Chương 102
Edit: Sabi
Chỉ cần sững sờ thế này thêm một giây nữa kẻ theo dõi sau lưng sẽ phát giác ra việc theo dõi của mình đã bị bại lộ, rất khó đoán liệu có phát triển tình huống cá chết lưới rách hay không.
Lúc này phản ứng của Nghiêm Tà hoàn toàn theo bản năng, hắn cúi người xuống làm như vô ý xắn ống quần lên, động tác rất tự nhiên, sau đó đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc xắn ống quần, tầm mắt của hắn lập tức liếc về phía sau, bụi cây sau lưng im ắng, như một bóng đen an tĩnh dưới ánh đèn đường.
Dưới lầu không thể mai phục quá nhiều người, thứ nhất dọc đường đi mình không thể nào không phát hiện ra, thứ hai quản lý tiểu khu cũng không sơ suất đến mức đó, một hai người ngoài lẻn vào thì còn có khả năng, xe cộ ra vào không đăng ký thì quá tắc trách.
Giả sử khoảng cách giữa người theo dõi và người bị theo dõi là mười lăm đến hai mươi mét, dưới điều kiện trực quan ở đây, độ chính xác của xạ kích rất khó bảo đảm, nói cách khác dù đối phương có súng cũng sẽ không bắn bừa; nếu như từ trong bụi cây rậm rạp bất chợt áp sát, đối phương cần ít nhất hai đến ba giây từ lúc phát ra tiếng động cho đến lúc phát động công kích.
Mà hiện tại, Nghiêm Tà bình tĩnh ung dung liếc mắt kiểm tra khoảng cách giữa mình và cửa trước, khoảng tám mươi mét.
Chỉ cần một phút nữa là có thể đi vào khu vực giám sát.
Loẹt quẹt loẹt quẹt, Nghiêm Tà lê dép tông trên nền đường bê tông, không ai nhìn thấy trên mu bàn tay đang xách túi rác của hắn đã nổi đầy gân xanh.
Kẻ theo dõi hắn muốn làm gì?
Bọn chúng đã mai phục trong tiểu khu này bao nhiêu ngày?
Sao giống hệt mấy tay paparazi săn ảnh thế nhỉ?
Nếu không phải không đúng thời cơ, trong lòng Nghiêm Tà xém xuất hiện một ý nghĩ vừa vô lý vừa nực cười. Nhưng vấn đề hắn quan tâm nhất lúc này không phải là bản thân không súng, không dao, tiểu khu tu bổ xanh hóa đẹp đẽ đến gậy gỗ cũng chẳng biết nhặt ở đâu, mà là - Giang Đình đang ở trong tòa chung cư này.
Nếu mình có sơ suất, vậy mục tiêu kế tiếp của đối phương có phải là Giang Đình thân cô thế cô không?
Cách cánh cửa càng ngày càng gần, ánh đèn sáng phòng trực ban dần dần sáng trưng, tiếng động lột sột loạt soạt sau lưng dường như đã ngừng. Theo từng bước chân tiến về phía trước Nghiêm Tà cũng âm thầm quyết định, hắn tiến tới gõ lên cửa kính phòng trực ban, cậu nhân viên bảo vệ đang ngoẹo đầu ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh táo lại, tiến lên mở cửa: "Ôi chao, anh Nghiêm!"
Cậu nhân viên bảo vệ này đã làm trong tiểu khu này một thời gian dài, biết Nghiêm Tà là cảnh sát, nhưng không biết hắn là cảnh sát gì. Nghiêm Tà đứng trước cửa phòng trực ban không đi vào, rút điếu thuốc ra đưa cho cậu ta: "Phiền cậu cho anh mượn cái bật lửa."
Cậu nhân viên bảo vệ vội vàng cám ơn lấy bật lửa ra, hai người mặt đối mặt hút thuốc một lúc, Nghiêm Tà hỏi: "Tối nay chú em vẫn luôn trực ở đây chứ?"
Bảo vệ nói: "Vâng anh."
"Có thấy người lạ đi vào không?"
"Không có, em canh chừng kỹ lắm."
Nghiêm Tà nghĩ thầm cậu còn dám nói canh chừng kỹ, thế cái người ngủ gà ngủ gật lúc nãy chắc là thế thân của cậu chứ không phải cậu đâu nhỉ.
Cậu bảo vệ cười nịnh hỏi: "Anh Nghiêm đi đâu vậy, đi mua đồ hả?"
Nghiêm Tà ậm ờ trả lời, dập tàn thuốc, đoán kẻ theo dõi đã rút lui, bèn nói: "Cho anh mượn dùi cui của chú một lát."
Nếu là người khác hỏi mượn cậu bảo vệ còn lâu mới cho, nhưng Nghiêm Tà là cảnh sát hàng thật giá thật, cậu bảo vệ chỉ có thể bán tín bán nghi cho mượn. Nghiêm Tà cầm dùi cui trong tay áng chừng, như để làm quen với trọng lượng của nó, rồi nói với cậu bảo vệ: "Chú quay lại phòng trực ban đi, nhớ khóa cửa lại."
Cậu bảo vệ: "Hả?"
Cậu bảo vệ còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì đã bị Nghiêm Tà đẩy vào phòng trực ban, rồi hắn đột ngột xoay người lại đi thẳng tới bụi cây với tốc độ cực nhanh, một giây sau bụi cây vốn đang yên bình đột nhiên lắc lư dữ dội, một bóng đen theo đó lao ra ngoài theo hướng ngược lại!
Cậu bảo vệ: "............." Trời đậu ở đó có người?!
Kẻ theo dõi vẫn chưa đi!
Trong nháy mắt Nghiêm Tà xác định kẻ kia lựa chọn chạy trốn, hắn lấy đà nhảy qua bụi cây, tiếng quát chói tai phá vỡ màn đêm: "Đứng lại!"
Gió vù vù thổi qua tai, kẻ theo dõi phóng chân chạy như điên, Nghiêm Tà theo sát phía sau. Tốc độ của cả hai cực kỳ nhanh, tới lúc nhân viên bảo vệ kịp phản ứng lại thì cả hai đã chạy xa hơn trăm mét, kẻ theo dõi dường như rất quen thuộc địa hình của tiểu khu, chuyên chọn những chỗ tối và gồ ghề để chạy, nháy mắt đã vòng qua vườn hoa, ao nước và mấy tòa chung cư, vọt sâu vào trong tiểu khu.
Nghiêm Tà đi dép tông nên ảnh hưởng đến tốc độ chạy, thấy gã muốn nhảy tường thì buột miệng: "Ngăn lại..........Đệt!"
Lúc này đang là giờ ăn cơm xung quanh cơ bản không có người, mấy người dắt chó đi dạo đêm đã sớm né xa, phía trước có ba năm người đang đi ra từ bãi đậu xe, nhìn thoáng qua toàn bộ đều là phụ nữ, kêu ai ngăn cản? Nhỡ may kẻ theo dõi chó cùng dứt dậu thì sao?
Chỉ phân tâm trong nháy mắt mà kẻ theo dõi đã lao thẳng tới bức tường phía sau!
"Tránh ra!" Nghiêm Tà do dự nữa, tiếng gào dọa cho mấy nữ sinh hét lên lui về phía sau, hắn lập tức ném dùi cui ra!
Dùi cui xoay vù vù, cực kỳ chính xác, chỉ nghe "Coong!!!" Tiếng kim loại va chạm vang vọng thật lâu, sượt qua người kẻ theo dõi rồi đập mạnh lên lan can bức tường.
"Á............."
Kẻ theo dõi kêu nhỏ một tiếng, chắc là bị đập vào cánh tay. Nghiêm Tà co giò đuổi theo nhưng kẻ theo dõi bị cơn đau thúc đẩy chạy mấy bước rồi mượn lực nhảy vọt lên, thân thủ còn nhanh nhẹn hơn Nghiêm Tà tưởng tượng, vững vàng nhảy lên đầu tường cao cỡ một người!
Giây tiếp theo, mục tiêu lách mình biến mất.
"Mã cha mày chứ!" Nghiêm Tà chửi một câu, chạy như bay nhảy lên đỉnh tường rào, nhìn ngó xung quanh giữa những tiếng hét của mấy người phụ nữ sau lưng. Song, phía sau tiểu khu là vườn hoa thành phố, ánh đèn ô tô đang chạy trên đường lóe lên, bóng dáng kẻ theo dõi đã sớm khuất dạng trong đêm tối mịt mờ.
"Nghiêm Tà!"
Giang Đình?
Nghiêm Tà quay đầu lại vừa lúc thấy Giang Đình chạy tới, theo sau còn có mấy nhân viên bảo vệ, chú em bảo vệ mà hắn vừa mượn dùi cui đang cầm bộ đàm, vội la lên hỏi: "Anh không sao chứ anh Nghiêm? Là trộm hả? Có phải trộm không?"
Trước mặt người ngoài Nghiêm Tà khó mở lời, hắn ậm ờ đáp lại rồi nhảy xuống khỏi hàng rào. Cậu bảo vệ còn dẫn theo vài tên đồng nghiệp, vây quanh hắn nhao nhao hỏi:
"Anh bị trộm đồ hả cảnh sát Nghiêm?"
"Có muốn báo cảnh sát không?"
"Không cần đâu, chỉ là một tên trộm nhỏ thôi, mai anh kêu đồng nghiệp trong cục tới xem qua là được." Nghiêm Tà cảm kích đến rơi nước mắt nói vài câu đuổi mấy nhân viên bảo vệ đi, yêu cầu bọn họ cử thêm nhân viên tuần tra thâu đêm, đám người rối rít tản đi, hắn mới quay đầu hỏi Giang Đình: "Sao em lại chạy ra đây?"
Giang Đình mặc cái áo len mỏng màu xám nhạt, quần vải bông màu xám tro và giày thể thao, trong tay cầm chìa khóa nhà. Có lẽ vì đi gấp, lúc anh nói chuyện vẫn còn hơi thở dốc: "Chờ một lúc không thấy anh về nên tôi mới xuống lầu xem, vừa lúc đụng phải một nhóm nhân viên bảo vệ chạy về phía bên này. Xảy ra chuyện gì?"
"Có người theo dõi," Nghiêm Tà nói gọn lỏn.
Hắn kể lại ngắn gọn quá trình phát hiện bị theo dõi lúc nãy, rồi rút một điếu thuốc từ trong túi ra, bắp tay còn hơi run rẩy sau khi căng thẳng quá mức, bật bật lửa châm thuốc, hút mạnh hai hơi mới ổn định được cảm xúc, chợt chuyển cho Giang Đình.
Giang Đình nhận lấy điếu thuốc, ánh lửa chợt sáng chợt tối chiếu lên ngón tay y, khói trắng của chất Nicotin từ từ tản ra dưới ánh đèn đường.
Hai người đều không lên tiếng, một lúc lâu sau Giang Đình mới khàn khàn nói: "Tôi có cảm giác không đúng lắm."
"Sao cơ?"
"Theo dõi anh chỉ có một người, cũng không có súng, sau khi bị phát hiện thì bỏ chạy?"
"................."
Giang Đình hút mạnh một hơi thuốc, ngẩng đầu lên, không biết đang nghĩ gì. Ánh đèn đường màu vàng chiếu vào cặp mắt xinh đẹp của y, mấy giây sau y mới từ từ nhả ra làn khói trắng, nói: "Thực sự có người đang muốn giết anh. Nhưng căn cứ vào những gì tôi biết về K Bích, lúc gã giết người không chỉ có thế trận như này đâu."
Nghiêm Tà nhíu mày nghi ngờ.
"Ngày mai đi Cung Châu." Giang Đình thâm trầm nói, "Đến lúc tìm Tề Tư Hạo nói chuyện rồi."
***
Cung Châu.
Nhà hát lớn.
Ánh đèn trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy dần tối đi, tiếng người ầm ĩ trở nên lặng im, bức rèm sân khấu màu đỏ được từ từ kéo ra, nốt nhạc đầu tiên của vở ba lê tấu vang trong tiếng vỗ tay như thủy triều.
Cửa hông ở phía sau khán phòng bị đẩy ra một kẽ hở, tiếp đó một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm lách mình đi vào, tầm mắt chưa thích ứng bóng tối trong phòng hòa nhạc, ông ta dùng sức chớp chớp mắt, chợt bả vai bị người vỗ vỗ.
".................!"
Người đàn ông trung niên chưa lên tiếng đã nghe một giọng nam thô trầm lạnh lùng nói: "Theo sát."
Gã thanh niên dẫn đường mặc quần áo màu đen, nhìn qua giống phục vụ của rạp hát, nhưng thân hình và nhịp chân mạnh mẽ vượt xa người bình thường, túi quần phía sau căng phồng, không biết bên trong nhét vật gì. Giữa tiếng hát vang vọng không dứt người đàn ông trung niên không dám lên tiếng, cúi đầu bước nhanh theo sau, hai người một trước một sau băng qua khán phòng, theo cầu thang xoắn ốc phía đông đi lên tầng hai, đi đến trước cửa phòng bao ở trung tâm nhất.
"Chờ........." Gã thanh niên ném ra hai chữ.
Hắn gõ nhẹ cửa rồi chui vào phòng bao. Người đàn ông trung niên đè nén thấp thỏm bất an đứng chờ ở bên ngoài, khoảng hai ba phút sau mới thấy "người phục vụ" kia đi ra, vẫn ngắn gọn đơn giản: "Đại ca bảo ông vào."
Phòng bao đối diện sân khấu, trong không gian tối om nhưng rộng rãi, sát tường kê ba cái ghế sô pha lớn màu đỏ, đối diện với hàng rào hình vòng cung. Trước hàng rào có một cái bàn con, hai chiếc ghế bành, một người đàn ông mặc áo khoác da đang ngồi khoanh chân trên cái ghế rộng rãi bên trái, vẻ mặt xem chừng còn rất thích thú, ngón tay thon dài lần mò đậu phộng trên cái đĩa điểm tâm đặt trên bàn, chậm rãi ăn từng hạt.
Người đàn ông trung niên nôn nóng sốt ruột, nhanh chóng lia mắt đảo một vòng quanh phòng bao, nhưng chỉ có thể nhìn thấy mấy tên vệ sĩ chắp tay sau lưng đứng trong góc phòng.
"Ngài chính là........" Người đàn ông trung niên không nhịn được nữa cắn răng hỏi, phần lý trí cuối cùng ép ông phải nuốt lại hai chữ "K Bích".
K Bích mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi ý bảo gã im lặng đừng lên tiếng, nói: "Suỵt, vị công chúa thứ mười ba ra rồi."
Trên sân khấu, cô gái nâng quả vàng nhẹ nhàng nhảy múa giữa tiếng nhạc, tiếng sáo dần trở nên rõ ràng dưới phần nhạc đệm của kèn Clarinet. Cô công chúa ngây thơ trong sáng, xinh đẹp tuyệt trần cuối cùng bước ra ngoài, nàng xuất hiện chói lọi giữa nhịp điệu vui tươi nhẹ nhàng của đàn violin, hoàng tử vừa thấy đã yêu, thề muốn lấy nàng làm vợ.
"Đẹp không?" K Bích hất cằm về phía sân khấu.
Người đàn ông trung niên gượng gạo nhả ra một chữ: "Đẹp"
"Theo ông hoàng tử có yêu nàng không?"
"..........Yêu."
K Bích gật đầu, có vẻ cảm thấy rất thú vị: "Đúng vậy, ai cũng nghĩ như vậy."
"................" Người đàn ông trung niên không biết nên nói gì cho phải, ông ta ép mình đứng thẳng, nhưng sau lưng đã rịn ra mồ hôi lạnh. Có lẽ đã phát hiện ra nỗi sợ hãi và sự túng quẫn giấu kín này, K Bích mỉm cười lắc đầu, khớp ngón tay gõ gõ lên bàn, cộc! cộc! cộc!
Cửa phòng bao lại mở ra, một bà vú bộ dạng phục tùng ôm một cái bọc tã đi vào, bên trong có một đứa bé sơ sinh đang say ngủ.
Người đàn ông trung niên mừng như điên lập tức nhận lấy cái bọc ôm vào trong ngực: "Hi Hi, Hi Hi............."
"Nghe nói con bé khá ngoan, ăn rồi ngủ, không khóc không quấy, là một đứa trẻ có phúc." K Bích lại nhặt một hạt đậu phộng ném vào miệng, cười nói: "Nếu còn tái phạm, con bé sẽ không may mắn như vậy nữa đâu, biết chưa?"
Bắp thịt trên mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, nỗi sợ hãi như kim chui vào trong lòng, lúc mở miệng, giọng điệu yếu ớt đến mức mình cũng nghe ra được: "Tôi.........Tôi biết, nhưng tôi cũng chỉ làm việc theo quy trình, phía dưới nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, thực sự không còn cách nào khác............."
"Quy trình có cho phép ông nhận tiền của Át Chuồn không?"
Người đàn ông trung niên ngừng thở, đờ người.
"Cỏ đầu tường, ngã hai đầu (1), cuối cùng lúc đao chẻ củi bổ xuống cái đầu tiên bị chém đứt chính là nó." K Bích dựa vào lưng ghế giơ tay lên, dùng mu bàn tay vỗ vào ngực người đàn ông trung niên, sâu xa nói: "Cảnh hiệu 003 này của ông không dễ gì mới có được, dù gì cũng là liều mạng đổi lấy, đừng tùy tiện lãng phí."
(1) Cỏ đầu tường, ngã hai đầu: Ý chỉ những người không có lập trường, gió chiều nào theo chiều đó.
Người đàn ông trung niên cảm thấy vô cùng sợ hãi, sắc mặt thay đổi, không nói nên lời.
Lúc này sau lưng ông ta truyền đến tiếng mở cửa, vệ sĩ mở cửa kính cẩn lễ phép dùng tiếng Miến Điện nhỏ giọng gọi: "Anh Kiệt!"
A Kiệt tùy ý gật đầu, đi tới bên cạnh K Bích, quan sát người đàn ông trung niên. Gã có một đôi mắt sắc bén đặc trưng một tay súng bắn tỉa, nhất là lúc đứng trong bóng tối, sáng quắc như mãnh thú, giữa hai đầu lông mày lộ ra sự lạnh lùng và tàn bạo vô hình, người đàn ông trung niên nhìn thấy gã không khỏi ớn lạnh.
"Đại ca, đã điều tra rõ ràng vụ việc túi lam kim cảnh sát tịch thu đợi tiêu hủy bị âm thầm bán đi." A Kiệt không nói chuyện với người đàn ông trung niên, bàn tay đeo bao tay lộ ngón thò vào trong ngực lấy ra một quyển sổ nhỏ, nói: "Đây là những người có liên quan."
Mỗi một trang của cuốn sổ đều dán một tấm ảnh thẻ 3×4, phía dưới ghi tên, chức vụ chính thức và những chuyện liên quan. K Bích lật qua, cảm thấy không hứng thú, tiện tay ném quyển sổ nhỏ cho người đàn ông trung niên: "Xem đi, nội bộ Cục các ông xảy ra vấn đề, còn phải để bọn tôi điều tra giúp."
Người đàn ông trung niên không ý thức được chuyện gì, ôm đứa trẻ sơ sinh nhận lấy quyển sổ lật xem, thoáng nhìn qua giữa một đống chức vụ nào là chi đội chống ma túy cục thành phố Cung Châu, chi đội trinh sát hình sự, phòng công chứng tỉnh, công ty xử lý chất thải.........Còn có một người là chi đội trưởng tên Tề Tư Hạo - chức vụ cao nhất trong cái đống này.
Ông ta toát mồ hôi lạnh: ".............Tôi biết rồi, tôi sẽ đi xử lý."
"Làm sạch sẽ chút," K Bích chăm chú xem vở Opera, chậm rãi nói: "Giữ lại tên đội trưởng họ Tề kia, có ích."
Có ích?
Có ích gì?
Có lẽ sự nghi ngờ trong mắt người đàn ông trung niên quá rõ ràng, đến A Kiệt cũng không nhịn được hỏi: "Có ích gì, đại ca?"
"Cấp bậc đội trưởng có rất nhiều việc, chức năng lãnh đạo và quyền hạn làm việc tất cả đều có ích, phân công đúng việc thì còn có tác dụng lớn hơn nữa, có câu tìm quan huyện không bằng tìm hiện quản." K Bích thản nhiên hỏi ngược lại: "Không phải chúng ta đã chứng minh rồi sao?"
A Kiệt hiểu ý gật đầu đáp lại, còn người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh nghe, dường như cũng hiểu ra, trong lòng ông thoáng hiện ra một cái tên Giang Đình, nguyên chi đội trưởng đội hai chi đội chống ma túy Cung Châu - người mà nội bộ hệ thống Cung Châu gần như ngầm thừa nhận là hắc cảnh.
Dưới sân khấu đột ngột vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt cắt đứt mạch suy nghĩ của ông ta, người đàn ông trung niên theo tiếng nhìn lên, vở ba lê trên sân khấu đã đến giai đoạn cao trào. Hoàng tử Ivan đột nhập vào vương quốc ma để cứu công chúa bị ma vương bắt đi, ma vương Koschei muốn biến hoàng tử thành tượng đá, vào lúc cấp bách hoàng tử đã cầu cứu chim lửa; chim lửa xuất hiện giữa quầng sáng chói lòa, dùng thần chú biến ma vương và bầy yêu ma sa vào trạng thái nhảy múa vĩnh viễn không ngừng, lại hát lên một bài hát khiến bọn chúng chìm vào giấc ngủ say.
Chim lửa dẫn hoàng tử đi tìm quả trứng mang linh hồn của ma vương, sau đó đập vỡ quả trứng, ma vương Koschei và vương quốc tội ác của nó cùng nhau biến mất. Các chiến sĩ bị biến thành tượng đá được khôi phục, công chúa được tự do, hoàng tử Ivan tuyên bố kết hôn với vị công chúa xinh đẹp thứ mười ba, hôn lễ được cử hành long trọng dưới giai điệu của màn hợp xướng và sự chúc phúc của tất cả mọi người.
"Một kết cục quá hoàn mỹ," K Bích thổn thức nói, "Đáng tiếc câu chuyện thật sự không giống như những gì mọi người nhìn thấy."
Không một ai dám lên tiếng, người đàn ông trung niên không dám thở mạnh, đến A Kiệt cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng nghiêm ở bên cạnh.
"Ma vương bắt cóc nàng công chúa thứ mười ba, nhưng tôi lại cảm thấy người mà trong lòng nó yêu và mong đợi là con chim lửa. Tuy chim lửa mang đến cho nó cái chết, nó lại chỉ ca hát lúc chim lửa hạ xuống, đối với nó toàn bộ vương quốc thậm chí cả cuộc sống bất tử cũng chỉ là một pho tượng đá lạnh lùng và cứng nhắc."
".............Có lẽ người mà hoàng tử yêu cũng là con chim lửa, nhưng chẳng quan trọng, vì hoàng tử đã được định sẵn là sẽ ở bên cạnh công chúa."
Không ai hiểu gã đang nói gì, người đàn ông trung niên không khỏi ngây ngẩn. K Bích đứng lên hoạt động cổ giữa tiếng vỗ tay và đoạn hợp xướng đoàn tụ sau cùng, tiếc nuối nói: "Chẳng còn gì hay ho nữa, đi thôi."