Chương 117
Edit: Sabi
Đêm tối ngoài cửa sổ thâm trầm, đèn hoa chưa sáng, ánh đèn xe xa xa trên con đường lớn xuyên qua song cửa sổ, từng tia sáng màu vàng chợt lóe chợt tắt dọc theo trần nhà.
Ngay lúc này, Tần Xuyên giẫm lên cái bàn trà bị chính hắn đạp đổ trước đó, bay lên nhào đến trước mặt Giang Đình!
Leng keng!
Con da ba cạnh va chạm với con dao gấp kim loại, phát ra tiếng vang bén nhọn, Giang Đình lảo đảo lùi về phía sau đạp vỡ bình hoa. Trong lúc gấp gáp tiếng va chạm leng keng! leng keng! giữa hai con dao không ngừng vang lên, chẳng mấy chốc Giang Đình đã bị ép vào góc tường!
Bình thường Tần Xuyên luôn khoác lên mình cái hình tượng văn nhã vô lại, nhưng lúc hắn vừa ra tay căn bản không giống như những gì bình thường hắn vẫn hay thể hiện, trình độ ác nghiệt, tàn nhẫn và nhanh nhạy ấy, so với cấp bậc chuyên nghiệp như A Kiệt e rằng cũng không nhàn nhã hơn bao nhiêu. Trong bóng tối địa hình quen thuộc và sức mạnh áp đảo trợ giúp hắn, một tiếng vang nhỏ truyền tới từ lòng bàn chân, lưng Giang Đình đã dán sát lên vách tường, con dao gấp va chạm mạnh với lưỡi dao ba cạnh!
Kim loại ma sát với nhau, phát ra tiếng va chạm khiến màng nhĩ vô cùng khó chịu, mũi dao nhích dần từng một tới gần chóp mũi của Giang Đình.
"Nếu lúc Nhạc Quảng Bình chết cậu thật sự không hề có chút xúc động nào," Giang Đình nhìn chằm chằm vào mắt Tần Xuyên, đột nhiên hỏi: "Vậy sao lúc rời đi, cậu lại hốt hoảng đến mức làm rơi cái gạt tàn xuống đất?"
Vừa dứt lời, tiếng va chạm lanh lảnh đến từ ba năm trước lại lần nữa vang vọng bên tai, giống như tiếng động khiến người ta khiếp sợ...............Lạch cạch!
Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh không chút sợ hãi của Tần Xuyên thay đổi trong chớp mắt, cổ tay vô thức buông lỏng, bị Giang Đình phát lực đẩy ra!
Tần Xuyên không kịp đề phòng, lảo đảo mấy bước chưa kịp đứng vững, đã thấy ánh sáng trắng bổ xuống trước mặt, từ vai phải đến ngực chợt lạnh rồi nóng, máu bắn tung tóe!
Giang Đình đạp mạnh Tần Xuyên về phía sau, hắn va vào ghế sô pha, đụng phải kệ trưng bày khiến đồ đạc trên kệ ào ào rơi xuống khắp sàn nhà. Không đợi hắn kịp bò dậy, Giang Đình đã cầm dao nhảy qua ghế sô pha, muốn cướp lấy con dao ba cạnh đã rơi xuống đất của hắn, nào ngờ Tần Xuyên đang ở tư thế ngã xuống cũng đồng thời nắm lấy cổ chân y kéo một cái, sức lực cực lớn khiến hai người cùng lúc ngã lên đống đồ lộn xộn trên sàn nhà!
"..................." Giang Đình mắng thầm một câu, vừa nhổm người dậy đã bị một cú thúc vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ đẩy trở lại mặt đất, đập đầu vào vách tường. Bộp một tiếng, đầu óc chấn động, trước mắt Giang Đình gần như biến thành màu đen, sau đó anh nghe thấy tiếng kim loại, là tiếng Tần Xuyên xoay người nhặt lấy hung khí!
Không ổn!
Ý thức chiến đấu nhạy bén đã cứu Giang Đình, giây tiếp theo anh tận lực nghiêng đầu, con dao ba cạnh sượt qua gò má ghim chặt vào tường!
Một vệt máu tươi chảy ra từ gò má trắng trẻo lạnh lẽo như băng, máu tươi chậm rãi uốn lượn theo rãnh lưỡi dao.
"Nên cảm ơn anh vì đã cho tôi một cơ hội thổ lộ hết tất cả," Tần Xuyên nhẹ giọng nói, "Mấy năm qua quả thực rất khó nhịn."
Sau đó, con dao ba cạnh được rút ra khỏi vách tường đá vụn, đâm về phía huyệt thái dương không thể né tránh của Giang Đình!
Đoàng!
Tiếng súng đột ngột vang lên, mũi dao dừng lại cách làn da khoảng hai tấc.
"Dừng tay, Tần Xuyên." Một giọng nói ôn hòa, quyết đoán, quen thuộc vang lên ở cửa phòng ngủ, nói: "Nếu không tôi sẽ bắn chết cậu."
"......................" Tần Xuyên từ từ quay đầu lại, nói: "Vừa rồi tôi còn đang nghĩ ông định đợi tới lúc nào mới chịu xuất hiện đây, cục trưởng Lữ."
Bóng dáng chất phác giản dị đặc trưng của cục trưởng Lữ ngược với ánh đèn, ông đi tới trước cửa phòng khách thì dừng lại, trên tay là khẩu súng lục 92. Trên cặp kính lão của ông hơi lóe sáng, không thể nhìn rõ ánh mắt là gì, ông chậm rãi lặp lại một lần nữa: "Bỏ vũ khí xuống, dừng tay đi."
Lúc này Tần Xuyên đang ấn Giang Đình lên tường, mũi dao chỉ cách thái dương trong gang tấc, chỉ cần hơi dùng sức đâm tới, chính là phán định sinh tử.
Không ai lên tiếng, thậm chí còn không nghe được tiếng hô hấp. Tần Xuyên không nói gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông Giang Đình ra, xoay người lại.
Đúng lúc này ánh đèn xe từ phía xa chiếu vào, chiếu lên cơ vai và cánh tay săn chắc của hắn, trong tay là con dao ba cạnh sắc bén, cùng với ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chòng chọc vào khẩu súng trên tay cục trưởng Lữ................
Rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng khoảnh khắc ấy tất cả mọi người đều đột nhiên cảm thấy: Nếu hắn ta muốn, hắn có thể ném con dao ra hạ luôn khẩu súng chỉ trong giây lát!
Đây chỉ là chuyện trong chớp mắt, ngón trỏ đang đặt trên cò súng của cục trưởng Lữ chợt căng cứng theo phản xạ, nhưng ngoài dự đoán là Tần Xuyên không hề nhúc nhích, hắn khẽ mỉm cười với cục trưởng Lữ, tiếng "Leng keng!" vang lên, hắn hời hợt ném con dao ba cạnh đi.
Từ phía xa ánh đèn xanh đỏ lập lòe xuất hiện, tiếng còi xe cảnh sát cũng mơ hồ truyền tới.
***
"Kế hoạch ban đầu của hai người là không định chạm mặt nhau trước mặt tôi, đúng không?" Tần Xuyên chế giễu nói.
Cục trưởng Lữ không trả lời câu hỏi này, ngoắc ngoắc tay: "Giơ tay lên từ từ bước qua đây, đứng yên ở đó cấm nhúc nhích. Đội trưởng Giang? Cậu vẫn ổn chứ?"
Lúc này Giang Đình mới lau dòng máu nóng trên mặt đi, mệt mỏi đứng lên nhặt lấy con dao ba cạnh của Tần Xuyên, nói: "Không cần để ý đến tôi."
Tần Xuyên bước qua đống đồ lộn xộn rải rác khắp sàn nhà, giơ tay cho có lệ đi tới đứng yên giữa phòng khách.
Tình trạng của hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, bị Giang Đình dùng dao rạch một đường nửa thước từ vai phải đến ngực, máu tươi thấm đẫm áo sơ mi, phác họa từng thớ cơ, nhìn qua có chút hung hãn và ác liệt khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ. Ngược lại, biểu tình của hắn cũng không có gì khác thường, thậm chí còn có phần buông lỏng, chỉ chỉ mặt sàn nhà hỏi: "Tôi có thể đeo kính lên không?"
Cục trưởng Lữ nói: "Đeo đi."
Tần Xuyên nói cảm ơn, cúi xuống nhặt mắt kính đeo lên, lúc này rốt cuộc mới thở phào một hơi khôi phục lại như cũ:
"Là tôi sơ suất, cho rằng hai người sẽ hành động đơn độc, không ngờ tới hai vị lại có thể liên thủ với nhau. Là cuộc điện thoại năm đó của Nhạc Quảng Bình khiến ông bắt đầu tin tưởng đội trưởng Giang sao, cục trưởng Lữ?"
"Không phải." Họng súng của cục trưởng Lữ từ đầu đến cuối vẫn vững vàng chĩa vào ấn đường của Tần Xuyên, nói: "Một lần tin tưởng cậu đã khiến tôi thua thiệt, tôi sẽ không tùy tiện tin tưởng người khác nữa, tốt nhất cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ, Tần Xuyên. Đội trưởng Giang không dám tùy tiện nổ súng, nhưng tôi thì có thể bắn chết cậu."
Tần Xuyên cợt nhả cười một tiếng: "Nói chuyện chút đi, nhân lúc đồng nghiệp........Nhân lúc cảnh sát còn chưa tới, nếu không tôi sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Hai người gặp mặt liên thủ với nhau lúc nào?"
Cục trưởng Lữ nhìn về phía Giang Đình, hai người trao đổi bằng ánh mắt khoảng mấy giây, cục trưởng Lữ mới trầm giọng mở miệng: "Trưa nay, vì cả hai chúng tôi đều phát hiện ra chứng cứ duy nhất mà cậu vô tình bỏ sót................"
Tần Xuyên rất bất ngờ: "Ồ?"
Giang Đình nói: "Đúng vậy, Uông Hưng Nghiệp."
Thời gian quay ngược về mấy tiếng trước, siêu thị tiện lợi dưới tòa nhà số hai, khu chín, sơn trang Hổ Phách.....
"Ai?" Cục trưởng Lữ vừa quay đầu lại, sau đó giật mình, sau cặp kính lão lộ ra vẻ mặt không tin nổi: "...........Là cậu!"
Người trẻ tuổi nọ mặc một cái áo choàng dài màu đen, dưới mái tóc đen bị hơi nước thấm ướt là khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống, ngay cả môi cũng nhạt đến mức gần như không có huyết sắc, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét ngũ quan sắc bén rõ ràng của mấy năm trước:
"Ông không cần phải làm ra vẻ ngạc nhiên như thế, vào buổi sáng ngày xảy ra vụ án chế ma túy của Hồ Vĩ Thắng, không phải ông đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi rồi sao?"
"......................"
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cục trưởng Lữ mới gật đầu một cái, khàn khàn nói: "Đội trưởng Giang."
Cửa sau của siêu thị cách đó không xa, ông chủ vén rèm đi vào, vừa nhìn thấy tình cảnh trước quầy thu ngân không khỏi sững sờ tại chỗ.
"Sau vụ tấn công cảnh sát ở huyện Giang Dương, tôi bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ đối với cậu, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức nghi ngờ mà thôi. Năm đó, lúc tin tức lão Nhạc qua đời truyền tới, biểu hiện của cậu khiến tôi đến nay vẫn không thể nào quên được, bất luận là nhìn từ động cơ hay cảm xúc mà cậu để lộ ra, tôi cũng không hề mảy may liên tưởng cậu với một hung thủ giết cha. Mấy năm nay tôi vẫn luôn tự hỏi, chẳng lẽ lão Nhạc thực sự qua đời vì lên cơn đau tim sao? Chẳng lẽ thật sự có ý trời sao?"
Cục trưởng Lữ tự giễu lắc lắc đầu, nói tiếp: "Mãi đến lúc Nghiêm Tà trúng độc Aconitin, liên hệ với việc năm đó tôi vội vàng chạy tới, chỉ kịp nhìn thấy mặt của lão Nhạc lần cuối, tôi mới thật sự cảm thấy chính là cậu không sai đi đâu được."
Tần Xuyên im lặng "Ồ......." một tiếng: "Chẳng trách ông lại đột nhiên quyết định ban bố văn bản bổ nhiệm chính thức cho tôi, thuận thế yêu cầu tôi đưa công việc nội bộ của chi đội lên để ông ký tên, chắc là muốn mượn cơ hội tìm kiếm sơ hở tôi lưu lại trong công việc thường ngày chứ gì."
Cục trưởng Lữ nói: "Đúng vậy, cậu làm việc quá thông minh, Tần Xuyên. Cậu giao toàn bộ công việc giết người diệt khẩu và việc thủ tiêu dấu vết cho đám tội phạm ma túy xử lý, giảm khả năng bại lộ của bản thân xuống mức thấp nhất, vì vậy tôi rất khó nắm được thóp của cậu. Nếu không nắm được bằng chứng, chỉ dựa vào nghi ngờ thì không thể bắt cậu đi thẩm vấn, ngược lại còn dễ bứt dây động rừng; cho nên tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp cứng nhắc nhất mà cũng tốn thời gian nhất, bắt đầu chải chuốt lại từ đầu mỗi một chuyện mà cậu có thể làm, mỗi một chỗ cậu đi qua, tranh thủ tìm ra chút xíu dấu vết dù là nhỏ nhất mà cậu có thể lưu lại."
"May mắn thay, tôi cũng không phải tốn quá nhiều thời gian." Cục trưởng Lữ đổi hướng câu chuyện, nói: "Vào đêm Nghiêm Tà nằm vùng ở hiện trường giao dịch ma túy 'Tam Xuân Hoa Sự', có một người đàn ông dùng điện thoại công cộng báo cho cảnh sát truy quét mại dâm, cứ thế hành động truy bắt tội phạm ma túy của đám Nghiêm Tà bị đội truy quét mại dâm phá hỏng. Tôi lại lần nữa điều động video giám sát ở xung quanh buồng điện thoại công cộng kia, phát hiện dáng người của người đàn ông báo cảnh sát nọ vô cùng quen mắt, chính là một trong những con buôn cung cấp ma túy cho 'Tam Xuân Hoa Sự', cũng là 'Chú' của Bộ Vi trong vụ án bắt cóc 619, Uông Hưng Nghiệp."
"......................" Tần Xuyên thở dài, lẩm bẩm câu gì đó, từ khẩu hình thì chắc là: "Quả nhiên thành sự không đủ, bại sự có thừa..........."
"Sau khi xác định được cậu và Uông Hưng Nghiệp có móc nối với nhau, sự việc liền dễ dàng hơn. Tôi tìm được cứ điểm ẩn náu của Uông Hưng ở tòa 2, khu 9, sơn trang Hổ Phách, phát hiện camera giám sát xung quanh bị lấy đi tiêu hủy dưới danh nghĩa 'Cơ quan công an', nhưng may mắn chúng tôi còn có làn sóng nhân dân đấu tranh mênh mông như biển lớn." Cục trưởng Lữ lạnh lùng nói: "Siêu thị tiện lợi dưới tòa nhà Uông Hưng Nghiệp có gắn camera chống trộm, thời gian lưu trữ video kéo dài đến sáu tháng, quay được hình ảnh cậu ra vào nhà của Uông Hưng Nghiệp rất nhiều lần, cũng là bằng chứng chứng minh cậu đã mật báo tin tức cho gã vài tiếng trước khi gã chạy trốn."
Tần Xuyên vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng còn lắc đầu than thở, có chút cảm khái bảo đao không già: "Không hổ là cục trưởng Lữ."
Cục trưởng Lữ không tiếp lời.
"Còn đội trưởng Giang thì sao?" Tần Xuyên có cảm giác chưa thỏa mãn: "Anh cũng đâu có quyền hạn xem hồ sơ vụ án và camera theo dõi đâu?"
"Tôi không cần." Giang Đình thản nhiên trả lời, "Tôi từ kết quả phân tích trên chiếc quần của đội trưởng Phương để phong tỏa cậu, nhớ lại mỗi một việc mà cậu đã làm lúc trước, từ đó nhớ tới Uông Hưng Nghiệp."
Tần Xuyên hỏi: "Thế nên anh cũng muốn tìm ra bằng chứng tôi mật báo tin tức..............."
"Không."
Tần Xuyên nhướng mày, bày ra vẻ mặt xin chỉ giáo.
"Tôi chỉ cảm thấy lạ là tại sao cậu phải móc nối với Uông Hưng Nghiệp, việc này từ đầu đến cuối đều tràn ngập cảm giác không hài hòa." Giang Đình nói, "Sau đó tôi nghĩ đến, đây có lẽ cũng là việc mà cậu lén làm sau lưng K Bích đi."
Tiếng còi báo động của cảnh sát từ xa càng ngày càng lớn hơn, trong tiểu khu đã có người mở cửa sổ ra.
Trong phòng khách, tuy điều kiện thị giác rất tối, nhưng nét mặt của Tần Xuyên rõ ràng đã thay đổi.......
Ngay đến cục trưởng Lữ cũng không hiểu gì, nên giương mắt liếc về phía Giang Đình đang đứng trong góc tường.
"Trong tay K Bích không có cứ điểm nào gọi là Tam Xuân Hoa Sự hết, đó là chỗ làm ăn riêng của Uông Hưng Nghiệp, cậu thành thạo tiết lộ tin tức cho gã ngay trước khi cảnh sát hành động, chắc hẳn không phải là chỉ thị của K Bích. Tất nhiên, đối với một phó đội trưởng phòng chống ma túy như cậu Uông Hưng Nghiệp có thể lấy lòng nhất định sẽ đi lấy lòng, nếu cậu ám chỉ cho gã muốn cùng gã thành lập một cuộc 'giao dịch' riêng tư nhưng với điều kiện tiên quyết là không được để K Bích không biết, Uông Hưng Nghiệp hẳn là cầu còn không được, thậm chí còn lập tức biểu hiện sẽ thành tâm cống hiến sức lực."
Vừa nói Giang Đình vừa cười giễu một tiếng, cử động này đã động đến vết thương bên gò má, máu tươi lại lần nữa rỉ ra chảy dọc theo gò má xuống cổ, làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt và lãnh đạm hơn bao giờ hết.
"Cùng với đó trong vụ án bắt cóc 619, thực ra việc Uông Hưng Nghiệp thừa dịp ban đêm chạy trốn nếu đứng trên lập trường của K Bích thì không có chỗ nào tốt cả, ngược lại còn có thể rước lấy phiền phức. Theo lối suy nghĩ của K Bích, sắp xếp tốt nhất là lập tức bảo cậu diệt khẩu Uông Hưng Nghiệp, đồng thời lợi dụng việc cậu là lãnh đạo trong nội bộ cảnh sát thuận tiện hủy thi diệt tích................."
"Nhưng cậu lại để cho Uông Hưng Nghiệp bỏ chạy, tại sao?"
Một vệt máu chảy xuống khóe môi lạnh lùng của Giang Đình, khiến nụ cười của y càng thêm sâu hơn, thản nhiên nói: "Vốn dĩ cậu muốn lợi dụng gã, có đúng không, đội phó Tần?"
Ngay đến cục trưởng Lữ không không hề nghĩ tới việc này, chợt liếc sang Tần Xuyên: "Có chuyện này?"
"................." Tần Xuyên lại thở dài, sự bất đắc dĩ lần này là thật: "Nhưng tôi cũng không nghĩ tới gã lại vô dụng như vậy............"
"Cậu muốn lợi dụng gã ta làm việc gì? Rốt cuộc trong lòng cậu có bao nhiêu mưu lợi?! Tần Xuyên!" Cục trưởng Lữ giận dữ quát mắng: "Tôi khuyên cậu nên trung thực khai báo hết tất cả! Cậu đã không còn đường để quay đầu nữa đâu!"
Tần Xuyên mỉm cười trả lời: "Được, cục trưởng Lữ, chỉ cần ông lấy ra được bằng chứng."
Tiếng còi báo động của cảnh sát đã gần trong gang tấc, dưới lầu ánh đèn xanh đỏ đan xen, xuyên qua ô cửa kính loang lổ nước mưa, lập lòe phản chiếu trong mắt ba người bọn họ.
Cục trưởng Lữ cố nén cơn giận dữ đau đớn dần dần bình ổn lại tâm tình, tuy giọng nói vẫn còn hơi run rẩy, nhưng đã miễn cưỡng khôi phục lại sự kiên nhẫn và nặng nề:
"Trên chiếc quần của lão Phương không giám định ra độc tố Aconitin nên không thể giám sát cậu, vì không thể chứng minh mức độ sạch sẽ của vật chứng, cũng không thể dựa vào nó để tạo thành mắt xích chứng cứ. Nhưng mối quan hệ hợp tác giữa cậu và Uông Hưng Nghiệp, mấy lần tiết lộ chuyện cơ mật cho K Bích, những chuyện này tất nhiên đều sẽ lưu lại dấu vết khả nghi, dù sao cuối cùng cũng có thể tra ra bằng chứng thôi, cậu cũng không gặp may được nữa đâu!"
"Tôi biết." Vẻ mặt của Tần Xuyên thậm chí còn rất ôn hòa, khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng lịch sự không hề thay đổi, tựa như tiếp theo có xảy ra bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể bình tĩnh xử trí. Hắn nói: "Nên phối hợp tôi nhất định sẽ phối hợp, ông yên tâm đi."
Xe cảnh sát dừng lại ở dưới lấu, tiếng bước chân và tiếng hét mơ hồ truyền tới. Cục trưởng Lữ hít sâu một hơi, ép mình chuyển hướng sang Giang Đình, gật đầu một cái.
Giang Đình lưu lại tới giây phút cuối cùng, chính là vì đảm bảo Tần Xuyên sẽ không chạy trốn nữa. Hiện tại xe cảnh sát đã tới, nhất định phải rời đi càng nhanh càng tốt.
"Bảo trọng." Giang Đình nói, tiện tay lau đi vệt máu chưa khô ở dưới cằm, bước ra cửa dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Xuyên, biến mất trong hành lang thoát hiểm tối tăm.
Chốc lát sau đèn thang máy sáng lên, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đậm đeo quốc huy ào ra trong tầm mắt của Tần Xuyên.
***
Mưa lại lớn hơn, gột rửa toàn bộ thế giới, những vũng nước đọng trên mặt đường phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Cục trưởng Lữ đứng một mình bên lề đường, đưa mắt nhìn đoàn xe cảnh sát lần lượt quay đầu chạy về phái cục cảnh sát, ông rút ra điện thoại di động ra bước trở vào hành lang, ra hiệu cho cậu tài xế đang chuẩn bị tiến lên che ô đứng cách xa hơn chút:
"A lô, cậu ra ngoài chưa?"
Trong điện thoại vang lên giọng nói lãnh đạm của Gang Đình: "Ừm."
"Sau khi trở lại cục Tần Xuyên ắt sẽ khai ra sự tồn tại của cậu, từ nay về sau cậu nên tự mình cẩn thận đi." Cục trưởng Lữ hơi ngừng, vò vò mái tóc hoa râm, cười khổ một tiếng, khàn giọng nói tiếp: "Năm đó lão Nhạc nói với tôi ông ấy có con trai, cảnh tượng đó đến nay vẫn còn rõ rành rành trước mắt tôi, nháy mắt mà đã........ Nhiều năm như vậy rồi, ài, tôi cũng già rồi!"
Mưa đêm không làm giảm bớt sự phồn hoa của thành phố về đêm, Giang Đình bước đi giữa những hàng ô đủ hình dạng đủ loại màu sắc sặc sỡ, hai tay đút trong túi quần, cổ áo khoác màu đen che khuất nửa bên gò má, chỉ để lộ nửa cái tai nghe: "Vì sợ chết mà làm bộ uống rượu thuốc bình thường, từ đó lưu lại chứng cứ để bị phát hiện, việc này không giống như tính cách của Tần Xuyên. Cách giải thích duy nhất là hắn ta không nói dối, hắn ta thực sự có rất nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn so với việc mưu sát Nghiêm Tà chưa làm xong, nên không muốn mạo hiểm tính mạng của mình đi bố trí. Hắn ta còn che giấu rất nhiều chuyện, lúc ông cầm súng xuất hiện nhắm vào cậu ta, hắn ta rõ ràng có sức đánh một trận, nhưng hắn ta vẫn chủ động buông tha."
Chân mày của cục trưởng Lữ nhíu chặt lại.
"Có lẽ lúc đó Tần Xuyên cảm thấy mạo hiểm chạy trốn không đáng giá, chỉ số thông minh của hắn ta quả thật rất cao, hơn nữa hắn ta là một người có mục tiêu có kế hoạch lại còn giỏi về việc bày mưu tính kế." Giang Đình nói, "Cho dù thế nào đi nữa, người này nhất định sẽ thử nghiệm vượt ngục, tôi đề nghị ông nên tập trung canh chừng hắn ta, không nên để lại bất kỳ một kẻ hở nào cho hắn ta lợi dụng."
Cục trưởng Lữ "Ờ" một tiếng, ngưng trọng gật đầu, lại nghe người đầu dây bên kia nói: "Còn có một chuyện quan trọng nữa."
"Chuyện gì?" Cục trưởng Lữ lên tinh thần.
"Lúc nào ông mới thả Nghiêm Tà ra?"
"..................."
Hai đầu điện thoại trầm mặc mấy giây, cục trưởng Lữ dở khóc dở cười: "Đêm nay thẩm vấn Tần Xuyên suốt đêm về vụ động tay động chân với chiếc xe của lão Phương, ngày mai, chậm nhất là ngày mai thằng nhóc Nghiêm Tà chắc chắn có thể........... Cậu muốn đưa cái gì vào? Đồ ăn? Chăn đệm? Tôi nói rồi, sách với tạp chí thì không được đâu!"
Giang Đình xuyên qua đường phố ầm ĩ tiếng còi xe, dưới cột đèn giao thông phía đối diện, chiếc xe Toyota màu đỏ của Hàn Tiểu Mai nháy hai đèn trước.
"Không cần," Giang Đình uể oải nói, "Trứng luộc rất tốt cho sức khỏe."
Anh mở cửa xe phía sau, Hàn Tiểu Mai và Dương Mị ngồi phía trước đồng thời quay đầu lại, động tác đều nhịp, mắt long lanh nhìn về phía y.
"À đúng rồi," Giang Đình đang chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng bổ sung thêm: "Thêm nửa chén rau luộc, hạ hỏa."
Cục trưởng Lữ: "....................."
Giang Đình đóng cửa xe lại, sau đó, chiếc xe màu đỏ lái về phương hướng KTV Bất Dạ Cung, hòa vào dòng xe như mắc cửi.