Chương 142
Edit: Sabi
Giang Đình nhận lấy điện thoại di động, trong phòng kỹ thuật lặng ngắt như tờ, Hoàng Hưng cùng hai học trò của mình căng thẳng ngồi tác nghiệp sau thiết bị định vị, Cống A Trì bị cảnh sát còng tay bịt miệng. Trừ những người này ra thì ánh mắt nóng bỏng tất cả những người còn lại đều dán chặt vào Giang Đình, xung quanh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở bị đè nén.
"A lô," trong điện thoại vang lên giọng nói mang theo ý cười của K Bích: "Giang Đình?"
Nghiêm Tà đặt mông ngồi xuống mép bàn bên cạnh Giang Đình, bàn tay đặt trên vai anh siết chặt.
Giang Đình khẽ gật đầu với hắn, nói vào điện thoại: "Ừ."
K Bích hỏi: "Cậu vẫn còn ở gần đỉnh bàn cờ hả?"
Giang Đình nói: "Còn. Người của anh nói anh có chuyện muốn dặn dò tôi?"
Cục trưởng Lữ dùng ánh mắt hỏi Hoàng Hưng, người sau mấy năm nay mép tóc càng ngày càng cao đã sớm tiết ra mồ hôi lạnh, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa liên tục dùng khẩu hình ra hiệu: "Kéo dài một chút! Cố gắng kéo dài!"
Nhưng việc này rất khó, thứ nhất, Giang Đình không phải người rảnh rỗi sẽ đi nói chuyện phiếm với K Bích, thứ hai, nếu kéo dài thời gian nói chuyện điện thoại càng lâu, lại càng dễ bị đối phương phát hiện ra sơ hở.
Người ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm nói: "Đúng, hàng sắp tới rồi, tôi chợt nhớ ra cần dặn dò cậu mấy câu nên mới bảo cậu tới nghe điện thoại."
"Anh muốn dặn dò cái gì?" Giang Đình hỏi.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Một giây, hai giây, ba giây. Thời gian bỗng trở nên dài đằng đẵng, mỗi một giây yên lặng đều bị kéo dài đến vô tận, trái tim của mọi người đập nhanh tới mức muốn nhảy khỏi cổ họng.
Sao hắn ta không nói gì nữa?
Có phải gã đã phát hiện ra cái gì hay không?!
Sợi dây cung vô hình trong hư không chậm rãi kéo căng đến cực hạn, đúng lúc này giọng nói của K Bích lại vang lên, giọng điệu ân cần quan tâm khác thường:
"Giọng cậu sao vậy, xảy ra chuyện gì? Có khó chịu ở đâu không?"
"...............Tôi không sao, trên núi gió hơi lớn thôi." Giang Đình ho khan hai tiếng: "Bọn họ đang đun nước nóng cho tôi rồi, đợi lát nữa uống hai hớp là ổn thôi."
K Bích ở đầu dây bên kia điện thoại có vẻ nhẹ nhõm gật đầu một cái: "Vậy thì tốt. Bên ngoài lạnh lắm không?"
"Không lạnh."
"Đi đường có mệt không?"
"Cũng tạm."
Vẻ mặt của những người xung quanh bắt đầu trở nên kỳ quái, không ai biết cái tên trùm ma túy này sao tự dưng lại rảnh rỗi tán dóc, nhưng đối với nhân viên kỹ thuật thì mười mấy giây dây dưa này chẳng khác nào người chết đuối vớ được cọc gỗ, đèn đỏ xanh trên thiết bị theo dõi nhấp nháy liên tục.
"Nếu sức khỏe của cậu không trụ nổi, tôi có thể cử người xuống đón cậu trước, để cho đám Cống A Trì nhận hàng, cậu thấy như vậy được không?"
Cục trưởng Lữ chợt ngẩng đầu lên, Giang Đình và Nghiêm Tà đưa mắt nhìn nhau.
Nghiêm Tà mấp máy môi: "Câu giờ, đừng hoảng............"
"Được," Giang Đình thản nhiên trả lời, dừng một chút rồi nói tiếp: "Có điều, sau khi trở về Kim Kiệt lại có cớ để nói rồi."
Nếu chỉ nghe giọng nói mà bỏ qua bầu không khí căng thẳng tại hiện trường, cảm xúc chân thật và tinh tế trong câu này đều được Giang Đình nắm bắt triệt để, tuyệt đối sẽ không khơi gợi bất cứ sự nghi ngờ nào.
Quả nhiên K Bích bật cười: "Cậu để ý tới cậu ta làm gì, cũng không phải không biết tại sao cậu ta lại thích lắm mồm mà."
Giang Đình yên lặng chốc lát, nói: "Bỏ đi, hay tôi cứ ở lại đây đi. Hàng tới đâu rồi?"
Bốn bề chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy, nhân viên kỹ thuật còn đang khẩn trương tính toán tam giác định vị. Mấy người cục trưởng Lữ, cục phó Ngụy không khỏi nghiêng người về phía trước, nhưng chỉ nghe được ở đầu dây bên kia bất thình lình hỏi ngược lại một câu:
"Sao cậu không hỏi tôi đang ở đâu?"
Giang Đình giật mình.
Không chỉ anh, mà còn có Nghiêm Tà và đám người cục trưởng Lữ cũng đồng loạt ngây ngẩn.
"Anh đang ở đâu?" Giang Đình phản ứng rất nhanh, lập tức ngập ngừng hỏi lại.
"Tôi đang ở nhà máy, cách trại vài tiếng chạy xe. Cách chỗ cậu không xa."
"..................."
Giang Đình khẽ giật thót, nhìn Nghiêm Tà.
"Được rồi," Giang Đình áp chế cảm giác khác thường càng lúc càng mãnh liệt xuống, hỏi: "Vậy anh tới đây nhận hàng với tôi? Hay anh có kế hoạch khác?"
"Tôi không qua nữa, đường núi khó đi, cậu dẫn bọn họ tới làng Vân Trung đi, hàng chính là đám người Vương Bằng Phi, quên chưa nói cho cậu biết, tôi vừa thay đổi chủ ý để bọn họ lên núi giao dịch trước một ngày."
Toàn bộ người trong phòng đồng loạt ngừng thở.
"...............Hôm nay?"
"Đúng vậy, khoảng một tiếng nữa bọn họ sẽ đi qua đỉnh bàn cờ, cậu dẫn họ lên làng Vân Trung, sau đó tôi sẽ gửi tuyến đường cụ thể cho Tần Xuyên, để cậu ta dẫn Vương Bằng Phi từ làng tới nhà máy gặp tôi xem hàng. Sau khi giao dịch xong chúng ta sẽ nhân lúc trời tối đi xuống núi, đám Vương Bằng Phi thì để mai nói sau."
Giang Đình chợt nghiêng đầu nhìn về phía cục trưởng Lữ, người sau đang nhanh chóng gửi tin tức cho sở công an tỉnh, đồng thời nghiêm nghị dùng khẩu hình ba chữ: "Xuống, kịp, không!"
"Kịp xuống núi không?" Giang Đình hỏi qua điện thoại, "Chờ tới lúc giao dịch xong kiểu gì cũng phải tới khuya, anh lại đi từ nhà máy về gặp tôi, xuống núi vào ban đêm..............."
K Bích bật cười.
"Kịp," hắn ta vừa cười vừa nói, "Kiểm tra hàng hóa thực ra rất nhanh."
Mấy nhân viên kỹ thuật đầu đầy mồ hôi, Hoàng Hưng gấp tới độ đứng bật dậy, điên cuồng ra dấu tay với Giang Đình: Đừng cúp! Hoãn lại! Kéo dài thêm chút nữa!
Giang Đình nói: "Nhưng......."
Còn chưa nói xong, cuộc gọi đã bị K Bích dễ dàng cúp máy cái rụp.
"Ơ cái đệch!" Hoàng Hưng mắng to, cục trưởng Lữ hỏi ngay: "Định vị thế nào rồi? Có thể xác định được phạm vi cụ thể không?"
Máy định vị rẹt rẹt nhả ra mấy tờ giấy, Hoàng Hưng chỉ vào một điểm cho cục trưởng Lữ nhìn: "Nơi rừng sâu núi thẳm này căn bản không khoanh vùng được địa điểm cụ thể! Cuối cùng chỉ có thể dò tìm trong phạm vi bán kính này! Bà nội cha nó chứ, kinh nghiệm phản trinh sát của thằng cha này quá phong phú, có thể căn chuẩn xác một giây trước khi chúng ta bắt được tín hiệu để ngắt kết nối, ở Miến Điện chắc là bị không ít cớm dí nhỉ?"
Cục trưởng Lữ nheo mắt ngẫm nghĩ hồi lâu, mới hừ lạnh một tiếng: "Nghĩ nhiều rồi, ở Miến Điện là hắn ta dí cớm mới đúng."
Hoàng Hưng vuốt mồ hôi lạnh trên cái trán bóng loáng, cục trưởng Lữ ngoắc tay gọi Giang Đình, hỏi: "Đội trưởng Giang có ý kiến gì không?"
Giang Đình do dự chốc lát, "..............Tôi không biết tại sao K Bích lại đột ngột thay đổi kế hoạch giao dịch trước thời hạn, nhưng trước trận trở quẻ không phải điểm tốt. Các ông có bao nhiêu cảnh lực có thể rải ở đỉnh bàn cờ và làng Vân Trung?"
Cục trưởng Lữ đẩy kính lão, ngước mắt nhìn mấy người từ văn phòng công an tỉnh xuống.
"Chuyện này, chuyện này xảy ra đột ngột quá..........." Vị chuyên gia mở miệng nói chuyện có chút quen mắt, Nghiêm Tà nhìn ông ta một lúc, mới nhận ra là người quen cũ từng tiếp xúc trong vụ án sản xuất ma túy 502, hình như họ Trần.
Trên mặt Trần Xử không giấu được vẻ khó xử, nói: "Mấy hôm nay chúng ta vẫn không tìm được căn cứ của bọn tội phạm ma túy ở đâu, lực lượng cảnh sát của văn phòng tỉnh về cơ bản đã phân tán ra khắp các khu vực trọng điểm của núi Dao Sơn rồi. Theo như kế hoạch của bọn chúng thì ngày mai mới tiến hành giao dịch, nếu vậy thì chúng tôi vẫn có thể triệu tập đội phòng chống bạo động thuộc đại đội cảnh sát đặc nhiệm chạy suốt đêm lên bao vây làng Vân Trung, nhưng giờ Vương Bằng Phi lại bất ngờ lên núi trước thời hạn, dù có lập tức triệu tập nhân sự sợ rằng cũng rất khó để chu toàn."
Cục trưởng Lữ trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Đội trưởng Giang."
Người của cục thành phố Kiến Ninh rất quen thuộc với vị cục trưởng già này, Nghiêm Tà vốn đang ngồi bên mép bàn, nghe thấy giọng điệu này lại đột nhiên đứng lên, nhíu mày bước về phía trước.
Nhưng Giang Đình lại giơ tay lên ngăn hắn lại, nói: "Tôi biết rồi."
Nghiêm Tà âm trầm dừng bước.
"Quả thực không còn cách nào khác, cũng không thể biến ra một đội quân vũ cảnh từ trên trời rơi xuống tiến công thôn làng được, chưa nói đến muốn bắt giặc phải bắt vua trước, dù có đánh được căn cứ làng Vân Trung mà không bắt được Văn Thiệu thì cũng bằng không." Cục trưởng Lữ tháo kính lão xuống, vừa móc cái khăn mềm từ trong túi ra lau chùi vừa thủng thẳng nói: "Theo tôi, cách nhanh nhất lúc này là tương kế tựu kế, đội trưởng Giang cậu cứ tới đỉnh bàn cờ đón Vương Bằng Phi theo như sắp xếp của Văn Thiệu, người của chúng tôi sẽ âm thầm theo sát cùng đi lên làng Vân Trung với các cậu. Sau khi đội trưởng Giang bàn giao người cho Tần Xuyên xong, tranh thủ lấy được tuyến đường đến nhà máy ngầm mà Văn Thiệu gửi tới, sau đó gửi về cho trung tâm chỉ huy; chỉ cần xác định được địa điểm giao dịch, tôi cùng với lão Ngụy và lão Dư sẽ đích thân dẫn cảnh sát đặc nhiệm chạy tới, bao vây hiện trường.
Vị sở trưởng họ Trần kia không lên tiếng, nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên là ngầm tán thành.
Cục trưởng Lữ thở dài, nói tiếp: "Nghiêm Tà."
"........Có."
"Cậu chịu trách nhiệm đưa đội trưởng Giang tới đỉnh bàn cờ, mai phục tại chỗ đợi Vương Bằng Phi, sau đó âm thầm hộ tống đội trưởng Giang lên trại Vân Trung, không thành vấn đề chứ?"
Cục xương nơi cổ họng của Nghiêm Tà rung mạnh một cái, mới trầm giọng nói: "Không thành vấn đề."
Cục trưởng Lữ gật đầu, có vẻ như rất yên tâm về lời cam kết của Nghiêm Tà, đeo kính lão lên, vẫy vẫy tay với mấy người đứng gần đó.
Cục phó Ngụy, đội trưởng Dư, Hoàng Hưng, sở trưởng Trần và các vị lãnh đạo của sở tỉnh đồng loạt tiến lên hai bước, vây quanh cái bàn làm việc lớn của đội kỹ thuật.
"Tập đoàn ma túy của Ngô Thôn, Văn Thiệu là những tập đoàn lớn, thời gian bọn chúng hoạt động mạnh mẽ ở vùng Tam Giác Vàng và biên giới Trung – Miến cũng đã ngót nghét mười năm, gây ra những mối nguy hại và những tổn thất khôn lường cho xã hội và nhân dân, lần này cảnh sát chúng ta có thể bao vây gã ỏ biên giới tỉnh S, đây chính là cơ hội trời ban rất hiếm có. Mọi người đều biết bộ công an và tỉnh ủy tỉnh S đều rất coi trọng chiến dịch bao vây tiễu trừ lần này, có vô số cặp mắt đang nhìn chúng ta chằm chằm, tôi không cần phải nói thêm mấy câu vô nghĩa như chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại nữa; cho dù là vì quốc gia đại nghĩa hay là vì tư lợi cá nhân, tôi tin rằng không cần tôi nhắc thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ sự hệ trọng của chiến dịch lần này."
Cục trưởng Lữ là một người thấu tình đạt lý, xung quanh lặng ngắt như tờ lắng nghe mỗi một lời ông nói.
Cho dù không nhắc đến mấy đạo lý chính nghĩa lẫm liệt, thì mỗi người đứng đây đều có nhu cầu thiết thực của riêng mình: Thế hệ cảnh sát trẻ muốn lập công, muốn thăng chức hàm, hoặc muốn báo thù cho đồng bào, còn thế hệ trước thì không muốn lưu lại sự hối tiếc trên cửa ải chuẩn bị về hưu, muốn gìn giữ vinh quang ngày sau được khoác lên người lá cờ tổ quốc. Vì vậy phương hướng liều mạng của mọi người đều vô cùng thống nhất, giờ phút này đã không còn một ai sợ chết nữa.
"Lão Ngụy, ông với đội trưởng Dư hợp tác với lãnh đạo địa phương tiếp tục triển khai phục kích, tôi muốn gọi điện trao đối tin tức lần chót với Lưu tỉnh ủy. Thời gian không còn nhiều," cục trưởng Lữ nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu lên nhìn Giang Đình, nhấn mạnh từng chữ: "Vậy xin nhờ cậu, đội trưởng Giang."
Mọi ánh mắt đổ dồn lại đây, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, khuôn mặt Giang Đình kiên định lạnh lùng:
"Tôi hiểu."
Trong rừng có ba chiếc xe cảnh sát xếp thành hàng lắc lư trong trành nối đuôi nhau tiến về phía trước, đặc cảnh súng ống sẵn sàng chia ra ngồi hai bên khoang xe phía sau, sự căng thẳng thầm lặng thẩm thấu từng tấc không khí, nặng nề ép vào phổi của mỗi người.
Nghiêm Tà giắt súng vào bên hông, mặc áo chống đạn, trong kính chiếu hậu của chiếc xe cảnh sát ở chính giữa phản chiếu vẻ mặt u ám của hắn. Giang Đình ngồi trên ghế kế bên người lái hơi nghiêng đầu nhìn lại phía sau, thấy Mã Tường và mấy cảnh sát đặc nhiệm đều không nhìn về phía bọn họ, mới quay đầu lại nói nhỏ: "Lát nữa hãy thả tôi xuống cách chỗ hẹn vài trăm mét, tránh bị bọn Vương Bằng Phi phát hiện."
Nghiêm Tà không nói gì, một tay cầm tay lái, tay còn lại mò mẫm bên tai Giang Đình, chạm phải thiết bị liên lạc nho nhỏ cỡ khuy áo bên trong lỗ tai anh, cười khổ.
"Cười cái gì?"
"Em đoán xem cái nút này tôi lấy ở đâu ra?"
Giang Đình ngẩn người.
"Tam Xuân Hoa Thụ." Ngón trỏ Nghiêm Tà gảy nhẹ lên vành tai anh, nói: "Hàng secondhand."
Giang Đình chợt nhớ tới lần Nghiêm Tà đích thân đi nằm vùng trong vụ án sản xuất ma túy 502 kia, nhưng hiện tại nhớ lại, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh không phải là manh mối vụ án hay kinh nghiệm tổng kết, cũng không phải cảnh tượng chấn động lòng người nào, mà chỉ là nụ hôn bí ẩn anh ấn vội lên môi Nghiêm Tà để che chở cho hắn.
Trong mắt Giang Đình thoáng hiện lên nét cười, "Anh còn mang theo bên người nữa sao?"
"Bùa may mắn đó, rất quan trọng." Nghiêm Tà vân vê lỗ tai anh: "Tuy có phần hơi.....Buồn nôn."
Nụ cười đọng lại nơi khóe mắt Giang Đình: "Hửm?"
Nghiêm Tà lập tức nói: "Nhưng mà sau đó tôi còn dùng lại mấy lần, không hề ghét bỏ đâu, thật đó."
"............." Giang Đình nghĩ thầm anh cũng thật chú trọng, tôi chỉ nuốt tai nghe vào trong miệng rồi nhả xuống ghế sô pha, sau đó Dương Mị lại thừa dịp không có ai chú ý mới móc từ kẹt ghế ra lau sạch, nếu không thì mạng cũng chẳng còn chứ ở đó mà ghét bỏ. Con nhà giàu đúng là lắm chuyện.
"Nghĩ gì vậy? Tất cả mọi thứ của em chồng đều không chê đâu, biết không?"
Giang Đình lại liếc mắt nhìn về phía sau, quay đầu nói nhỏ: "Sau này tan làm về nhà, việc đầu tiên khi vào cửa là đi rửa chân, nếu không tôi sẽ ghét bỏ anh, biết chưa?"
Nghiêm Tà: "Trời đựu, sao em nhiều chuyện thế? Chồng em suốt ngày bận bịu kiếm tiền nuôi gia đình, ra chút mồ hôi thì có gì đâu......"
Giang Đình đưa tay kéo lấy cái tay không đứng đắn của Nghiêm Tà, tay Nghiêm Tà lại một mực muốn luồn vào cổ anh. Đánh qua đánh lại tay lái chệch hướng, xe cảnh sát lượn một đường hình chữ S trên con đường đất bằng phẳng, mấy đặc cảnh ngồi ở buồng sau đồng loạt ngẩng đầu lên, hai người lập tức ngồi ngay ngắn lại, không dám nhúc nhích.
"Anh Nghiêm, hai người không sao chứ?" Mã Tường ló đầu lên hỏi.
Nghiêm Tà: "Im miệng về chỗ!"
Buồng xe lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, phải một lúc lâu sau Nghiêm Tà mới cẩn thận nhấc mí mắt liếc nhìn người bên cạnh, đụng phải ánh mắt chế nhạo của Giang Đình.
"................." Nghiêm Tà bật cười, nhỏ giọng trách cứ: "Em còn cười được, đợi tí nữa chồng lái xe xuống mương bây giờ!"
Giang Đình nói: "Nhìn thì sao. Nhìn một cái thì ít......"
Anh đột ngột dừng lại.
Ba chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau lao về phía trước. Xuyên qua rừng cây u tối, địa điểm mục tiêu dần hiện ra sau triền núi, đó là đỉnh bản cờ mà Vương Bằng Phi phải đi qua.
Chiếc xe cảnh sát đầu tiên chậm rãi dừng lại, đèn hậu sáng lên, sau đó Nghiêm Tà đạp phanh xe.
"Lão Nghiêm, chuẩn bị thả mồi cầu." Trong bộ đàm vang lên giọng nói của Cao Phán Thanh: "Cục trưởng Lữ nói khoảng mười phút nữa đám người lão Thái sẽ tới, các anh em đặc cảnh đi đầu đã vào vị trí."
"Được, đã rõ."
Để tiện cho việc hành động Giang Đình mặc áo khoác màu đen, khóa kéo kéo lên cao chỉ để lộ chiếc cằm tái nhợt. Nghiêm Tà cởi khăn quàng cổ màu xám tro xuống, dùng răng xé nhãn hiệu rồi cẩn thận quảng lên cổ Giang Đình, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh:
"Là liếc nhìn một cái bớt đi một ngày bên nhau. Cho dù chúng ta sống cùng nhau đến chín mươi chín tuổi, mỗi ngày trôi qua chẳng phải cũng là bớt đi một ngày sao? Không sao hết."
Giang Đình mỉm cười.
"Lúc em không ở nhà, tôi cũng thường xuyên nhìn em," Nghiêm Tà chỉ vào đầu mình, dịu dàng nói: "Ở trong đầu. Muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn bấy nhiêu."
Mã Tường mở cửa xe, đặc cảnh nối đuôi nhau xuống xe, nhanh nhẹn tìm vị trí mai phục trong bụi cỏ, xung quanh đều là tiếng bước chân soạt soạt và tiếng nói chuyện điện thoại.
Trong buồng lái chỉ còn hai người họ nhìn nhau, ánh mắt Giang Đình đượm buồn mà ôn nhu, đừng dậy kéo đầu Nghiêm Tà đến trước mặt mình, cúi đầu hôn lên mái tóc rối bù của hắn, nói: "Tôi sống đến chín mươi chín, anh sống đến chín mươi bảy là đủ rồi."
Tựa như lông chim mềm mại lướt qua đầu trái tim, lúc Nghiêm Tà bừng tỉnh ngẩng đầu lên Giang Đình đã xoay người xuống xe, băng qua rừng cây đi tới địa điểm định trước.