Chương 66
Edit: Sabi
Nghiêm Tà ngây ra như phỗng, còn chưa kịp có phản ứng, một cơn ớn lạnh theo bản năng từ trong lục phủ ngũ tạng chui lên.
"Anh Nghiêm."
".............."
"Anh Nghiêm?"
Nghiêm Tà quay đầu lại, nhìn thấy Cao Phán Thanh đã nói chuyện điện thoại xong quay lại: "Anh không sao chứ?"
"................À, không sao, anh hơi mệt thôi." Nghiêm Tà điềm tĩnh nói, "Chú gọi điện sao rồi?"
Thực ra gọi điện thì còn có thể thế nào nữa, trừ khi Hàn Tiểu Mai thật sự muốn bỏ công việc hiện trường để ngồi văn phòng, nếu không cô ta nhất định sẽ tới, những lời này của Nghiêm Tà chỉ là những lời theo thói quen hắn vẫn thường dùng khi bản thân không tập trung. Nhưng Cao Phán Thanh vẫn rất quan tâm hỏi: "Nếu không anh về nhà nghỉ ngơi một lát đi? Một ngày lái xe mấy tiếng đồng hồ cũng đủ nhừ người rồi, lát nữa Hàn Tiểu Mai sẽ tới sau."
Nghiêm Tà bồn chồn gật đầu, lại không nhịn được nhìn vào phòng bệnh qua cửa kính.
Bộ Vi đã nằm lại trên giường, cuộn tròn người lại quay vào phía trong, để lộ ra sống lưng gầy guộc.
"Anh nhìn ra cái gì không thích hợp hả, anh Nghiêm?" Cao Phán Thanh cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường, hất cằm về phía phòng bệnh: "Không lẽ cô bé này............."
Nghiêm Tà không muốn nói nhiều về chủ đề này, trả lời qua loa: "Chắc là anh đa nghi thôi. Cố vấn Lục đâu? Anh đi tiễn anh ấy một đoạn."
Đúng lúc này, Giang Đình từ phòng vệ sinh cuối hành lang đi ra, Nghiêm Tà gật đầu với Cao Phán Thanh, sải bước lên đón, thuận tay ôm lấy bả vai Giang Đình, từ khẩu hình chắc là vừa nói "Chúng ta về trước đi" vừa cưỡng ép anh đi về phía thang máy.
Cao Phán Thanh nhìn bóng lưng của hai người họ, luôn cảm thấy tư thế ôm của Nghiêm Tà không được bình thường.
Khi còn học ở trường công an, giữa anh em cũng có lúc ôm vai bá cổ, nhưng không giống như Nghiêm Tà đối với cố vấn Lục lúc này, không phải dùng cánh tay kẹp lấy cổ đối phương, mà là nắm lấy bả vai chỗ nối liền với cánh tay, còn ngầm dùng sức ôm cố vấn Lục vào lòng dẫn đi.
Nhìn từ phía sau, Nghiêm Tà không giống như đang ôm một người bạn tốt một người anh em tốt, mà là không muốn che giấu ham muốn bảo vệ và chiếm giữ của mình.
"............Mình nhất định đã bị Hàn Tiểu Mai ảnh hưởng," Cao Phán Thanh rùng mình, ném mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra ngoài.
***
Nghiêm Tà cuối cùng vẫn không thể hoàn thành trách nhiệm săn sóc gia đình của một người đàn ông, thành công đưa Giang Đình đi ăn cháo hải sản "chân chính"; do sáng nay Giang Đình phải thức dậy lúc năm giờ, một mạch lắc lư đi đến núi Thiên Tung - hiện trường phát sinh vụ án, lại một mạch chạy như điên về thành phố Kiến Ninh, đã sớm mệt mỏi quá độ, ngủ gục trên đường trở về nhà.
G65 vững vàng dừng lại dưới lầu tiểu khu, Nghiêm Tà tắt máy, nhưng không lập tức đánh thức Giang Đình dậy.
Đèn trên nóc xe tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu lên mí mắt mệt mỏi bình thản của anh, đuôi lông mi khẽ rung lên theo nhịp thở, giống như hai cây quạt lông nhỏ không đều.
Toàn thân Giang Đình tuy rằng luôn khoác lên cái vẻ nho nhã kín đáo, nhưng mặt mũi trời sinh rất rõ nét, lông mày mảnh khảnh, sống mũi thẳng hẹp, ánh sáng phản chiếu trên làn da sạch sẽ chỗ xương lông mày; khi y tỉnh táo suy tính, đường nét khuôn mặt có khí thế lạnh lùng như được điêu khắc bằng đá cẩm thạch, lúc ngủ say bị ánh đèn chiếu lên, cũng có phần anh tuấn như tranh thủy mặc dần dần thẩm thấu từ trong ra ngoài.
Nghiêm Tà bắt đầu thở dốc, buộc bản thân phải cẩn thận quan sát mà không mang theo tình cảm.
Lúc này anh đang ngủ, làm gì có chỗ nào giống Bộ Vi?
Tại sao lúc ở bệnh viện, lại cảm thấy giống như vậy?
Một cảnh sát hình sự hơn ba mươi tuổi được công nhận hy sinh vì nhiệm vụ, vả lại còn hôn mê mấy năm, cùng với một cô bé năm nay vừa tròn mười sáu, xinh đẹp kiều diễm như hoa sơn trà, dù sao đi chăng nữa cũng sẽ không có bất kỳ giao điểm nào, nhưng dưới cái nhìn thoáng qua của Nghiêm Tà lại sinh ra mối liên hệ kỳ lạ nào đó.
Thực sự có chuyện như vậy, hay là lòng nghi ngờ sinh bóng ma?
".............." Giang Đình giật giật, lơ mơ nói: "...............Nghiêm Tà?"
Tiếng nỉ non khàn khàn lười biếng khiến cổ họng Nghiêm Tà thoáng chốc thắt lại, không được tự nhiên ngồi trở lại ghế lái: "Tới nhà rồi."
Giang Đình lúc này mới tỉnh lại, ngơ ngác một lúc, trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừ" mơ hồ. Sau đó tay chân rụng rời đẩy cửa xuống khỏi xe.
Nghiêm Tà đã sớm vòng qua cửa ghế phụ, trước khi Giang Đình đầu óc lơ mơ giẫm lên bàn đạp, liền duỗi tay chặn ngang anh ôm lên. Thoáng chốc, cả người Giang Đình bay lên không, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Nghiêm Tà từ trên cửa xe thật cao ôm xuống, sau đó như không có chuyện gì đóng cửa khóa lại, khụ một tiếng nói: "Đi thôi, lên lầu."
Hắn tung chìa khóa xe lên xuống, cố ý không nhìn mặt Giang Đình, dẫn đầu bước vào thang máy.
Nghiêm Tà đã bắt đầu lần lượt dọn những thứ mà thường ngày hắn hay dùng đến căn hộ này, quần áo, giày dép, đồng hồ, các loại thiết bị gia dụng nhỏ dễ sử dụng.....Giống như con kiến dời tổ, dần dần biến căn chung cư kiểu mẫu gọn gàng hoa lệ của phòng kinh doanh bất động sản trở nên bừa bộn, sinh động, chật chội, thậm chí cả không khí cũng tràn ngập mùi hương sống động của cẩu độc thân hơn ba mươi năm.
Ngược lại, Giang Đình có thể gọi là giai cấp vô sản, chỉ có mấy bộ quần áo thay giặt, ngay cả kem đánh răng cũng là bóp trong phòng tắm của Nghiêm Tà.
Giang Đình vọt vào tắm rửa, lúc đi ra đã là mười giờ đêm.
Có thể là do ngủ gật trên xe, nên cơn buồn ngủ của anh đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu, thậm chí còn hơi đói bụng - Giang Đình đã không còn là một thanh niên có thể ngủ thẳng giấc đến sáng nữa, nếu lúc này tắt đèn, không chừng rạng sáng mai sẽ tỉnh, anh ngẩn người ngồi ở mép giường một lúc rồi quyết định xuống bếp tìm chút gì đó ăn lót dạ.
Nghiêm Tà là một người có thói quen sinh hoạt lưỡng cực hoá. Hắn có một mặt vô cùng bình dân, ví dụ, trong điện thoại di động tích trữ một trăm lẻ tám loại mì ăn liền được đánh giá hợp khẩu vị, trong tủ treo đầy rẫy quần áo Uniqlo giá ưu đãi của Taobao, trong phòng tắm là chiếc khăn lông đã sờn, trong tủ bát sưu tầm đầy đủ nữ thần quốc dân - quỷ biết hắn xuất phát từ tâm lý gì ăn xong rửa sạch rồi không chịu vứt lọ thủy tinh Laoganma (ớt chưng dầu) đi. Đồng thời, trong ổ cứng máy tính xách tay kết nối với tivi trong phòng khách của hắn, dưới thư mục "Nhập môn giám định pháp y học kỳ hai của năm nhất" bất ngờ là toàn bộ tác phẩm của Aoi Sora và Hatano Yui.
Trừ những thứ này ra, hắn cũng có một mặt con nhà giàu chân chính.
Tất cả những chiếc áo lẻ mà hắn sở hữu đều là một chiếc tương đương với mấy tháng lương, âu phục cùng áo khoác đều được đặt may riêng từ vật liệu cao cấp, hơn nữa còn rất thích sưu tập đồng hồ. Theo như hắn giải thích là, lúc còn trẻ ngông cuồng, thích vẻ ngoài nổi bật riêng biệt của bộ lặp phút và tourbillon, sau ba mươi tuổi thì bắt đầu theo đuổi bộ chuông kép. Nếu một ngày gia đình hắn phá sản, ít nhất còn có thể dựa vào tủ đồng hồ kia ăn thoải mái đến mấy chục năm cũng không thành vấn đề.
Xét thấy hắn đã từng có tiền lệ để đội đầu bếp đến nhà làm bữa tối dưới ánh nến, khi Giang Đình bước vào phòng bếp, trong lòng cực kỳ hy vọng Nghiêm Tà ở phương diện này sẽ đi theo cực con nhà giàu, tệ nhất cũng phải chuẩn bị vài gói thực phẩm tươi có sẵn, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là có thể ăn.
Nhưng sau khi mở tủ lạnh ra, anh liền ý thức được kiến thức cùng sự ngây thơ của mình vẫn còn quá nông cạn.
Trong tủ lạnh trống rỗng chỉ có mấy chai bia, cocacola, vài lát chanh, cùng nửa củ gừng đã mốc meo.
"..............." Giang Đình nhìn chằm chằm vào nửa củ gừng kia, tự hỏi nửa ngày cũng không hiểu một người chưa bao giờ phát sốt mua gừng làm gì, ở nhà tự mình nấu coca gừng sao?
"Làm gì vậy, đói bụng hả?" Nghiêm Tà từ phía sau ló đầu ra hỏi.
Người này vẫn còn có thể nhận thức được, ngay cả khi phát rồ để cánh tay trần lái xe cũng vô ích. Lúc này, sau khi tắm xong đã biết điều mặc áo ba lỗ quần đùi vào, mái tóc ngắn dựng đứng lười lau khô nhỏ nước, áo ba lỗ phía sau bị giọt nước thấm ướt một mảng.
Giang Đình buồn bực: "Nhà anh sao chẳng có đồ ăn gì cả vậy..............."
"Con người anh sao lại khó hiểu như vậy chứ, lúc ăn cơm thì ngủ, lúc ngủ lại muốn ăn, chính vì như thế nên thân thể anh mới không tốt đấy, khỏi phải xem, không có đồ ăn vặt đâu, vừa vặn tôi xuống dưới pha mì, chia cho anh một gói mì bò dưa chua Lão Đàn nhé."
Giang Đình càng bất mãn hơn: "Tôi không ăn mì gói."
Nghiêm Tà nói: "Vậy để tôi gọi đồ ăn bên ngoài về cho anh, hoành thánh gà tôm được không?"
"Tiểu khu nhà các anh, gọi thức ăn bên ngoài mấy giờ mới giao tới nơi?"
"Chậc - tôi nói anh này," Nghiêm Tà hất mặt lên dạy dỗ anh: "Sao lại nhiều tật xấu thế, sau này sống qua ngày với nhau cũng không thể như vậy được. Nếu không thì ở đây còn có nửa túi sủi cảo đông lạnh, hấp cho anh nha."
Giang Đình đối với câu "Sau này sống qua ngày với nhau" không dám bình luận, cũng lười tự mình mở bếp hấp sủi cảo, liền nói: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không đói lắm."
Anh mất hết hứng thú đi ra khỏi phòng bếp, Nghiêm Tà chui vào pha mì, vừa đun nước vừa không ngừng lải nhải: "Cái gì gọi là thôi bỏ đi, bỏ đi là có ý gì? Anh kén chọn thì có, mì bò dưa chua Lão Đàn có gì không tốt, lần trước tiểu Mã và lão Cao suýt chút nữa thì đánh nhau vì tranh giành một gói dưa chua cuối cùng đó............"
Giang Đình mắt điếc tai ngơ, ngồi trên sô pha trong phòng khách chơi cờ tướng offline, định chơi xong một ván rồi đi ngủ.
Ai ngờ trong phòng bếp leng keng lách cách, khoảng mười phút sau, Nghiêm Tà bưng ra hai cái bát, đem một cái bát đặt trước mặt Giang Đình: "Đừng chơi nữa, ăn đi."
Trong cái bát kia là bánh sủi cảo tam tiên vừa hấp nóng hổi.
Giang Đỉnh sửng sốt.
"Có phải bị sốc bởi trình độ hấp sủi cảo vượt trội của tôi không? Nhìn này, hoàn mỹ, không có cái nào bị bung hết. Biết làm sao mà tôi làm được như vậy không?"
"..................."
"Sau khi nước sôi thì cho thêm chút muối." Ngón trỏ của Nghiêm Tà gõ hai cái lên bàn uống trà, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thế nào, không biết đúng không?"
Giang Đình thiếu chút nữa buột miệng "Chẳng nhẽ sủi cảo đông lạnh còn có thể bung được sao?!", nhưng thôi dù sao thì cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, may mà trước khi mở miệng đã kìm lại được: "...............Tôi còn tưởng rằng anh chưa bao giờ vào bếp."
Nghiêm Tà không khỏi đắc ý: "Nhưng tôi biết Baidu. Tôi thuộc phái học viện đó."
Giang Đình nghĩ thầm, anh mà phái học viện gì, anh vẫn nên theo học môn đánh võ ở học viện hí kịch đi.
Nghiêm Tà đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Đình, xì xụp ăn mì thịt bò dưa chua Laotan của hắn. Tuy rằng sủi cảo đông lạnh chắc chắn ngon hơn, nhưng dáng vẻ có tư có vị kia của Nghiêm Tà, lại khiến Giang Đình phát thèm, không nhịn được gắp một đũa mì trong bát của hắn ra ăn.
Nghiêm Tà không nói gì, cười rộ lên.
"Anh cười cái gì?"
Nghiêm Tà nuốt sợi mì trong miệng xuống, mới nói: "Cười anh cách chén thơm, giống như đứa con nít vậy."
Thôi thì cắn người miệng mềm, Giang Đình nhất thời không đáp trả.
"Nhìn thấy đồ ăn ngon, anh mới chịu cấp cho người ta khuôn mặt hòa nhã, còn chủ động đi rửa bát. Không có đồ ăn ngon, toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông đểu tỏa ra hơi thở lạnh lùng cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm." Nghiêm Tà gắp một đũa mì cho anh, nói: "Không sao, tôi hứa ngày mai sẽ đưa anh tới nhà hàng Michellin. Trời có sập xuống, cũng sẽ đảm bảo để anh ăn một bữa thịnh soạn."
"Toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông đều tỏa ra hơi thở lạnh lùng" Giang Đình ăn sủi cảo, hồi lâu cũng không nghĩ ra cách phản bác mạnh mẽ nào, chỉ có thể hậm hực nói: "Chờ anh đến tuổi này, sẽ hiểu được chân lý con người không thể đói."
"Nói cho cùng thì anh năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ, anh so với tôi chỉ lớn hơn hai tuổi. Hai tuổi được chưa?" Nghiêm Tà tay kẹp đũa giơ ra hai ngón: "Vả lại, chúng ta là cảnh sát, cũng không phải vận động viên. Trong hệ thống công an, độ tuổi này của chúng ta cùng lắm cũng chỉ được coi là tiểu bối thôi. Không tin anh nhìn cả cái cục Kiến Ninh này đi, ngoại trừ cục trưởng Lữ với cục phó Ngụy, còn có ai suốt ngày ôm ca trà giống anh không, chẳng khác nào biến mình thành cái bình giữ nhiệt."
Đề tài bình giữ nhiệt này quá nguy hiểm, hơi không cẩn thận sẽ liên tưởng cũng như không giải thích được cái bánh trà càng ngày càng nhỏ trong tủ nhà Nghiêm Tà, Giang Đình vội vàng kẹp lấy hai cái bánh sủi cảo nhét vào bát Nghiêm Tà: "Nói gì vậy, ăn của anh đi."
Nghiêm Tà vội vàng bưng bát la lên: "Không cần, không cần."
"Anh hấp nhiều sủi cảo quá, tôi ăn không hết."
"Tôi cũng không ăn được nữa, nếu tôi không kiểm soát lượng ăn sao có thể duy trì cơ bụng được, tôi đã có hơn nửa tháng không đến phòng tập rồi."
Giang Đình nói: "Giữ thứ đó làm gì, để nó tự do bay đi đi, anh độc thân hay không không liên quan đến cơ bụng."
Kết quả Nghiêm Tà nghe được lời này, vừa tự nhiên lại vô cùng hiển nhiên tiếp một câu: "Tôi độc thân không phải vì chờ anh sao?"
Giang Đình: "......................."
Đêm hè ấm áp an tĩnh, hơi nóng của nước mì phiêu tán lượn lờ, hai người thoải mái vai kề vai ngồi trên ghế sô pha lớn màu trắng, gần như kề sát vào nhau, cảnh tượng rơi xuống nước ở huyện Giang Dương, trúng đạn cùng nỗi hoang mang sợ hãi bên ngoài phòng cấp cứu kia, dường như đều đã trở thành quá khứ xa xôi.
Trên đũa của Giang Đình vẫn còn kẹp nửa cái sủi cảo, không biết nên ăn hay là bỏ xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Sao anh nói chuyện cứ lên cơn như động kinh vậy."
"Bởi vì mỗi câu tôi nói với anh đều xuất phát từ thật lòng, nghĩ sao nói vậy, không chú trọng kỹ xảo, không giống như khi em nói chuyện với tôi." Nghiêm Tà cười khẽ, lại xích lại gần hơn, nhỏ giọng hỏi: "Làm người yêu tôi đi, đội trưởng Giang?"
".................." Giang Đình nói: "Không làm."
"Làm đi mà."
"Không làm."
"Sao anh lại có thể không thành thật như vậy chứ?"
Giang Đình bất đắc dĩ bưng bát lên xoay người qua chỗ khác, Nghiêm Tà vẫn đuổi theo hỏi: "Có phải rất lâu trước kia anh đã đặc biệt có cảm tình với tôi không?"
"Tại sao tôi phải đặc biệt có cảm tình với anh?"
"Bởi vì từ bất cứ mặt nào tôi cũng là một đối tượng lựa chọn sáng giá nhất, anh có biết quy luật lựa chọn bạn đời của giới động vật tự nhiên không? Trong cuộc cạnh tranh giữa cái xã hội tàn khốc này, chỉ có con đực hùng mạnh nhất mới có thể bộc lộ tài năng, cũng như chiếm giữ được nhiều tài nguyên sinh tồn nhất để chiếu cố gia đình và cung cấp điều kiện sống tốt nhất cho đời sau................"
Giang Đình một tay bưng bát một tay đỡ trán, kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm, toàn bộ đều là ngụy biện vớ vẩn.
"Vì vậy, trong phạm vi tỉnh thì tôi hẳn là một đối tượng bạn đời tương đối đáng giá để cân nhắc, việc anh có cảm tình với tôi cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Tất nhiên, nếu anh không có cảm tình với tôi, vậy thì lý thuyết chọn lọc tự nhiên của Đác-Uyn sẽ bị lật đổ, tôi cảm thấy khả năng xảy ra loại phản khoa học này tương đối nhỏ................" bản thân Nghiêm Tà cũng nhịn không được, bật cười: "Được rồi, tôi không nói nhảm nữa. Yêu đương thôi mà, chúng ta đã lớn tuổi như vậy rồi, không cần bàn lại."
Giang Đình hít sâu một hơi, quay mặt lại đối diện với Nghiêm Tà, nghiêm túc nói: "Đội phó Nghiêm."
"Sao?"
"Lý thuyết của Đác-Uyn chỉ đề cập đến sinh sản tự nhiên, không bao gồm quan hệ tình dục đồng giới."
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lúc lâu sau Nghiêm Tà mới vỗ anh một cái: "Ê, anh đừng có hẹp hòi như vậy, làm thì làm thôi chứ làm gì căng thế!"
Trong lòng Giang Đình thực sự cảm thấy rất rối loạn, không biết là buồn cười hay hoang đường nữa, hoặc là nói, chính là vì Nghiêm Tà thể hiện sự nghiêm túc cùng chân thật dưới vẻ ngoài khoe khoang khoác lác, nên mới khiến cho lần tranh luận này có vẻ hết sức buồn cười và vớ vẩn.
Anh không biết nên cười hay không, một lúc sau mới nói: "Tôi cho rằng anh vẫn thích hình tượng hiền thê lương mẫu..............."
"Mỗi một người đàn ông đều từng cho rằng mình thích hình tượng hiền thê lương mẫu. Trên thực tế, loại chuyện này chẳng khác nào ném xúc xắc cả, phải thật sự ném ra điểm kia, mới có thể biết mình thích ai."
"...............Anh không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Lúc đầu có một chút." Nghiêm Tà dừng một lát, nói: "Đến bây giờ thì không sao cả, tôi nhìn mấy người đàn ông trong hàng ngũ cảnh sát đều không có cảm giác gì, khi nhìn anh thì tim đập khá nhanh."
Con người Nghiêm Tà, lúc nói nhảm thì còn tương đối dễ đối phó, lờ hắn đi là được. Nhưng khi hắn bày ra vẻ mặt chân thật một lần xuống biển năm mươi ngàn này, mày rậm mắt sâu nhìn bạn không chớp mắt, trực tiếp thoải mái nói ra ra lời trong lòng, không chỉ Giang Đình, đổi lại là bất kỳ ai khác cũng sẽ khó mà chống đỡ.
Hai người cứ ngồi trên sô pha phòng khách mặt đối mặt với nhau như vậy, đầu gối gần như chạm vào nhau. Giang Đình hạ tầm mắt xuống tránh cái nhìn chăm chú nóng bỏng của Nghiêm Tà, lại nhìn thấy bát sủi cảo trên tay mình, rõ ràng là đêm mùa hè ở miền Tây Nam, nhưng trong phút chốc anh lại sinh ra ảo giác như đêm mùa đông ở phương bắc, hai vợ chồng đang ngồi đối diện trên giường trò chuyện với nhau.
".............." Giang Đình lắc mạnh đầu, thoát khỏi cảm nhận hoang đường này, hỏi: "Anh thật sự cho rằng mình đang nghiêm túc?"
Nghiêm Tà nói: "Tôi thực sự không nói đùa."
"Vậy thì anh cũng có thể tiếp nhận chuyện này?" Giang Đình lạnh lùng nói.
Y đặt cái bát xuống, thuận tay cầm cái máy tính trên bàn trà nhỏ lên. Cái máy tính xách tay này, Nghiêm Tà chuyên dùng để kết nối với tivi xem video, mật khẩu chính là số nhà của hắn, Giang Đình đăng nhập vào trang web mở video lên, Nghiêm Tà chỉ thấy anh tìm kiếm một lúc, sau đó nhấn play rồi xoay màn hình máy tính qua trước mặt hắn.
"Trước tìm hiểu đi đã," Giang Đình nhàn nhạt nói: "Rất có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của anh."
Nghiêm Tà cúi đầu xuống nhìn, sửng sốt, trên màn hình đang chiếu bất ngờ là hai người đàn ông trần truồng, sau đó tiếng rên rỉ trắng trợn vang lên.
Đó là một bộ phim khiêu dâm tương đối lộ liễu.