Mục lục
Phá Vân 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136

Editor: Sabi

KTV Bất Dạ Cung.

"Đến chết vẫn muốn yêu, không lâm li tới cùng thì không thể mãn nguyện....." (1)

(1)Bài hát: Đến chết vẫn muốn yêu.

Nghiêm Tà đi vào phòng bao, khoát tay bảo nhân viên phục vụ ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, những âm thanh quỷ khóc sói tru bên ngoài dần nhỏ lại.

Chai rượu rỗng, tàn thuốc, vỏ chanh vương vãi trên bàn. Dương Mị cuộn tròn đôi chân trần trên ghế sô pha, một tay chống trán, tóc tai bù xù, áo khoác lông chồn tuột khỏi bả vai trắng ngần rơi xuống tay vịn ghế sô pha.

"Sao rồi?" Cửa vừa đóng lại, cô lập tức ngước đôi mắt sưng đỏ lên, hỏi bằng chất giọng khản đặc.

Nghiêm Tà không đáp, cầm nửa chai rượu lên, xắt một lát chanh nhỏ nhét vào miệng chai, uống hai hớp rồi lau miệng lắc đầu.

Dương Mị ngồi thẳng lên: "Ý gì?"

"Tin tức từ phía Miến Điện truyền tới nói rằng, lúc cảnh sát bang Shan đang bao vây ngôi chùa ở núi Cái Đắc thì gặp phải phản kích, thương vong nặng nề, đám Kim Kiệt đột phá vòng vây chạy thoát."

Mặt Dương Mị tái mét.

"Ngô Thôn bị K Bích bắt đi, Giang Đình cũng ở đó."

Phòng bao lặng ngắt như tờ, đôi môi đã trôi hết son của Dương Mị khẽ run lên, nhìn Nghiêm Tà đứng giữa phòng, dốc cạn chai rượu, sau đó nhẹ nhàng đặt chai rượu rỗng xuống bàn.

"Cô uống ít thôi, đừng thức đêm nữa, ăn nhiều chút." Nghiêm Tà bình thản nói, "Sức khỏe là của mình, chăm sóc cho tốt."

"............Anh không lo sao?" Dương Mị không thể tin nổi run run hỏi: "Anh Giang rơi vào hang ổ bọn tội phạm ma túy, giờ phút không biết đang phải trải qua những gì, có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào, một khi để lộ sơ hở thì còn thảm hơn so với chết.........Vậy mà anh cũng không hề lo lắng? Anh còn ăn được ngủ được?! Anh có biết con người K Bích biến thái và đáng sợ đến mức nào không?! Hắn ta vốn là một kẻ phản xã hội trời sinh........"

"Tôi biết. Nhưng chúng ta không thể làm gì khác, cô phải chấp nhận sự thật này."

Dương Mị nhìn Nghiêm Tà như thể chưa từng quen biết.

"Điều khó khăn nhất của con người là chấp nhận bản thân bất lực. Dù chúng ta có lo lắng sốt ruột tới mức cơm nuốt không trôi đêm không chợp mắt, chúng ta cũng không thể thay đổi được tình trạng hiện nay. Luôn có một số người làm một vài chuyện mà cô không thể giúp được gì, vậy thì hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân, đó mới chính là niềm an ủi lớn nhất đối với họ."

Đôi mắt đỏ hoe của Dương Mị lại lần nữa ngập nước: "Nhưng, nhưng........"

Nghiêm Tà thở dài, vươn tay qua bàn xoa xoa mái tóc rối bù của Dương Mị.

"Chỉ có buộc bản thân lúc nào cũng phải ở trong trạng thái tốt nhất, mới có nắm bắt khi cơ hội đến. Dù chỉ là cơ hội nhỏ nhất, cũng có thể trở thành bước ngoặt trở mình cuối cùng, hiểu không?"

Dương Mị ngơ ngác bất động ngồi đó, nhìn thấy Nghiêm Tà mỉm cười đứng lên.

So với những ngày đầu tiên lúc mới quen biết, hắn đã thay đổi rất nhiều. Đến nay Dương Mị vẫn còn nhớ rõ một Nghiêm Tà anh tuấn ngang tàng, cà lơ phất phơ đặt con dao Thụy Sĩ lên bàn, ngạo mạn nói tôi gọi một ly Bloody Mary, giờ cậu thử cắt cổ tay chế một ly máu chó mực cho tôi xem. Khí thế hung hăng càn quấy toát ra từ mỗi một lỗ chân lông, trong hộp đêm xa hoa đồi trụy, hắn đi đến đâu cũng giống như một vật thể tự động phát sáng.

Nhưng hiện tại hào quang kia đã lắng xuống, thay vào đó là sự thâm trầm, kín đáo, trở thành khí tức ung dung thản nhiên ẩn sâu trong xương cốt. Chỉ có những nếp nhăn năm tháng lưu lại nơi khóe mắt mới mơ hồ hiện ra một ít cảm xúc.

"Tôi về đây," Nghiêm Tà gật đầu, quay người đi ra cửa.

"............Đợi đã!"

Nghiêm Tà bừng bước.

"Anh Giang..........Anh Giang vẫn luôn đợi anh." Dương Mị nhìn bóng lưng rắn chắc thon thả của hắn, nghẹn ngào hỏi: "Anh sẽ đón anh ấy trở về, đúng không?"

"Cho dù anh ấy không đợi tôi, tôi cũng sẽ đưa anh ấy trở về." Nghiêm Tà nhàn nhạt nói, mở cửa rời khỏi phòng bao.

***

Sáng sớm trong rừng núi, ngàn vạn tiếng chim hót véo von, sương mù ở lưng chừng núi chậm rãi tan biến, trong khu rừng xanh biếc dưới chân núi hơi nước trôi nổi bồng bềnh. Trước cổng làng là một hàng xe Jeep nối liền nhau, mười mấy tên tay sai chạy qua chạy lại chuyển đồ từ trong nhà ra xe, đập vào mắt tất cả đều là súng ống đạn dược và một rương "Hàng trắng".

Giang Đình đứng dưới bóng cây, áo khoác phủ trên vai, trông thấy hai tên vệ sĩ kéo một người không còn ra hình người đi tới, là Ngô Thôn.

Trên áo cà sa màu vàng đất của Ngô Thôn toàn là vết máu, một bên ống tay trống rỗng, khuôn mặt xám ngoét, không nhìn ra là còn sống hay đã chết. Giang Đình lạnh lùng nhìn ông ta từ xa tới gần, cho tới lúc đến gần, mí mắt Ngô Thôn chợt nhấc lên, con ngươi trong tròng trắng lật ra, giống như ác quỷ nhìn thẳng vào Giang Đình.

Khoảnh khắc tầm mắt của hai người va chạm với nhau, Giang Đình rủ mắt xuống, đáy mắt là vẻ hờ hững không quan tâm.

"#@#$%!" Vệ sĩ người Miến Điện mắng mấy câu rồi tùy tiện nhét Ngô Thôn lên ghế sau.

Giang Đình quay người đi về gian nhà chính, chân còn chưa bước ra chợt dừng lại, sau lưng chẳng biết xuất hiện thêm một người từ lúc nào.

Là A Kiệt.

A Kiệt mặc quần rằn ri áo ba lỗ màu đen, hai tay khoanh trước ngực, bắp tay cuồn cuộn, trên làn da rám nắng rải rác vô số vết sẹo đã nhạt màu. Đêm qua gã bị trúng đạn lúc cảnh sát vây bắt, nên chỉ mang một chiếc găng tay cụt ngón, tay còn lại quấn băng vải, máu thấm ra hai bên rìa băng vải đã đông lại.

Hai người nhìn nhau khoảng mấy giây, Giang Đình nghiêng người muốn đi, nhưng vừa lướt qua vai đã bị A Kiệt bắt lấy khuỷu tay.

"Tối qua là mày đúng không?"

Giang Đình nghiêng đầu, kéo giãn khoảng cách với gã, trong mắt trên mặt rõ ràng đều là vẻ: "Cậu có bệnh hả?"

"Cảnh sát chạy tới đúng lúc, lại vừa vặn bao vây sườn núi nơi tôi phục kích, trùng hợp hơn nữa là, còn chuẩn bị súng máy công suất lớn. Chúng tao biết quy trình của quân cảnh bang Shan, không thông qua từng tầng báo cáo và phê duyệt, thì không đời nào được cấp vũ khí hạng nặng như vậy, nói cách khác cảnh sát đã lên kế hoạch bắt chúng tao từ lâu rồi."

A Kiệt hơi nghiêng người, gần như dán sát vào tai Giang Đình, nhẹ nhàng gằn từng chữ: "Là mày đúng không?"

Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại mang tính trần thuật.

Không ít người đứng cách đó không xa lén lút liếc về phía này, nhưng không dám nhìn lâu, rất nhanh đã vội dời tầm mắt đi.

Giang Đình nói: "Có bệnh thì đi chữa ngay đi." Sau đó dùng chút lực rút khuỷu tay ra, đi về phía ngôi làng nhỏ.

Song giây tiếp theo anh bị người phía sau kéo giật lại, A Kiệt nửa lôi nửa đỡ sải bước đi tới bụi cây, Giang Đình loạng choạng lui về phía sau theo bước chân của gã, suýt nữa trật chân ngã vào bụi cây. Mãi đến lúc đi xuống con đường đất, anh mới bị đẩy mạnh ra phía sau gốc cây, cổ họng lập tức bị một bàn tay cứng rắn mạnh mẽ bóp chặt.

Hai người cách nhau không quá nửa tấc, giọng điệu cảnh cáo của A Kiệt trầm thấp lạnh lùng: "Tối hôm qua do tao mạng lớn, nhưng lần sau thì chưa chắc."

".............."

"Tao không biết đại ca nghĩ thế nào, nhưng mày làm việc không thành thật, điều này chúng tao đều nhìn ra được. Trung thực chút đi, dù gì mỗi ngày trôi qua dễ dàng vẫn tốt hơn so với việc bị giày vò tới mất mạng, hiểu chứ?"

Giang Đình lấy lại vẻ bình tĩnh nhìn thẳng: "Cậu có chứng cứ?"

A Kiệt không đáp.

Chứng cứ tất nhiên không có. Trận đấu súng ác liệt xảy ra nhanh như tia chớp, chỉ ít phút sau đã vội vã kết thúc, cơ bản không có thời gian cũng không có điều kiện bắt sống tên cảnh sát bang Shan nào, mọi chất vấn cũng chỉ căn cứ vào sự hoài nghi.

Khóe môi Giang Đình chậm rãi nhướn lên một độ cong khinh miệt: "Vả lại............"

A Kiệt sinh lòng ngờ vực, nhưng chỉ nhìn thấy anh chớp mắt, giọng điệu mang theo ý cười giễu cợt khẽ hỏi: ".............Cho dù cậu có chứng cứ, thì sao?"

"Mày!"

Bàn tay A Kiệt vô thức dùng thêm lực, cổ Giang Đình bị bóp nghẹt, khí quản co rút, đột nhiên ho khan!

Anh vừa bị viêm phổi, cơn ho này đúng là kinh thiên động địa, sặc ra cả máu. A Kiệt cả kinh, vội vàng buông tay, Giang Đình lập tức khụy xuống, một tay chống đất, tay kia bịt miệng, bả vai run rẩy kịch liệt.

".............." A Kiệt lùi về phía sau nửa bước mới đứng vững: "Anh sao thế?!"

"Khụ! khụ khụ khụ khụ!"

Cơn ho đột ngột dừng lại, có thứ gì đó phụt ra từ cổ họng Giang Đình, tơ máu bất ngời trào ra từ các kẽ tay!

"............Người đâu! Người đâu!" A Kiệt co cẳng lao ra khỏi con đường đất, quát lên mấy tên tay sai đang đi tới: "Gọi bác sĩ trong làng tới đây, mau!"

***

Nửa tiếng sau.

Giang Đình khép áo dựa vào ghế sau xe việt dã, bác sĩ người Miến Điện duy nhất trong vòng mười dặm tám ở vùng này đang xì xồ xì xào nói gì đó với tên vệ sĩ. Giây lát sau tên vệ sĩ gật đầu tỏ ý mình đã biết, nói lại bằng tiếng Trung: "Ông ta nói không có vấn đề gì lớn, nhưng phải hút thuốc ít lại."

Lúc này Giang Đình mới mở mắt thở hắt ra một hơi, trào phúng nói: "Phí lời."

Vẻ mặt vị bác sĩ người Miến Điện mờ mịt.

Giang Đình coi như không có gì, thản nhiên hỏi vệ sĩ: "Tôi khát, có nước ấm không?"

Vệ sĩ gật đầu định đi ra ngoài nhưng thấy bác sĩ đang chậm rãi thu dọn hòm thuốc, trong đầu vang lên lời dặn dò của J Rô, không khỏi hơi chần chừ một lát. Đúng lúc này, Giang Đình lại che miệng ho khan, vệ sĩ nghĩ nghĩ dù sao hai người này một người không biết tiếng Miến Điện, một người không hiểu tiếng Trung, nên yên lòng xoay người rời đi.

Tên vệ sĩ vừa xuống khỏi xe, Giang Đình chợt nhấc mí mắt lên.

Vị bác sĩ vừa này còn ngồi bên cạnh chậm rãi thu dọn hòm thuốc muốn đứng dậy, lại nghe thấy Giang Đình nói khẽ: "Ngồi yên, đừng nhìn tôi."

Rõ ràng là tiếng Trung, vị bác sĩ hiểu rõ cúi đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

"Tám mươi dặm về phía đông thôn Mậu, xã Dao Sơn, tỉnh S, Trung Quốc, có 'Hàng mới' ở nhà máy ngầm, một tuần sau giao dịch với 'khách lớn'." Giang Đình duy trì tư thế ngồi bất động, đầu nghiêng vào trong, nhìn từ ngoài cửa xe sẽ không thấy được môi anh khẽ đóng vào mở ra, âm thanh nhẹ như thủ thỉ, nhưng phân lượng của từng chữ đều nặng đến kinh người:

"Rất khẩn cấp."

Ngón tay vị bác sĩ gõ nhẹ lên hòm thuốc ba cái, ra hiệu mình đã biết.

Giang Đình nói: "Cẩn thận."

Bác sĩ xách cái hòm thuốc đã thu dọn xong xuống xe, sau cùng ngắc ngứ thốt ra ba chữ tiếng Trung: "Anh cũng vậy."

Cửa xe mở ra rồi đóng, không gian nhỏ hẹp lại khôi phục sự an tĩnh như chưa từng có xảy ra. Một mình Giang Đình dựa bên cửa sổ xe, chốc lát sau tên vệ sĩ đưa nước tới, y uống nước uống thuốc, sắc mặt vẫn như thường, chợt nhớ ra gì đó:

"Đúng rồi, mấy giờ rồi, bao giờ thì lên đường?"

"Còn một ít chưa kiểm kê xong......." Tên vệ sĩ cũng không rõ.

Giang Đình có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Cậu đi hỏi Văn Thiệu xem."

Tên vệ sĩ đành phải nhận lệnh rời đi.

Giang Đình tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần đợi ở trong xe, cơ mặt thả lỏng, vẻ mặt yên ổn, dù là chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp dùng kính lúp soi vào cùng không thể nhìn ra được vẻ khẩn trương hay bất an trên mặt anh.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, chẳng mấy chốc mà tên vệ sĩ đã đi được hơn nửa tiếng rồi, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu quay lại trả lời. Giang Đình rốt cuộc cũng mở mắt ra, nhìn thấy đám người đang tụm năm tụm ba trên bãi đất trống cách đó không xa, dường như có gì đó không ổn.

.............Xảy ra chuyện gì?

Giang Đình nheo mắt lại, đúng lúc đang trầm ngâm thì cửa kính xe phía sau lưng đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cộc cộc. Anh vừa quay đầu lại, cửa xe bị người mở ra từ bên ngoài, nhưng không phải là tên vệ sĩ lúc nãy, mà là Tần Xuyên.

Dự cảm xấu nhất nào đó mơ hồ trở thành sự thật, lòng Giang Đình chợt chùng xuống, nhưng trên mặt lại không có gì khác thường: "Chuyện gì?"

Dáng vẻ của Tần Xuyên có chút khác với ngày thường, cũng không làm bộ làm tịch hàn huyên nữa, mà trực tiếp làm một động tác "mời": "Đi theo tôi."

Giang Đình vẫn ngồi im bất động: "Chuyện gì?"

Hai người một đứng một ngồi, nhìn nhau chốc lát, cuối cùng Tần Xuyên mới chậm rãi nở nụ cười:

"Tên bác sĩ kia vừa dùng điện thoại bắn tin ra ngoài, bị tôi bắt được, K Bích bảo anh đi qua hỏi mấy câu."

Mắt Giang Đình lập tức mở to hết mức!

Nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại, xuống xe ngay trước mặt Tần Xuyên, chỉnh lại cổ áo rồi trầm giọng nói: "Được." Sau đó dẫn đầu đi về phía gian nhà chính.

***

Chát!

Tiếng roi vang dội phá vỡ bầu không khí, kéo căng màng nhĩ mỗi người. Dưới sàn gỗ bóng loáng của gian nhà chính đã thấm đẫm máu tươi, khắp người vị bác sĩ nọ đều là thương tích, ngay cả sức lực để bò dậy cũng chẳng còn, giây tiếp theo tiếng roi lại tiếp tục vang lên.....Chát!

Máu bắn tung tóe, tên tay sai túm lấy cổ áo của bác sĩ: "Mày gửi tin gì? Ai nói cho mày biết?!"

".............." Vị bác sĩ mơ hồ nói vài từ tiếng Miến Điện.

Có lẽ đó không phải là đáp án mà tên tay sai mong đợi, bởi vì hắn ta lập tức bị đập đầu xuống đất, kẻ tra tấn hung hăng cho một bạt tai, phụt! một tiếng, vị bác sĩ nọ phun ra mấy cái răng gãy!

"Nói! Mày gửi tin gì ra ngoài?!"

"Hắn ta giấu điện thoại giữa sườn núi, lúc bị Tần Xuyên và mấy người nữa phát hiện thì đã quá muộn, điện thoại bị hắn vứt xuống khe núi. Bọn họ lập tức đi lục soát, phát hiện dưới trong khe núi có thiết bị tăng cường tín hiệu của cảnh sát Miến Điện." K Bích hơi ngừng một lát rồi mới chậm rãi nói tiếp: "A Kiệt đã sắp xếp dân làng xuống tìm điện thoại rồi."

Tín hiệu trong thôn rất kém, nhiều lúc chỉ có thể liên lạc với bên ngoài thông qua hệ thống vệ tinh di động trên xe, nhưng tin tức vẫn có thể bị đoàn xe chặn được. Nếu cảnh sát Miến Điện thâm nhập vào khu vực này, chỉ có thể tự mang theo thiết bị truyền tin riêng."

Giang Đình nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ giống như hồ lô máu đang lăn lộn trên mặt đất, "Tìm được không?"

"Tìm thì tìm được nhưng đã vỡ tan tành rồi, khả năng khôi phục lại dữ liệu không lớn."

".........."

"Giang Đình," K Bích nhìn y, nhẹ nhàng nói, "Bọn họ nói người cuối cùng một mình với tên bác sĩ này trước lúc hắn truyền tin ra ngoài là cậu."

Giang Đình không nói gì.

"Cậu có gì muốn nói với tôi không?"

Ngoại trừ tiếng roi càng lúc càng vang dội cùng tiếng kêu đau nhỏ dần lại, thì xung quanh không còn ai lên tiếng nữa. Nhưng ánh mắt của mấy tên vệ sĩ còn lại không nhịn được liếc về phía này, trong mắt lóe lên sát khí không thèm che giấu.

Thật lâu sau Giang Đình cười khẽ một tiếng, trong mắt mang theo vẻ châm chọc: "Anh muốn tôi nói gì?"

K Bích nói: "Tỏ thái độ, thanh minh, giải thích, cầu xin, tranh cãi, gì cũng được, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Anh em mình, vốn không chơi được quá nhiều mánh khóe."

"Đó là vì trong lòng anh đã định tội cho tôi rồi, nên tôi có nói gì cũng không cần thiết, đúng không?"

Văn Thiệu mỉm cười nhìn anh.

Giang Đình lười nói nhiều với hắn ta, đi thẳng lên trước. Lúc này tên đàn em kia vẫn chưa ngừng tay, hắt một gáo máu tươi kèm thịt vụn lên tường, vị bác sĩ đã sớm không kêu ra tiếng đột nhiên co rúm lại hét lên thảm thiết!

Máu tươi thấm vào mỗi một viên gạch, mỗi một kẽ tường, nhuộm đất cát xi măng thành màu đỏ đậm vĩnh viễn không phai màu.

Giang Đình ngồi xổm xuống, toàn thân vị bác sĩ không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, cơ thể vặn vẹo không còn hình người, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng ồng ộc của máu huyết.

"Khai tôi ra đi," Giang Đình thản nhiên nói.

Tầm mắt vị bác sĩ tan rã.

"Họ đều tin rằng người cấu kết với cậu là tôi, khi người ta bằng lòng tin tưởng chuyện gì đó, thì bằng chứng nhiều hơn hay ít đi cũng chẳng quan trọng. Vì vậy nếu khai tôi ra, không những có thể sống thêm được một khoảng thời gian, mà còn có thể bảo vệ cho nằm vùng chân chính của cảnh sát."

"........"

"Có điều," Giang Đình chợt đổi giọng, nói tuy nhỏ nhưng vẫn có thể đảm bảo tất cả mọi người đều nghe được: "Cậu đã ẩn nấp trong thôn lâu như vậy, nay đột nhiên lại bị phát hiện, chẳng lẽ trong lòng cậu không hề nghi ngờ chút nào sao? Rốt cuộc là vì vận may đã hết, hay là vì một lý do xấu xa nào đó mà cậu không thể tưởng tượng nổi, việc này cậu phải suy nghĩ cho kỹ."

Gương mặt bê bết máu của bác sĩ nọ tựa như xảy ra biến hóa.

Giang Đình nói: "Tôi thấy bộ dạng này của cậu chắc chắn sẽ không chịu đựng được qua ngày hôm nay, nhưng dù lên đường, cũng phải làm rõ mình chết như thế nào, cậu thấy sao?"

Vẻ mặt của mỗi người trong phòng đều khác nhau, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của vị bác sĩ nọ. Qua thời gian hút hết nửa điếu thuốc, mới nghe thấy vị bác sĩ nọ khó khăn thốt ra được mấy chữ đứt quãng: ".......Bút......Bút......."

Răng của hắn đã bị gãy, lúc nó chuyên rất khó khăn.

K Bích đưa mắt ra hiệu, thuộc hạ lập tức đưa giấy bút lên.

Bàn tay đầy máu của bác sĩ cầm lấy cây bút chì, khoảnh khắc đó trong mắt hắn bùng lên ánh sáng cực kỳ sống động, cố sống cố chết nhìn Giang Đình. Sau đó hắn lật người, nằm bò trước tờ giấy trắng kia, chậm rãi ngẩng đầu lướt qua từng gương mặt trong phòng.

Như thể cảm nhận được gì đó, trong lòng những tên thuộc hạ quen nhìn người chết này đều có chút không rét mà run, có mấy người thậm chí còn rùng mình một cái, sau đó chỉ thấy tầm mắt của vị bác sĩ dừng lại.

Nó cố định trên gương mặt của Tần Xuyên.

Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên khắp bốn phía, vị bác sĩ nó bỗng nhấc người lên, tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên như sấm nổ: "Đã hứa xong chuyện trở về sẽ được lĩnh thưởng, mày cho rằng tiêu diệt tao, thì sẽ không có ai dán mắt vào mày sao? Đồ phản bội!!"

Tần Xuyên ngây ngẩn.

"Mày sẽ không được chết tử tế! Mày sẽ không được chết tử tế! Mày sẽ không được chết tử tế.............!!"

Bốn bề thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó, chẳng ai ngờ tời động tác của vị bác sĩ lại nhanh như vậy, tàn nhẫn như vậy, hai tay nắm chặt cây bút chì đâm xuyên cổ họng mình!

Máu tươi từ giữa cổ họng phun bắn ra khắp nơi, trên mặt đất lập tức xuất hiện một vũng máu đỏ thẫm. Giây tiếp theo, thi thể đã mất đi sức sống của vị bác sĩ đập xuống đất, co giật hai cái rồi ngừng cử động.

Hắn sẽ không còn cảm giác được bất kỳ sự đau đớn nào nữa, linh hồn được giải thoát khỏi sự tra tấn sống không bằng chết, nhẹ nhàng thăng thiên.

Nhưng đôi mắt của hắn vẫn mở to, tựa như còn muốn tiếp tục nhìn thứ quan trọng hơn cả sống chết trên thể gian này.

".........." Xung quanh rơi vào tĩnh lặng.

Giang Đình cúi đầu, giống như sợ đến ngây người.

"Việc đó........" Một lúc lâu sau, giọng nói của Tần Xuyên rốt cuộc vang lên, xòe tay về phía K Bích, vẻ mặt không sao giải thích được: "Tuy tôi rất muốn bày tỏ sự vô tội của mình...... Những lời hắn nói căn bản không có logic, không cần tôi phải giải thích mọi người cũng hiểu mà, đúng không?"

K Bích không lên tiếng.

Giang Đình chậm rãi đứng lên, gần như phải dùng hết sức lực mới thả lỏng được mấy ngón tay đang bám sâu vào lòng bàn tay dưới ống tay áo, cùng không lên tiếng.

Vẻ mặt của mỗi người đều khó lường, cứ như có một lực lượng nghịch lý nào đó đang từ từ hút cạn dưỡng khí, bóp chặt phổi của mỗi người thành những hình dạng vô cùng méo mó.

Giằng co kéo dài suốt mấy phút đồng hồ, cuối cùng Tần Xuyên thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Được rồi, xem ra bây giờ lại nhiều thêm một nghi phạm nữa...... Ai nói cho tôi biết tiếp theo nên làm gì đi? Nói thật tôi cũng chưa từng trải qua loại chuyện này, thật mẹ nó kích thích vãi lone."

K Bích vẫy tay, Giang Đình im lặng tiến lại gần.

"Những chuyện thế này thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra, nhưng cũng may là chúng ta có cách để phân biệt sự thật." Giọng K Bích rất hòa nhã, tựa như thi thể không nhắm mắt trên mặt đất hoàn toàn không ảnh hưởng tới cảm xúc của gã. Gã còn bổ sung thêm một câu:

"Nói cách khác, hai người vẫn còn có cơ hội cuối cùng để minh oan cho bản thân."

Tần Xuyên nghiêng đầu nhìn Giang Đình, nhưng Giang Đình chỉ nhìn chằm chằm dưới chân mình.

K Bích hất cằm ra hiệu cho vệ sĩ tâm phúc của mình: "Đồ lúc nãy tôi bảo chuẩn bị, lấy thêm một phần nữa mang lên."

Vệ sĩ đáp lời rời đi, chốc lát sau lại xuất hiện trước cửa nhà lớn, chỉ là lúc này trong tay có thêm một cái khay.

"Tôi biết hai người tương đối kháng cự cái này, nhưng cái này là cách cuối cùng tôi có thể chọn. Yên tâm, chỉ có một chút thôi, không đến mức lập tức tiễn người mới học lên đường đâu."

Vệ sĩ vượt qua bậc cửa sải bước đi tới gần, theo bước chân của hắn vật trong tay càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt của Tần Xuyên và Giang Đình đều không kìm được sự khó coi: Đó là hai ống tiêm.

Trong ống tiêm là chất lỏng màu trắng hơi đục, tuy chỉ có vài ml nhưng tất cả những người đã từng tiếp xúc với ma túy tuyệt đối đều không cảm thấy xa lạ với nó........

Đó là ma túy.

K Bích khoanh tay đứng yên tại chỗ, lần lượt đánh giá hai người, có vẻ tiếc nuối: "Hai người muốn tôi giúp, hay muốn tự mình làm?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK