Mục lục
Phá Vân 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126

Editor: Sabi

Rào rào, bọt nước bắn tung tóe, hai người đồng thời ló đầu lên khỏi mặt nước, Nghiêm Tà thở hổn hển nhìn ra phía sau.

Bọn họ phải nghỉ lấy hơi mấy lần, hiện tại đã cách bờ sông hiện trường đấu súng một khoảng tương đối xa. Cảnh vật màu xám nhạt xung quanh dần hiện rõ hình dáng trong nắng mai, tiếng súng lác đác hòa lẫn với tiếng chim muông từ xa xa truyền tới.

Nghiêm Tà quay đầu sang, thấp giọng quát: "Sao em............"

Còn chưa nói hết câu đã thấy gương mặt xanh xao của Giang Đình, giữa thời tiết lạnh giá thế này, đến hơi thở từ trong miệng ra cũng không mang theo chút sương trắng nào, suy sụp chìm xuống nước.

Nghiêm Tà cắn răng tiến lại gần vớt anh lên, gắng gượng bơi vào bờ, kéo anh lên bãi đá.

Giang Đình không bị sặc nước, nhưng nhiệt độ cơ thể cực thấp, là do lặn sâu không ngừng nghỉ trong thời gian dài khiến thể lực cạn kiệt. Nghiêm Tà không kịp hỏi gì, ôm nửa người trên của anh vào trong ngực ra sức xoa bóp ngực, gáy và cánh tay, khuôn mặt anh ướt sũng trắng bệch, làm nổi bật đôi mắt đen láy khiến lòng người kinh sợ, một lúc lâu sau y mới rùng mình mấy cái, cuối cùng cũng khôi phục ý thức vì cơn ho khan.

"Khụ khụ khụ............"

Giang Đình đẩy Nghiêm Tà ra, mệt mỏi kiệt sức ngồi dậy, đưa tay lên xoa mặt, vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra sau, để lộ vầng trán rộng sáng bóng nhưng lại không có chút máu nào.

"Tôi biết anh muốn hỏi cái gì." Giọng anh khản đặc, nói: "Không thể.........Không thể ở lại đây. Đi theo tôi."

Anh nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy đi về phía trước, vạch lùm cây chui vào rừng cây bên cạnh bờ sông. Nghiêm Tà theo sát phía sau, hai người đều không ai nói chuyện, bầu không khí im lìm căng thẳng kéo dài khoảng

thời gian ăn một bữa cơm, trước mắt cuối cùng cũng rộng mở thông thoáng, đi tới một bãi đất tương đối bằng phẳng trống trải trong khe núi.

Lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy tiếng súng ở phía xa nữa, không biết A Kiệt đã bị đen ăn đen hay chưa, hay là trở về gọi thêm cứu viện tiêu diệt đám người đánh lén. Cây cối um tùm vây quanh khe núi, dưới tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc(1), mỗi một tấc không gian đều giăng đầy sát khí không muốn ai hay.

(1)Phong thanh hạc lệ [风声鹤唳] : Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân. Tương tự câu thần hồn nát thần tính.

Giang Đình nghiêng ngả đi tới phía sau một cái cây, dựa vào thân cây ngồi xuống, cười khổ hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Nghiêm Tà đứng cách đó mấy bước lẳng lặng nhìn anh, không tức giận cũng không nổi giận, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Vấn đề này phải là tôi hỏi em mới đúng."

"......................."

"Sao em lại ở đây?"

Con người Nghiêm Tà, có lúc sẽ tức giận mắng chửi nghi phạm, có lúc sẽ không kiêng nể gì chửi rủa cấp dưới thậm tệ, nhưng những lúc đó vẫn chưa phải là lúc hắn tức giận nhất. Khi sự tức giận lên tới đỉnh điểm, ngược lại hắn sẽ trở nên rất bình tĩnh, trên mặt sẽ không biểu lộ ra bất cứ tâm tình gì, nhưng lại khiến trong lòng người khác cảm nhận được sự áp bức nặng nề đến nghẹt thở.

Giang Đình dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn vào một một điểm trôi nổi cố định trong không trung, một lát sau mới lên tiếng: "Anh tới cô nhi viện kia rồi."

Là một câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là trần thuật.

Nghiêm Tà từ trên cao nhìn xuống dò xét hắn.

".............Không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Sau những lời này của Giang Đình bốn bề lại rơi vào yên lặng, hơn nửa phút sau Nghiêm Tà mới gằn từng chữ khẽ hỏi ngược lại: "Tôi hỏi em sẽ nói thật sao?"

Trời hửng sáng, tầng mây xám xịt dần chuyển thành xám trắng. Sương mù trong khe núi cuối cùng cũng chậm rãi tản đi, xa xa ngoài kia hiện ra hình dáng mờ nhạt gầy trơ xương của núi rừng mùa đông, tiếp đó ánh sáng hiện ra phơi bày toàn bộ diện mạo.

Hai người bọn họ cứ như vậy, một đứng một ngồi, cũng không có ai lên tiếng nữa.

Rõ ràng chỉ cách vài bước chân, nhưng lại hệt như rãnh trời vô hình cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

"Nghiêm Tà," Giang Đình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt mơ hồ thấp thoáng ánh sáng vỡ vụn, rất khó nhìn rõ. Anh hỏi: "Hiện tại anh còn tin tưởng tôi không?"

Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tà là, hiện tại em còn dám nhắc tới chuyện này?

Cơn tức giận vì bị lừa gạt lập tức đâm vào ngực, nhưng còn chưa kịp bùng nổ đã hóa thành sự mệt mỏi sâu đậm. Hắc lắc đầu bật cười, đến bản thân cũng không biết phải nói gì, nhướng mày hỏi ngược lại: "Em nói xem?"

Trong tối tăm, hệt như thứ gì đó rốt cuộc cũng được quyết định bởi một câu nói(2), Giang Đình hít vào một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng chấn động kia vang vọng trong hư không một lúc lâu, khiến trái tim anh co thắt lại sau đó đập mạnh. Anh thở ra một hơi thật dài, phun ra hết ngụm khí kia, không ai biết được, anh phải dựa vào động tác này để mặc lại lớp áo giáp bình tĩnh vững chắc không gì phá vỡ che đậy linh hồn yếu đuối nhát gan của mình, lúc mở mắt ra lần nữa anh đã khôi phục lại trạng thái kiên định bất khả xâm phạm:

"Không tin là đúng rồi."

"Tôi rời khỏi Kiến Ninh là vì cục trưởng Lữ của các anh nhân lúc anh vắng nhà tìm tới cửa, yêu cầu tôi phối hợp với ông ta diễn kế phản gián(3), làm nội ứng bên cạnh K Bích, cung cấp tin tức cho cảnh sát." Không đợi Nghiêm Tà kịp phản ứng, Giang Đình đã tiếp tục trầm tĩnh tự thuật: "Nhưng yêu cầu này không những có tính nguy hiểm vô cùng lớn, hơn nữa còn đi ngược lại với lợi ích của bản thân tôi, cho nên tôi không thể đáp ứng, chỉ có thể đâm ông ta bị thương rồi chạy trốn khỏi Kiến Ninh...........Yên tâm, cục trưởng Lữ chưa chết. Tôi chắc chắn không muốn tự mình trải nghiệm tốc độ điều tra và sức mạnh truy nã của cảnh sát nếu cục trưởng cục công an bị giết đâu."

(2)Nhất chùy định âm [一锤定音]: Lúc chế tạo chiêng đồng, nhát búa cuối cùng chính là nhát búa quyết định âm sắc của cái chiêng. Ý nói chỉ dựa vào một câu nói đưa ra quyết định cuối cùng.

(3)Kế phản gián: Lợi dụng kế của địch để biến thành kế của mình.

Nghiêm Tà bị bom tấn dội xuống liên tiếp làm cho sợ ngây người, nhưng dù thế nào thì bản năng nghề nghiệp của hắn vẫn còn, rất nhanh nắm bắt được chỗ mất tự nhiên trong lời anh nói: ".............Lợi ích của bản thân em?"

Giang Đình không có ý định muốn giải thích:

"Khe núi anh đang đứng có tên là Nguyên Long Hiệp, sau khi sản nghiệp sản xuất ma túy ở núi Đại Lương bị tấn công vài lần, nơi này trở thành một trong những căn cứ sản xuất ma túy lớn nhất vùng Tây Nam. Bắt đầu từ hai ba chục năm trước, do biến đổi khí hậu và sự đàn áp của quốc gia, Nguyên Long Hiệp dần trở nên không thích hợp trồng cây anh túc nữa, dân bản xứ mới bắt đầu chuyển sang vụng trộm vận chuyển ma túy từ Miến Điện qua Vân Nam, thế nên mới có quan hệ rất gần gũi với một vài ông trùm ma túy lớn ở biên giới, trong đó người có thế lực lớn nhất chính là..........." Anh hơi ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Cha ruột của K Bích 'Át Chuồn', tên gọi là Ngô Thôn."

Đối với người Miến Điện mà nói, Ngô không phải là họ, mà là giới từ, thường mang ý nghĩ người này là người lớn tuổi, có địa vị cao, có thể thấy rằng tên riêng của gã trùm ma túy hoạt động mạnh vào thế kỷ trước ở biên giới Trung - Miến chỉ có một chữ "Thôn".

"Hồi đó tác phong làm việc của Ngô Thôn rất phách lối, chú trọng đến nghĩa khí và phô trương lãng phí, hơn nữa còn là một tín đồ cuồng tín. Thời niên thiếu K Bích lớn lên ở Mỹ, tính tình hoàn toàn trái ngược với cha hắn ta. Sau khi trở về, do quyền lực trong nội bộ tập đoàn có vấn đề, dần dà nảy sinh mâu thuẫn rất lớn với Ngô Thôn, cha con bất hòa đến mức gần như đoạn tuyệt."

"Tôi không chắc mối quan hệ giữa cha con họ rốt cuộc đã tồi tệ đến mức nào rồi, dù gì tôi cũng hôn mê suốt ba năm. Theo suy đoán trước mắt, hai người họ có lẽ đều hận không thể giết chết đối phương, hơn nữa trong lòng cả hai cũng đều hiểu rõ; nhưng vì cùng chung đường dây buôn bán ma túy và để bảo vệ lợi ích gia tộc khỏi bị tranh giành bởi những tên trùm ma túy khác ở Tam Giác Vàng, nên tạm thời bọn họ vẫn chưa hoàn toàn xé rách mặt nạ, chỉ là ngầm chém giết lẫn nhau, còn ngoài mặt vẫn miễn cưỡng duy trì mối quan hệ hợp tác."

Những bí mật trong nội bộ tập đoàn ma túy này Giang Đình chưa bao giờ đề cập tới, nhưng bây giờ lại có thái độ khác thường, thẳng thắn đến mức không hề cố kỵ.

Nghiêm Tà mơ hồ dự cảm được điều gì đó, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ hỏi: "Em biết 'Át Chuồn' Ngô Thôn ẩn thân ở đâu sao?"

Giang Đình nói: "Biết."

"Nhưng cho tới giờ em cũng chưa từng nhắc qua với cảnh sát."

"Phải."

Hai lần trả lời đều là câu khẳng định ngắn gọn, ngay cả giọng điệu cũng không hề thay đổi.

Nghiêm Tà đứng yên ở nơi đó, theo bản năng giơ tay lên tìm thuốc, nhưng lập tức nhớ ra bao thuốc đã bị ngấm nước, thuốc lá đều đã biến thành một nắm như bùn nhão rồi. Quả nhiên, nicotin không phải là thứ có thể cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ tinh thần đáng kể nào, Nghiêm Tà xoa bóp ấn đường thở ra một hơi, cuối cùng ngước mắt lên bình tĩnh nói: "Đừng nói với tôi em có quan hệ rất tốt với vị cha nuôi Ngô Thôn này."

Giang Đình há miệng, nhưng lại nuốt ngược trở lại.

"Khe núi Nguyên Long Hiệp vốn là địa bàn thuộc về Ngô Thôn, vì vậy K Bích rất kiêng dè chỗ này, thôn Vĩnh Khang nằm dưới chân núi chính là do hắn ta bồi dưỡng, chuyên dùng để giám sát nơi này." Hắn hỏi một đằng Giang Đình trả lời một nẻo: "Tôi tới đây là để tìm người, còn Kim Kiệt là theo lệnh của K Bích đến đây tìm tôi."

Nghiêm Tà lập tức truy hỏi: "Tìm ai, Ngô Thôn?"

Giang Đình ngẩng đầu lên, không lên tiếng trả lời ngay.

Trong rừng chậm rãi vang lên tiếng động nhỏ vụn, tiếng động kia càng ngày càng lớn, có thể nghe ra là tiếng bước chân dàn thành hàng đang đi về phía này. Rất nhanh, một hàng bóng người xuất hiện giữa màn sương mù mỏng manh vào sáng sớm, khoảng tám chín người, hai ba người đi đầu còn bị trói lại, đi thẳng về phía bãi đất trống này.

"Trước khi chết Nhạc Quảng Bình gọi điện thoại cho cục trưởng Lữ, nói ông ấy có lỗi với những chiến sĩ cảnh sát phòng chống ma túy hy sinh trong vụ nổ 1009, cũng có lỗi với tôi. Trước khi bị bắt Tần Xuyên có nói Nhạc Quảng Bình sẽ không tùy tiện tiết lộ tình báo cho người khác, hung thủ chân chính dẫn tới hành động thất bại chính là bản thân tôi và Nhạc Quảng Bình. Nếu bọn họ đều không nói dối, vậy tôi chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng..........."

Giang Đình rốt cuộc cũng đứng lên khỏi gốc cây, nhìn đám người càng ngày càng tới gần, nheo mắt lại:

"Tôi tới đây là để kiểm chứng khả năng này, hôm nay có lẽ sẽ biết được đáp án."

Nghiêm Tà quay đầu lại.

A Kiệt và hai tên thuộc hạ cả gã bị trói tay ra sau lưng, sau ót mỗi người đều bị họng súng chỉa vào, bị đẩy đi về phía bãi đất trống. Phía sau bọn họ chính là đám người vừa xông vào bãi sông đánh lén kia, cầm đầu là một lão già gầy gò tóc bạc phơ, khoảng sáu bảy mươi tuổi, mặc sarong truyền thống của Miến Điện, được vệ sĩ cung kính dìu đi.

Gò má Nghiêm Tà căng cứng, thoạt đầu còn tưởng đó là Ngô Thôn, nhưng hắn lập tức ý thức được, dáng dấp lão già này khác với bức ảnh trong máy tính của cục trưởng Lữ.

Là cấp dưới của "Át Chuồn"? Hay là họ hàng?

Giây tiếp theo Giang Đình trả lời nghi vấn của hắn: "Chú Ba."

(Ba [波] - sóng, phong ba, chứ không phải ba của số ba hay đứng thứ ba.)

Lão già được gọi là "chú Ba" liếc nhìn anh một cái, đứng yên tại chỗ, giơ tay chỉ về phía bãi đất trống phía trước, quát: "Bắn!"

Thuộc hạ người Miến Điện lập tức đẩy ba tên tù binh lên phía trước, ép buộc quỳ rạp xuống đất.

Trên cổ A Kiệt vẫn còn sót lại vết bầm tím rất rõ, đáy mắt tràn ngập vẻ hung dữ tàn nhẫn không thèm che giấu, nhưng ngôn ngữ lại được kiềm chế hết mức, trừ lúc bị bắt quỳ xuống lẩm bẩm mấy câu mắng người ra thì không hé răng lần nào nữa. Thuộc hạ người Miến Điện biết địa vị của J Rô, không dám buông lỏng cảnh giác, lập tức lại có người chỉa họng súng lên ót gã.

Giang Đình thản nhiên nhìn cảnh này, hỏi: "Tại sao không giết gã?"

Ánh mắt A Kiệt như con thú bị nhốt lập tức liếc sang.

Giang Đình làm như không thấy cái nhìn lạnh lẽo đó: "Người này là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của K Bích, loại bỏ gã chẳng khác nào chặt đi cánh tay đắc lực của K Bích, không nên để gã tiếp tục sống nữa."

"Mày............."

Lão già được gọi là chú Ba mở miệng ngắt lời A Kiệt, chỉ chỉ Nghiêm Tà: "Nếu không phải vì hắn, đêm qua chúng ta đã có thể rời khỏi Nguyên Long Hiệp, tới Miến Điện hội họp với Ngô Thôn rồi. Mày cố ý muốn cứu hắn, vì cái gì?"

Lượng tin tức trong câu này quá lớn, chỗ nào đó trong đầu Nghiêm Tà ầm ầm bùng nổ: Anh thực sự muốn đi Miến Điện......

Hắn quay đầu nhìn Giang Đình, nhưng gương mặt Giang Đình vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt thậm chí còn rất tùy ý, tựa như nghi vấn của lão già căn bản không phải là vấn đề: "Bởi vì một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tôi không nỡ nhìn thấy người này chết trước mặt tôi, có vấn đề gì sao?"

Không ai ngờ anh sẽ cho ra một đáp án như thế, ông ta lập tức sững sờ, những người khác cũng không biết nên phản ứng thế nào, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng quái dị.

Đột nhiên A Kiệt cười lạnh một tiếng, nói: "Chú Ba, ông tin lời anh ta nói sao?"

Ông ta quát: "Mày im miệng!"

"Tôi tưởng rằng ông là người bên cạnh lão già Át Chuồn, hẳn phải biết tên họ Giang này nổi danh nhất chính là khiến cho lời nói dối trở thành thật còn hơn vàng thật, đúng không?"

Người Miến Điện đang chỉa súng vào đầu gã, oang oang rống lên, có lẽ là bảo một tên tù binh như gã thì nên ngậm miệng lại, nhưng A Kiệt nhắm mắt làm ngơ: "Người này gọi là Nghiêm Tà, phó đội trưởng đội hình sự cục công an thành phố Kiến Ninh, đường đường là chỉ huy cấp ba. Các ông thực sự cho rằng Giang Đình bằng lòng trở về tiếp tục làm trâu làm ngựa sao, thực tế anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui bên phía cảnh sát rồi. Không tin bây giờ ông đưa cho anh ta một cây súng, bảo anh ta giết chết người cảnh sát này xem anh ta có ra tay hay không?!"

Mấy người Miến Điện tôi nhìn anh anh nhìn tôi, lão già biến sắc, quan sát Nghiêm Tà từ trên xuống dưới.

Tính thế bỗng biến hóa một cách kỳ lạ, trong không khí ngấm ngầm tuôn ra mùi thuốc súng, cơ hồ chỉ cần chạm một cái là sẽ lập tức bùng nổ. Đúng lúc này Giang Đình hừ cười một tiếng, tựa như vừa cảm thấy vớ vẩn vừa cảm khái: "Khi nào thì đến lượt mày phán đoán tâm tư của tao."

Sau đó anh giẫm lên lùm cỏ ẩm ướt trắng xám tiến lên trước, người xung quanh không có ai dám ngăn cản anh, anh tiện tay giật lấy khẩu súng trên tay một người Miến Điện, lùi về chỗ cũ, giơ súng chĩa vào thái dương của Nghiêm Tà.

Da mặt ông ta co rúm lại, A Kiệt khó tin trông lại, Nghiêm Tà ngây người.

Nhưng trên mặt Giang Đĩnh vẫn là vẻ mặt hoàn toàn không sao cả:

"Chú Ba, sau sự việc ba năm trước, chắc các ông cũng đã nhìn ra tôi và A Kiệt kết thù. Tôi thấy hay là thế này đi, ông giết J Rô, xả được nổi hận trong lòng tôi, tôi cũng sẽ không quá để ý đến sống chết của người đàn ông này, ông thấy sao?"

Gò má nhăn nheo chảy xệ xuống như vỏ cây của lão già hơi co rúm lại, giống như đang cân nhắc gì đó.

"Tôi đã nằm trong danh sách truy nã của bộ công an rồi, tôi cũng không ngại trên tay tôi nhiều thêm một mạng của tên phó đội trưởng này. Nhưng giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, không phải ông muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, ông bảo tôi giết người nào thì tôi phải giết người đó. Tên cảnh sát gọi là Nghiêm Tà này có thể chết, nhưng ông cũng phải cho tôi một thứ để trao đổi chứ." Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Giang Đình nhìn chằm chằm vào lão già, ẩn ý cười châm biếm: "Thế nào, chú Ba? Giết J Rô, chúng ta có thể lập tức lên đường đi Miến Điện hội họp với Át Chuồn, ông không muốn lên đường sớm sao?"

"............." Thời gian trôi qua từng phút một, cuối cùng lão già chậm rãi nhìn sang người Miến Điện đang dìu mình, không nói một lời, nặng nề gật đầu.

Sắc mặt A Kiệt chấn động kịch liệt, đám người Miến Điện hiểu ý, rút súng từ sau lưng ra, nhắm về phía hai tên thuộc hạ đang bị trói gô lại kia..............Đoàng!

Viên đạn ghim vào ấn đường của thi thể.

Đoàng!

Tên thuộc hạ thứ hai cũng ngã xuống mặt đất.

Máu tươi thẩm thấu qua mặt đất nứt nẻ, người Miến Điện giơ súng lên nhắm vào A Kiệt.............

Đoàng!!

Viên đạn bắn tỉa cách xa trên trăm mét, tiếng súng vang vọng không dứt, trên đầu người Miến Điện nhiều thêm một lỗ máu, khẩu súng lục rơi xuống mặt đất.

Đôi mắt già nua đục ngầu của chú Ba đột nhiên mở lớn, nhìn thân thể người Miến Điện giật giật vài cái, rồi biến thành thi thể "Bịch!" một tiếng, tức khắc đổ rạp xuống.

Tiếng thông reo không dứt, bốn phương tám hướng xung quanh bãi đất trống chậm rãi truyền tới tiếng động cơ xe việt dã nổ ầm ầm, hơn mười chiếc xe xuất hiện xung quanh khe núi, nháy mắt đã tới gần.

A Kiệt thốt lên: "Đại ca!"

Là K Bích.

Đoàn xe việt dã dừng lại, đám vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh dồn dập nhảy xuống xe, bao vây bãi đất trống. Tám chín tên thuộc hạ của chú Ba nhất thời trở thành phe yếu thế hơn, đám người mới đến tiến lên thô bạo đẩy bọn họ ra, rồi tước hết vũ khí.

Khuôn mặt lão già tái mét cũng không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn hai tên xông lên đỡ A Kiệt dậy, rút dao ra chém đứt dây thừng trên người gã; sau đó có mấy tên không nói gì kéo Nghiêm Tà ra xa mấy mét, cảnh giác dán mắt vào hắn không để cho hắn đi lại.

Giang Đình làm ngơ đối với những việc xảy ra xung quanh mình, vẻ mặt anh có chút kỳ lạ đứng yên tại chỗ, nhìn về phía trước.

Mà sau lưng anh, một bóng người bước xuống khỏi xe việt dã, chầm chầm băng qua bãi cỏ, tiến lên đứng sau lưng anh.

"Tôi đã nói lần đánh cuộc này người chiến thắng cuối cùng là tôi, sẽ có ngày cậu phải nhận thua, nhưng tôi không ngờ tới chỉ dựa vào gợi ý mà Tần Xuyên cho, cậu đã có thể đoán ra nhanh như vậy."

K Bích đặt tay lên vai Giang Đình, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười: "Lần này không che mắt cậu nữa, không muốn qua đầu lại nhìn tôi một chút sao, Q Cơ?"

Con ngươi của Nghiêm Tà thoáng chốc co lại..........

Xương cổ của Giang Đình giống như bị rỉ sét vậy, một lúc lâu sau mới chậm rãi từng tấc từng tấc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt mỉm cười đứng ngay sau lưng mình.

K Bích nhìn anh, ánh mắt ôn hòa, thậm chí còn mơ hồ mang theo vẻ khích lệ.

"................Thứ dòi bọ trong cống ngầm," Giang Đình gằn từng chữ nói vào tai gã: "...... 'Đinh Tán'."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK