Mục lục
Phá Vân 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121

Editor: Sabi

Phaeton chậm rãi dừng lại trước cửa tiểu khu Nhã Chí Viên, xe của Tề Tư Hạo cũng đồng thời phóng như bay tới, kít một tiếng dừng lại, đội trưởng Tề không kịp chờ đợi nhảy xuống khỏi xe.

Chỉ ngắn ngủi có mấy ngày mà đồng chí Tề Tư Hạo đã gầy đi trông thấy, Nghiêm Tà quan sát trên dưới anh ta một lượt, hỏi: "Anh.......Ăn cơm chưa? Hay là đi ăn trước đã?"

Tề Tư Hạo ủ rũ: "Haizz....Còn ăn uống gì nữa, đều tại cậu không có việc gì tự nhiên lại bắt tôi đi tra cái này, ai mà biết trước kia tại sao đội trưởng Giang lại ở cái nơi quỷ quái này chứ! Lần trước lúc Uông Hưng Nghiệp nhảy lầu tôi không nên tới đây mới phải, giờ thì hay rồi, qua sông rồi khắp người đều dính nước bùn, sớm biết thế này tôi sẽ không kiểm tra giúp cậu.............."

Nghiêm Tà không nhịn được ngắt lời anh ta: "Anh bớt bớt lại cho tôi nhờ, mua đi bán lại 'Hàng trắng' là tôi kề dao vào cổ bắt anh làm à?"

Tề Tư Hạo lập tức ngậm miệng, ngó dáo dác xung quanh như tên thần kinh.

Nghiêm Tà nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc anh làm sao vậy?"

"................" Tề Tư Hạo dùng sức xoa xoa tay, tựa như chỉ có làm vậy mới có thể xoa dịu đang khẩn trương của anh ta: ".............Mạng thông tin nội bộ nâng cấp rồi."

"Gì?"

"Bây giờ chỉ cần dùng số hiệu cảnh sát để đăng nhập thì sẽ lưu lại thông tin cá nhân." Tề Tư Hạo dùng sức nuốt nước miếng: "Người phía sau chắc chắn đã trông thấy tôi tra xét địa chỉ 'khi còn sống' của đội trưởng Giang, hơn nữa............ Hơn nữa còn ở cùng một tiểu khu với phòng 701, tôi coi như hết cơ hội để rửa sạch gáo nước bùn này rồi."

Nghiêm Tà nhướng mày, một lúc lâu sau mới hừ cười một tiếng, lắc đầu vỗ vỗ bả vai của Tề Tư Hạo:

"Thế sao lúc trước anh lại trộm 'hàng trắng' đi bán?"

Mặt Tề Tư Hạo xám xịt như tro, Nghiêm Tà xoay người đi vào tiểu khu.

***

Chỗ lần trước Uông Hưng Nghiệp 'nhảy' xuống là tòa B khu 1, máu tươi và thịt vụn khắp mặt đất đã được gột rửa sạch sẽ, nền đá màu đen bóng loáng như được hút no máu, dưới bóng râm tản ra mùi vị ẩm ướt khiến người ta khó chịu.

Mấy ông bác bà bác vô công rỗi nghề trong tiểu khu dắt chó đi dạo ở phía xa, trong lòng đều ngầm hiểu rõ tránh xa chỗ này.

Có lẽ bệnh cũ liên quan đến nghề nghiệp điều tra hình sự của Nghiêm Tà lại phát tác, hắn tiện tay chụp mấy bức ảnh rồi mới tiếp tục đi về phía trước. Theo sơ đồ địa hình dán trước cửa tiếu khu, hắn băng qua đài phun nước nằm giữa khu 1 và khu 2, đi qua bãi cỏ có mấy đứa trẻ con đang nô đùa, khu phía trước gần cửa sau của tiểu khu chắc là khu 6.

Nghiêm Tà đi tới gần, cánh cửa màu xám tro dưới lầu đóng kín, trên biển ghi: Tòa C khu 6.

Đi quá rồi?

Nghiêm Tà lùi về phía sau mấy bước, Tề Tư Hạo không rõ nên cũng đi theo hắn, chỉ thấy cái biển treo dưới một tòa nhà khác trước tòa C là: Tòa B khu 6.

"Ơ?" Tề Tư Hạo nhìn xung quanh, phát hiện không đúng: "Tòa A đâu?"

Nghiêm Tà mơ hồ nhận ra được gì đó, lấy tòa B làm trung tâm đi một vòng xung quanh, chỉ cần nhìn thấy biển số nhà sẽ tới gần để xem, nhưng phía nam của bãi cỏ theo thứ tự là hai tòa A và B khu 5, cái biển ở phía bắc đổi thành khu 7, hai người đi tới đi lui mấy vòng vẫn không tìm thấy tòa A khu 6 ở đâu.

Nhưng sao lại thế được?

Địa chỉ của Giang Đình trên mạng nội bộ công an ghi rõ là phòng 905, tòa A, khu 6, sao cả tòa nhà đều biến mất không thấy đâu?

"Ấy, bác gái ơi cho cháu hỏi thăm chút," Nghiêm Tà tiện tay chặn một người phụ nữ vừa đi mua thức ăn về lại, chỉ chỉ mấy tòa nhà ở khu sáu: "Cháu đến thăm đồng nghiệp, ảnh nói nhà ảnh là phòng 905 khu A, sao cháu tìm khắp nơi cũng không tìm thấy chỗ đó nhỉ?"

"Tòa A khu 6?" Bác gái trông có vẻ khó hiểu, lắc đầu: "Khu 6 ở đây không có tòa A đâu, chỉ có hai tòa B và C thôi."

"............Hả?"

"Tôi cũng không biết tại sao, nhưng đúng là không có, có phải đồng nghiệp của cậu nói nhầm không?"

"Không thể nào," Nghiêm Tà lẩm bẩm, "Sao có thể không có được?"

"Vậy cậu đi hỏi bất động sản thử xem! Chỗ chúng tôi trước giờ vẫn luôn không có tòa A khu 6, còn tại sao không có thì ai mà biết được! Mà bên bất động sản làm ăn ẩu lắm, xe cộ đậu tùm lum cũng không quản lý, ba ngày hai bữa lại có tiếng sửa nhà ầm ầm..............."

Nghiêm Tà nhanh chóng rời đi, quay đầu phân phó cho Tề Tư Hạo, giọng nói cũng trở nên căng thẳng: "Gọi điện thoại cho bên bất động sản, nhanh!"

"Cái gì, tòa A khu 6?"

Tề Tư Hạo bịa ra một cái tên cảnh sát phụ trách hộ tịch có tên tuổi, người nhận điện thoại bên bất động sản còn rất coi trọng, nhưng bên kia đổi hết mấy người rồi vẫn không nói được nguyên nhân. Cuối cùng cũng tìm được một nhân viên kỳ cựu nghe nói đã làm việc ở đó được tám chín năm rồi, người này vỗ đùi nhớ lại: "Từ lúc bắt đầu khai phá Nhã Chí Viên đã không có tòa A khu 6 rồi, mảnh đất vốn định xây lên bây giờ cũng đổi thành khu xanh hóa công cộng!"

Điều Nghiêm Tà không muốn suy đoán nhất cuối cùng cũng trở thành sự thật, sắc mặt thoáng chốc tái mét.

"Ban đầu lúc xây tòa A thì không đào được móng, lúc đào được thì lại đào lên được mấy cổ quan tài, ôi đáng sợ lắm! Ông chủ mời thầy tới xem, nói mảnh đất đó sát khí quá nặng, chỉ có thể khai phá làm thành khu cây xanh để hấp thụ nhân khí, trung hòa âm dương gì đó, nên mảnh đất tòa A trở thành khu xanh hóa như bây giờ, hầy tóm lại chính là cách nói của phong thủy thần quái, nên cuối cùng khu sáu chỉ có hai tòa B và C thôi. Loại chuyện này có thể không tin nhưng không thể không kính, đồng chí cảnh sát nói có phải không, dù sao cũng là đồ mà tổ tiên lưu lại từ mấy ngàn năm trước........."

Nghiêm Tà và Tề Tư Hạo nhìn nhau, không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Tòa A khu 6, bãi cỏ lưa thưa ẩm ướt, mặt đất bốc lên mùi tanh đặc trưng.

".............Đội trưởng Giang," Tề Tư Hạo lắp ba lắp bắp nói, "Lúc đội trưởng Giang bịa địa chỉ......... Thật đúng là không chú ý gì cả............."

Nghiêm Tà cúp máy, trong đầu như vang lên tiếng nổ ầm ầm, Giang Đình không ở tòa A khu 6?

Tại sao anh lại bịa ra cái địa chỉ tưởng như thật mà lại giả này, anh rốt cuộc ở đâu?

Nghiêm Tà ngẩng đầu nhìn xung quanh, vạn vật vào đầu đông mang theo sắc màu xám xịt chiếu vào trong mắt hắn, sau đó tầm nhìn của hắn vượt qua tầng tầng lớp lớp tòa nhà dân cư, cố định vào một hướng khác, tòa B - khu 1 - Nhã Chí Viên.

Ban công phòng 701 trơ trụi vô cùng nổi bật giữa mấy cái ban công chất đầy máy điều hòa, phơi quần áo, treo lạp xưởng của những nhà hàng xóm xung quanh.

Nghiêm Tà co cẳng chạy tới hướng đó, chưa được hai bước đã bị Tề Tư Hạo nhào lên kéo lại: "Nghiêm đội! Cậu suy nghĩ cho kỹ!"

Nghiêm Tà hất tay anh ta ra.

"Cậu nghĩ kỹ lại đi, cẩn thận nghĩ lại cho kỹ!" Tề Tư Hạo chạy như bay tới chắn trước mặt hắn: "Căn nhà đó không chỉ dán mỗi tờ giấy niêm phong như nhà của Nhạc Quảng Bình đâu, mà còn được giám sát 24/24 tiếng đồng hồ đó, bất cứ ở đâu bất cứ lúc nào cũng có người theo dõi! Cậu xông vào thế này là muốn tìm chết hả?!"

"Tránh ra."

"Không được! Tôi không thể để cậu vào đó được, cậu muốn kéo tôi chết chung hả! Đứng lại cho tôi!"

"Tránh ra!"

Rù rù rù.......

Ngay lúc hai người đang giằng co, thì điện thoại di động của Nghiêm Tà chợt rung lên.

"A lô?"

Giữa hai hàng lông mày rậm rạp của Nghiêm Tà toát ra sự tàn bạo, nhưng hắn không ngờ tới phía bên kia điện thoại lại là giọng nói của cục trưởng Lữ, câu đầu tiên là: "Chỗ Tần Xuyên xảy ra chuyện."

"Sao?"

"Hắn ta chạy trốn."

Thái dương của Nghiêm Tà thoáng chốc giật giật: "Cái gì?!"

Hai tên cảnh sát mang theo vẻ mặt xin phép gõ cửa tiến vào, cục trưởng Lữ che điện thoại, đẩy tờ giấy viết tay một địa chỉ lên trước, thấp giọng nói nhanh: "Ở đây. Chủ nhà là một người đàn ông gầy gò tầm ba mươi tuổi, mấy cậu qua đó theo dõi địa chỉ này, đừng để cậu ta ra ngoài cũng đừng cho bất cứ ai vào nhà. Bị phát hiện cũng không cần lo lắng khẩn trương, cậu ta sẽ không làm khó các cậu, mọi chuyện đợi tôi đến rồi nói sau."

Cảnh sát gật đầu tỏ ý đã hiểu, cầm lấy địa chỉ nhanh chóng chạy đi.

"Tần Xuyên tuyên bố muốn tự mình cung cấp manh mối quan trọng của vụ án bắt cóc liên hoàn 619, vì vậy Sở quyết định dẫn người tới để đích thân thẩm vấn, xe cảnh sát vừa rời khỏi trại tạm giam thành phố Kiến Ninh thì mấy chiếc xe đậu bên đường đồng loạt nổ tung, sau đó một nhóm người lái mô-tô quanh minh chính đại cướp hắn ta đi." Cục trưởng Lữ nặng nề thở hắt ra một hơi, nói tiếp: "Lúc ấy có Mã Tường bên đội hình sự cùng với mấy người bên đội phòng chống ma túy cũng có mặt ở đó, may mắn là đứng khá xa nên không bị thương."

"........................"

Đầu kia yên lặng chốc lát, Nghiêm Tà chợt bật ra một câu: "Đối phương thật sự muốn cứu cậu ta? Chẳng lẽ không phải muốn giết cậu ta sao?"

Cục trưởng Lữ khẽ giật mình.

Nghiêm Tà nhạy bén phát giác, nghi ngờ hỏi: "Phía cục cũng chưa từng nghĩ tới khả năng phần tử tội phạm định ra tay giết người diệt khẩu sao?"

Tất nhiên là có nghĩ đến, nhưng sau khi lấy việc Tần Xuyên chủ động vượt ngục làm hướng suy đoán chính, thì đó chỉ là tư tưởng dạng bổ sung mà thôi.

Đâu phải ai cũng giống Nghiêm Tà, suy nghĩ đầu tiên là Tần Xuyên có thể sẽ bị hại.

"Đã cân nhắc đến khả năng này." Cục trưởng Lữ thu lại cảm xúc của mình, không để lộ ra bất kỳ một manh mối nào: "Nhưng theo lời kể của nhân viên quản giáo ở trong xe lúc sự việc xảy ra, cùng với hành động bảo động nghiệp đứng ra xa trước đó của cậu ta, bọn chú càng nghiêng về giả thuyết cậu ta đã sớm biết sẽ có người cướp tù hơn."

Nghiêm Tà cố kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, hắn im lặng không lên tiếng.

"Tóm lại tình thế hiện nay vô cùng nghiêm trọng, với tư cách là phó đội trưởng,Tần Xuyên hiện nắm giữ rất nhiều thông tin cơ mật của nội bộ, tình huống nằm vùng, tin tức của người chỉ điểm v.v..., đều rơi vào tay bọn tội phạm ma túy, chúng ta phải lập tức chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với những tình huống xấu có khả năng phát sinh nhất."

"Cháu hiểu." Cuối cùng Nghiêm Tà cũng cố nén tất cả tâm tình xuống, ho khan một tiếng: "Vậy cháu sẽ lập tức lên đường trở về chi đội ngay, chuẩn bị công việc phối hợp, ngoài ra......."

"Không," Cục trưởng Lữ ngắt lời hắn, "Chú cần cháu đi công tác."

Nghiêm Tà ngờ vực dừng lại.

Cục trưởng Lữ trầm giọng nói: "Tần Xuyên đã khai ra nơi chôn thi thể của Đằng Văn Diễm rồi."

Đằng Văn Diễm, mười sáu tuổi, em gái gội đầu trong một thẩm mỹ viện hạng ba ở thành phố Lăng Châu tỉnh S, vẫn chưa điều tra được tên thật và bối cảnh gia đình. Cô bé cùng với Vương Duệ nhân viên của tiệm cắt tóc sát vách, tay trong tay trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án bắt cóc liên hoàn 619.

Khác với Lý Vũ Hân và Bộ Vi, trình độ văn hóa của Đằng Văn Diễm chỉ ở mức tiểu học, ngoài bộ dáng xinh đẹp ra cô bé không còn điểm nào giống với Giang Đình, hình mẫu 'người hành hình' trong lòng Hắc Đào K nữa.

Cũng chính vì thế mà những việc cô bé đã trải qua và bối cảnh gia đình của cô bé đã trở thành ưu tiên hàng đầu trong công tác điều tra, nhưng đến nay vẫn như mò kim đáy bể, đến cả nơi cô bé bị chôn cục thành phố cũng không biết, Uông Hưng Nghiệp thì đã chết vì 'sợ tội tự sát' rồi.

"Xung quanh khu vực Thông Sơn tỉnh S, có lẽ là nằm ở nơi nào đó trong rừng bảo hộ, công an huyện lị gần đó đã xuất phát đi tìm kiếm rồi." Cục trưởng Lữ đứng lên thu dọn cặp tài liệu, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc: "Cháu lập tức qua đó đi, chú sẽ sắp xếp cho tiểu Cẩu mang theo nhân viên pháp y và đội giám định dấu vết theo sau, sau khi xác nhận thi thể thì lập tức hồi âm cho chú. Bên phía chi đội hình sự cháu không cần lo, đã có đội trưởng Dư tới rồi, tạm thời chống đỡ chắc cũng không có vấn đề gì."

"Nhưng mà............"

"Cháu rốt cuộc còn muốn nhưng nhị cái gì?"

Một tay Nghiêm Tà cầm di động, một tay xoa nắn huyệt thái dương đau nhức, cuối cùng vẫn khàn khàn nói ra: "Tần Xuyên đã từng muốn giết Giang Đình, nếu như cậu ta và người của K Bích đều ở Kiến Ninh, cháu sợ.........."

Cục trưởng Lữ không hề ngạc nhiên, cũng biết chắc hắn sẽ nói tới việc này, trực tiếp nói thẳng: "Không sao hết, chú đã phái người tới bảo vệ ở nhà anh rồi."

"Nhưng nếu cháu không đích thân về........"

"Anh không cần phải đích thân về!" Cục trưởng Lữ mở cửa ra, nói như chém đinh chặt sắt: "Chú đích thân tới đó!"

Bên ngoài cửa phòng làm việc, cục phó Ngụy và Dư Châu đang vô cùng sốt ruột đồng thời quay đầu lại.

"Cứ quyết định thế đi!" Cục trưởng Lữ không dông dài với Nghiêm Tà nữa, cúp máy.

"Ai thế? Nghiêm Tà?" Dù sao Ngụy Nghiêu cũng là người nhìn Nghiêm Tà lớn lên, rất quen thuộc với giọng nói của Nghiêm Tà, nhạy cảm hỏi ngay một câu.

Cục trưởng Lữ gật đầu, vừa nhét di động vào cặp đựng tài liệu vừa đi về phía thang máy.

Cục phó Ngụy vội vàng truy hỏi: "Nó lại gây họa rồi? Nghi ngờ sắp xếp của tổ chức đúng không? Cái thằng này vẫn cứ hệt như lúc còn mười chín hai mươi tuổi, sau khi sự việc của Tần Xuyên xảy ra, tôi đã lập tức nói nó phải có chừng mực, có giới hạn, nhưng nó vẫn cứ..........."

Cục phó Ngụy sốt sắng theo sau dông dài, còn cục trưởng Lữ thì nhắm mắt bịt tai, trong đầu ông bỗng vang lên câu chất vấn lỗ mãng của Nghiêm Tà: Phía cục cũng chưa từng nghĩ đến khả năng phần tử tội phạm định ra tay giết người diệt khẩu sau?

".................." Khuôn mặt già nua của cục trưởng Lữ khẽ thay đổi, thở dài: "Nghiêm Tà ấy à, suy cho cùng vẫn quá mềm lòng."

Cục phó Ngụy hiển nhiên không hiểu lời này của ông là có ý gì.

Thang máy ting một tiếng, cục trưởng Lữ chợt quay người đưa lưng về phía cánh cửa đang chậm rãi mở ra, nhìn tới nhìn lui hai gương mặt đầy vẻ nghi hoặc của cục phó Ngụy và Dư Châu, ánh mắt lướt qua tóc mai đã nhuốm màu hoa râm và nếp nhăn nơi khóe mắt của bọn họ, cảm xúc phức tạp khó tả chậm rãi trào dâng.

Dư Châu bị ông làm cho giật mình: "Lão Lữ, anh muốn?"

"Không có gì," cục trưởng Lữ cảm khái cười một tiếng: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy, hóa ra chúng ta cũng đã là cộng sự với nhau được hai ba chục năm rồi."

Dư Châu và Ngụy Nghiêu đều vô cùng bối rối, không biết tiếp lời ông ấy từ đâu.

"Giờ tôi mới biết, mấy bộ xương già chúng ta có thể kề vai sát cánh tới bây giờ, đều không có ai lạc đường, hóa ra cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì." Cục trưởng chìa tay ra chia nhau vỗ lên bả vai của hai người họ, thổn thức nói: "Thật tốt, thật tốt."

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, còn cục trưởng Lữ thì quay đầu ho khan một tiếng, dẫn đầu bước vào thang máy.

***

Từ xưa tới nay, tỉnh S vốn là một tỉnh có nhiều đồi núi gập ghềnh khúc khuỷu, khu vực Thông Sơn nằm ở ngoài rìa tiếp giáp với tỉnh Cung Châu. Mặc dù đường đi khó khăn, nhưng sau nhiều lần phân vân lưỡng lự , Tề Tư Hạo vẫn báo cáo lên trên có công việc bên ngoài, nhất quyết đòi đi theo Nghiêm Tà.

Sở dĩ Tề Tư Hạo thần hồn nát thần tính như vậy là do anh ta vừa mới đăng nhập vào hệ thống thông tin nội bộ công an kiểm tra địa chỉ ở Nhã Chí Viên, trong lòng hiện tại đang bảy lên tám xuống(1), cần tìm gấp chút cảm giác an toàn hư vô mịt. Cho nên Nghiêm Tà cũng không ngăn cản anh ta, hai người đi suốt đêm, xe thì không lái được, đành mua hai cái vé tàu hỏa lập tức lên đường, dự định sau khi tới bìa rừng bảo hộ bàn bạc với công an địa phương rồi mới theo xe cảnh sát đi lên núi.

(1)Thành ngữ chỉ việc tâm trạng bối rối không biết phải làm gì.

"Tối nay không về được, có việc tạm thời phải xa nhà. Ừ ừ........Em ăn chưa? Ăn gì rồi?"

Nghiêm Tà dựa vào trong góc, khẽ lắc lư theo tiếng ầm ầm của đường ray. Đèn đóm trong toa hạng nhất sáng choang nhưng rất vắng lặng, Tề Tư Hạo khép áo lại dựa ở đầu khác, đang ngủ gà ngủ gật.

"Đang hầm canh, lát chan cơm ăn." Trong điện thoại truyền tới câu trả lời trầm tĩnh của Giang Đình, sau đó hỏi ngược lại: "Còn anh?"

"Ăn mì gói trên tàu hỏa đây này. Cái thời tiết quái quỷ này, vừa ẩm vừa ướt vừa lạnh, tôi thấy cây bên ngoài bị gió thổi nghiêng ngả hết...........Nếu đang ở nhà thì tuyệt, nhớ nồi canh xương hầm của em."

Giang Đình dường như đang im lặng mỉm cười, nói: "Về rồi ăn."

Ba chữ ngắn ngủi đó như dòng nước nóng ồ ạt tuôn ra từ đáy lòng. Khóe miệng Nghiêm Tà khẽ nhếch lên, nhưng khi hắn nhìn ra ngoài cửa kính, lại nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy hoang mang của mình in trên lớp kính thủy tinh tối thui như mực.

"..........Giang Đình."

"Hửm?"

Em rốt cuộc đã từng ở đâu, tòa A - khu 6 - Nhã Chí Viên sao?

Hay là căn phòng 701 nơi Q Cơ đã từng xuất hiện, nơi từng lưu lại dấu vân tay của em?

Nghiêm Tà nhắm mắt lại, nuốt ngược thắc mắc khó nói nên lời, thoáng cười lên một chút: "Không có gì. Em có nhớ tôi không?"

"................"

"Hỏi em đó?"

"Rất nhớ." Giang Đình từ tốn nói, "Muốn anh về nhà ngay lập tức."

Nghiêm Tà mở mắt ra, làn sương trắng ấm áp vừa xuất hiện rồi lại biến mất trên cửa kính.

Đường ray hướng về phía tây kéo dài vô tận, còn tàu hỏa thì xình xịch tiến về phía trước, bỏ lại sau lưng đồi núi liên miên chập chùng, dòng sông và làng mạc phía xa xa trong màn đêm.

"Thật sự rất nhớ." Giang Đình nhỏ giọng lặp lại.

Ở Kiến Ninh cách đó vài trăm cây số, tiểu khu Hồ Tân, ngọn đèn ấm áp chiếu sáng phòng bếp, trên bếp là nồi canh xương đang sôi, ùng ục ùng ục tỏa ra hơi nóng.

Chuông cửa rốt cuộc cũng vang lên, đing đong!

Giang Định đặt di động xuống, lặng lẽ thở dài một hơi giữa mùi khói bếp vụn vặt.

Anh vặn nhỏ lửa lại, đi tới hành lang cạnh cửa, ngay cả mắt mèo cũng không cần nhìn, trực tiếp mở cửa ra.

Hai cậu cảnh sát canh giữ ngoài cửa cả buổi chiều quả nhiên đã biến mất, thay vào đó là một ông già với vẻ mặt nghiêm túc, phong trần mệt mỏi, dưới nách kẹp một cái cặp công văn.......

Cục trưởng Lữ.

"Tần Xuyên vượt ngục bỏ trốn rồi," ông ta nặng nề nói.

Hai người đứng cách khung cửa nhìn nhau, trên tay Giang Đình còn cầm một cái muỗng canh, giây lát sau mới nhướng mày: "Tôi đã sớm nhắc nhở các ông phải đề phòng cậu ta vượt ngục, hiện tại người đã chạy rồi, canh giữ tôi thì có ích gì, chẳng lẽ tôi có năng lực bắt cậu ta lại hả?"

Cục trưởng Lữ cười hề hề: "Cậu khiêm tốn quá. Chuyện mà đội trưởng Giang cậu thật sự muốn làm, chẳng lẽ còn có thể không làm được sao?"

Giang Đình thờ ơ nhìn ông.

"À đúng rồi, chưa kịp nó với cậu. Nghiêm Tà tạm thời có nhiệm vụ phải xử lý, thực ra là có liên quan tới........"

"Không cần bịa, không muốn biết."

"Được được, vậy thì tốt." Cục trưởng Lữ tựa hồ còn rất cao hứng: "Thật ra thì tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do để bịa đây."

Giao tiếp giữa những người thông minh với nhau thật tiện, trên cơ bản đều có thể mơ hồ đoán được một hai phần phản ứng của nhau, có một số việc không cần nói rõ ra tránh tăng thêm phần khó xử.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, bầu không khí như ngưng kết đông cứng lại, chỉ có tiếng nồi canh đang sôi ùng ục trong bếp là đặc biệt rõ ràng; qua mấy chục giây sau, cục trưởng lữ giang tay ra, cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự của ông: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, có thể mời tôi vào nhà không, đội trưởng Giang?"

Giang Đình chớp mắt, cuối cùng nhấc chân nhượng bộ nửa bước.

"Mời vào." Anh thờ ơ nói, "Trà là của tôi, canh là của Nghiêm Tà, không có gì để tiếp đãi ông cả. Thứ lỗi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK