Mục lục
Phá Vân 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103

Eidt: Sabi

"Nghiêm Tà, tôi vừa biết chuyện. Hai chúng ta là anh em nhiều năm rồi, không cần phải nói nhiều nữa, tôi đều hiểu............Không đúng không đúng."

"Nghiêm Tà, chuyện của ông tôi đều biết. Lúc mấy người cục trưởng Lữ hỏi tôi, tất cả những lời tôi nói đều là thật, ông cũng biết đó, đội trưởng Phương là lãnh đạo trực tiếp của tôi, thế nên..............Vẫn không đúng."

"Nghiêm Tà, chuyện ông trúng độc còn xảy ra tai nạn giao thông tôi đều biết. Tuy đội trưởng Phương là lãnh đạo trực tiếp của tôi, nhưng chúng ta là anh em tốt nhiều năm như vậy............."

"Anh Tần đứng đây chi vậy?" Mã Tường và đồng nghiệp ôm vai bá cổ đi qua hành lang, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng bên ngoài phòng làm việc của Nghiêm Tà lải nhải, đến gần mới nhận ra là Tần Xuyên, cậu đi lên vỗ vai: "Anh đứng đây chú hả? Anh Nghiêm không ở trong phòng đâu, uầy đây là đồ ăn hả?"

Tần Xuyên giật mình quay đầu lại: "Gì?"

Mã Tường đã thuần thục gỡ túi nilon ra, móc ra một quả đào, lau lau hai cái lên quần rồi đưa lên miệng cắn, cười nói: "Hôm qua nghe nói anh Nghiêm ầm ĩ với cục trưởng Lữ một trận, hôm nay liền cáo ốm không đi làm. Anh có việc tìm anh ấy hả? Hay anh đến nhà anh ấy thử xem?"

Được lắm, mất công đứng soạn văn mẫu cả buổi.

Tần Xuyên nhất thời cảm thấy bản thân lãng phí mất hai tấn tình cảm quý báu: "Ầm ĩ? Ầm ĩ cái gì?"

"Ặc, cái này thì em chịu, chắc là............" Mã Tường hạ giọng, chỉ chỉ về phía chi đội chống ma túy: "Chuyện của sếp các anh á. Hầy, anh đừng để bụng, dù sao cũng không liên quan đến anh, cứ để mấy ông lớn bọn họ đấu đá ngầm với nhau đi, tối nay đánh phó bản anh ha."

"..............Được được được được." Tần Xuyên nhét bịch trái cây vào tay Mã Tường, dở khóc dở cười vẫy vẫy tay: "Đi đây, lúc nào Nghiêm Tà trở lại nhớ ới anh một tiếng."

"Ơ! Được!" Mã Tường vui vẻ xách bịch trái cây về phòng làm việc.

***

Cung Châu.

Bảy giờ tối, hộp đêm xa hoa trụy lạc.

Phòng bao tầng hai, hành lang trang trí hoa lệ, ánh đèn lờ mờ, màu vàng nhạt của giấy dán tường hòa lẫn với màu đỏ của tấm thảm trải sàn thành công tạo nên cảm giác xa hoa rẻ tiền từ trong xương của một hộp đêm xưa cũ.

Tề Tư Hạo đeo kính râm mặc thường phục giản dị, đẩy cánh cửa gian phòng bao lớn nhất dưới sự chỉ dẫn ân cần của một má mì, một người đàn ông đang nuốt mây nhả khói trong phòng lập tức đứng lên: "Ái chà, lão Tề tới rồi!"

Các cô gái cũng rối rít đứng lên: "Anh Tề!"

"Anh Tề!"

............

Tề Tư Hạo vẫy vẫy tay, dặn khui hai chai Macallan 18 năm mang lên, ả má mì lập tức cười như được mùa, uốn éo lắc mông đi ra ngoài.

Mấy người trong phòng bao đã uống được một vòng, vỏ chai rượu rỗng nằm ngổn ngang trên bàn trà nhỏ, bốn năm cô "công chúa Champagne" mặc áo quây ngực quần đùi, trên mặt đều mang theo vẻ phấn khích của men say. Tề Tư Hạo lướt qua một vòng, xuyên qua lớp trang điểm dầy đến mức mẹ ruột cũng không nhận, mơ hồ nhận ra toàn là người quen cũ, lúc này mới hơi yên tâm, nhỏ giọng oán trách người đàn ông bụng phệ đứng đầu: "Lão Lưu, ông đúng là có năng lực ghê, tháng này đây là lần thứ hai rồi! Ban đầu tôi đã nói thế nào?"

"Phải phải phải.............Nhưng tôi cũng đâu ngờ tới hàng lại bán chạy như vậy chứ?" Mấy ngón tay thô kệch của lão Lưu đang kẹp điếu thuốc, vung tay ra cười khoa trương: "Ông xem, còn chưa vào đông mà hàng trong năm đã đi hết bảy tám phần, cung không đủ cầu! Bảo tôi có cách gì được?"

Tề Tư Hạo ngồi uống rượu, vẻ mặt tựa như không quá cao hứng.

"Nhưng mà ấy, tôi đã tăng giá lên ba mươi phần trăm theo như lời ông nói rồi, 'bán sỉ' sạch số hàng lần này rồi." Lão Lưu làm một động tác tay, lại vỗ vỗ vai gã ta hạ giọng nói: "Quy tắc cũ, đã chuyển đầy đủ vào tài khoản của con ông ở nước ngoài, yên tâm đi!"

Sắc mặt của Tề Tư Hạo lúc này mới dễ nhìn hơn một chút: "Ài, dựa vào tình cảm giữa hai chúng ta, chuyện tiền nong không cần phải gấp gáp................"

Lão Lưu vội vàng khách sáo với gã đôi câu, lại khen gã vất vả.

"Không phải tôi làm căng không chịu ký, thật sự là gần đây tiếng gió quá sít sao." Tề Tư Hạo thở dài: "Cách đây ít lâu, Kiến Ninh phá được vụ án mạng do uống ma túy 502, chẳng biết sao lại kinh động đến Bộ công an, hiện tại có tin tức tuồn ra nói Bộ muốn điều tra chặt chẽ về loại ma túy mới gì đó, khả năng đầu năm lại phải mở một đợt truy quét trên toàn quốc. Ông nói xem, mỗi ngày đều sợ bóng sợ gió, nhỡ may ngày nào đó...........Ài, không hiểu sao tôi vẫn luôn có cảm giác không tốt lắm."

Quả nhiên là một thằng cha già đầu mới phất lên, trời sinh không có mệnh làm quan, phát cho ít tiền còn ngại tiền nóng, chẳng trách lúc cái thằng họ Giang kia còn nắm quyền đến rắm gã cũng không dám phóng.

Lão Lưu thầm bất mãn với cái bộ dạng xúi quẩy này của anh ta, nhưng ngoài mặt cũng không nói được gì, chỉ đành phải lựa lời hay ý đẹp khuyên hắn: "Ông sợ cái gì? Hàng hóa một khi từ chỗ công an các ông chở đến công ty xử lý phế phẩm, xác định không có ai kiểm kê số lượng nữa. Vả lại, việc kiểm kê lần cuối trước khi tiêu hủy cũng do người của phòng công chứng tỉnh chúng tôi làm, ở phòng công chứng từ trên xuống dưới tôi đã sớm lo lót xong xuôi, kín kẽ không một kẽ hở, như vậy rồi thì còn có gì đáng để ông lo lắng nữa?"

Những lời này đều rất hợp lý, sắc mặt của Tề Tư Hạo gần như buông lỏng: "Nhưng chúng ta vừa mới bắt đầu làm ăn, bên trên lại bắt đầu truy quét, như này cũng trùng hợp quá............"

"Tôi nói này ông anh, truy quét là cái thá gì chứ, năm nào mà chẳng truy quét! Bán hàng chục hàng trăm kilogam đều vô sự, nhà nước lấy đâu ra thời gian mà để ý mấy vụ tép riu như chúng ta? Tôi thấy ông cứ cẩn thận quá, nào mấy em, lại đây kính anh Tề một ly!"

Mấy cô nàng "công chúa Champagne" đều cười duyên mời rượu, hoa đỏ liễu xanh (1) Hoàn phì Yến sấu (2), mới uống mấy ly mà Tề Tư Hạo đã mặt nóng tim đập dồn dập, trong ngực ôm một cô gái, chút cẩn thận cuối cùng cũng bị ném tới chân trời.

(1)Hoa đỏ liễu xanh: vườn hoa đầy màu sắc.

(2)Hoàn phì Yến sấu: Câu nói lưu truyền trong dân gian Trung Quốc. Ý chỉ Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy.

"Tuần này tôi lại cầm ra một đợt hàng mới." Tề Tư Hạo bưng nửa ly rượu, thành thật nói với lão Lưu: "Nhưng ông cũng nên chú ý, loại chuyện này không thể làm lâu, kiềm chế chút, thường dạo ven sông(3).............."

(3)Thường dạo ven sông sao có thể không ướt giày: ngạn ngữ Trung Quốc ví von việc sống trong một môi trường xấu lâu ngày không tránh khỏi bị lây nhiễm thói hư tật xấu.

Lão Lưu trả lời qua loa lấy lệ: "Biết rối! Biết rồi!"

Hai người đều là dạng tửu lượng cao, ôm gái hát hò, bày trò ném xúc xắc, Tề Tư Hạo tay kẹp điếu thuốc vỗ vỗ lão Lưu, say bí tỉ nói: "Biết rồi thì tốt. Ầy, tôi đi giải quyết nỗi buồn cái đã."

Cửa phòng bao mở rồi đóng, Tề Tư Hạo nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cuối hành lang, không chú ý góc tối sau lưng, một bóng dáng xinh đẹp mặc một chiếc váy đỏ vạt váy nhẹ nhàng phiêu dật.

"Anh Giang," Dương Mị nhẹ giọng nói, "Anh ta ra ngoài."

Chiếc váy nhung đỏ rực ôm lấy thân hình nóng bỏng của Dương Mị, tóc vén lên trông vô cùng quyến rũ, để lộ cái cần cổ thon thả nõn nà, dây chuyền kim cương tỏa sáng lấp lánh giữa khe ngực. Cô vẩy lọn tóc mai hơi xoăn xuống bên tai, thuận tiện ấn cái thiết bị truyền tin nhỏ như khuy áo bên trong lỗ tai, giọng nói điềm tĩnh của Giang Đình vang lên:

"Không cần đi theo, tiếp tục quan sát."

Dương Mị căng thẳng lo lắng: "Chắc không phải anh ta phát hiện ra điều bất ổn nên tính bài chuồn đó chứ?"

"................." Bên kia tai nghe thoáng chốc tĩnh lặng, sau đó Giang Đình bình tĩnh nói: "Căn cứ vào những hiểu biết của anh về đàn ông thì chắc là uống nhiều rồi đi vệ sinh thôi."

Dương Mị: "....................."

Cùng lúc đó, con hẻm ở cửa sau hộp đêm.

Giang Đình đeo tai nghe Bluetooth, một tay đỡ đầu, tay kia khoác lên tay lái Phaeton. Lúc này cửa phía bên ghế phụ đột nhiên bị mở ra, Nghiêm Tà cuốn theo gió lạnh từ bên ngoài chui vào xe, sắc mặt chẳng hiểu sao lại tái xanh, cứ như mang theo một nỗi đau thầm kín không thể nói ra.

"Phù.............!" Nghiêm Tà đặt mông ngồi xuống, thở dài nhẹ nhõm.

Qua tai nghe Dương Mị hiển nhiên đã nghe thấy động tĩnh: "Sao đó? Tên họ Nghiêm lại đi vệ sinh?"

Nghiêm Tà liếc mắt khinh thường.

"Ê, tôi nói này phó đội trưởng Nghiêm, hai ta quen biết chưa lâu, cũng chưa tiện hỏi xem anh có 'mắc bệnh thầm kín' hay không; có điều nếu mỗi lần anh đi vệ sinh xong đều mang cái dáng vẻ tinh tẫn nhân vong kiểu này thì chậc chậc............Tôi chân thành tha thiết khuyên anh nên đi bệnh viện khám thử đi." Dương Mị hả hê nói: "Dù gì anh cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi, còn chưa tìm được vợ, anh cũng nên quan tâm đến cuộc sống hôn nhân mấy chục năm sau này................"

Từ Kiến Ninh đến Cung Châu, dọc đường Nghiêm Tà vẫn im hơi lặng tiếng, lần này rốt cuộc không muốn nhịn nữa.

"Hầy, không sao," hắn rút một tờ khăn ướt ra lau tay, lười biếng nói: "Thật ra anh đây vẫn luôn không nói cho cưng biết, cái nồi nên đội Hàn Tiểu Mai."

Dương Mị: "?"

Giang Đình đỡ trán.

"Đều trách cô ta không dưng lại đem cái hộp trứng xào rau hẹ cho anh - mà rau hẹ ấy à, bà chủ Dương hiểu rõ rồi đó. Hơn nữa cũng tại anh Giang của cưng quá nhiệt tình, thân là một người đàn ông có trách nhiệm, anh đây không thể để phối ngẫu của anh thất vọng được, dù có khỏe mạnh đến đâu đi nữa cũng có lúc bị ép khô à." Nghiêm Tà khiêm tốn nói: "Không sao, không cần lo lắng cho anh Giang của cưng, tối nay tôi vẫn còn được, anh ấy hiểu rất rõ."

Dương Mị: "......................."

Vẻ mặt Dương Mị trống rỗng, kìm nén hồi lâu mới nặn ra hai chữ: "Anh Giang?"

Giang Đình khẳng định: "Ừ, chính xác là lỗi của Hàn Tiểu Mai."

Nghiêm Tà ngồi ở ghế kế bên người lái rung đùi đắc ý.

"Rau hẹ xào trứng Hàn Tiểu Mai đưa cho hắn không bỏ ớt cay, Nghiêm Tà chê mùi vị nhạt nhẽo, nhất định phải tự mình xắt ớt cho vào nồi xào lại lần nữa. Sau khi xắt ớt xong hắn đột nhiên mót quá, không kịp rửa tay đã xông vào toilet................"

Nghiêm Tà phát hiện không đúng, phi người lên bịt miệng Giang Đình lại, nhưng không kịp nữa rồi.

"Đợi sau khi đi xong hắn liền," Giang Đình mỉm cười nói: "Nói tóm lại chính là.............Bốc cháy, biến thành chim lửa!"

Cũng may sự chuyên nghiệp của một mật thám được Dương Mị rèn luyện bao nhiêu năm nay vào giây phút này đã cứu cô, nếu không phải đang thi hành nhiệm vụ theo dõi, cô nhất định sẽ bật ra một tràng tiếng cười điên cuồng nhất trong đời.

Chim lửa Nghiêm Tà một tay che mặt, có thể nhìn thấy biểu tình thê thảm không nỡ nhìn của hắn qua các kẽ ngón tay.

"Anh hẳn là nên biết tôi sẽ không che giấu bí mật này," Giang Đình dí dỏm nói, "Bắt đầu từ lúc đi qua trạm thu phí trên đường cao tốc, anh chủ động nói với người khác tối qua anh thiếu chút nữa bị vợ ép khô."

Dương Mị nấp ở góc tường, giơ cái gương nhỏ lên vừa dặm lại phấn vừa quan sát hành lang phòng bao, đang bặm bặm môi, trong gương đột nhiên phản chiếu gì đó, cô vội nói nhỏ: "Tề Tư Hạo trở lại!"

"Không vội, chú ý ẩn nấp."

"Không, chờ đã." Dương Mị chợt nhận ra điều không đúng: "Không phải Tề Tư Hạo, là ả quản lý dẫn theo hai người đàn ông khác..............Kỳ lạ."

Có khách mới tới, nhưng trên mặt ả má mì không hề có vẻ nhiệt tình hay nịnh nọt, ngược lại còn cúi đầu rụt vai cong lưng, bước chân cũng có chút cứng nhắc, như đang cố che giấu dấu vết............Sợ?

Tại sao ả ta phải sợ?

Dương Mị lấy hết can đảm ló đầu ra một chút, nhìn thấy ả má mì dẫn hai người đàn ông mặc toàn đồ đen kia đi vào phòng bao của bọn Tề Tư Hạo, giây sau lại dẫn mấy cô công chúa hoa đỏ liễu xanh đi ra, run rẩy đóng cửa lại, bước chân cũng không dám ngừng, lập tức dẫn theo mấy cô gái vội vã rời đi.

Người tới là ai?

Dương Mị nghi ngờ nhìn cánh cửa phòng bao đóng chặt, nhưng tường và cửa của hộp đêm đều được thiết kế bằng vật liệu cách âm, ngăn không cho tất cả tin tức rò rỉ ra ngoài, khiến cô không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Tiếng Giang Đình hỏi trong tai nghe: "Sao vậy?"

"Tình huống không đúng lắm," Dương Mị nhỏ giọng hồi báo chuyện vừa xảy ra, lo lắng nói: "Tề Tư Hạo sao còn chưa quay lại?"

Trong Phaeton, Giang Đình và Nghiêm Tà liếc mắt nhìn nhau.

"Chờ đã, anh ta quay lại!"

Tề Tư Hạo mặt mũi đỏ bừng, khắp người nồng nặc mùi rượu, không chú ý tới những điều bất thường xung quanh mình, cũng không biết mình sắp gặp phải tai họa. Gã sải bước đi đến trước cửa phòng bao rồi đẩy cửa, một giây sau, Dương Mị thấy rõ lưng gã cứng lại.

"Các anh là ai?!"

Còn chưa dứt lời, gã đã bị người trong phòng bao kéo vào, rầm! một tiếng, cửa đóng sầm lại!

"Anh Giang!" Dương Mị thất thanh: "Có biến!"

"...........Các anh làm gì? Các anh muốn làm gì?" Trong phòng bao, cơn say của Tề Tư Hạo biến mất không còn dấu vết, tiếng hét bén nhọn đến mức lạc điệu: "Dừng tay, các anh là ai?!"

Oanh oanh yến yến đã không còn bóng dáng, mặt lão Lưu toàn là vết bầm tím, bị một chân của tên đàn ông mặc đồ đen giẫm lên ngực cố định trên ghế sô pha, lão không ngừng vùng vẫy, miệng kêu ô ô. Tên đàn ông chế trụ lão Lưu dễ như trở bàn tay, đồng thời mò vào trong túi áo lấy ra một cái túi giấy, đổ bột phấn màu trắng vào miệng chai rượu rồi lắc lắc, sau đó bóp cằm lão Lưu ép lão há miệng ra, cả chai rượu lập tức tràn vào cổ họng.

"Dừng tay! Có ai không, có ai không! Cứu mạng!"

Tề Tư Hạo quay đầu chạy về phía cửa phòng, vừa quay người thì đâm sầm vào một tên đàn ông khác, bị người sau đấm một quyền vào bụng, nặng nề ngã xuống đất, hét lên một tiếng thê lương thảm thiết.

Lão Lưu sắp chết đang giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của tên sát thủ được huấn luyện bài bản. Trong hỗn loạn, gần nửa chai rượu hắt lên người lão, trên ghế sô pha, còn hơn nửa chai thì đều trôi vào cổ họng, heroin có độ tinh khiết trí mạng nhanh chóng dung hòa vào máu.

Gã đàn ông buông lỏng tay, thân hình mập mạp của lão Lưu vô lực trượt xuống, đồng tử nhanh chóng giãn ra, cổ họng phát ra tiếng "khục khục".

"Xong việc." Tên đàn ông ngồi xuống lật mí mắt ông ta, lạnh lùng nói: "Sốc thuốc chết, phần còn lại sẽ do cảnh sát xử lý."

Tề Tư Hạo đã sớm xụi lơ trên mặt đất, nỗi sợ khiến toàn thân anh ta run rẩy: "Tao, tao là cảnh sát, bọn mày lại dám.................."

"Mày là cớm?" gã đàn ông vừa đấm anh ta chế nhạo: "Lúc mày lấy hàng của ông chủ chúng tao lén bán ra ngoài có nhớ nổi mình là cớm không?"

Tề Tư Hạo thoáng chốc như bị sét đánh, đến run cũng quên.

Tên đàn ông nọ không biết nhớ tới cái gì, khinh thường lẩm bẩm: "Đều là cớm mà sao xương mày thế."

"Được rồi, nói ít thôi." Tên đàn ông mặc đồ đen vừa giết người bước tới, xách Tề Tư Hạo từ dưới đất lên như xách một con chó chết, nói: "Đi thôi."

"Bọn mày bọn mày, bọn mày muốn đưa tao đi đâu, bọn mày............."

"Câm mồm!" Gã đàn ông áo đen không nhịn được quát: "Còn nói thêm một chữ, ông giết chết mày!"

Tề Tư Hạo như bị hòn đá chặn họng, đầu gối mềm nhũn không đứng dậy nổi. Hai tên sát thủ gật đầu với nhau, vừa đỡ gã vừa mở cửa phòng bao.

"Họ ra ngoài rồi." Toàn thân Dương Mị khuất sau bình hoa lớn, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh: "Làm sao giờ, anh Giang?"

"Đi theo."

Dương Mị hơi ngừng.

Giây tiếp theo, qua thiết bị truyền tin cô nghe thấy một tiếng rầm, đó là tiếng cửa xe Phaeton bị đóng sầm lại, một tay Giang Đình đè tai nghe không dây, sải bước đi vào con hẻm phía sau, vạt áo khoác sau lưng theo gió bay phần phật.

"Tôi và Nghiêm Tà đang đi vào," chỉ thị của anh vẫn ngắn gọn trước sau như một: "Chuẩn bị tập hợp."

***

Tề Tư Hạo không dám lên tiếng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người khác. Chỉ là người tới rõ ràng đã có chuẩn bị trước, dọc hành lang phòng bao tầng hai trống trơn, đến một bóng ma cũng không có.

Gã cứ vậy bị bắt đi, loạng choạng băng qua hành lang, chui vào hành lang thoát hiểm phòng cháy chữa cháy, không chú ý tới khoảnh khắc cánh cửa khép lại hai tên sát thủ dường như đều cảm nhận gì đó, bọn chúng rất nhanh liếc mắt nhìn nhau trao đổi.

"Lối thoát hiểm ở tầng hai, bọn chúng hẳn đã đi xuống rồi." Dương Mị cởi giày cao gót tiện tay nhét vào cái thùng rác đặt trong góc, chân trần yên lặng theo sau như một con mèo, thì thầm: "Em vào xem, anh Giang anh nhất định phải cẩn thận. Em đoán tên họ Lưu chủ nhiệm phòng công chứng nọ đã bị diệt khẩu rồi, vụ này tám mươi phần trăm có liên quan tới bọn tội phạm ma túy.............."

Giang Đình nói: "Anh biết rồi, em cũng phải cẩn thận."

Dương Mị vừa định trả lời trong tai nghe lại đột nhiên vang lên một giọng gượng gạo khác: "Cẩn thận."

"?" Dương Mị không nhịn được cười hỏi: "Vừa rồi là phó đội trưởng Nghiêm?"

Giang Đình: "................."

Nghiêm Tà: "..................."

"Phó đội trưởng Nghiêm bảo ai cẩn thận?" Dương Mị khiếp sợ cứ như phát hiện ra thế giới mới: "Tôi? Là tôi sao?"

"Đúng vậy, là cô!" Nghiêm Tà nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô là pháo hoa muôn màu! Cô là bọt biển kiên cường nhất(4)! Còn thắc mắc gì nữa không?!"

(4) Lời bài hát: Tôi | 我 (I am what i am)

Nhạc: Trương Quốc Vinh

Lời: Lâm Tịch

Biên khúc: Triệu Tăng Hi

Phát hành: Ngày 01 tháng 7 năm 2000

Nguyên văn cả câu: Tôi chính là tôi, là pháo hoa đầy màu sắc. Giữa bầu trời đại dương bao la, tôi là bọt biển kiên cường nhất.

Dương Mị: "................."

Giang Đình đỡ trán than phiền: "Tôi sẽ không bao giờ đồng thời dẫn theo cả hai người ra ngoài làm nhiệm vụ nữa................"

Dương Mị khom lưng nấp trước cánh cửa lối thoát hiểm, thầm đếm đến hai mươi, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở nhỏ.

Kéttttt!!!

Ánh sáng đèn sợi đốt không chiếu vào đến nơi, phía trong không tiếng động, tiếng bước chân của hai tên áo đen áp giải Tề Tư Hạo mơ hồ vang vọng trong hành lang.

Dương Mị lặng lẽ thở dài, đè lên thiết bị truyền tin trong lỗ tai: "Em chuẩn bị tiến vào." Sau đó nhanh nhẹn nghiêng người lách vào lối thoát hiểm.

Lần trước lúc theo Giang Đình đến Cung Châu điều tra, cô đã tới cái hộp đêm mà Tề Tư Hạo dùng làm cứ điểm bí mật này, cũng đã tìm hiểu cơ bản về địa hình ở đây. Hộp đêm ngoài tầng một và tầng hai, còn có một tầng hầm dưới đất làm nhà kho, thang máy không thông, chỉ có thể đi xuống bằng hành lang, hai tên đàn ông áo đen đó rõ ràng là muốn đưa Tề Tư Hạo vào nhà kho.

Vậy, nhà kho dưới tầng hầm có gì?

Không phải chúng định giết người diệt khẩu chứ?

Mũi chân dẻo dai của Dương Mị giẫm lên bậc thang xi măng, nhẹ nhàng nhanh chóng xuống lầu, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Khi đi tới khúc ngoặt tầng âm một, đang định tiếp tục đi xuống, nhưng đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, da đầu chợt nổ tung, sau lưng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh..............

Bước chân phía trước sao lại chỉ có hai người?

Hai tên đàn ông áo đen đều đi giày cao cổ, Tề Tư Hạo cũng đi giày đế cứng, tiếng vọng trong hành lang rất rõ ràng, trừ khi Tề Tư Hạo đã ngất xỉu và đang được khiêng đi, nếu không tiếng bước chân dội lại dù đếm thế nào cũng phải là ba tiếng mới đúng.

Còn một người nữa đâu rồi?

Một người nữa ở đâu..............

Dương Mị theo bản năng ngẩng đầu lên, đồng tử thoáng chốc co chặt.

Bên tay vịn hành lang phía trên, một tên đàn ông mặc đồ đen đang từ trên cao nhìn xuống cô, chậm rãi rút một con dao từ trong túi quần ra, nở một nụ cười âm trầm.

Tác giả có lời muốn nói:

"Chim lửa - Firebird" là một tác phẩm ba lê và giao hưởng tiêu biểu của nhà soạn nhạc người Nga Igor Stravinsky, dựa trên câu chuyện cổ tích của Nga, ngoài Petrushka và Nghi lễ mùa xuân, Firebird cũng được xếp vào danh sách là một trong ba vở ba lê nổi tiếng của Stravinsky.

Nghe có vẻ hơi to tát nhưng không sao, đội trưởng Giang có thể hủy diệt tiểu thanh tân chỉ bằng một câu nói.

(Áp dụng tư liệu gốc lưu hành trên Internet.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK