Chương 51
Edit: Sabi
"Anh đang nhìn gì thế?"
Giọng của Nghiêm Tà rất nhẹ nhàng, nhưng vừa dứt lời, biểu cảm của Uông Hưng Nghiệp giống như đang trộm đồ thì bị bắt ngay tại trận, anh ta hoảng sợ thu hồi tầm mắt.
"Không có, không có gì, tôi nhìn nhầm thôi, xem thị lực của tôi này..........."
"Nhìn nhầm hả?"
"Đúng đúng đúng." hai tay Uông Hưng Nghiệp nắm chặt lấy tay Nghiêm Tà: "Nghe các anh nói, cháu gái tôi bị bắt cóc? Không phải tôi nghe nhầm chứ?"
Nghiêm Tà cười vỗ vỗ vào vai ông ta, hơi dùng lực, khiến cho tên họ Uông mập mạp phải đi theo hắn tới cửa hông ở phía đông phòng ăn.
Nông trại vắng tanh, vốn cũng không có bao nhiêu khách trọ, cách một cái hành lang là phòng bếp, đã được cảnh sát dọn dẹp sạch sẽ. Nghiêm Tà tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi xuống, ra hiệu cho Uông Hưng Nghiệp cũng ngồi xuống theo, sau đó lấy bao thuốc rút ra một điếu thuốc Trung Hoa đưa tới.
Uông Hưng Nghiệp lo lắng: "Đội phó Nghiêm, anh xem vì chút chuyện của cháu gái tôi mà.........."
"Vừa rồi anh nhìn nhầm cái gì?"
Uông Hưng Nghiệp sửng sốt.
Đôi mắt cười như không cười dưới đôi lông mày dày rậm như kiếm của Nghiêm Tà nhìn chằm chằm ông ta, chậm rãi hỏi: "Vừa rồi anh nhìn cố vấn của cảnh sát chúng tôi thành người nào?"
Thịt trên mặt của Uông Hưng Nghiệp run rẩy không ngừng, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu xuôi theo khuôn mặt chảy xuống.
"Không sao, ở đây chỉ có tôi với anh." Nghiêm Tà mỉm cười, gằn từng chữ: "Có sao nói vậy, không việc gì, cảnh sát chúng tôi không có cái gì cái gì là không điều tra ra được."
".............." Uông Hưng Nghiệp nắn đi nắn lại điếu thuốc Trung Hoa trong tay, miệng há ra rồi ngậm, há ra rồi ngậm. Ông ta lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, mới run rẩy kéo khóe miệng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Thật ra thì..........Cũng không có gì, chỉ là chuyện này...........đã là chuyện của mấy năm trước rồi............"
Nụ cười của Nghiêm Tà vẫn không thay đổi, nhưng đáy mắt thì đã chùng xuống.
"Tôi làm nghề môi giới phòng tranh mà, trước kia trong tay tôi có vốn, cũng có chút nguồn lực, còn quen biết với một vài nữ họa sĩ chuyên............" Uông Hưng Nghiệp căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, run run nói: "Chúng tôi bao một cái phòng trong khách sạn ở lâu dài, ai ngờ lại gặp ngay chiến dịch càn quét tệ nạn mại dâm, cảnh sát trực tiếp đạp cửa xông vào..........."
Nghiêm Tà thôi cười.
"Đội phó Nghiêm, anh cũng là đàn ông, anh biết đấy. Thời khắc mấu chốt lại bị kinh sợ, cảnh tượng kia quả thật cả đời này cũng............." Uông Hưng Nghiệp muốn nói lại thôi.
Nghiêm Tà trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên hói: "Anh chơi gái ở đâu thì bị bắt?"
"Haizz, Quảng Đông!" Uông Hưng Nghiệp vỗ đùi: "Dĩ nhiên không thể nào là cùng một người cảnh sát, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy người kia, đúng là có mấy phần giống, vì thế nên tôi mới nhìn như gặp phải quỷ đó!"
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Nghiêm Tà nheo mắt, hờ hững quan sát người đàn ông mập mạp đang ngồi trước mặt. Xem ra Uông Hưng Nghiệp vẫn còn sợ hãi, ông ta đem điếu thuốc Trung Hoa méo mó đặt lên miệng, tay run run nửa ngày mới châm được lửa, rồi nhanh chóng hút vào một hơi thật sâu.
"............" Nghiêm Tà thu hồi suy nghĩ, cũng châm một điếu thuốc.
Cảnh sát điều tra phòng chống tội phạm ma túy tuyến đầu ở cấp phó phòng, đến hình ảnh còn không được phép công bố ở khắp nơi, chứ đừng nói đến việc tùy tiện xuất đầu lộ diện. Ngay cả sau khi hy sinh, không phải ai cũng có thể tùy tiện đăng nhập vào mạng lưới nội bộ công an để xem ảnh hay tra tư liệu, chỉ những ai có cấp bậc và quyền hạn tương đương mới được phép.
Nói cách khác, thân phận của Giang Đình không dễ dàng tiết lộ như vậy, chưa kể sau ba năm hôn mê thì diện mạo, dáng dấp cùng khí chất đã thay đổi rất nhiều.
"Anh đừng để ý, chúng tôi là đội điều tra hình sự, việc phòng chống tệ nạn mại dâm không phải việc của chúng tôi." Nghiêm Tà đột nhiên mỉm cười, đổi đề tài: "Chuyện của cháu gái anh, anh biết rồi chứ?"
Chuyện về gái mại dâm rốt cuộc cũng được cho qua, người đàn ông mập mạp thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vâng vâng vâng, ngày hôm qua tôi vẫn còn ở phía nam mở triển lãm tranh............."
"Bộ Vi là cháu gái ruột của anh hả?"
"Ài, vì anh đây là cảnh sát, nên tôi nói thẳng luôn...........Đứa trẻ kia không phải là cháu ruột của tôi đâu, tôi cũng chỉ là người đứng tên giám hộ ở trường học thôi."
Phải không?
Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp cùng với một "Người giám hộ" là đàn ông không có quan hệ huyết thống, cái suy nghĩ không nên có trong đầu khiến Nghiêm Tà nhướn mày.
"Không phải, không phải, không phải như anh nghĩ đâu." Uông Hưng Nghiệp tay kẹp thuốc khoát tay lia lịa: "Tôi nói sự thật cho anh nghe vậy, ba con bé và tôi năm xưa là anh em kết nghĩa, khoảng ba bốn năm trước anh ấy với vợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi đón con bé về, một mặt là vì tôi cùng với ba con bé cũng có dính dáng đến tiền bạc, thời điểm tôi gặp khó khăn đã ra mặt giúp đỡ tôi về mặt tài chính; mặt khác là tôi thấy con bé đáng thương, sợ con bé đi sai đường, nên đã bỏ tiền cho con bé đi học. Dù sao, chín năm giáo dục bắt buộc, tiền học phí với sinh hoạt phí cũng không tốn bao nhiêu, sau khi tốt nghiệp tùy tiện tìm một trường cấp ba bình thường, tôi cũng coi như tận tình tận nghĩa..."
"Ồ," Nghiêm Tà búng tàn thuốc, thờ ơ nói: "Anh thật đúng chuẩn người tốt."
"Ôi, anh đừng nói vậy, người tốt thì không dám nhận, làm người không hổ thẹn với lương tâm là được rồi."
"Lúc nãy ở ngoài kia tôi có nghe anh nói, anh không nhận được điện thoại tống tiền của bọn bắt cóc sao?"
Uông Hưng Nghiệp nói: "Đừng nói đến điện thoại tống tiền, ngay cả việc con bé bị bắt cóc tôi cũng không biết. Buổi sáng lúc nhận được điện thoại của Cục công an, tôi còn tưởng là điện thoại lừa đảo."
"Sao vậy, bình thường anh và cháu gái không hay liên lạc với nhau sao?"
"Chuyện này thì đúng là không nhiều.........."
"Tại sao?" Nghiêm Tà cảm thấy hứng thú: "Anh làm chú, chẳng lẽ chỉ biết bỏ tiền ra, còn bình thường không quan tâm đến cô bé sao?"
Uông Hưng Nghiệp hút vài hơi thuốc, tựa hồ muốn thành thật với nhau, thở dài nói: "Lời này của anh, bảo tôi làm sao tiếp đây."
Nghiêm Tà im lặng, nửa cười nửa không đánh giá anh ta.
"Lúc ba mẹ Bộ Vi xảy ra chuyện, con bé đã mười hai mười ba tuổi, cái tuổi này thực sự rất phiền phức. Nếu nhỏ đi ít tuổi, cũng có thể coi như một nửa con gái, lúc tôi tuổi già sức yếu còn có thể chăm sóc; nếu lớn hơn mấy tuổi nữa, cỡ mười tám mười chín tuổi đi, sau này chịu khó dỗ dành nói không chừng còn có thể trở thành vợ của tôi." Người đàn ông mập mạp lúng ta lúng túng cười một tiếng: "Nhưng mười hai mười ba tuổi, nửa nọ nửa kia, lại còn chuẩn bị bước vào thời kỳ phản nghịch; tôi quan tâm đến con bé nhiều hơn cũng không sao, nhưng nhỡ may người khác lại cho rằng tôi là tên biến thái đi thích một bé gái, chuyện này biết giải thích thế nào?"
Nghiêm Tà gật đầu ra hiệu cho ông ta nói tiếp.
"Hơn nữa, bình thường con bé đều ở trong trường, còn tôi thì ở bên ngoài bận rộn mở triển lãm tranh rồi móc nối quan hệ, muốn quan tâm cũng không có chỗ để ra tay, một hai tuần gọi điện thoại một lần đã coi như không tệ rồi." Uông Hưng Nghiệp than: "Anh thấy có lý không?"
Lời giải thích này của ông ta thực sự rất hợp lý.
Nghiêm Tà hỏi: "Vậy nanh có biết chuyện Bộ Vi mất tích cùng với một nam sinh không?"
"Nam sinh kia gọi là Thân Hiểu Kỳ phải không? Vừa rồi, ở ngoài kia tôi có gặp một cặp vợ chồng đang khóc lóc thảm thiết. Nhưng mà, tôi nói thật............"
Uông Hưng Nghiệp dừng lại, Nghiêm Tà dùng tay ra hiệu "Mời nói": "Không sao, nơi này trừ tôi với anh ra không còn ai khác nữa, anh nghi ngờ cái gì thì nên nói cho cảnh sát chúng tôi."
Cái vẻ mặt lúng ta lúng túng lại lần nữa xuất hiện trên gương mặt béo phì của anh ta: "Lời này nếu là trước mặt hai vợ chồng kia tôi sẽ không nói đâu, nhưng với anh thì tôi xin nói thẳng. Bọn bắt cóc chỉ gọi cho một mình nhà anh ta đòi hai trăm triệu, nói rõ mục tiêu chính là con trai của nhà họ, vốn đâu có liên quan gì đến cháu gái tôi đâu, đúng không?"
".............."
"Nói cách khác, ngay từ ban đầu cháu gái của tôi chỉ là người bị bắt đi kèm. Lúc đó, nếu không phải cháu gái tôi đang ở chung một chỗ với con trai nhà họ, thì làm gì có chuyện bị bắt đi đúng không?"
Nghiêm Tà không thừa nhận cùng không phủ nhận, chỉ im lặng.
"Tuy con bé không phải là cháu ruột tôi, nhưng dù gì tôi cũng nuôi nó ba bốn năm nay rồi, nhỡ may con bé xảy ra chuyện gì, con trai nhà họ ít nhất cũng được coi như một nửa hung thủ! Vậy mà hai vợ chồng nhà kia còn không biết xấu hổ lôi kéo tôi vay tiền, muốn tôi phải gom tiền chuộc chung? Trời ơi, khôn gì mà khôn dữ vậy?!"
Uông Hưng Nghiệp vừa nói vừa kích động, Nghiêm Tà nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, vỗ vào vai anh ta để anh ta bình tĩnh lại, rồi nói: "Biết là đầu năm nay kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, vì vậy, xin hãy tin tưởng cảnh sát chúng tôi............."
"Anh nói làm người sao có thể làm như vậy? Đừng nói hai trăm triệu, hai trăm ngàn tôi cũng không có! Còn nữa, dựa vào đâu tôi phải giúp nhà anh ta gom tiền chuộc, ai biết nhà anh ta làm chuyện thương thiên hại lý gì mới dây phải bọn bắt cóc, còn làm liên lụy tới cháu gái tôi?!..........."
Tinh thần của người đàn ông mập mạp này có lẽ là do lo lắng quá mức, vừa mắng người là không ngừng lại được. Nghiêm Tà một bên khách sáo an ủi vài câu, một bên móc điện thoại di động ra nhìn xem văn phòng Cục có cung cấp thêm thông tin nào mới không, cửa đột nhiên bị gõ hai cái.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Đình đứng dựa bên khung cửa, một tay đút túi quần, trên mặt đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh:
"Tên bắt cóc gọi điện thoại tới, chỉ đích danh muốn cảnh sát nghe máy."
Nghiêm Tà sững sờ, lập tức phản ứng lại, vài ba câu thoát khỏi Uông Hưng Nghiệp đang chuẩn bị tiếp tục mắng người, phân phó cho một tên cảnh sát tới chiếu cố người nhà của người bị bắt cóc, sau đó đứng dậy chạy ra khỏi phòng bếp.
***
"Hiểu Kỳ số khổ của mẹ ơi........! Mẹ phải làm thế nào đây, phải làm sao đây!.........."
Từ xa đã nghe được tiếng gào tuyệt vọng của ba Thân cùng với tiếng khóc lóc khàn cả giọng của mẹ Thân bên cạnh xe chỉ huy, còn Đàm Sảng và mấy học sinh khác thì túm tụm lại trước cửa khu nông trại, cũng đang ôm nhau khóc thút thít.
"Ai cho bọn họ tập trung ở chỗ này?" Nghiêm Tà vừa thấy cảnh tượng này thì lửa giận bốc lên đầu, lôi một cậu cảnh sát lại nhỏ giọng mắng: "Đưa mấy đứa trẻ vị thành niên đi chỗ khác! Xung quanh xe chỉ huy sao lại để nhiều người vây quanh như vậy!" Sau đó sải bước xông lên xe chỉ huy.
Nhân viên kỹ thuật cùng với vị chuyên gia đàm phán mà Cục thành phố phái tới đang ngồi trên xe, tai đeo tai nghe, sắc mặt tất cả mọi người như lâm đại địch. Cao Phán Thanh vừa mới ăn được hai miếng cơm nguội, điện thoại vừa đổ chuông anh ta đã lập tức leo lên xe chỉ huy, cầm điện thoại di động nặng nề nói: "Đội trưởng, tìm anh."
Anh ta cố tình không gọi ra tên họ của Nghiêm Tà.
Nghiêm Tà nhìn một cái, đây là điện thoại di động của ông Thân, trên màn hình hiển thị đang ở trong cuộc gọi.
Cái điện thoại di động này sớm đã được nhân viên phòng điều tra kỹ thuật của Cục công an thành phố đồng bộ hoá theo thời gian thực. Cách đây hàng trăm cây số, mấy người Hoàng Hưng đang tranh thủ từng giây từng phút để thử nghiệm các loại phương pháp bẻ khóa và định vị, tất cả đều đang cố gắng dốc hết khả năng từ trong đại dương dữ liệu mênh mông, hòng tìm ra một tia hy vọng mong manh.
Chuyên gia đàm phán im lặng dùng khẩu hình nói với Nghiêm Tà: Kéo dài thời gian..........
Nghiêm Tà gật đầu tỏ ý mình đã biết, sau đó bật loa ngoài trầm giọng nói:
"Tôi là Nghiêm Tà - đội phó đội cảnh sát điều tra hình sự Cục công an thành phố, anh muốn gì?"
Hắn trực tiếp báo tên!
Lời còn chưa dứt, Cao Phán Thanh đã im lặng hung hăng mắng "Đệt!", tức giận dùng khẩu hình nói: Mẹ nó! Chú muốn chết?!
Nghiêm Tà giơ tay lên ngăn anh ta lại, đó là một động tác cực kỳ quyết đoán và nghiêm khắc.
"Hai trăm triệu." Trong loa truyền đến âm thanh điện tử cứng nhắc vô tình, hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"
Nghiêm Tà nhìn chuyên gia đàm phán, vị giáo sư già vừa gật đầu với hắn vừa nhìn chằm chằm vào nhân viên kỹ thuật.
"Tiền không thành vấn đề, nhưng tôi muốn biết trước sự an nguy của con tin." Nghiêm Tà dừng một chút, giọng nói vô cùng cứng rắn: "Người nhà con tin không có khả năng chi trả hai trăm triệu tiền chuộc, dù muốn gom cũng phải đợi cả Sở và Bộ phê chuẩn. Nếu anh giết con tin, nhà nước uổng phí hai trăm triệu, đến lúc đó cho dù các anh có chạy đến chân trời góc bể, cũng không thể thoát khỏi thiên la địa võng của bộ công an đâu!"
Bà Thân phát ra một tiếng hét chói tai.
Mấy tên cảnh sát lập tức vây lại, cái gì cũng không quản, bịt miệng chị ta lại, mạnh mẽ kéo xuống.
Giọng nói điện tử bên kia cười một tiếng, trêu chọc: "Tao ở đây, tới bắt đi, tao chờ."
"Bắt rồi thì làm sao anh lấy được tiền?"
"Không lấy được tiền, chúng mày cũng đừng nghĩ đến mạng của đứa trẻ này!"
Đứa trẻ này.
Ngay lúc nghe được mấy chữ này, mí mắt của tất cả mọi người giật giật, Nghiêm Tà buột miệng: "Còn cô bé nữa đâu? Đối tượng các anh tống tiền là nhà họ Thân, các anh có thể thả cô bé ra không?"
Phía bên kia điện thoại bất ngờ rơi vào im lặng.
Nghiêm Tà cùng chuyên gia đàm phán bốn mắt nhìn nhau, người sau cũng không có chủ ý gì, chỉ dùng tay ra hiệu cho hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Ba giây, năm giây, mười giây.
Nghiêm Tà cảm giác được mồ hôi hột chảy dọc theo tóc mai của mình, trượt qua gò mà, tụ lại dưới cằm, gây ra một cơn ngứa nhỏ.
Hắn vô thức đưa mắt nhìn ra phía ngoài xe, Giang Đình đang đứng dựa vào cửa xe, không nhìn hắn, cũng không nhìn bất cứ người nào, đầu hơi nghiêng, đôi mắt khép hờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh của Giang Đình, Nghiêm Tà sinh ra một loại cảm giác, hình như anh đang cố gắng nắm bắt một chấn động nhỏ bé nào đó trong không khí, hay là nắm bắt giọng nói của tên bắt cóc phát ra từ trong loa.........Một loại sóng âm mà tất cả mọi người đều không nghe ra được, hoặc không chú ý tới.
Không hiểu tại sao, cái loại phong thái đơn độc tỉnh táo này của y, lại mang đến cho Nghiêm Tà một cảm giác an yên đến kỳ lạ.
"Con nhãi kia vận may không tốt, muốn bắt thì bắt thôi." Giọng nói điện tử âm u kia lại tiếp tục vang lên, mang theo sự kiêu ngạo và tàn nhẫn: "Chúng mày không muốn bỏ thêm tiền mà muốn tao tha cho một đứa quay về sao? Nằm mơ!"
Chuyên gia đàm phán ra dấu tay, Nghiêm Tà lập tức hiểu ý: "Chuẩn bị hai trăm triệu tiền mặt cần có thời gian! Chúng tôi sẵn sàng cung cấp phương tiện giao thông cùng với tiền mặt cho anh, nhưng sợ là đến 8 giờ 09 phút tối mai thì không kịp! Anh có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian đến........."
Chuyên gia đàm phán nhanh chóng đánh ra mấy con số, Nghiêm Tà chăm chú nhìn vào tay ông ta, hét vào điện thoại: "Ít nhất đến 12 giờ đêm ba ngày sau, chúng tôi mới có thể..........."
"Cách thời gian hành hình còn," giọng nói điện tử lạnh như băng vang lên từ bên kia điện thoại cắt đứt lời hắn, giọng điệu không mang theo cảm xúc: "Hai mươi chín tiếng."
"Sớm nhất cũng phải đến buổi tối ba ngày sau............"
Cuộc gọi kết thúc.
Giọng nói của Nghiêm Tà đột ngột dừng lại, mọi người đồng thời nhìn về màn hình máy tính, thời gian trên góc phải màn hình đang âm thầm đổi thành 15 giờ 09 phút chiều.
Trong xe an tĩnh đến mức đáng sợ.
Thời gian hành hình, 8 giờ 09 phút tối ngày mai.
"Tôi........." Nghiêm Tà muốn ném luôn chiếc điện thoại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn cố gắng kiềm chế, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hắn nhẹ nhàng thả chiếc điện thoại xuống bàn.
Chuyên gia đàm phán nặng nề nháy mắt với nhân viên kỹ thuật, cậu nhân viên kỹ thuật hiểu ý, lập tức gọi điện cho chủ nhiệm Hoàng đang ở Cục thành phố hỏi kết quả định vị.
Nghiêm Tà hít một hơi thật sâu, móc một điếu thuốc ra châm lửa, hút vào một hơi thật mạnh rồi nhả khói. Trong làn khói trắng lượn lờ, hắn nhắm mắt buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng. Khi hắn lần nữa mở mắt ra, lại khôi phục thành một đội phó đội hình sự không sợ trời không sợ đất, thông minh dũng cảm như thường ngày.
"Vẫn còn thời gian." Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp: "Nói với nhân viên kỹ thuật nhanh chóng điều tra công ty cho Thân Hiểu Kỳ thuê xe, cử người đến Cục lâm nghiệp giúp đỡ truy tìm dấu vết của đại bàng đuôi trắng, ngoài ra lấy "núi Thiên Tung" làm từ khóa then chốt đi kiểm tra toàn bộ lịch sử trình duyệt của người nhà con tin, người thân và bạn bè, thầy cô và bạn học ở trường, tiến hành sàng lọc. Tôi không tin cái địa điểm du lịch này là từ trên trời rơi xuống đầu Thân Hiểu Kỳ, không cần biết giữa cậu ta và Bộ Vi ai là người trước nhất đưa ra ý tưởng đi núi Thiên Tung, hai đứa trẻ này chắc chắn đã bị thông tin nào đó ảnh hưởng rất mạnh mẽ!"
"Rõ!"
Cao Phán Thanh không tiếp tục ăn cơm nữa mà nhanh chóng theo một đám cảnh sát điều tra chạy ra ngoài.
Nghiêm Tà hút hai ba hơi xong điếu thuốc, vừa mới dập tàn thuốc, sau vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ.
"............" Hắn bất thình lình quay đầu, nhìn thấy Giang Đình không biết từ lúc nào đã chui vào xe chỉ huy, đang đứng bên cạnh hắn, nói: "Cho tôi nghe lại đoạn ghi âm."
"Cái gì?"
"Cuộc điện thoại vừa rồi của tên bắt cóc, nhân viên kỹ thuật chắc có ghi âm lại chứ." Giang Đình nói, "Vừa rồi tôi đột nhiên có một...........Suy đoán không chắc lắm."
Nghiêm Tà không hiểu ý của y, nhưng hắn biết rõ năng lực điều tra trong truyền thuyết của đội trưởng Giang, lập tức thương lượng với vị chuyên gia đàm phán tóc bạc hoa râm kia, điều động nhân viên kỹ thuật lấy đoạn ghi âm, rồi dẫn theo Giang Đình đến trước máy vi tính.
"Hai trăm triệu, chuẩn bị thế nào rồi?"
"Tao ở đây, tới bắt đi..........Không lấy được tiền chúng mày cũng đừng nghĩ đến mạng của đứa trẻ này............Không muốn bỏ thêm tiền mà muốn tao tha cho một đứa quay về sao ? Nằm mơ!"
"Cách thời gian hành hình, còn hai mươi chín tiếng."
Tiếng xẹt xẹt của dòng điện lưu dừng lại, ghi âm bị gián đoạn.
"Sao rồi?" Nghiêm Tà nhỏ giọng hỏi.
Giang Đình không trả lời, tiếp tục phát lại lần nữa.
"...........Không muốn bỏ thêm tiền mà muốn tao tha cho một đứa quay về sao? Nằm mơ!"
"Cách thời gian hành hình, còn hai mươi chín tiếng."
.........
"Hai trăm triệu, chuẩn bị thế nào rồi?"
"Ha."
.........
"Thật kỳ lạ." Giang Đình ấn nút tạm dừng, lẩm bẩm.
Nghiêm Tà nhìn anh: "Lạ chỗ nào?"
Đầu hai người ghé vào một chỗ, Nghiêm Tà nghiêng mặt, đúng lúc Giang Đình cũng nhìn sang. Mặt của hai người gần nhau trong gang tấc, thậm chí lông mi cũng gần như đan vào nhau, còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng tia tơ máu trong đáy mắt đối phương.
"Bọn bắt cóc hình như có hai người." Giang Đình nhẹ nhàng nói, "Hoặc là nói, hắn ta đang cố ý thể hiện hai loại tính cách hoàn toàn trái ngược nhau trước mặt cảnh sát."
Cặp chân mày rậm rạp của Nghiêm Tà nhíu lại: "Ừ?"
"Anh tin tưởng tôi chứ?" Giang Đình đột nhiên hỏi.
"............."
Có đến mấy giây không gian xung quanh hai người hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả không khí cũng không lưu chuyển, sự huyên náo bên ngoài xe chỉ huy càng ngày càng xa dần.
"Tôi đưa anh theo bên người, không phải vì tin tưởng anh," Nghiêm Tà nhỏ giọng nói, "Là hy vọng tôi có thể tin tưởng vào chính mình."
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Đình nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy anh nghe nhé, phân tích tiếp sau đây của tôi, có thể sẽ khiến cho toàn bộ phương hướng điều tra của Cục công an thành phố bị lung lay."