên, kéo ngăn kéo ra, ném nó vào trong.
Cạch!
Phòng làm việc lại khôi phục sự yên tĩnh.
***
Muỗng canh trong tay Giang Đình dừng lại giữa không trung: "Cục trưởng các anh nói như vậy?"
Tuy Nghiêm Tà đã quyết tâm buổi tối nhất định phải đưa Giang Đình đi ăn ngon, nhưng rốt cuộc hai người vẫn trở về nhà. Nồi canh xương trên bếp đang sôi ùng ục hơi nóng bốc lên nghi ngút, nước canh xương trắng đục rất giàu chất béo, đậu hủ non lộn lên lộn xuống, mùi vị ấm áp lan tỏa khắp nơi trong gian bếp vào đêm cuối thu.
Nghiêm Tà dịch cái ghế nhỏ lại, ngồi trông chừng bên nồi canh nhặt hành lá, nghe vậy trầm giọng nói: "Cục trưởng Lữ vẫn rất tin tưởng Phương Chính Hoằng............"
Giang Đình nói: "Trước kia cục trưởng Lữ........."
Nghiêm Tà tinh ý nhận ra sự do dự trong ngữ điệu của Giang Đình: "Sao, trước kia từng quen biết à?"
"Lúc hành động có chạm mặt, trong bữa tiệc ăn mừng có nói qua vài câu, cũng chẳng thân quen gì. Nhưng cục trưởng Lữ rất có tên tuổi trong hệ thống công an khu vực Tây Nam, ai cũng nói lúc còn trẻ cực kỳ lợi hại, già rồi vẫn là con cáo già." Giang Đình đảo đảo mấy cục xương trong nồi canh, cười nói: "Hẳn là một người rất nhạy bén, chỉ là đôi lúc cẩn thận quá khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái."
Nghiêm Tà hờ hững ừ một tiếng, sau đó đột nhiên lên giọng: "Cái gì?"
"Cái gì là cái gì?" Giang Đình thờ ơ liếc nhìn hắn.
Hai người một đứng một ngồi, ánh mắt va chạm giữa không trung, trong đầu Nghiêm Tà nhanh chóng hiện lên một đoạn đối thoại tương tự, đó là sau khi vụ án Hồ Vĩ Thắng chế ma túy kết thúc, trong phòng làm việc rộng rãi trống trải của cục trường cục thành phố Kiến Ninh.
"Cục trưởng Lữ, chú cảm thấy đội trưởng Giang là người thế nào?"
"Trẻ tuổi, can đảm, chỉ số IQ cao..............độ đáng sợ cao."
"Điều này khiến cá nhân chú cảm thấy rất không thoải mái."
..........
Đoạn đối thoại gần như giống hệt nhau, trùng hợp tái hiện lần nữa bằng cách đổi vai cho nhau, một suy nghĩ kỳ lạ và phi lý khó tả theo dây thần kinh truyền vào não Nghiêm Tà, khiến hắn nhất thời không nói nên lời.
"Nghiêm Tà?"
"À, không có gì." Nghiêm Tà lấy lại bình tĩnh, "Chỉ là không nghĩ tới em sẽ đánh giá cao về cục trưởng Lữ."
Giang Đình không đề bụng: "Cũng không phải, dù sao người ta cũng là tiền bối được rất nhiều người kính trọng, còn cần tôi đánh giá?"
Dưới làn hơi nóng bốc lên từ nồi canh nóng hổi, sắc mặt anh hơi ửng đỏ, vì nhiệt độ trong nhà cao, Giang Đình hiếm khi mặc áo ngắn tay giờ lại xắn tay áo đến khuỷu tay. Nghiêm Tà đứng bên cạnh nghĩ ngợi chốc lát, đè suy nghĩ khác thường trong nội tâm xuống không nói nữa, vừa ngước mắt thì nhìn thấy anh đang rắc muối vào canh, lúc giơ tay lên bên trong cổ tay trắng nõn lộ ra một dấu răng.
"Hôm nào đi xóa sẹo đi," Nghiêm Tà thuận miệng nói.
"Hả?"
Nghiêm Tà hất cằm, Giang Đình theo ánh mắt hắn nhìn xuống cổ tay mình, động tác hơi ngừng, chợt thả tay áo xuống rồi nói: "Nói sau đi."
"Nói sau là sao, y học hiện đại tân tiến nói không chừng chỉ bằng thời gian ăn bữa cơm là xong, sao không đi xóa?"
Giang Đình kéo ống tay áo xuống, bị Nghiêm Tà đứng dậy nắm lấy, giả bộ muốn kéo tay. Hai người uốn tới ẹo lui trước nồi canh xương đang sôi ùng ục, một người muốn hôn, một người không cho hôn, cuối cùng Giang Đình giành được thắng lợi, đưa tay phải ra sau lưng, dở khóc dở cười nói: "Nhà hết rau thơm rồi! Anh đi mua đi!"
"Sao không làm, chỉ xóa vết sẹo thôi mà." Nghiêm Tà không khỏi tiếc nuối: "Như vậy đi, chồng bỏ tiền cho em đi xóa, xóa xong mua túi xách Chanel thưởng cho em, thế nào?"
Giang Đình dở khóc dở cười, thò người ra ngoài phòng bếp, lấy mấy đồng tiền lẻ từ trong cái bát trên tủ giày, nhét vào ngực Nghiêm Tà: "Đi mua rau thơm đi đã, đừng đứng đó bíp bíp nữa."
Phó đội trưởng Nghiêm đẹp trai lắm tiền, mười hạng toàn năng, vừa tuyên bố muốn mua túi xách cho vợ đứng đếm tiến, bất mãn lau tay lên tạp dề, nói: "Chỉ có năm tệ, không đủ, đưa thêm đi."
"Mua hai cây là được, canh hầm không cần bỏ nhiều."
"Làm gì có người nào bán hai cây? Siêu thị dưới lầu chỉ bán cả túi, em biết một túi bao nhiêu tiền không?"
Giang Đình nhướn mày.
"Sao, vẻ mặt của em là sao? Siêu thị người ta mở ở đây, chính là để làm thịt mấy người chủ nhà nhiều tiền đần độn trong cái tiểu khu này đó." Nghiêm Tà thở dài: "Xã hội bây giờ muốn nuôi sống gia đình qua ngày đâu có dễ dàng gì? Đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ như chúng tôi, cả ngày sáng chín chiều năm đi làm thì bị chèn ép, về nhà vợ còn không nghe lời.........."
Giang Đình bật cười nói: "Không mua nổi thì hái trộm hai cây về, đi đi, tổ chức coi trọng anh."
Nghiêm Tà vẫn còn lải nhải, lại bốc một nắm tiền trong bát tiền lẻ, quyết định mua xong rau thơm phải mua thêm hai gói khoai tây chiên nữa. Cũng may trước cửa tiểu khu vừa mới mở siêu thị, đi bộ mấy phút là tới, trước khi đi hắn còn hậm hực đón nhận nhiệm vụ "Tiện tay cầm túi rác đi vứt.".
Nghiêm Tà tự nhận mình là người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ đã cởi tạp dề, mặc quần áo ở nhà, chân đi dép tông, một tay cầm một mớ tiền xu một tay xách túi rác đi ra khỏi thang máy. Đã hơn bảy giờ tối, xe cộ trên đường tấp nập tới lui, mấy bụi cây xinh xắn trong tiểu khu khẽ đung đưa xào xạc dưới ánh đèn đường màu vàng. Nghiêm Tà vừa lê dép lê vừa ngân nga một giai điệu, loẹt quẹt đi về phía cửa tiểu khu, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng sột soạt mơ hồ.
"?" Nghiêm Tà quay đầu lại.
Tiếng động này nếu là người khác thì sẽ không nghe ra, hoặc có nghe cũng sẽ cho rằng mình nghe nhầm. Nhưng bao nhiêu năm huấn luyện nghe lén dẫn đến thính lực của Nghiêm Tà khác với người bình thường, hắn đứng lại ngay tắp lự.
Đường mòn sau lưng không một bóng người, nhìn lướt qua bụi cây hình như có mấy người trẻ tuổi đang chạy bộ trong vườn hoa công cộng.
.............Chắc là mèo con thôi.
Nghiêm Tà cùng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước. Đi được mấy bước chợt nghĩ tới gì đó, nghĩ thầm không đúng, tiểu khu này lúc trước có xảy ra tai nạn chó hoang mèo hoang tấn công trẻ con, bên phía bất động sản sợ đắc tội chủ nhà có tiền có thế nên đã tập trung thu dọn động vật lưu lạc lại, nhanh như vậy đã mèo con xuất hiện?
Hắn bất giác đứng im, nghĩ nghĩ chắc trong túi rác có xương sườn còn dư lại trong tủ lạnh vừa đổ ra, ngay lúc này bảng chỉ dẫn màu xanh ở phía trước cách đó không xa đột nhiên sáng lên, thoáng qua rồi tắt vụt, nhanh đến mức làm cho người ta không theo kịp.
"...............!"
Con người Nghiêm Tà co rút, hắn chợt nhận ra đó là cái gì...........
Ánh đèn loang loáng phản chiếu.
Có người đi theo hắn.