Chương 24
Vũ Quá Tích Niên- チャミー
***
Phòng trực ban nhà máy hóa chất – bảo quản thành phố Kiến Ninh.
Hai giờ sáng.
Tiếng côn trùng kêu từ bụi cỏ rộng vô biên bên ngoài cửa sổ u tối.
Nhân viên trực ban đang ngồi gật gà trước bàn theo dõi. Đương lúc mơ màng, bóng đèn trên đầu chợt vang lên tiếng xẹt xẹt của dòng điện, chớp lóe vài cái rồi tắt ngúm.
"Hở?" Cậu nhân viên thoáng cái tỉnh dậy, chỉ thấy trước mặt tối đen như mực, cậu ta đứng dậy theo phản xạ, quay đầu thầm nói: "Chuyện gì thế nhỉ?"
Đúng lúc này, một bóng trắng lướt qua khóe mắt cậu ta, y như một bóng ma lẩn vào bóng tối.
"...................."
Cậu nhân viên chỉ là thằng nhóc mới tốt nghiệp cấp ba, còn nhát gan với hơi lôi thôi, bấy giờ bèn sợ ngây ra, cậu ta chợt nghĩ theo bản năng xem đây là thứ gì sau đó da đầu run lên, cả người toát đầy mồ hôi lạnh: "Ai.............."
Một bàn tay lạnh lẽo lặng lẽ chạm vào gáy cậu ta.
"Á á á á có ma."
Cùng lúc khi cậu ta hét lên, bàn tay kia nhanh chóng đập mạnh vào gáy cậu ta, cậu nhân viên lập tức ngã vật xuống ngất đi.
Sở Từ mặt lạnh vẩy tay, chỉnh lại vạt áo blouse, nâng cậu nhân viên suýt bị dọa sợ đái dầm kia tựa vào ghế tỏ vẻ đang ngủ, sau đó mò lấy một chùm thẻ cửa từ trong túi quần cậu ta.
Cạch! Tiếng cửa phòng giám sát kho vật liệu hóa học vang lên, cánh cửa thủy tinh lặng lẽ mở ra trong bóng đêm.
Vì thời gian tuần tra ban đêm không cần thay ca thế nên thường không có người qua lạ ivà cho nên có thể coi là thời điểm an toàn, vắng vẻ không một bóng người nhất của kho hàng. Sở Từ theo thói đi qua các chai đựng đầy thuốc thử hóa học, cầm đèn pin, cẩn thận rà soát từng nhãn chai lọ.
".........Chất xúc tác cân bằng R6, metanol..... 2-Chlorobenzaldehyde."
Sở Từ dừng bước, đứng đối diện một cái bình to cao bằng nửa người.
Một tay hắn đút vào túi blouse, tay kia cầm đèn pin, chùm ánh sáng khẽ rung rung trong bóng đêm, làm gương mặt hắn mờ ảo không rõ. Đứng tròn thời gian hút một điếu thuốc, Sở Từ mới như sực tỉnh, hít sâu một hơi, tiến về trước nửa bước, dùng răng cắn đèn pin, lấy hộp thuốc thử từ trong túi áo ra.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào ống nghiệm kia, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, giơ lên nhìn thử, số người gọi đến khiến hắn phải sững sờ.
Giáo viên hướng dẫn?
Giáo viên hướng dẫn của hắn là một người cuồng công việc thường xuyên thức đêm làm thí nghiệm, đêm hôm khuya khắt gọi điện hỏi số liệu là chuyện bình thường, nhưng ai ngờ lại trùng hợp đến thế, vừa khéo ngay lúc quan trọng này. Hiện giờ không phải lúc để nói chuyện, Sở Từ vừa định cúp máy, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa kho hàng đầy bất ngờ:
"Ai ở đó?"
"!"
Choang, tiếng mấy chai lọ đổ xuống cực kì chói tai trong đêm, người kia đến rồi?
Sở Từ tắt đèn pin, giữa lúc vội vàng ấn phải nút nghe, điện thoại rơi xuống đất!
Chớp mắt khi điện thoại được kết nối, màn hình lóe sáng, bắt đầu thời gian cuộc gọi.Con ngươi của Sở Từ co lại, giơ tay muốn bắt lấy di động tắt ngay cuộc gọi, nào ngờ mọi thứ đều cùng xảy ra trong giây phút ngắn ngủi này. Tiếng bước chân người đến đã cực gần, người kia nhoài đến từ phía sau, tóm được tay hắn!
".....................!"
Sở Từ nghẹn thở, quay phắt đầu lại, thoáng cái mắt đối mắt với người kia.
Ánh đèn xanh đỏ liên tục chớp lóe, tiếng người ồn ào, còi xe inh ỏi dội đến, dòng người đi đường vội vã băng qua ngã tư.
Trên bầu trời u ám của thành phố Kiến Ninh, không khí ẩm ướt nặng nề, tràn ngập thứ mùi bùn đất tanh tưởi nhàn nhạt.
Mùa mưa đã đến.
***
"Này, anh không sao chứ?"
Phía đối diện im lặng một lát, có lẽ vì hơi bất ngờ, sau đó truyền đến giọng nói bình tĩnh của Giang Đình: "Không sao."
Nghiêm Tà đứng ở trước bệ cửa sổ văn phòng, nhìn chăm chú vào vòm trời xa xăm, kính thủy tinh hắt lên nửa gương mặt mệt mỏi kiên cường của hắn.
"Anh đoán đúng rồi," Hắn nói, "Hồ Vĩ Thắng đã chết."
Giang Đình chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì mà chỉ "ừ" một tiếng.
Nghiêm Tà hỏi: "Anh không hỏi tại sao gã chết với lại bị ai giết à?"
"Tính mạng của con người rất yếu ớt, giết một mạng người có thể có vô số cách, nhưng chỉ riêng cái chết thì sự thật này không thể thay đổi. Đối tượng muốn mạng sống của Hồ Vĩ Thắng cực kì rõ ràng, thủ đoạn truy đuổi không phải điều quan trọng hiện tại."
Nghiêm Tà nói: "Sao anh không thành phật luôn đi?"
Giang Đình chẳng biểu lộ thêm gì trước câu nói đùa này, thậm chí không thèm ha ha xã giao hai tiếng, mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Hiện tại các anh tính sao?"
Nghiêm Tà đi qua văn phòng, đứng tại trước cửa sổ nhìn ra ngoài qua khung cửa thủy tinh. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang ngồi bận rộn trước máy tính, băng ghi hình HD của "Tam Xuân Hoa Sự" đã được trung tâm giám định vật chứng cầm về, cục thành phố đã điều động hàng chục nhân viên từ chi cục trực thuộc, tiến hành điều tra lùng sục ngay trong đêm.
"Đêm qua sau khi anh đi thì một mình tôi đã suy nghĩ rất lâu", Nghiêm Tà đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy tôi hẳn đã hiểu ám hiệu của anh rồi."
"............."
"Trong Tam Xuân Hoa Sự căn bản không có mục tiêu hàng xanh mà chúng ta cần, có thể nói, hành động của phía cảnh sát đã đi lệch ngay từ ban đầu, lý do của kết luận này là, nếu Hồ Vĩ Thắng có thể lấy hàng xanh từ trong nhà từ mọi lúc, gã căn bản không cần giấu túi hàng quý đó trên gác mái, không chỉ giấu lâu mà chữ viết trên nhãn gói hàng thậm chí đã bị phai màu."
"Túi ma túy kia được gã lấy từ nơi khác đến." Nghiêm Tà nói tiếp, "Tam Xuân Hoa Sự không phải điểm mấu chốt khiến gã bị người diệt khẩu, mà túi ma túy đó mới phải."
Bên kia di động truyền đến tiếng bước chân loáng thoáng, chất giọng hơi khàn lại giàu tính gợi cảm nhẹ nhàng của Dương Mị vang lên, nói: "Anh Giang."
Giang Đình bịt đi động, trả lời gì đó, hẳn là "Bỏ xuống đã, đợi chút."
"Thứ gì thế?" Nghiêm Tà nhạy bén hỏi.
Giang Đình đáp: "Cơm trưa."
Nghiêm Tà: "...................."
"Số tiền tôi bỏ ra ở quán bar hôm qua gồm sáu vạn tệ, đều là của Dương Mị, nhớ tính vào phí chi trả khi phá án."
Nghiêm Tà không tin nổi: "Đôi ta mới vừa đồng sinh cộng tử với nhau một lần, anh không có cảm tưởng nói gì thì thôi, nhớ tiền rõ thế cơ à?"
"Nếu không phải vì tiền, Phùng Vũ Quang sẽ không chết, Hồ Vĩ Thắng sẽ không bị diệt khẩu, thế giới sẽ không có kẻ buôn ma túy, tỉ lệ phạm tội của trái đất ít nhất có thể giảm xuống 80%. Vì thế tiền rất quan trọng. Nói thêm một câu," Giang Đình lười nhác nói: "Tôi không có cái thứ gọi là đồng sinh cộng tử với anh, đó là ra tay cứu người nhé."
Gân xanh trên thái dương Nghiêm Tà giật giật.
"Đừng quên phí chi trả." Giang Đình nói, sau đó tắt luôn điện thoại.
"Anh Nghiêm!" Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, truyền đến tiếng gào của Mã Tường: "Phía tỉnh cử chuyên gia đến rồi, cục trưởng Lữ giục anh nhanh đến làm việc với người ta."
Nghiêm Tà tỉnh táo lại: "Anh biết rồi, đợi chút!"
Hắn suy nghĩ rất lâu, đi đến trước cửa sổ, nhanh chóng gọi một dãy số. Không ngoài bất ngờ đầu bên kia bắt máy rất nhanh, vừa truyền đến tiếng chuông thứ ba đã nghe thấy giọng nói đầy sát khí của đối phương: "Alo!"
"Alo, ba." Nghiêm Tà vội vã cướp lời ngay trước khi đối mặt với tiếng mắng chửi, đè giọng nói: "Giúp con một việc."
***
Cục công an thành phố Kiến Ninh, phòng họp.
Nghiêm Tà đẩy cửa bước vào, cả căn phòng đã đầy ắp người. Ngồi ở vị trí đầu tiên là cục trưởng Lữ của toàn bộ thành phố, dáng người mập mạp hệt như tượng phật di lặc vô hại, đang tập trung tinh thần rũ mắt ngồi bên phải ngoài Ngụy Nghiêu là hai vị cục phó cục trưởng khác cùng mấy vị đội trưởng bên kĩ thuật, chủ nhiệm pháp y, bên tay trái là ba người xa lạ chưa từng gặp mặt, chắc là chuyên gia bên phía tỉnh điều xuống.
"Vào 12h20 phút tối qua, nghi phạm Hồ Vĩ Thắng đang bị tạm giam giữ đột nhiên muốn chủ động yêu cầu khai báo, thông qua đội canh gác đến đội trinh sát hình sự, thu hút sự chú ý vào coi trọng cao. 12h30 phút, Hò Vĩ Thắng tự dưng lên cơn nghiện, yêu cầu được dùng ma túy để trao đổi lời khai, nhờ Cao Phán Thanh của đội trinh sát phản ánh đến phó cục trưởng Ngụy Nghiêu, đồng thời phó cục trưởng đã phê duyệt hai mũi morphine."
Cho dù bị ánh mắt của toàn bộ mọi người đổ dồn đến, song Nghiêm Tà vẫn làm như không thấy, cũng chẳng cắt ngang lời của Cẩu Lợi, mà chỉ nhẹ chân nhẹ tay kéo ghế ngồi xuống, sau đó nhanh chóng liếc mắt với cục trưởng Lữ.
"Tổ pháp y có quy định, khi dùng morphine bắt buộc phải được chủ nhiệm pháp y tự mở hộp lấy, chìa khóa và con dấu đều ở trong tay chủ nhiệm đội pháp y, có điều tối qua cục thành phố có hành động đột xuất, tôi theo đội ra ngoài làm việc, rời khỏi tổ pháp y." Cẩu Lợi hít một hơi, nói: "Lúc ấy tình hình vô cùng căng thẳng, Hồ Vĩ Thắng là mục tiêu quan trọng, gã là đối tượng cứng đầu rất lâu của đội trinh sát hình sự, có khả năng phản cung rất mạnh. Vì phối hợp với manh mối lấy được từ phạm nhân, phó cục Ngụy đã làm đơn xin đặc biệt, lấy hồ sơ của thuốc hướng thần từ đội phòng chống ma túy để xin hai mũi morphine trong lúc nguy cấp."
Hai mũi morphine.
Ai có thể ngờ, chỉ một mũi thôi đã dẫn Hồ Vĩ Thắng đi gặp tử thần?
Chuyên gia phía tỉnh cùng liếc mắt trao đổi, một người đàn ông trung niên đứng đầu lên tiếng hỏi: "Tối qua hành động của các cậu là gì?"
Cẩu Lợi đưa mắt cầu cứu, Tần Xuyên khụ một tiếng, nói xen vào: "Hồ Vĩ Thắng khai đường Hi hòa và Hoa Xuân Tam Sự là con đường vận chuyển tẩu tán ma túy, bởi vậy cục của chúng tôi tạm thời điều phó đội trưởng Nghiêm và chủ nhiệm Cẩu ra ngoài làm việc."
"À," Người trung niên hờ hững nói, "Thế kết quả hành động ra sao?"
Tần Xuyên nói: "Đã bắt được ba đối tượng tình nghi buôn bán ma túy........."
"Vật chứng tìm được bao nhiêu, có bao loại ma túy vi phạm thuốc cấm?"
"........................"
"Có loại thuốc tinh thần kiểu mới mà nạn nhân vụ án 502 sử dụng không? Có thể xác định có liên quan đến tình tiết vụ án hiện tại hay không?"
Tần Xuyên im lặng.
"Cho nên," Người đàn ông trung niên tổng kết lại, "Đội phó đội trinh sát hình sự thành phố Kiến Ninh, đội phó đội phòng chống ma túy, chủ nhiệm tổ pháp y cùng bắt tay thâm nhập điều tra, gần như không đem lại kết quả, trái lại còn khiến nghi phạm quan trọng nhất là Hồ Vĩ Thắng bị chết?"
Lời này thực sự như đang tuyên bố Hồ Vĩ Thắng bị cục công an thành phố Kiến Ninh cố ý ra tay giết người diệt khẩu, cả căn phòng lập tức vang lên tiếng nghị luận ồn ào, mặt người nào người nấy đều không đẹp chút nào.
Sắc mặt Tần Xuyên khó coi, vừa định lên tiếng thì đột nhiên bị người khác véo một cái, nhìn cái hóa ra là Phương Chính Hoằng.
"Anh Trần Xử nói rất đúng." Phương Chính Hoằng đầu tiên khẳng định một câu, sắc mặt hắn vàng như nến, nói chuyện cũng rất mệt mỏi: "Chúng tôi nhất định sẽ điều tra sự kiện xảy ra vào tối qua, toàn bộ nhân viên liên quan sẽ được cách ly và xét hỏi, đồng thời bắt tay vào khám nghiệm tử thi. Vụ án 502 hiện giờ đã có được bước tiến triển tương quan, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhanh chóng cho phía tỉnh câu trả lời thuyết phục."
Phương Chính Hoằng không hổ là bậc tiền bối, nói lời nào lời ấy đều khéo đưa đẩy có lối thoát, có điều Trần Xừ lại không muốn nghe theo.
"Điều tra? Không cần đâu." Trần Xử nói chắc chắn: "Nói nghiêm khắc, chủ nhiệm tổ pháp y cũng có thể coi là một trong số người có trách nhiệm trong cái chết của Hồ Vĩ Thắng, vì nghi ngờ, nhất định phải cách ly!"
Cẩu Lợi biến sắc: "Ý của anh là gì?"
"Nhân viên kĩ thuật phía tỉnh sẽ chịu trách nhiệm giải phẫu thi thể Hồ Vĩ Thắng, mặt khác người của phó cục trưởng Ngụy đều cần bị tổ chuyên án cách ly xét hỏi. Vụ án này phía tỉnh đã chú ý từ lâu, các anh lại cứ trì hoãn không thể tìm bước phát triển, thậm chí hiện giờ nghi phạm quan trọng đã chết, còn chết trong cục công an thành phố! Trong chuyện này có hiểu lầm cũng được, sai lầm cũng được, chúng tôi không cho phép bất cứ bí mật không thể không công khai nào tồn tại trong cục thành phố này!"
Trần Xử nói rất khí phách, trả lời quyết đoán, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên cực kì khó coi.
"Đơn xin dùng hai mũi morphine của phó cục trưởng Ngụy do tôi xét duyệt." Một giọng nói chậm rãi thình lình vang đến từ vị trí đầu tiên.
Tất cả cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cục trưởng Lữ mặt mũi hiền lành cầm cốc giữ nhiệt, dáng ngồi trông như hai tay tạo thành chữ thập, cái ghế da dưới mông ông phát ra tiếng kẹt kẹt do không chịu nổi sức nặng.
Nghiêm Tà giơ tập hồ sơ lên che mặt, lén giơ tay ra hiệu, cục trưởng Lữ gần như không nhìn mà gật đầu.
Trần Xử hỏi: "Thế nên?"
Hắn không để ý thấy mấy đội trưởng cùng chủ nhiệm ngồi ở cuối bàn đều lần lượt để lộ ánh mắt đã được cứu rồi.
"Vì thế sẽ không có vấn đề trong quy trình này của chúng tôi. Nhưng Hồ Vĩ Thắng quả thực đã chết. Tất nhiên gã ta chết rồi, vì vậy chúng ta cần phải dựa vào điều cơ bản của công chính, nghiêm chỉnh, khách quan, hiệu suất cao để điều tra tỉ mỉ, tìm ra sự thật, nguyên nhân thực sự gây nên cái chết của gã là cố tình hay vô tình, cùng nhanh chóng cho tổ pháp y, cảnh sát và cục thành phố chúng tôi một lời công bằng, để mọi người cùng trở lại guồng quay công việc bình thường........"
Trần Xử tính ngắt lời mấy bận, đều bị phật di lặc không nhanh không chậm không thừa không thiếu, hệt như lời tự thuật trôi chảy không một gợn sóng của cao thủ nội công cao thâm đập lại.
Phật di lặc nói: "Hiện tại trọng điểm điều tra hiện giờ của chúng ta, không chỉ cục thành phố, mà đồng thời bao gồm cả phía tỉnh, chúng ta đều đang đứng cùng trên một lập trường. Chúng ta biết căn cứ vào bề dày kinh nghiệm của công việc truy bắt ma túy trường kỳ, kẻ nghiện nặng giống trường hợp Hồ Vĩ Thắng, khả năng tử vong vì hít một lượng heroin quá liều hoặc gây dị ứng là không lớn nhưng xét từ tinh thần tìm kiếm sự thực thực tế thì chúng tôi bắt buộc phải thừa nhận, mặc dù khả năng vô cùng vô cùng nhỏ, dựa trên cơ sở nền tảng của sự thật không thể nói hoàn toàn là không có........."
"Đợi chút, đợi chút," Trần Xử không nhịn nổi nữa, cưỡng chế ngắt lời chú bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh: "Cục trưởng Lữ, ý của anh là Hồ Vĩ Thắng chết do dị ứng?"
Cục trưởng Lữ nói khẳng định: "Là không thể loại bỏ suy đoán này."
"Vớ..............." Nhìn khẩu hình của Trần Xử hẳn là đã nín nhịn nuốt bốn chữ vớ va vớ vẩn xuống, nghẹn đến mức mém thở hổn hển: "Suy đoán lung tung! Không thể có chuyện này!"
Thế nhưng, cục trưởng Lữ không hoàn toàn phát cáu, thậm chí còn không tỏ vẻ không vui, trái lại vô cùng dễ gần.
"Cậu trẻ ạ, điều này thì không đúng rồi, bất cứ chuyện gì cũng đều có khả năng hết. Nói ví dụ như xã hội hiện tại cho rằng người có thâm niên hít ma túy sẽ có khả năng chịu đựng rất mạnh với ma túy, có điều trên thực tế trong số người hít ma túy mà chết hằng năm, kẻ nghiện heroin bị dị ứng với amphetamine, những người nghiện thuốc hướng thần mới dị ứng với heroin còn nghiêm trọng hơn, con nghiện dị ứng với những thành phần được pha thêm vào như thuốc làm lạnh, VRLA, vv.......đều gây dị ứng nặng, sốc phản vệ, tim suy kiệt, do đó số vụ án chết người đều tăng dần theo mỗi năm. Anh có biết năm ngoái theo số liệu thống kê của chính phủ về những vụ như dị ứng khi hút ma túy của thành phố Kiến Ninh là bao nhiêu không?"
Trần Xử: "......."
Cả phòng họp đều lặng ngắt như tờ.
Ba vị chuyên gia phía tỉnh lị có mơ cũng không ngờ, phật di lặc có thể cua gắt nói một tràng dài trôi chảy đến thế, cả ba đều ngu cả người.
"509 vụ, tăng đến 1172 so với năm kia." Cục trưởng Lữ nói từng bước.
Giọng nói của ông chợt dừng, bỗng nhiên chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại tinh một tiếng trong phòng họp.
Mọi người cùng quay đầu lại, chỉ thấy Nghiêm Tà liếc nhìn tin nhắn mới gửi đến trong di động của mình, kế đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt trưng cầu ý kiến của Lữ cục, nói câu đầu tiên ngắn gọn kể từ lúc hắn bước vào phòng.
"Xong rồi."
Trần Xử: "???"
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Trần Xử cúi đầu nhìn, phát hiện là di động của mình, màn hình hiển thị người gọi đến là tỉnh ủy Lưu.
"Bởi mới nói, trước khi vụ án 502 được triệt phá, nó hoàn toàn không gây chậm trễ nào trong hành động phá án điều tra nội bộ, đồng thời cũng không gây ảnh hưởng đến công việc của cục thành phố, tuy nhiên với điều kiện tiên quyết là tự cục thành phố điều tra là chính còn phía tỉnh giám sát là phụ, điều này tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của tỉnh ủy Lưu." Phật di lặc nói với tốc độ nhanh gấp bốn lần bình thường, sau đó mỉm cười: "Nhận điện thoại đi, Trần Xử."
Trần Xử ù ù cạc cạc cầm di động, vừa đứng dậy đi ra ngoài, vừa nhận điện thoại: "Alo, lão Lưu, ngài.......vâng vâng vâng, nghi phạm của cục công an thành phố Kiến Ninh tử vong bình thường........"
Âm thanh dần khuất xa theo dọc hành lang, cả phòng họp đều im lặng.
Hai phút sau, cửa lại được mở, Trần Xử xanh mặt lườm cục trưởng Lữ: "Anh cố ý kéo dài thời gian?!"
Cục trưởng Lữ cười ha ha, vô cùng hiền lành.
Một chuyên gia của phía tỉnh khẽ hỏi: "Sao thế, lão Trần?"
Trần Xử chỉ vào cục trưởng Lữ mà không nói được gì, quả thực đã hết cách, lát sau mới tức tối nói: "Lưu tỉnh ủy mới vừa gọi điện đến, bảo cục thành phố tạm thời không dừng công việc phá án của vụ án 502, tình hình của đám người cục phó Ngụy và khám nghiệm tử thi của Hồ Vĩ Thẳng cũng để cục thành phố tự xử lí, chúng ta chỉ chịu trách nghiệm giám sát thôi!"
"Hở?" Những người khác đều sửng sốt.
Trần Xử lia mắt nhìn, nhắm chuẩn vào góc hẻo nhất trên bàn. Ánh mắt đó tựa như thầy chủ nhiệm hà khắc nhất lườm vào thí sinh làm bừa đang copy bài, lạnh giọng hừ nói: "Nghiêm Tà?"
"...................."
"Cậu chính là phó đội trưởng Nghiêm, tên nhà giàu nứt đố đổ vách chạy đến làm cảnh sát hình sự?"
Nghiêm Tà vẫn không lên tiếng.
"Được lắm," Trần Xử lạnh lùng nói, "Tôi không quan tâm cậu có quan hệ gì với Lưu tỉnh ủy, cũng không cần biết nhà cậu nộp thuế bao nhiêu, nâng đỡ bao nhiêu doanh nghiệp hay hạng mục, tôi sẽ ở đây quan sát đội hình sự các cậu, chỉ cần vụ án 502 có điều gì khuất tất, tôi xin cam đam cả đời này cậu cũng không vào được đội công an đâu!"
Ầm một tiếng to, Trần Xử nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng họp lại rơi vào trầm mặc hết sức xấu hổ, mọi người nhìn nhau, cùng hít thở lên xuống.
Không biết bao lâu sau, mới nghe Nghiêm Tà khụ một tiếng, nói chậm rãi: "Chuyện này thì, tôi xin thanh minh một chút. Nhà của tôi đã không phải nhà giàu nhất lâu rồi, năm ngoái đã bị ITFIN vượt qua nhé."
Mọi người: "..................................."
Lữ cục trưởng phải vất vả vịn vào tay ghế dựa đứng dậy, nghiêm túc nói: "Tan họp."
Trước khu nhà cảnh sát cục thành phố người đến kẻ đi, cục trưởng Lữ cầm túi công văn đi ra từ cửa chính, cơ thể béo phì hơi nghiêng, một bàn tay khẽ lắc, phảng phất như bài phát biểu thể dục buổi sáng của hiệu trưởng cấp hai đối với học sinh: "..........Người từng tiếp xúc với hai ống morphine, tất cả đều phải check vân tay, nói chuyện, tôi vẫn ủng hộ quan điểm này, khả năng Hồ Vĩ Thắng dị ứng với chất phụ gia trong heroin vô cùng lớn, tiểu Cẩu lập tức đi khám nghiệm tử thi, tiểu Nghiêm đâu, thời hạn 72 tiếng lão Ngụy cho cậu để phá án vẫn còn, còn trung tâm giám định vật chứng thì quay lại làm việc với băng ghi hình."
"Đã rõ."Nghiêm Tà đáp ngắn ngủi, "Cháu nhất định sẽ nắm chắc thời gian."
Lữ cục trưởng hài lòng gật đầu: "Chuyện lần này của lão Ngụy, phiền cháu rồi."
Nghiêm Tà nói: "Mọi người đều cố gắng loại bỏ thủ tục không cần thiết để nhanh chóng phá án thôi ạ, đội chúng cháu phải cám ơn tín nghiệm của Lữ cục trưởng mới đúng."
Cục trưởng Lữ cười ha ha: "Nào có nào có, không có tín nhiệm, không tín nghiệm gì sứt."
Nghiêm Tà: "........................"
Cục trưởng Lữ vỗ bả vai Nghiêm Tà, hòa ái nói: "Nếu cuối cùng điều tra có liên quan đến lão Ngụy, phòng giam tường không cao mấy bằng bê tông kia chính là nơi ăn chốn về của các chú mày đấy, ha ha ha."
Khóe miệng Nghiêm Tà giật giật, chỉ thấy cục trưởng Lữ vẫy tay, rất vui vẻ thoải mái mà bước xuống cầu thang, chui vào xe hồng kì treo rèm chờ đợi đã lâu kia, sau đó tiến thẳng đến tỉnh lị.
Quốc kì là lá cờ nhuộm đỏ bằng máu tươi của liệt sĩ, nhà giam tường đồng vách sắt đối phó với tội phạm của thành phố Kiến Ninh được xây bằng chính các đồng chí cảnh sát nhân dân.
Lời này quả thật không phải giả.
Nghiêm Tà nhìn theo xe hồng kỳ có rèm biến mất phía ngoài cổng chính, thật sự dở khóc dở cười.
Hắn ngây ra một lúc, lấy bao thuốc lá, muốn hút một điều để đầu óc tỉnh táo, rồi quay về văn phòng tìm người nhanh chóng thẩm vấn mấy tên buôn ma túy đến nay vẫn nghĩ hắn vào đây bằng tội "mua bán mại dâm", nhưng đang định châm lửa, đột nhiên phía đường đối diện có tiếng còi ô tô "píp píp" vang dội.
Đứa nào không biết mã vương gia ba mắt (*), dám kiêu ngạo trước thế lực giang hồ số một của Kiến Ninh?
Nghiêm Tà ngẩng đầu nhìn, tầm mắt xuyên qua cửa sắt, chỉ thấy phía đối diện có một chiếc Mercedes-Benz màu bạc quen thuộc.
Dương Mị?
Cho dù xét từ tiêu chuẩn hết sức nghiêm khắc thì Dương Mi cũng được coi như một gái nhà giàu xinh đẹp dốc lòng đi lên từ hai bàn tay trắng.
Mặc dù Kiến Ninh không so được với các khu công nghiệp phía bắc, nhưng từ xưa đến nay cũng là thành phố của thuộc vực Tây Nam có điều kiện cực kì ưu việt và giàu có. Mà Dương Mị phát triển kinh doanh tại trung tâm thành phố này, dưới tay có ba bốn mươi nhân viên làm việc, lái ô tô, rảnh rang thì cũng sắm Channel hoặc Hermes, nên dù trông thế nào cũng thuộc top thành công của thành phố.
Nhưng Nghiêm Tà chẳng sợ gì sứt.
Tuy rằng gương mặt treo biển hành nghề vạn năm của hắn kia đã không rửa mặt từ khá lâu, râu ria xồm xoàm che mất bản mặt đẹp trai, song quần áo và đồ đạc tối qua hắn nằm vùng tại quán bar còn chưa thay, đồng hồ số lượng có hạn cùng đôi giày thuộc hàng limited trên chân kia vẫn khiến Dương Mị luôn kiêu căng khi đứng trước mặt hắn phải lép vế.
Cho dù hắn chưa từng rõ vì sao hắn cần sức hút này.
Nghiêm Tà hắng giọng, chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực hệt như người mẫu nam đi catwalk, bước chân tiêu chuẩn đi đến đầu xe Mercedes-Benz, giơ tay gõ cửa kính xe, sau đó dè dặt mở cửa phó lái.
"Này, không được đỗ tại cửa công an thành phố đâu."
Giọng nói cao ngạo của Nghiêm Tà chợt im bặt.
"Anh không sao chứ," Giang Đình lái xe bằng một tay, nghi ngờ nói: "Ban nãy nhìn anh đi trông cứ như chim công xòe đuôi ấy, suýt bị con xe cảnh sát kia tông trúng rồi."
Nghiêm Tà quay đầu nhìn.
Một chiếc xe cảnh sát SUV phanh gấp trước đèn giao thông, cửa kính xe trong suốt có mấy cậu cảnh sát thực tập ngồi chỉnh tề y như rau hẹ mọc mầm, ánh mắt đồng loạt lườm hắn hệt như chó ngu dòm phó đội trưởng Nghiêm.
"......................" Nghiêm Tà lặng lẽ chui vào xe Mercedes-Benz, ầm cái đóng cửa xe lại, hồn nhiên như cô tiên: "Sao anh lại đến đây?"
Chiếc xe này dán màng kính tối màu, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong không gian không rộng lắm chỉ có hai người,, vai sóng vai cùng ngồi một chỗ, chỉ hơi nghiêng người bả vai có thể cọ vào nhau.
Vành tai Nghiêm Tà hơi nóng, hắn bèn giơ tay xoa xoa nhẹ.
Giang Đình lấy một cái túi trong suốt buộc kín từ cánh cửa xe ra, nói: "Cho anh cái này."
Đó là một chiếc tai nghe bluetooth không dây mini!
Gương mặt Nghiêm Tà nhất thời từ "???" biến thành "!!!"
Nếu tâm lý của hắn có thể hóa hình, vậy chắc chắn đã biến thành tiếng sấm giữa sóng to gió lớn, một ngàn mũi tên châm lửa cùng bắn ra, cả người đứng hình trên ghế phó lái, muôn nghìn lời nói nghẹn ở trong họng, khoảng rất lâu sau cũng không nặn được chữ nào.
Lấy tai nghe ra chỉ có hai cách, một là đi bằng đường trên: Rửa dạ dày, hai là bằng đường dưới: Bài tiết. Đương nhiên dù bất kì cách nào thì đều không ảnh hưởng nặng đến thiết bị điện tử tinh vi này, nhưng mà ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu, càng chẳng muốn suy tưởng đến hình ảnh sinh động cụ thể.
Vậy thì xuất hiện hai vấn đề: Giang Đình lấy tai nghe bằng cách nào?
Ánh mắt Nghiêm Tà không chịu kiềm chế, nhìn từ bờ môi hồng nhạt của Giang Đình, lướt đến giữa hai đùi, sau đó quay trở lại khóe môi, rồi lại xuống đùi.......... Cứ thế mấy lần, hắn rốt cuộc nhắm hai mắt, hít một hơi sâu, cố gắng xóa bỏ mọi hình ảnh trong đầu.
Sau đó, trong ánh mắt càng ngày càng nghi hoặc của Giang Đình, hắn chỉ vào tai nghe, cố lấy dũng khí, hỏi: "Lấy ra kiểu gì thế, từ bên trên hay phía dưới?"
"..................." Giang Đình mù tịt: "Chắc là phía dưới đi, sao nào?"
(*) Mã Vương gia: tức Mã thần, thường gọi là mã vương gia, tên đầy đủ là "Thủy Thảo Mã Minh Vương", một vị thần của đạo giáo.