Chương 29
Vũ Quá Tích Niên- Khởi Linh
***
"Mục tiêu khả nghi là một chiếc Camry đỏ, che biển, xe cũ, khoảng ba giờ sáu phút sáng rời khỏi khu công nghiệp hóa chất bằng cổng phía nam, chạy về phía đông nam trên đường vành đai ba, biến mất tại tỉnh lộ 635 mười lăm phút sau đó."
"Bọn bắt cóc là băng đảng tội phạm đang bị nghi ngờ sản xuất ma túy dưới lòng đất. Bọn chúng bắt ít nhất một con tin, chưa đưa ra yêu cầu gì. Nạn nhân mất tích Sở Từ, hai mốt tuổi, nghiên cứu sinh ngành hóa học của Bắc Kinh đến thực tập tại nhà máy hóa chất tại Kiến Ninh, rất có khả năng biết một số sự việc ẩn giấu trong vụ án thi thể đông lạnh 502, đồng thời với trình độ chuyên môn cực cao, rất có thể bọn chúng sẽ chú ý đến khả năng chế tạo ma túy của cậu ta."
"Cục quản lý giao thông, đội cảnh sát giao thông, trung đội trị an thực thuộc các khu vực, đồn công an của các cơ sở có liên quan; huy động toàn bộ nhân viên thăm hỏi, bố trí lùng soát, giám sát theo dõi dọc các tuyến đường, nhất định phải đi trước hành động của bọn bắc cóc, cố gắng bảo vệ an toàn tính mạng của con tin nhất có thể!"
Nghiêm Tà bước nhanh băng qua đại sảnh đầy rẫy cảnh sát bận rộn, nghiêng người đi vào văn phòng của mình, giơ tay đóng cửa lại.
Trong phòng toàn tiếng sột sột rộp rộp, mùi mì thịt bò Khang sư phụ thơm nức xộc tới.
"Anh Nghiêm, é." Mã Tường miệng phồng to, chỉ về phía trước bằng đũa: "Hai hộp mì thịt bò siêu ngon của Mãn Hán nhé, mười tám tệ một bát, úp riêng cho anh rồi đấy. Chắc không có coi như keo với cố vấn đâu nhỉ?"
Nghiêm Tà liếc nhìn.
Hai bát mì đặt trên chồng hồ sơ, lặng lẽ tỏa hơi trắng.
Giang Đình đeo khẩu trang ngồi ở sau bàn, tự xem hình ảnh giám định vết thương, chẳng thèm ngẩng đầu.
"...." Nghiêm Tà khẽ thở dài một hơi, bước tới cầm một bát lên, ăn hùng hục như trâu hơn nửa bát mì, mới ngước cằm dòm Giang Đình: "Đã đặt cơm lươn cho anh rồi, lát sẽ mang tới thôi."
"Nà ní!" Mã Tường mém bật dậy, bị Cao Phán Thanh với Hàn Tiểu Mai ba chân bốn cẳng đè lại, tủi thân suýt khóc hu hu: "Dựa vào đâu bọn mình ăn mì Khang sư phụ còn anh ta có cơm lươn để ăn, em không chịu, em không chịu đâu, anh Nghiêm không còn là anh Nghiêm thấm nhuần nền giáo dục con người bình đẳng nữa rồi...."
"Điêu Dũng, nam, bốn mươi hai tuổi, cao một mét tám tư, vết thương nằm tại vị trí giữa của xương sườn thứ hai và thứ ba bên phải từ dưới lên. Hung khí là dao gọt hoa quả, độ sâu nghiêng khoảng bốn cm, vẫn chưa tổn thương đến nội tạng." Giang Đình lật một tờ giám định qua, bèn trông thấy sơ đồ miêu tả độ cong của vết đâm, đối chiếu với mũi dao đâm vào da thịt.
"Hung thủ cao khoảng một mét sáu đến mét bảy, thuận tay phải, thể lực khoảng....bình thường."
Anh suy ngẫm một lát, nhẹ giọng nói: "...........Là phụ nữ."
"Cẩu Lợi cũng phân tích như thế." Nghiêm Tà ăn mì ăn liền nói, "Đồng bọn của Hồ Vĩ Thắng cũng là phụ nữ."
Ngoài cửa sổ phòng họp của cục thành phố, sắc trời đã đen kịt, đồng hồ treo tường lặng lẽ chỉ đến con số mười một giờ.
Sắc mặt Giang Đình có chút mệt mỏi, ngồi tựa ra sau, thở sâu một hơi: "Chúng ta hãy phân tích kĩ càng vụ án từ đầu đến cuối nào."
Mã Tường húp nốt ít nước mì cặn, dùng hồ sơ vụ án che nửa mặt, hỏi nhỏ Hàn Tiểu Mai: "Anh này là người làm chứng vụ 502 tại ktv tối hôm ấy đúng không, trở thành cố vấn tư nhân của đội phó Nghiêm từ bao giờ thế, anh chỉ ngồi ở cục điều tra video mấy ngày không ra ngoài làm việc, thế qué nào xã hội đã thay đổi sạch bách rồi?"
"Tình yêu đến quá bất ngờ, như một cơn lốc, mà đã là lốc thì không rời cũng chẳng trốn được mà anh." Hàn Tiểu Mai lắc đầu thổn thức nói, "Cái loại không đối tượng như anh thì đừng hiểu làm chi."
Mã Tường: "Ai cà khịa anh không có đối tượng? Anh có Ayanami Rei, Asuka, lại còn Hatsune cưng nhất nữa................."
"Ngày mùng 5 tháng 5, sau khi biết tin Phùng Vũ Quang đã chết, Sở Từ bắt đầu thử nghiệm nhiều lần các hóa chất được quản lý nghiêm ngặt như methylamine, o-chlorobenzaldehydro và một số dung dịch metanol khác, đây là những hóa chất có liên quan đến việc điều chế ma túy đá. Những thí nghiệm vô nghĩa này được tiếp tục cho đến sáng sớm hôm nay mà không có bất cứ mục địch gì, sau đó Sở Từ đã ngắt nguồn điện tổng và máy camera, trộm thẻ cửa, lẻn vào kho hàng hóa chất bị quản lý."
Giang Đình nói đến đây thì dừng lại, Nghiêm Tà xen mồm nói: "Có khả năng cậu ta đã nổi mối nghi với mật độ dung dịch của những hóa chất được quản lý này của nhà máy hóa chất, cho nên muốn tự xem các bình chứa?"
"...............Không, không phải mật độ dung dịch," Giang Đình nói khẽ, "Là dư lượng."
Mã Tường xé gói mì thịt bò thứ hai, hỏi nhỏ: "Các anh bảo xem vẻ 'anh hiểu rồi á' trên mặt anh Nghiêm là thật hay ảnh đang diễn sâu nhỉ?"
Cao Phán Thanh căng thẳng nói: "Ăn mì của chú mày đi!"
"Một số dung dịch hóa chất bị quản lý này có nồng độ cực lớn, nếu sau khi lấy trộm rồi bổ sung mật độ dung dịch có thể tích tương tự, ví dụ như nước chẳng hạn, nó sẽ nhẹ hơn nước, và nổi lên trên, đồng thời cũng sẽ rất khó nhận ra điều bất thường tại lỗ xả ở cuối bình. Mặt khác, bởi vì các nguyên liệu bị quản lý có tính hòa tan trong nước kém, ngay cả khi bơm nhiều nước, mật độ của dung dịch thay thể cũng sẽ gần như không thay đổi; cho dù có đổi thì khi thí nghiệm kiểm tra cũng sẽ bị người cho rằng đây thuộc về lỗi kỹ thuật."
Giang Đình hít một hơi, sắc mặt khá tệ: "Nhưng kỹ thuật của Sở Từ cực kì chính xác, có thể nói chính xác đến từng mili. Vì thế cậu ta cảm thấy đây không phải lỗi sai, bắt đầu hoài nghi có người lợi dụng thủ đoạn đổ nước vào trong bình, đánh cắp nguyên liệu hóa chất thực sự."
Nghiêm Tà chăm chú lắng nghe, mới ăn một miếng trên nĩa nhựa rồi quên cả việc ăn: "Nhưng mà học bá đã có thái độ 'chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn tốt nghiệp' hoặc' nếu ông tốt nghiệp, gì cũng sẽ nói', tỏ vẻ cứ vờ như không biết gì; mãi đến ngày mùng 4 tháng 5 sau khi bị lôi đến cục thành phố, biết Phùng Vũ Quang đã chết........."
"Đúng." Giang Đình nói, "Cậu ta đã lờ mờ cảm thấy cái chết của Phùng Vũ Quang có liên quan đến mình, bởi vậy mới có nghĩa vụ tiếp tục điều tra; hoặc chỉ đơn thuần là lo lắng bản thân sẽ là nạn nhân tiếp theo. Tuy nhiên, suy nghĩ của học bá thực sự rất khó đoán, lòng người yếu đuối, không nhất thiết phải điều tra cặn kẽ chuyện này."
Nghiêm Tà liếc mắt nhìn Giang Đình từ một phía.
Giang Đình: "Sao thế?"
"Không có gì," Nghiêm Tà hừ một tiếng, lòng thầm nói, suy nghĩ của cậu chàng học bá này cũng rất khó đoán đấy.
"................" Giang Đình nghi ngờ, nói: "Rốt cuộc anh có ý kiến gì với tôi không?"
Nghiêm Tà cầm nĩa nhựa tiếp tục húp xì xụp, miệng ngậm mì nói không rõ: "Nhân viên trực ban Niên Bác Văn bị Sở Từ đánh ngất, chứng minh Sở Từ không lẻn vào kho hàng cùng một lúc với bọn bắt cóc, chẳng qua hai nhóm người chỉ vừa khéo gặp nhau trong khi đang gây án giữa chừng mà thôi——từ đây, bước đầu có thể xác định bọn bắt cóc là nhân viên nội bộ của xí nghiệp hóa chất, phòng bảo vệ có động cơ nghi án rất cao, hiện giờ đã thẩm vấn toàn bộ nhân viên rồi. Ài, anh thấy cái em gái Đinh Đang kia có phải là đồng bọn của Điêu Dũng không?"
Giang Đình thản nhiên nói: "Tôi hi vọng là phải, như thế có thể rút ngắn được rất nhiều thời gian. Nhưng anh không thể bắt cô gái đó rồi nói người ta có hiềm nghi được, dù sao Đinh Đang cũng không phải nhân viên nội bộ, cả nhà họ Đinh cũng không có xe Camry đỏ, mặt khác phòng bảo vệ còn có bảy tám nhân viên nữ phù hợp với điều kiện gây án."
Nghiêm Tà cầm bút đứng trước bảng đen, nghi hoặc mà nghiêng đầu liếc anh: "...................Vậy anh cũng không thể trông người ta xinh xẻo rồi nghĩ người ta chắc chắn vô tội được chứ."
Giang Đình kinh ngạc nói: "Cô ta xinh à?"
"........................."
"Tôi có chú ý đâu." Giang Đình khẽ cười: "Anh nhớ được nhiều đấy nhỉ."
Nghiêm Tà: "................................."
Hàn Tiểu Mai ôm mặt, xấu hổ nói: "Tui không thấy gì hết."
"Cơm lươn của anh Nghiêm đến rồi ạ!" Ngoài cửa có người ló đầu nói.
Giang Đình đứng dậy dưới ánh mắt chân thành "tôi không có muốn nói lung tung đâu" của Nghiêm Tà, cầm hộp cơm lươn vào phòng, mùi thịt lươn thơm phức lập tức quyến rũ Mã Tường trợn mắt, duỗi cổ ngóng đến hộp cơm màu đen cám dỗ kia.
Giang Đình mở hộp cơm thoáng nhìn, rồi dòm hành động của Mã Tường, như chợt thấy vui vui, bèn hỏi: "Cậu muốn thử hả?"
Mã Tường nuốt nước bọt, ngoe nguẩy đuôi gật đầu.
Giang Đình chỉ vào Nghiêm Tà: "Con người bình đẳng?"
"Làm gì có chuyện đó!" Mã Tường chân thành nói, "Bọn em chỉ là một ngọn cỏ ven đường, anh là mây trời đại thần, một ngọn cỏ làm sao với được đến mây chứ!"
Nét mặt của tất cả mọi người đều tỏ ra "Câm miệng ngay đi chúng tôi không thấy gì hết", chỉ có Mã Tường sung sướng kiếm được một miếng thịt lươn to, thỏa mãn ăn mì tôm.
"Điêu Dũng đã khai chưa?" Giang Đình chậm rãi trộn nước sốt lươn vào hộp cơm, vừa trộn vừa hỏi.
Sinh viên học giỏi môn hóa của Bắc Kinh bị bọn buôn ma túy bắt cóc ngay tại đất Kiến Ninh, cả cục thành phố thực sự đã bận lật trời, chỉ có Giang Đình nom không vội đến thế, thế mà lại chính anh phát hiện được đầu mối mấu chốt—— Nghiêm Tà đang căng thẳng không khỏi cảm thấy hoang đường, đành dở khóc dở cười, tưởng tượng không ra trước đây Giang Đình làm đội trưởng, đám cấp dưới biến thành bức tranh phông nền kì lạ ra sao.
"Không có, ngậm chặt miệng không chịu nói, đã đe dọa sẽ dùng hình rồi." Nghiêm Tà cười cay: "Những thằng này không phải người mù luật pháp, biết khung hình phạt tử hình với đám buôn ma túy của nhà nước bây giờ càng ngày càng lỏng lẻo. Trước đây, chỉ cần 50gram chắc chắn sẽ chết, còn giờ phải tính bằng cân; hội luật sư đã kiến nghị rất nhiều rồi, khi nào nhà nước xóa bỏ khung tử hình, tôi sẽ đề nghị tất cả đội cảnh sát chống ma túy về nhà mình ăn cơm, tránh cho cả nhà lớn bé bị lũ buôn kia làm thịt."
Giang Đình cởi khẩu trang, ăn cơm, mỉm cười với hắn:
"Nếu anh không mạnh miệng thế này thì đã thăng cấp lâu rồi."
Trước mặt Nghiêm Tà, anh rất ít khi biểu lộ thái độ đơn thuần, ôn hòa—— mà không phải giả bộ.
Nghiêm Tà ngây ra.
"Lời khai rất quan trọng." Kế đó, Giang Đình tiếp tục vùi đầu ăn cơm, phảng phất như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: "A Tống với mấy thằng côn đồ biết nguồn hàng của ma túy, Điêu Dũng có liên quan trực tiếp đến bọn buôn ma túy, không thể bỏ dở việc thẩm vấn của hai bên. Sở Từ đã mất tích gần hai mươi giờ rồi, thời gian càng kéo dài, càng lành ít dữ nhiều."
Tất cả manh mối đều gần như rơi vào bế tắc: Phạm Tứ bị diệt khẩu, Hồ Vĩ Thắng bị diệt khẩu, hành động truy bắt ma túy bị tiết lộ, căn bản không tìm được nhiều chứng cứ xác thực; cho dù hiện giờ toàn bộ đội giám sát đang thức trắng đêm điều tra băng ghi hình tại ktv Tam Xuân Hoa Sự, nhưng để lần được dấu vết trong đống băng ghi hình nhiều như rươi kia ắt cần mất rất nhiều thời gian và sức người.
Sở Từ sẽ không chờ kịp.
Chàng trai trẻ này bị bắt cóc, nếu bây giờ vẫn chưa chết, vậy cũng chỉ bởi vì cậu ta đã bị bọn buôn ma túy để ý đến tài năng xuất chúng của mình. Lỡ may cậu ta chọc tức bọn chúng thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
"Tôi hiểu." Nghiêm Tà rút giấy ăn lau miệng, như để che giấu cảm xúc bèn khụ một tiếng, đứng dậy nói: "Các chú cứ ăn trước đi, anh đến phòng thẩm vấn xem đám lão Tần như thế nào. Mã Tường, chú mày ở đây phối hợp với cố vấn Lục một ít nhé, có cậu ta là đã không hợp quy định rồi, cho nên đừng để người ngoài tự tiện bước vào tránh gây vấn đề."
Mã Tường bật dậy: "Không sao, bảo lão Phán trông. Em ăn xong rồi, đi với anh ngay đây."
Nghiêm Tà gật đầu với Giang Đình, ra khỏi phòng họp, Mã Tường kích động xông đến trước, hòng giành việc mở cửa.
Ai biết cậu ta vừa mới chạm vào tay nắm, bốp——! Cánh cửa bật mở từ bên ngoài. Nháy mắt, Nghiêm Tà phản ứng rất nhanh lùi ra sau nửa bước, Mã Tường thì bụp một cái bị cánh cửa đập thẳng vào mặt, kêu gào tức thời, ôm mũi ngồi thụp xuống.
"Ài lão Nghiêm!" Chủ nhiệm Hoàng Hưng của đội kĩ thuật sải bước đến, sau đó cúi đầu ngó thử: "Tiểu Mã làm gì mà máu mũi chảy kinh thế kia? Nào cầm máu nhanh đi, cả đội ra ngoài làm việc thôi! Đội giám sát đã tìm được chiếc camry đỏ tươi khả nghi trong băng ghi hình rồi."
Tất cả mọi người cùng đồng loạt bật dậy, Mã Tường còn chưa kịp ăn vạ đã sững sờ.
Nghiêm Tà lạnh giọng nói: "Ở đâu?"
***
Tia chớp xé ngang chân trời, tiếng sấm liên tục đánh vào bầu trời đen kịt, cơn mưa to trút xuống tầm tã.
Bên đường cao tốc liên tỉnh, trên con dốc hoang vắng, một chiếc ô tô cháy xém bốc khói nghi ngút dưới cơn mưa.
"Không tìm thấy thi thể sau vô lăng!"
"Ghế sau cũng không có!"
"Tạm thời không tìm thấy thi thể trong cốp xe!" Hoàng Hưng cầm đèn pin cảnh sát, cởi áo mưa trùm đầu xuống, lau nước mưa trên mặt rồi gào to: "Là xe không người bị đốt bỏ, lão Nghiêm! Chất dẫn chất cần phải xác định thêm!"
Hiện trường bị mấy xe cảnh sát bao vây kín, trong màn đêm đen kịt, ánh đèn xe cùng đèn pin quét qua lại trong bóng tối. Rõ ràng giờ là buổi đêm đầu hè tháng năm, cơn mưa lại khiến con người ta lạnh thấu xương tủy, tất cả đều không khỏi run rẩy sợ hãi.
Bọn bắt cóc đã đốt chiếc xe không người.
——Trong đại đa số trường hợp đốt xe, đều vì đây là hiện trường gây án, phải đốt ra tro để xóa sạch tất cả manh mối lưu lại.
Rốt cuộc Sở Từ còn sống hay chết, câu hỏi này đến bây giờ đã bị thiêu rụi hoàn toàn, hoặc bọn chúng đã tìm được cách vứt thi thể tốt hơn?
Sự im ắng lạnh buốt bao trùm mọi người, chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng ào ào của cơn mưa. Ánh mắt bất lực của mỗi người đều hướng về khung xe trơ trọi đen xì kia, chẳng rõ được bao lâu sau, đột nhiên chất giọng thầm ổn kiên cường của Nghiêm Tà vang lên:
"Tất cả mọi người ở lại, rà soát toàn bộ sườn núi, cây cối, thu thập vết máu sót lại hoặc lá cây cành khô hòn đá có vết bẩn khả nghi. Mã Tường dẫn người trợ giúp đội kĩ thuật lấy dấu chân, vết bánh xe, mẫu bùn đất, cùng với tất cả dấu vết lưu lại của con người trong phạm vi 500m quanh khu vực hiện trường, không được bỏ sót bất cứ manh mối nào!"
"Bây giờ là mười hai giờ bốn mươi phút, chỉ còn chưa tới sáu tiếng nữa thì trời sẽ sáng. Trước sáng ngày mai, tôi yêu cầu phải hoàn thành việc rà soát, chuẩn bị giai đoạn giải cứu."
Mọi người đều đứng thẳng tắp, không một ai dị nghị hoặc nghi ngờ, dưới áo mưa, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Nghiêm Tà.
"Ngay giây phút này, tính mạng của một sinh viên hai mươi mốt tuổi, đang nằm trong tay chúng ta." Nghiêm Tà nhìn toàn bộ cấp dưới, nghiêm giọng nói: "Tôi sẽ không nói những lời thừa thãi, bắt đầu đi."
Ngoài tiếng mưa ào ào và tiếng bước chân ra thì chẳng có tiếng oán trách nào, đội cảnh sát đi theo tốp cùng nhau hành động. Dường như chỉ mới chớp mắt thôi, đội kĩ thuật đã bắt đầu dỡ mui xe, kiểm tra dấu vết trong lớp bùn dưới lốp xe, đội chạy việc cầm đèn pin lùng sục ven đường; cả đội đều đã nhanh chóng tập trung vào công việc điều tra.
Nghiêm Tà quay người đi về phía chiếc xe Jeep.
Giang Đình đứng cạnh cửa xe, khoác áo gió của Nghiêm Tà, tay tay tự nhiên khoanh ở trước ngực, trong đêm đen, khuôn mặt anh vô cùng nhợt nhạt, lọn tóc cùng lông mi bị hơi lạnh nhuộm màu ẩm ướt.
Hàn Tiểu Mai đứng ngay phía sau, che ô cho anh.
"Đã muộn lắm rồi. Anh cứ cố theo chúng tôi thì sẽ cố ra bệnh đấy." Nghiêm Tà đứng đối diện Giang Đình, khẽ cúi đầu nhìn gương mặt của anh, bèn hít một hơi sâu rồi rời mắt, tìm một chiếc chìa khóa từ trong túi quần, sau đó ném cho Hàn Tiểu Mai: "Tôi có một căn hộ ở gần đây, đồ đạc gì cũng đủ cả, cô đưa cố vấn Lục qua đi. Cô chở anh ấy đến đó nghỉ một đêm, cho anh ấy bát cháo nóng với cốc nước ấm, cơm tối nay anh ấy chưa ăn được hai miếng đã phải đi theo rồi."
Hàn Tiểu Mai vội vã tóm được chìa khóa căn hộ.
Ánh mắt của Nghiêm Tà lại nhìn lên mặt Giang Đình, có vẻ muốn nói rồi lại nín lại, chỉ bật cười nói: "Yên tâm đi."
Nghiêm Tà quay người đi đến chỗ chiếc xe cháy rụi, chợt nghe thấy tiếng nói từ sau lưng: "Ài."
"................" Hắn quay đầu nhìn.
Khắc ấy, hai người chỉ cách nhau có nửa bước chân, vậy mà lại trông gần gũi vô cùng, nước mưa khiến hơi thở ẩm ướt của đôi bên như quyện vào vương vít đến chóp mũi của đối phương.
Cuộc sống vô thường, chẳng ai biết được vị cấp trên chỉ huy giỏi giang và người cấp dưới ngày ấy, giờ đây sẽ có thể đối mặt với nhau như thế.
"Chú ý sức khỏe, đừng cố quá."
Giang Đình quay người chui vào xe, chiếc xe Jeep dần lăn bánh lùi lại trong cơn mưa tầm tã. Còn Nghiêm Tà vẫn im lặng đứng yên tại chỗ, dõi theo ánh đèn sau xe, biến mất trong màn đên mờ mịt.