Chương 23
Khởi Linh- Vũ Quá Tích Niên
Giang Đình hỏi thầm: "Đồng sự của anh?"
Nghiêm Tà: "Không phải không phải giọng của người đội tôi!"
Ầm!
Biến cố xảy đến bất ngờ, cánh cửa toilet bị người đập thật mạnh, suýt nữa khiến vật liệu trang trí kém chất lượng bị rơi đầy đất.
"Anh đi trước đi!" Nghiêm Tà chớp thời cơ nắm chặt chấn song, kéo mạnh một cái, dỡ luôn cánh cửa: "Nhanh lên tôi câu giờ cho!"
Giang Đình bám vào bệ cửa sổ, được Nghiêm Tà ôm lấy đỡ lên, đúng lúc này chỉ nghe thấy cánh cửa sau lưng kêu ầm!!
Ầm, tiếp theo đó cửa toilet bị cảnh sát đạp ra!
"Không được động đậy! Cảnh sát phòng chống tệ nạn đây!"
"Giơ tay lên!"
"Làm gì làm gì thế?" Nghiêm Tà nói: "Cảnh sát ở đâu ra? Cảnh phục đâu, thẻ chứng minh đâu, tụi bây nói tụi bây là cảnh sát thì là cảnh sát à, gọi 110 trước đi...."
Lời vừa dứt, cảnh sát đi theo đã sải bước xông đến dùng dùi cui chặn đứng Nghiêm Tà, gào to với bên ngoài: "Trung đội trưởng nhanh qua đây giúp với! Có thằng nhảy cửa sổ chạy rồi!"
Nghiêm Tà hết đường đi, loáng cái giơ cùi chỏ chặn ngang dùi cui, tung chân đá bay cậu cảnh sát này ra ngoài!
Rầm rầm rầm!
Cậu ta ngã nhào xuống đất, lăn người đụng phải vô số đồ đạc, tiếng cong keng vang lên không dứt.
Khắc đó, rất nhiều suy nghĩ đã xuất hiện trong đầu Nghiêm Tà, nào tám điều chú ý ba câu khẩu hiệu tám điều vinh nhục trong kỷ luật của lực lượng cảnh sát, nào chủ nghĩa Mác lý luận Đặng Tiểu Bình, giá trị quan chủ yếu của hai mươi bốn chữ xã hội chủ nghĩa.........lần lượt hiện đến, cuối cùng biến thành sự tuyệt vọng với thê lương tột độ trong lòng.
Thôi tôi xong rồi, hắn nghĩ thế.
Phó cục Ngụy sẽ dùng còng tay bóp chết mình, phân thây, sau đó nhét vào tường xi măng của văn phòng, có lẽ phải rất nhiều năm sau khi cục thành phố sửa sang lại mọi người mới phát hiện oan hồn chết không nhắm mắt của mình ở trong đó.
Nghiêm Tà lao ra khỏi toilet, xông đến đối mặt với hai cậu cảnh sát giận dữ gào to phía trước. Nhưng hắn làm sao có thể bị đội cảnh sát đồn bắt được, khi bị dùi cui đánh trúng, Nghiêm Tà lập tức dùng tay bảo vệ đầu, hắn xoay người đá ngã cậu cảnh sát trông có vẻ lớn hơn ở bên trái, rồi lanh lẹ bắt được dùi cui của cậu cảnh sát trẻ hơn bên phải, tiện thế lôi mạnh về phía mình, ngay chớp mắt khi đối phương mất trọng tâm, hắn bèn móc cổ cậu ta, vật mạnh xuống.
Cậu cảnh sát á một tiếng, đập mạnh xuống sofa, dạ dày suýt vọt ra khỏi cổ họng.
"Đê mờ dừng tay!"
"Không được nhúc nhích!"
Nghiêm Tà liếc nhanh, trong phòng có khá nhiều cảnh sát, anh Tống và hai gã bảo kê đã bị bắt gọn. Tên béo đang bị một cảnh sát bắt ngồi xổm trên đất, sợ hãi run như cầy sấy, nói năng lung tung: "Hiểu hiểu hiểu hiểu lầm thôi, người người người một nhà, người một nhà thật đấy!............"
Có cậu cảnh sát thấy rất sỉ nhục: "Ai là người một nhà với tụi bây!"
"Trung tâm chỉ huy, trung tâm chỉ huy, đồn công an đường Di Hòa xin giúp đỡ!" Trung đội trưởng đồn công an tay này cầm bộ đàm gào, tay kia cầm súng chỉa vào Nghiêm Tà: "Nhắc lại lần nữa, đồn công an đường Di Hòa đến Tam Xuân chống tệ nạn gặp phải tội phạm bạo lực, xin nhanh chóng chi viện!"
Nghiêm Tà đứng dậy, cười đắng xông đến họng sũng hất cằm: "Ê, anh còn chưa mở chốt."
Bấy giờ bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập, thoáng cái đã đến gần, một giọng nói quen thuộc quát đau cả tai đập đến:
"Đứng yên! Tất cả giơ tay không được nhúc nhích!"
Nghiêm Tà quay đầu, chỉ thấy tổ đồng sự tổ hành động ngoại vi của cục thành phố cướp cửa xông vào, kế đó là Tần Xuyên trang bị đầy đủ cầm súng: "Tất cả ngồi xổm xuống! Công an thành phố Kiến Ninh đây!"
Nghiêm Tà yên tâm hẳn: "Lão Tần con ..............."
Chữ heo còn chưa kịp thốt, Nghiêm Tà bèn trợn mắt phát hiện, ánh mắt Tần Xuyên lướt qua vai hắn, mặt mày cuối cùng từ yên tâm trở thành cực kì hoảng sợ.
Tần Xuyên: "Yên."
Quá muộn, muộn quá rồi.
Nghiêm Tà bị một cái dùi cui to dài đánh vào thắt lưng, hắn chưa kịp rên lên đã theo quán tính lớn mà đập mạnh vào ghế dài, trước sự chứng kiến của tất cả anh em trong cục thành phố, Nghiêm Tà ngã lăn ra, đầu cắm xuống đất mông chổng lên trời, y thế bình sa lạc nhạn của con cún ăn cờ cờ.
Tất cả đều lặng ngắt.
Không khí lạnh cứng.
Trung đội trưởng đồn cảnh sát đi đầu làm gương, dẫn cảnh sát xông đến, ba chân bốn cẳng nâng Nghiêm Tà dậy, tát vào đầu hắn: "Thằng chó to gan này! Mày thử chống cự nữa coi? Còng tay dẫn về!"
"........................Đợi, đợi đợi đã anh đồng sự!" Tần Xuyên rốt cuộc tìm được tiếng nói của mình, tiến đến giơ thẻ cảnh sát sáng loáng, cho dù đã kiềm chế chất giọng run run của mình, có điều mọi người vẫn có thể nghe thấy hắn đã cố gắng hết sức: "Các anh.......hành động này của các anh, hành động này do ai lập án trong đồn thế?"
"Báo cáo lãnh đạo!" Trung đội trưởng trông thấy đối diện mình là một phó đội trưởng, lập tức nghiêm trang, giơ tay chào kính cẩn, nói: "Trước đó chúng tôi từng nhận được nhắc nhở, nói hộp đêm này bị tình nghi mua bám dâm, song vẫn chưa bắt được tận tay! Hôm nay lại có người báo án nói tại đây có tổ chức buôn bán mại dâm đồng tính bất hợp pháp và có chứng cứ xác thực, các anh thấy đó, đã phát hiện được một số tiền lớn cùng thuốc không rõ nguồn gốc, chúng tôi muốn dẫn tụi nó về đồn báo cáo với cấp trên! Xin hỏi các đồng chí của cục thành phố cũng do trung tâm chỉ huy cử xuống?"
".................Vì sao là hôm nay...................." Lần này Tần Xuyên run thật rồi: "À? Vì sao cứ phải là hôm nay!"
Trung đội trưởng không hiểu: "Bởi vì hôm nay trung tâm chỉ huy nhận được tin báo!"
Tần Xuyên cạn lời.
Đội trinh sát cục thành phố im lặng, thậm chí không một ai động đậy, không khí nặng nề đè nén trên đầu mỗi người, vì thế phòng vip này nào giống cuộc chống tệ nạn mại dâm trong hộp đêm, trái lại y như hiện trường mưu sát liên hoàn mới đúng.
Nghiêm Tà thở hắt hơi ngẩng đầu, không ai dám đối mặt với tầm nhìn của hắn, ai nấy đều run rẩy rời mắt hoặc ôm mặt.
"Nhìn gì mà nhìn!" Cậu cảnh sát còng tay Nghiêm Tà đại khái vì quá căng thẳng, bèn đạp hắn một cú: "Không được động đậy!"
"Á đợi đợi đã!"
Tần Xuyên chớp mắt sống dậy, giọng mũi gần như phá âm, khiến tất cả công an trong đồn đều liếc nhìn.
Đối mặt với mấy tay buôn ma túy, Tần Xuyên đương nhiên không thể chỉ vào Nghiêm Tà nói đây là phó đội trưởng trinh sát hình sự đang chấp hành nhiệm vụ nằm vùng của chúng tôi, các cậu nhanh chóng thả người đi được, nhưng thằng cha Tần Xuyên đầu óc lanh lẹ này, nhanh chóng tìm được lý do vô cùng hợp lý, khuyên bảo nói: "Quay video chấp pháp vờ hử? Đã sửa sạch nội dung chưa? Đừng tùy tiện đánh nghi phạm chứ! Ai cầm tiền thế? Vụ này do cục thành phố tiếp quản!"
"À!" Trung đội trưởng luống cuống: "Đồng chí cục thành phố, chúng tôi không có tùy tiện ra tay! Anh thấy đó mấy anh em tụi tôi bị nghi phạm đánh thành thế nào kìa, tiểu Lưu nhị Uông hai đứa đỡ người bị thương đến cục thành phố để anh em trên đó nhìn đi!"
Cảnh sát đi theo cũng hùa theo: "Đúng đó đúng đó, thằng lỏi này đánh khá chất, ban nãy nó dùng một cú đá bay người ra khỏi cửa nè!"
"Đả thương mấy đứa tụi em lận!"
"Ra tay rất ác, không phải hạng xoàng!.................."
Đám đồng chí cảnh sát tuyến cơ sở sục sôi, thi nhau lên án. Tần Xuyên sượng mặt, lườm Nghiêm Tà, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày đánh người làm gì?!"
Nghiêm Tà: "........................."
"Chính nó, vừa nãy có quần chúng báo cảnh sát nói anh ta dặt dẹo hôn miệng sờ mặt với một người đàn ông ở lầu dưới, nhoáng cái đã theo hai gã bảo kê lên lầu, không phải mua bán mại dâm thì là gì?" Trung đội trưởng không để ý đến nét mặt phấn khích của đám trinh sát tinh anh, chỉ vào Nghiêm Tà giận dữ nói: "Còn ban nãy khi bắt giữ, anh ta che giấu một đối tượng tình nghi khác để người kia nhảy cửa sổ trốn mất, các anh nói xem hai người này lén lút trốn trong toilet làm gì? Chục vạn tệ trên bàn này giải thích thế nào, đó chả phải tiền bán dâm thì là gì?!"
Nếu nói ban nãy chỉ là sự im lặng chết chóc, thì giờ bầu không khí trong phòng vip hẳn phải là sự mờ mịt khổng lồ.
Gương mặt nhã nhặn tuấn tú của Tần Xuyên hết xanh lại đỏ rồi tím sậm, tóm lại đã thành một phường nhuộm. Sau một lúc im lặng, hắn rốt cuộc nói ra mấy chữ: "..................Đúng, đúng tuyệt đối."
Đồng chí cảnh sát tuyến cơ sở chất phác phóng khoáng thở phào, tất cả đều nhìn nghi phạm mua dâm Nghiêm Tà với ánh mắt nghiêm khắc chuyên chính dân chủ nhân dân.
Tần Xuyên: "Mã Tường lão Cao! Đừng đực ra đó! Dẫn toàn bộ tên bán............mua dâm áp giải về cục thành phố!"
Cả bọn đều tránh sang một bên, hiện trường lặng ngắt như tờ, chỉ có vô số ánh mắt phức tạp với sâu sắc lặng lẽ nhìn vào nhau. Lúc này, Nghiêm Tà trở thành tiêu điểm trong đống ánh mắt kia, sau khi được mấy chú trinh sát cục thành phố bao vây, bèn rời khỏi hiện trường im như nấm mồ này.
Bấy giờ, nhóm cảnh sát đồn mới nghĩ: "Không hổ là cục thành phố, ban nãy nghi phạm điên kinh thế mà giờ không dám ho he, đờ mờ nó sướng vãi!"
Đám anh Tống tóc đỏ thì lại nghĩ: "Thằng này giỏi vờ lờ, quật solo với mấy thằng cớm, lần này chắc bị phán hai chục năm ấy nhỉ?"
Còn về đội trinh sát cục thành phố, đã chẳng nghĩ được gì, giữa lúc hoảng hốt chỉ nghe Mã Tường thì thào nói lên tiếng lòng của mọi người: "Em đoán độ này sau khi trở về, chúng ta sẽ bị anh Nghiêm dùng còng bóp chết, phân thây, nhét vào tường văn phòng cục mất thôi.............."
Một giờ sau, bên vỉa hè cổng chính của hộp đêm, Tần Xuyên kéo cửa xe Iveco ra, cúi đầu chui vào.
Băng ghế sau đã được dọn phẳng, Nghiêm Tà nằm úp tại đó, nửa người trên trần trụi, Cầu Lợi dùng một lọ cao tự tay day thắt lưng cho hắn, Tần Xuyên vào ngó thử, hít một hơi lạnh: "Đại Cẩu, thận của lão Nghiêm chưa bị hỏng đó chứ?"
Cẩu Lợi nói: "Không sao, ảnh da dày thịt béo, mà trên lý thuyết thì con người vẫn sống được với chỉ một quả thận."
"................Vậy sau này chú ấy có thể ấy ấy không?"
"Thế thì khó nói á." Cẩu Lợi mỉm cười nói: "Có điều nghe nói phó đội trưởng của chúng ta sau khi thất bại trong cuộc hẹn thứ 108 đã thay đổi hẳn, điều chỉnh chiến lược sau này rửa sạch bông cúc non, cũng mở ra một trang mới cho cuộc đời, biết đâu còn có thể lên đỉnh tại sự nghiệp nguy nan ấy chứ, đúng không lão Nghiêm?"
"................Câm miệng cho ông," Nghiêm Tà ỉu xìu nói, "Anh đã bảo đó là người dẫn đường của anh, người dẫn đường đấy!"
Tần Xuyên chậc chậc ra tiếng rồi châm thuốc: "Chú chả phúc hậu tí nào lão Nghiêm ạ, mình có người dẫn thì thôi đi, cứ nằng nặc đòi tên béo vốn không đáng tin của anh làm chi, đợi mấy thằng buôn ma túy hiểu ra, anh lại phải bắt cậu ta tránh nơi đầu sóng ngọn gió."
Nghiêm Tà miễn cưỡng giơ tay, tỏ ý hắn đừng xàm lời: "Trong kia thế nào rồi, tìm được hàng xanh không?"
"Hàng xanh cái gì, đến hàng trắng cũng chả có. Mã Tường kéo người tìm mười tám vòng rồi, chỉ tìm được vài túi lá ở mấy góc tối, không đủ để nhét kẽ răng."
Nghiêm Tà nhíu mày sâu.
Tần Xuyên nói: "Trách anh được chắc, ông bạn? Ai ngờ được mấy tên lỗ mãng ngốc nghếch kia lại đi quét tệ nạn mại dâm đúng hôm nay cơ chứ, còn to còi mặc cảnh phục, vác camera vào cửa? Mấy tên lâu la đánh hơi được nên đã chạy sạch rồi, chỉ còn thừa mấy túi lá do Mã Tường được ông tổ tích đức trên đường tu luyện để lại, nếu không sau vụ này chúng ta sẽ bị ông chú Ngụy còng tay bóp chết, phân thây, dí vào............"
"Anh suýt làm anh Tống kia cầm hàng mới ra rồi." Con ngươi của Nghiêm Tà sầm xuống, thấp giọng nói: "Chuyện này sai quá, không thể trùng hợp vậy được."
Xương lông mày của Nghiêm Tà gồ khá cao, hàng mày siết chặt trên mí mắt, phần đuôi cong dài ẩn vào tóc, đây là tướng mạo vừa sâu sắc vừa kiệt ngạo. Hắn híp mắt trầm tư, lát sau bỗng nói: "Đi điều tra hồ sơ phòng giám sát."
Tần Xuyên nói: "Đã tra rồi, còn cần chú nhắc chắc?"
"Không, không chỉ đêm nay, phải điều tra tất cả hồ sơ những lần tố cáo nghi ngờ hộp đêm này có tổ chức buôn bán mại dâm, bảo đồn công an đường Di Hòa, đại đội trị an trực thuộc khu vực cùng phòng giám sát, đối chất từ ba phía, nếu đúng thì thôi, còn không vậy chắc chắn có vấn đề." Nghiêm Tà dừng lại, lạnh lùng nói: "Anh không tin trên đời này có chuyện trùng hợp đến vậy, cục công an thành phố đột xuất hành động, khéo thế nào đồn công an nhận được tin chạy đến dẹp ổ mại dâm, sao cứ phải đúng năm phút đó nhỉ? Tra, điều tra bằng sạch cho anh!"
Tần Xuyên gật đầu, mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài dặn vài câu với trinh sát bên ngoài.
"Bây giờ như thế nào, lão Nghiêm?"
Nghiêm Tà hít một hơi lạnh, từ từ ngồi dậy, cắn răng giữ chặt eo.
Thực ra cho dù hắn rất mạnh mẽ, nhưng trong quá trình chống cự bạo lực, ăn một cú dùi cui hàng thật giá thật ác như vậy, đổi sang người thể chất kém có lẽ đã bị đưa lên xe cứu thương ngay tức khắc rồi.
"Anh bó tay, cứ quay về thẩm vấn A Tống với hai thằng bảo kê kia đã,bước đột phá quan trọng là thằng tóc đỏ ấy, xem có thể cậy được từ miệng thằng đó không. Ngoài ra copy toàn bộ video ghi hình gốc của hộp đêm này, đưa đến trung tâm chứng cứ vật lý để lọc hình ảnh, lập tức bố trí nhân viên giám sát camera đến tiếp tục điều tra."
Hắn nói một câu, Tần Xuyên lại gật một cái. Cuối cùng, Nghiêm Tà im lặng một lát, nhìn ra trời đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, sắc mặt pha lẫn sự ảm đạm, không biết đang nghĩ việc gì, sau đó giơ tay sờ vành tai.
"Lão Nghiêm!" Tần Xuyên nói nhỏ.
".............Ờ." Nghiêm Tà hoàn hồn, nói: "Anh đang nghĩ, may mà chúng ta vẫn còn Hồ Vĩ Thắng."
Trực giác nói cho Tần Xuyên biết ban nãy hồn tên này không có nghĩ đến điều này, song hắn cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ nghi ngờ nói: "Hồ Vĩ Thắng hận chú mày, hận đến ói máu, chỉ sém bổ nhào cắn xé chú mày thôi, còn vẫn có thể moi tin được à?"
Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Chỉ cần là tội phạm, dù có bị rút gân lột da, anh vẫn có thể moi được đồ từ tận cốt tủy chúng nó nhé!"
Giữa đêm khuya, trong xe yên tĩnh rất lâu, chỉ có âm thanh nhỏ do Cẩu Lợi lẳng lặng cất đồ vào hộp y tế, cùng tiếng loáng thoáng của đám trinh sát bận rộn bên ngoài.
"Ái," Nghiêm Tà sực nhớ đến, "Sao phó cục Ngụy không liên lạc với chúng ta nhở?"
Tần Xuyên cũng ngớ người, kế đó chuông di động trong túi quần vang lên.
"Alo, tôi là Tần Xuyên........đội trưởng Phương?"
Tần Xuyên với Nghiêm Tà cùng nhìn nhau.
Phương Chính Hoằng là đội trưởng đội phòng chống ma túy của thành phố Kiến Ninh, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Tần Xuyên. Nhưng ông đã chuẩn bị nghỉ hưu, hồi đầu năm ông từng bị thương trong lúc hành động, khiến bệnh cũ tái phát suýt mất mạng, bây giờ đã gần ở tình trạng nửa lui ẩn.
Bây giờ đã sắp hai giờ sáng, điều gì khiến ông bác già này đột ngột gọi điện từ văn phòng cục đến đây?
"Vâng, bọn cháu vẫn đang xử lý tại hiện trường vụ án, sắp sửa rút đội rồi...........không phải hết sức thành công, tình hình có hơi phức tạp, sau khi về cục.....cái gì? Anh nói gì ạ?!"
Vì thức trắng đêm nên chất giọng khàn khàn của Tần Xuyên nhất thời biến điệu đi, Nghiêm Tà ngẩng phắt đầu.
Phía bên kia truyền đến giọng nói già nua của Phương Chính Hoằng, mệt mỏi và nghiêm túc: "Hồ Vĩ Thắng chết rồi."
Tựa như một tiếng sầm to, ba người trong xe cùng giật mình, sau đó mặt mày thay đổi.
Nghiêm Tà đột ngột bật dậy cướp di động, mở loa ngoài: "Alo, đội trưởng Phương, tôi là Nghiêm Tà ạ. Hồ Vĩ Thắng chết rồi? Khi nào, có chuyện gì thế ạ?!"
Tiếng điện kêu rè rè, không rõ bao lâu sau, mới nghe Phương Chính Hoằng gượng gạo lạ thường, căng thẳng nói ba chữ: "Phó cục Ngụy."