Chương 113
Editor: Sabi
Nửa tiếng sau, đường cao tốc nối liền hai tỉnh Kiến Ninh, Cung Châu.
Nghiêm Tà mở loa ngoài tai nghe Bluetooth, gương chiếu hậu phản chiếu cặp chân mày đen nhánh đang cau lại do bực bội: "Lão Phương, sao anh càng sống càng thụt lùi vậy? Hiện tại mọi người đều là châu chấu bị cột trên cùng một sợi dây, dù anh nghĩ ra bất kỳ manh mối nào, ít nhất cũng phải thông báo trước với chúng tôi một tiếng chứ, đề phòng nhỡ may anh xảy ra chuyện gì dẫn tới manh mối bị đứt, anh nói có đúng không?"
Một giây sau trong tai nghe bluetooth vang lên tiếng gào của Phương Chính Hoằng: "Cậu mới là châu chấu! Châu chấu sau thu hoạch!"
"Chậc, được được được, là tôi được chưa?" Nghiêm Tà bất đắc dĩ nói, "Anh nói có khả năng nghĩ ra manh mối rốt cuộc là có ý gì?"
Phương Chính Hoằng ấp úng, rõ ràng không chịu nói tỉ mỉ, bức bách mở miệng mắng: "Ai ngồi trên cùng một chiếc thuyền với cậu, ai mà biết cậu lại lén lút giở thủ đoạn bỉ ổi gì! Không nói với cậu nữa, giờ tôi đang đặt taxi đường dài, về Kiến Ninh liên lạc lại sau!
Nghiêm Tà cất cao giọng: "Ôi chao, còn dám đặt taxi trực tuyến kìa! Chia sẻ định vị thời gian thực đi, tuy anh không phải đại cô nương mà là một ông già cứng đầu, nhưng vì an toàn.........."
Phương Chính Hoằng tức giận cúp điện thoại.
"Mấy người xem, anh ta tám phần là có vấn đề về cường giáp, suốt ngày lo lắng đến phát cáu luôn." Nghiêm Tà lắc đầu thở dài: "Lòng tốt của tôi lại bị coi thành lòng lang dạ thú, cho dù anh ta một không tiền hai không sắc, ngồi xe taxi trực tuyến không gặp nguy hiểm cao giống như hai người, nhưng tối thiểu cũng phải có nhận thức an toàn chứ."
Dương Mị và Tề Tư Hạo ngồi ở hàng ghế sau trợn mắt nhìn nhau.
"Ý anh là đội trưởng Tề có tiền, tôi có sắc sao?' Dương Mị không chắc chắn hỏi lại.
"À không phải, tôi đang nói cô và anh Giang của cô." Nghiêm Tà một tay cầm vô lăng một tay chỉ Dương Mị: "Cô có tiền." Rồi chỉ vào Giang Đình: "Anh ấy có sắc."
Dương Mị: "..................."
"Phương Chính Hoằng tạm thời vẫn chưa tin tưởng anh hoàn toàn vô tội." Giang Đình ngồi kế bên cạnh ghế lái cứ như hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người, nói: "Rất nhiều cảnh sát thâm niên đều có tật xấu là nghi thần nghi quỷ, hơn nữa anh ta còn cực kỳ nhạy cảm, đa nghi, lại có thành kiến với anh nhiều năm nên chuyện này cũng rất bình thường, vì vậy trước khi hoàn toàn loại bỏ được nghi ngờ đối với anh, đoán chừng anh ta sẽ không dễ dàng chia sẻ manh mối đâu."
"Được rồi, chỉ có thể theo sát anh ta thôi!" Nghiêm Tà rút điếu thuốc từ trong túi ra theo thói quen, đột nhiên nhớ tới gì đó, tiếc nuối ném về hộp đựng đồ lặt vặt, nói: "Má."
Tề Tư Họa ân cần móc bật lửa ra: "Nghiêm đội không có bật lửa hả? Chỗ tôi..............."
Giang Đình và Dương Mị đồng thời buột miệng kêu: "Không cần!"
"Không không không, không cần bật lửa," Nghiêm Tà mừng rỡ bội phần cự tuyệt bật lửa của Tề Tư Hạo, nhưng một giây sau hắn bắt đầu nhận lấy sân khấu, ánh đèn và micro mà đối phương đưa tới, nói:
"Đấy, mấy người nhìn xem, tìm bạn trai nên tìm một người giống như tôi đây này................"
Giang Đình hít sâu một hơi ngả lưng vào ghế, Dương Mị bi thảm không chịu nổi che lỗ tai lại.
"Làm một người bạn trai chín chắn hiểu chuyện biết cưng chiều, quan trọng không phải anh làm cái gì cho đối phương, mà là anh nguyện ý vì đối phương từ bỏ cái gì. Nói cách khác anh Giang của mấy người sức khỏe không tốt, tốt nhất không nên hít quá nhiều khói thuốc, một người bạn trai ưu tú như tôi sẽ tự giác tự nguyện dập tắt thuốc lá có tính rủi ro gián tiếp ngay từ trong trứng nước; lại ví dụ như, tôi sẽ hạn chế không cho anh ấy ăn nhiều đồ ngọt, ép anh ấy ăn nhiều thịt và cơm, tất cả những điều này là vì suy nghĩ cân nhắc cho sức khỏe của anh ấy, chỉ có người đàn ông thành thục lý trí như tôi mới là lựa chọn tốt nhất cho anh Giang của mấy người........... Hiểu không? Tại sao lại nói tôi là khuôn mẫu và là cách giải thích tốt nhất cho từ bạn trai này? Hai người cũng nên học hỏi thêm đi!"
Giang Đình: "........................"
Dương Mị: "..........................."
Vẻ mặt Tề Tư Hạo trống rỗng.
Nghiêm Tà dương dương đắc ý, phóng xe đi tới trạm thu phí trên đường cao tốc về Kiến Ninh.
***
Cạch một tiếng, Phương Chính Hoằng vội vội vàng vàng xông vào nhà, dọa cho vợ ông đang chuẩn bị nấu cơm sợ hết hồn: "Ối! Không phải anh đi công tác sao?"
"Cái quần mà hôm bữa anh mặc lúc trời còn ấm ấy, cái quần màu xanh đậm cắt ống ấy, em không đưa đi giặt khô chứ?"
"Dĩ nhiên là chưa, không phải anh nói không mặc nữa sao." Bạn già đang rửa rau chỉ chỉ cái giỏ ở phòng ngoài: "Em đang muốn cất đi cho gọn, vứt đi thì tiếc, hay là đợi Vượng Tài dưới lầu sinh, cắt ra cho nó làm ổ cho con của nó..............."
Phương Chính Hoằng không nói hai lời, lao thẳng ra phòng ngoài, không để ý đến một đống câu hỏi của bạn già, mở cái tủ năm ngăn ra bắt đầu lục lọi trong cái đồng đồ lặt vặt kia, giây lát sau rốt cuộc cũng tìm thấy cái quần màu xanh đậm quen thuộc, vội vàng rút ra.
"Anh đang làm gì thế, dọa chết em! Ơ kìa, cái anh này, tối có ăn cơm ở nhà không, hả?"
Phương Chính Hoằng không trả lời, vào thư phòng lấy ra một chiếc túi Zip, nhét cái quần kia vào dán kín miệng lại.
"Tối không cần chờ anh về ăn cơm!" Phương Chính Hoằng nói, rồi quay người lao ra cửa, để lại bạn già đứng tại chỗ ngơ ngác không hiểu gì cả.
Phương Chính Hoằng kẹp cái túi niêm phong dưới nách, vội vã đi ra khỏi tiểu khu, đi tới cái xe Hyundai Elantra màu bạc đang đậu dưới lầu, vừa đi vừa lôi di động ra, mở danh bạ lên, theo bản năng kéo xuống "lão Hoàng trinh sát kỹ thuật".
"A lô?" Điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng đối phương đã nhận, giọng của Hoàng Hưng nghe rất bất ngờ: "Đội trưởng Phương, có chuyện gì vậy?"
"À, chỗ tôi có một................" Phương Chính Hoằng đang định nói, chợt nhớ ra gì đó, liền dừng lại.
Hoàng Hưng: "Có cái gì? A lô đội trưởng Phương. lão Phương?"
Kỹ trinh an toàn không? Phương Chính Hoằng đứng trước cửa tiểu khu, đột nhiên nhảy ra suy nghĩ này.
Vừa rồi trong đầu ông là một mớ hỗn độn, còn chưa suy nghĩ kỹ càng, đã gọi điện thoại. Nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Hoàng Hưng ông mới nhận ra một sự thật đáng sợ: Nếu ông đoán sai, như vậy hung thủ rất có thể chính là.................
Chỉ cần là người đó, thì ở cục thành phố không có bất kỳ ai, không có bất kỳ phòng ban nào, thậm chỉ không có bất kỳ một xó xỉnh nào có thể nói là chắc chắn an toàn, bao gồm cả hiềm nghi của thằng nhóc họ Nghiêm kia cơ bản cũng không thể tẩy sạch.
"Lão Phương, anh làm sao vậy, tín hiệu không tốt sao? A lô?"
Khuôn mặt vàng như nến của Phương Chính Hoằng không chút cảm xúc, mạnh mẽ nhấn cúp điện thoại.
Còn có thể tìm ai? Còn có người nào an toàn?
Phương Chính Hoằng làm việc ở cục thành phố Kiến Ninh hơn nửa đời người, đến lúc già mới phát hiện hóa ra sào huyệt mất nửa đời xây lên lại là nơi cạm bẫy nguy cơ tứ phía. Chính ông cũng không nguyện ý thừa nhận nỗi sợ hãi, hoảng sợ và hèn yếu như từng lớp mạng nhện, dày đặc quấn lấy trái tim, ngay đến hô hấp cũng không tìm được đúng tần số, tay chân tê dại như nhũn ra.
Còn có người nào an toàn? Còn có thể nhờ ai giúp đỡ?
Đúng, người kia!
Phương Chính Hoàng mắt sáng lên, thậm chí còn tự trách bản thân hoảng hốt lo sợ, sau đó lập tức tìm được dãy số của đối phương rồi bấm gọi. Điện thoại đổ chuông khoảng tám chín tiếng, bên kia đầu dây mới vang lên giọng nói uể oải: "A lô, xin hỏi ngài là............."
"Xin chào xin chào, tôi là Phương Chính Hoằng, người của cục công an thành phố, ngài còn nhớ tôi không?"
Phía bên kia nghe được cục công an thành phố, đầu óc trống rỗng mất hai giây, sau đó mới nhớ ra cái tên "Phương Chính Hoằng" này:
"À đúng đúng, cảnh sát Phương! Lâu rồi không gặp, dạo này tôi cũng bận tối tăm mặt mũi, hahaha........ Vợ anh gần đây vẫn khỏe chứ? Có chuyện gì sao?"
Cạch!
Phương Chính Hoằng theo tiếng nhìn lại.
Một bóng người đang ngả lưng dựa vào cửa xe chiếc Hyundai Elantra nhà ông, đôi chân thon dài bắt chéo, một tay đút trong túi quần, tay kia tháo kính râm xuống, chân mày trên khuôn mặt trắng nõn khẽ nhếch lên, mơ hồ lộ ra vẻ mặt không tán thành.
Là Giang Đình.
Phương Chính Hoằng dừng bước chân, định nói tiếp cuối cùng lại thở dài, chỉ đành nói vội với người ở đầu dây bên kia: "Bên chỗ tôi đột nhiên có người tới, đợi gặp mặt rồi nói sau."
Đối phương lên tiếng đáp ứng, Phương Chính Hoằng cúp điện thoại.
Giang Đình cúi đầu gửi tin nhắn cho Nghiêm Tà: "Tôi chặn được đội trưởng Phương ở trước cửa tiểu khu rồi."
"Tên họ Nghiêm đâu rồi?" Phương Chính Hoằng đi tới, vẻ mặt phòng bị hỏi.
"Nghiêm Tà không biết anh sống ở tòa nhà nào, nên chúng tôi chia nhau ra đón đường anh, hắn có lẽ chặn ở cửa sau của tiểu khu." Giang Đình cất di động, ngẩng đầu nhìn Phương Chính Hoằng, gõ gõ vào cửa chiếc xe Elantra phía sau lưng: "Anh lái xe nhà mình theo dõi Nghiêm Tà, còn gửi gắm hy vọng hắn sẽ không phát hiện ra?"
"......................" Mặt Phương Chính Hoằng lúc đỏ lúc xanh lúc vàng: "Đây là xe con trai tôi lái về nhà vào kỳ nghỉ trước, hơn nữa tôi đã chồng biển số xe của người chỉ điểm bên ngoài................"
Giang Đình nói: "Anh có một sự nghi ngờ rất lớn đối với nhân cách, đạo đức, và chỉ số thông minh của Nghiêm Tà."
Phương Chính Hoằng hậm hực không nói.
Dù sao cũng là một lão cảnh sát lớn hơn mình hai mươi tuổi, nhìn bộ dáng đó Giang Đình cũng không biết phải nói gì cho phải, thở dài: "Anh vừa gọi điện cho ai, muốn đi đâu?"
Phương Chính Hoằng vẫn cố chấp không lên tiếng.
"Tôi không biết vì sao anh lại tin tưởng tôi, đội trưởng Phương. Nhưng có một câu Nghiêm Tà nói rất đúng, nếu anh không phải là người hạ độc, cũng không phải nội gián của cục thành phố Kiến Ninh, vậy chúng ta chính xác là châu châu bị buộc trên cùng một sợi dây. Anh được chọn trúng làm người chịu tội thay không phải là không có lý do, vào lúc này anh còn gạt chúng tôi, thậm chí còn đề phòng cả Nghiêm Tà, đối với anh cũng không có ý nghĩa gì hết."
Xa xa vang lên hai tiếng còi bíp bíp, Nghiêm Tà lái xe vòng tới từ phía sau tiểu khu.
"Nhạc Quảng Bình xảy ra chuyện lúc đang chuẩn bị nói cho tôi biết manh mối. Ông ấy đã tra ra được tên nội gián tiết lộ tin tình báo về hành động 1009 là ai, nhưng cho đến lúc chết, ông ấy cũng không có cơ hội để nói ra cái tên đó." Giang Đình nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của Phương Chính Hoằng, mỗi một chữ đều xuyên thủng thần kinh và đầu óc, nặng nề đập mạnh vào não của ông ta: "Tôi đã không còn may mắn để có thể tỉnh lại sau khi hôn mê ba năm lần thứ hai nữa, nhưng ạm vẫn muốn bất chấp nguy hiểm giữa những bóng ma đang rình rập chung quanh giống như Nhạc Quảng Bình vào ba năm trước sao?"
Chiếc xe hơi ngừng, Nghiêm Tà toàn thân lạnh lùng bước xuống xe.
"......................." Phương Chính Hoằng yên lặng hồi lâu, cuối cùng giữa cái nhìn chăm chú của hai người bọn họ chán nản thở dài, hỏi ngược lại: "Cậu không biết vì sao tôi lại cảm thấy cậu trong sạch sao?"
Giang Đình nhìn ông ta chăm chú, nghe thấy ông ta hỏi: "Cậu còn nhớ 'Viên Hầu' không, một con buôn có dáng người hơi giống khỉ, cụt nửa ngón tay út?"
Từ nét mặt của Giang Đình, có thể nhận thấy là anh không nhớ.
" 'Viên Hầu' là người chỉ điểm nổi trội nhất của tôi, đã từng suýt bị bại lộ hành động trong một lần nằm vùng, trải qua mạo hiểm mới có thể thoát được. Sau chuyện này hắn nói với tôi, mình từng được một người cảnh sát Cung Châu gọi là đội trưởng Giang che chở, nếu không thì hắn đã chết." Phương Chính Hoằng lắc đầu: "Chuyện từ nhiều năm trước rồi, có lẽ cậu đã quên, việc cảnh sát che chở và bọc hậu cho đồng đội trong lúc hành động là chuyện thường thấy, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều. Nhưng ấn tượng và đánh giá về chuyện liên quan đến cậu này vẫn luôn chôn sâu trong lòng tôi, mãi đến ba năm trước lúc 'cậu hy sinh vì nhiệm vụ', trong lòng tôi có hơi nghi ngờ: Sao lại đúng lúc người chỉ huy hành động 1009 là cậu, người tiết lộ tin tức dẫn đến hành động 1009 thất bại cũng là cậu được chứ? Không hợp lý."
Giang Đình trầm ngâm chốc lát, nói: "Tuy tôi không có ấn tượng gì về chuyện của người chỉ điểm kia, nhưng..............."
"Dù sao, tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng cậu, cũng không thể lập tức tín nhiệm cái tên họ Nghiêm này." Phương Chính Hoằng thoại phong nhất chuyển, vỗ vỗ cái túi niêm phong đang kẹp dưới nách, lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi phải đến sở nghiên cứu tìm người quen, không ngoài dự liệu thì bằng chứng mấu chốt hiện tại đang nằm trong cái túi trong tay tôi đây. Nếu các cậu đã dám tới thì đi cùng với tôi, nhưng nếu lòi ra bằng chứng liên quan đến các cậu, thì cũng đừng trách tôi lập tức báo cảnh sát."
Giang Đình nhíu mày nhìn Nghiêm Tà, người sau cũng đúng lúc nhìn tới, hai người dùng ánh mắt im lặng thương lượng mấy giây.
Phương Chính Hoằng đã chui vào chiếc xe Elantra, đóng sầm cửa lại, khởi động xe.
"Dương Mị và Tề Tư Hạo chia nhau canh chừng ở cửa hông của tiểu khu, gọi điện thoại thông báo cho hai người bọn họ tới, chúng ta và Phương Chính Hoằng đến sở nghiên cứu gì đó trước." Nghiêm Tà dứt khoát đưa ra quyết định: "Lên xe!"
Giang Đình vừa đi tới bên cạnh xe vừa gọi điện thoại cho Dương Mị, Nghiêm Tà thắt dây an toàn, khởi động xe. Chỉ chậm có nửa phút đồng hồ, chiếc xe Elantra của Phương Chính Hoằng đã chạy ra tới cửa, chỉ cần chạy dọc theo làn xe trước cửa tiểu khu lái về phía trước năm mươi sáu mươi mét sau đó quẹo cua quay đầu xe, là có thể đi lên đường quốc lộ đông đúc.
"A lô, anh Giang?" Dương Mị ở đầu dây bên kia hào hứng hỏi: "Em đang ngụy trang núp trong bụi rậm dưới lầu tiểu khu đây, các anh chặn được ông già họ Phương kia rồi sao?"
"Em và Tề Tư Hạo tới cửa chính đi, chúng ta phải đi................."
Rầm...........!!
Một tiếng vang lớn từ phía trước truyền tới, Giang Đình đột nhiên như đánh mất âm thanh, động tác của Nghiêm Tà cũng cứng ngắc dừng lại.
"Anh Giang?" Dương Mị khó hiểu như hòa thượng sờ không thấy tóc: "Bên các anh làm sao vậy?"
Cách đó không xa người đi đường rối rít dừng chân, quay đầu nhìn quanh, tất cả mọi người đều giống như bị ấn nút tạm dừng.........
Một chiếc Elantra màu bạc tông mạnh vào cột điện cuối đường, không có dấu hiệu giảm tốc độ hay quẹo cua, giữa những mảnh kính thủy tinh rơi đầy đất toàn bộ phần đầu xe bị lõm vào!
Qua mấy giây, tiếng nghị luận và cảm thán mới chậm chạp bắt đầu vang lên, xôn xao khắp bốn phương tám hướng.
"Lão Phương......... Lão Phương?"
Nghiêm Tà xuống xe, trong mắt tràn đầy vẻ không tin nổi, đột nhiên run rẩy dữ dội, nghiêm nghị gào lên với đám người vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mơ: "Gọi 120! Mau gọi 120!!"
Ầm.....Cửa xe lõm xuống bị cưỡng ép mở ra, chứng kiến tình huống trong buồng lái khiến Nghiêm Tà phải hít vào một hơi, ngay cả sắc mặt của Giang Đình cũng tái nhợt. Khắp mặt và cổ của Phương Chính Hoằng là máu tươi, bị ép vào trong túi khí, hoàn toàn không nhìn ra được còn sống hay đã chết; vô lăng bảng điều khiển méo mó lộn xộn, thủy tinh và đồ lặt vặt rơi vãi khắp xe, mui xe đã hoàn toàn biến thành một đống sắt vụn!
Đây không phải là hậu quả của một vụ tai nạn mà một chiếc xe chạy với tốc độ 30 đến 40 km/giờ có thể gây ra, có ai đó đã động tay động chân với hệ thống phanh của chiếc xe này?!
"Lão Phương! Tỉnh lại! Kiên trì!" Nghiêm Tà gào lên: "Lão Phương!"
Phương Chính Hoằng bị chôn dưới túi khí, không hề có phản ứng.
Mấy người đi đường bàn luận xôn xao, không dám đến gần, xa xa vang lên tiếng xe cấp cứu đang tới gần. Nghiêm Tà chợt quay đầu, đối diện với ánh mắt của Giang Đình, đáy mắt của hai người đều là sự kinh ngạc và khiếp sợ khó che giấu.
"...............Cái túi đó," Giang Đình khàn khàn thốt ra mấy chữ: "Đưa cái túi đó cho tôi."
Giống như tia chớp cắt ngang bầu trời, Nghiêm Tà chợt phản ứng kịp, lôi cái túi niêm phong từ bên cái ghế bị hư hỏng nghiêm trọng kế bên ghế lái ra, căn bản không kịp nhìn xem cái tấm vải màu xanh đậm bên trong là thứ gì, đã nhanh chóng kín đáo đưa cho Giang Đình: "Chạy mau."
"Thế còn anh............"
"Chạy mau!" Nghiêm Tà đẩy anh một cái, động tác dứt khoát quyết liệt, hạ giọng hét: "Đừng nói cho bất kỳ ai em đã từng xuất hiện ở hiện trường vụ tai nạn, cầm vật chứng chạy mau!"