Chương 130
Editor: Sabi
Gió bắc càng lúc càng mạnh, thổi tất cả ngọn cây trên đỉnh núi xa xa nghiêng về một bên. Bốn bề vang lên tiếng gió vù vù cùng tiếng xào xạc của lá khô, nhưng ở trên bãi đất trống người người lại im hơi lặng tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc như kéo bễ phát ra từ trong lỗng ngực của lão già.
".......Thế nên hiện tại mày tin tưởng nó đúng không, Văn Thiệu?" Chú Ba run rẩy lên tiếng chất vấn: "Mày tin tưởng nó thật sự không phải do cảnh sát phái tới lừa gạt mày, tiếp cận mày, hả?"
K Bích bật cười hỏi ngược lại: "Quan trọng sao?"
Ông ta hiển nhiên không hiểu ý của hắn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nếp nhăn cũng bị kéo căng đến biến dạng: "Mày nghĩ kỹ lại xem, ở chỗ cảnh sát đầu của mày được treo với giá trên trời! Dù đội trưởng Giang đã làm gì trong vụ nổ 1009, thì trong mắt cảnh sát cho dù cậu ta phạm phải bao nhiêu tội, chỉ cần bắt mày đi làm đầu danh trạng, cảnh sát vẫn sẽ tiếp nhận cậu ta! Nói không chừng còn thăng quan tiến chức cho cậu ta cũng nên! Nên mày phải suy nghĩ cho kỹ càng, sự đầu hàng của Q Cơ có đáng giá để mày tin tường hay không!"
Ánh mắt Giang Đình khẽ lóe lên, nhưng không lên tiếng.
K Bích thở dài, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ "Sao ông còn không hiểu". Nhưng sau khi suy nghĩ hắn ta lại không trực tiếp phản bác ông ta, mà đột nhiên quay sang Giang Đình, rủ mắt nhìn kỹ khuôn mặt như bị băng tuyết bao phủ của y, sau đó hỏi: "Cậu thấy sao?"
Giang Đình nói: "Lo lắng là hợp lý."
"Vậy cậu cảm thấy, tôi thấy thế nào?"
Cảm xúc của chú Ba tương đối bất ổn, ông ta không thể phân biệt được ý tứ giống như đánh đố của K Bích. Có điều không chỉ mình ông ta, ở chỗ này cũng chẳng mấy ai hiểu được lời này của hắn ta rốt cuộc có ý gì.
Giang Đình rõ ràng hiểu được, nhưng anh chỉ bình thản lắc đầu: "Anh thấy thế nào đối với tôi không quan trọng."
K Bích có chút tiếc nuối.
"Sự thật là tôi đã không còn đường lui, cho dù cầm cái đầu trên cổ anh quay lại Cung Châu, những người có quan hệ với anh cũng sẽ không tha cho tôi, lão cáo già cục trưởng Lữ kia lại càng không có chuyện đứng lên bênh vực cho tôi." Giang Đình hơi ngừng lại, tầm mắt của anh vẫn luôn rủ xuống bãi cỏ nhỏ khô khốc màu đỏ tươi trước mặt, giây phút này cuối cùng cũng nhấc lên: "Có điều, dù nguyên nhân tôi đầu hàng không quan trọng đối với anh, nhưng ít ra tôi có thể chứng minh mình không phải là nằm vùng cảnh sát phái tới."
".....Ồ?" K Bích cảm thấy hứng thú: "Cậu muốn chứng minh kiểu gì?"
Một tiếng lạch cạch nhỏ vang lên.
Mấy tên vệ sĩ đã từng trải qua hàng trăm trận chiến nhất thời căng thẳng, nghe thấy khẩu súng trong tay Giang Đình lên đạn.
Vệ sĩ lập tức tiến lên phía trước mấy bước, lại bị K Bích phất tay ngăn lại. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Giang Đình chậm rãi nâng họng súng lên, K Bích lập tức đưa mắt liếc sang Nghiêm Tà, có vẻ hơi bất ngờ.
A Kiệt bỗng quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tà, trong mắt toát ra vẻ khát máu không hề che giấu.
Bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ căng thẳng, cằm dưới Nghiêm Tà bạnh ra, đưa mắt nhìn theo họng súng từ từ nhấc lên, đồng tử co chặt.
"Xin lỗi," Giang Đình nhỏ giọng nói, sau đó giơ tay lên không chút do dự bóp cò!
Tiếng súng vang lên, Tề Tư Hạo đang núp sau lưng vệ sĩ cách đó không xa trợn mắt lên.
".................." Anh ta kinh ngạc nhìn xuống lỗ đạn đang chảy máu ồ ạt dưới bụng mình, nghi ngờ tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi lại chân thực rõ ràng như vậy, mấy giây sau anh ta rốt cuộc cũng lảo đảo ngã xuống, sau vài nhịp thở dồn dập thì không nhúc nhích nữa.
Không ai ngờ anh lại ra tay nhanh như vậy, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào thi thể, cảm giác của hắn vào giây phút này giống hệt như Tề Tư Hạo trước khi chết, cứ vậy ra tay?
Anh giết người?
Không phải tiến hành ngăn cản tội ác đang diễn ra, không phải đối phó với phần tử tội phạm ngoan cố kháng cự, mà là bắn chết một cảnh sát vẫn còn đương chức?!
Dù rằng Tề Tư Hạo ăn trộm ma túy tịch thu được, kết phường tham dự buôn bán ma túy, thậm chí còn lén lút dựa vào K Bích, nhưng cái danh cảnh sát của anh ta vẫn còn đó. Phát súng của Giang Đình đồng nghĩa với việc anh đã triệt để chặt đứt đường lui cuối cùng trở lại cuộc sống bình thường!
"Lúc đầu anh để tôi giết chết Đinh Tán, không phải vì mục đích này sao." Giang Đình nhàn nhạt nói, "Tôi giết đội trưởng đội hình sự Cung Châu, hẳn có thể chứng minh tôi không phải do cục công an phái tới rồi chứ."
K Bích đưa mắt nhìn thể thể vẫn còn rất mới của Tề Tư Hạo một lúc lâu, ít ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn, vì vậy cũng không có ai phát hiện ra đáy mắt của tên trùm buôn thuốc phiện nổi tiếng Nam Á này đang lóe lên ánh sáng phấn khích. Cuối cùng hắn ta hít vào một hơi, nghiêng đầu cười lớn, nói nhỏ bên tai Giang Đình: "Quả nhiên, bất kể bao nhiêu năm trôi qua, dáng vẻ này của cậu vẫn luôn là dáng vẻ mà tôi thích nhất, chưa từng thay đổi............."
Giang Đình hơi ngửa đầu về phía sau một chút, nói: "Phải không, tôi còn có thể khiến anh hài lòng hơn nữa."
Anh nghiêng người tránh thoát khỏi K Bích, lại lần nữa nhấc súng lên, chú Ba cảm thấy không ổn, nhưng kỹ thuật bắn súng của Giang Đình căn bản không cho ai cơ hội phản ứng, thoáng chốc chỉ nghe nghe thấy tiếng đoàng! Đoàng! Đoàng!
Chú Ba thất thanh hét lên: "Dừng tay!"
Súng hết sạch đạn, Giang Đình tiện tay vứt khẩu súng rỗng đi tiến lên phía trước mấy bước, đi ngang qua A Kiệt thuận tay đoạt lấy khẩu súng của tên thuộc hạ đứng bên cạnh gã. Nhưng A Kiệt cũng không phải thằng ngu, lập tức nhận ra gì đó, muốn đưa tay ngăn cản, nhưng còn chưa kịp có hành động đã thấy K Bích lắc đầu, ra hiệu cho gã không cần phải để ý.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Chú Ba nhìn mấy tên thuộc hạ đang bị khống chế căn bản không thể phản kháng, mỗi phát đạn bắn ngã một tên, mỗi một cổ thi thể đều là chính giữa trán, lúc tiếng súng dừng lại cũng là lúc toàn bộ chết sạch dàn thành hàng.
Vỏ đạn leng keng rơi đầy đất, Giang Đình rốt cuộc cũng dừng bước chân.
Chú Ba trơ mắt nhìn người của mình chẳng mấy chốc đã chết hết chẳng còn một ai, toàn thân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, sau đó nhìn thấy họng súng khói vẫn còn lượn lờ nhắm thẳng vào mình.
"Tôi chẳng những không thể quay lại cục công an, cũng không muốn trở về làm thuộc hạ của Ngô Thôn tiếp tục làm trâu làm ngựa bán mạng cho ông ta." Giang Đình đối mặt với khuôn mặt xám ngoét của chú Ba, nhưng lời là nói với K Bích: "Vậy hôm nay cứ dứt khoát chặt đứt toàn bộ đường lui đi, sau này cũng không cần phải ngờ vực nhiều như thế nữa."
"Đợi, đợi đã!" Chú Ba buột miệng: "Văn Thiệu! Hôm nay nó làm vậy với người khác, mai kia cũng có thể làm vậy đối với........."
Đoàng!
Giang Đình lưu loát bắn một phát, viên đạn ghim thẳng vào mi tâm của chú Ba, ngã người về phía sau.
"................"
Trong chớp mắt trên mảnh đất trống hoang vu xuất hiện hơn mười cái xác, lỗ đạn giống hệt nhau phơi bày trong không khí, máu tươi gần như còn bốc lên hơi nóng. Đám tội phạm ma túy giết người như ngóe này đề có phần e ngại, mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh không hẹn mà cùng dời tầm mắt sang chỗ khác, có một hai tên còn lặng lẽ kín đáo lùi về phía sau mấy tấc.
Hôm nay nó như vậy đối với người khác, mai kia cũng có thể làm vậy đối với mày.
Câu nói chưa kịp hoàn thành của chú Ba dường như vẫn còn vang vọng trong không trung, người đã chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất.
Lão già này tốt xấu gì cũng đã ở bên cạnh Át Chuồn quát tháo hơn nửa đời người, K Bích tựa như có hơi không đành lòng, lắc đầu thở dài, vẫy vẫy tay với vệ sĩ: "Khiêng lên xe đi, đợi lát nữa tìm chỗ chôn."
Thuộc hạ lập tức lên tiếng đáp lại.
Giang Đình cũng không nhìn cái xác lấy một lần, vừa xoay người, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Đợi đã!"
Là A Kiệt.
"Vậy là xong rồi đó hả?" Ánh mắt A Kiệt u ám nhìn cái ót của Giang Đình, nói: "Còn dư lại một tên này?"
Giang Đình đầu cũng không quay lại: "Còn dư lại cậu hả?"
A Kiệt phớt lờ câu đâm chọt này, hất cằm: "Nếu anh không ra tay được, tôi có thể tự mình giúp anh." Nói rồi gã cười mỉa một tiếng, "Chỉ là có thể sẽ không được sảng khoái lưu loát như anh đâu."
Nhìn theo phương hướng gã ra hiệu, là Nghiêm Tà từ ban nãy đến bây giờ vẫn luôn bị người chĩa súng vào, đến di chuyển nửa bước cũng không di chuyển được, đứng bất động cách đó vài mét.
"Cậu thực sự không muốn chừa lại người sống hả." Giang Đình nhướng mày nhìn A Kiệt, nói: "Nhưng cậu nghĩ cho kỹ, nếu tất cả mọi người đều chết hết trong khe núi này, sau khi rời khỏi đây Tề Tư Hạo có thể không phải do tôi giết nữa, vậy cũng không sao chứ?"
A Kiệt lạnh lùng nói: "Đây không phải nguyên nhân vừa rồi anh giành ra tay trước diệt khẩu hết đám người của lão già kia sao?"
Lời vạch trần này của gã rất thẳng thắn, nhưng cũng đúng là như vậy. Nếu như bất kỳ một tên thuộc hạ nào của chú Ba chạy thoát bị cảnh sát bắt được, đều có thể trở thành nhân chứng cho việc Giang Đình giết chết cảnh sát đương chức; nhưng hiện tại tất cả đều đã chết, trừ Nghiêm Tà, thì không còn bất kỳ ai có thể mở miệng chứng minh được Tề Tư Hạo không phải chết dưới tay đám tội phạm ma túy bọn họ.
Cũng không ai nói rõ được động cơ khiến vừa rồi Giang Đình một mạch bắn chết lão già cùng tám chín tên đàn em là gì, hay đơn giản là nổi lên hứng thú giết người đến mức không dừng lại được? Hoặc chính là ấp ủ trong lòng tâm cơ bí ẩn như này?
Đối với việc sống chết của Nghiêm Tà, K Bích tỏ vẻ không gì là không thể, vậy nên vẫn một mực im lặng, xem cảnh đó như một màn kịch vui. Nhìn thấy Giang Đình chỉ vào Nghiêm Tà hỏi A Kiệt: "Cậu thật sự muốn hắn chết hả?"
A Kiệt hỏi ngược lại: "Không nỡ?"
"Cậu cũng quá xem thường tôi." Giang Đình gật đầu bật cười, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt: "Bây giờ hắn chết ở đây, thì tôi sẽ trở thành tình yêu duy nhất trong cuộc đời hắn. Nhưng nếu để hắn còn sống đi ra khỏi đây, trước kia hắn yêu tôi nhiều bao nhiêu, sau này cũng sẽ hận tôi nhiều bấy nhiêu. Mai sau lúc gặp lại lần nữa, đã là kẻ thù sinh tử, cậu nói xem tôi hy vọng mình nhớ tới một người yêu đến chết cũng không thay lòng đổi dạ, hay là hy vọng lưu lại một kẻ thù muốn mạng của mình hơn?"
A Kiệt hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, thoáng chốc ngây người.
Vẻ mặt xem kịch vui của K Bích đứng cách đó không xa dần dần biến mất.
Giang Đình im lặng chờ mấy giây rồi chợt mỉm cười, độ cong của khóe môi càng lúc càng sâu hơn: "..............Vì thế cho dù không có ai nhắc, cậu cho rằng hôm nay tôi sẽ để hắn sống sót rời khỏi đây sao?"
Dưới ánh mặt trợn trừng như quái vật của A Kiệt, Giang Đình lưu loát nhanh nhẹn xoay người rời đi, đi thẳng tới trước mặt Nghiêm Tà, nhỏ giọng quát người ngoài: "Tránh ra!"
Có lẽ là do anh vừa mới giết chết tám chín tên tay sai mà không chớp mắt, mấy người cầm súng chĩa vào Nghiêm Tà đó đều bất giác có phần khiếp sợ, nhìn nhau chốc lát rồi rối rít dè dặt hạ súng xuống lùi về phía sau mấy bước, chừa ra một khoảng đất trống vuông vắn rộng rãi.
Thật sự đã không còn cách nào có thể trốn thoát ra ngoài sao?
Thật sự không nghĩ ra được bất kỳ một biện pháp nào nữa sao?!
Trong đầu Nghiêm Tà giống như có vô số giọng nói đang hú hét gào thét, nhưng thân thể lại như đổ chì không thể nhúc nhích.
Đồng tử của hắn khẽ run lên, trong mắt giăng đầy tơ máu, nhìn anh đi tới giống như chưa từng thấy qua một Giang Đình như vậy. Mãi đến khi hai người chỉ cách nhau có vài centimet nữa, nghe thấy rõ hơi thở đầu chóp mũi cũng của nhau, Giang Đình mới dừng bước, khẽ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt vừa anh tuấn lại vừa chật vật trước mắt mình.
"Xin lỗi anh," cuối cùng anh cũng nói ra ba chữ này.
Nghiêm Tà như không nghe thấy.
Sau đó Giang Đình hỏi: "Anh có còn nhớ lần chúng ta cùng nhau đến bệnh viện thăm Thân Hiểu Kỳ không?"
"................."
Cái gì? Sự nghi ngờ theo bản năng lướt qua đầu óc hỗn loạn của Nghiêm Tà.
Cùng nhau đến bệnh viện thăm Thân Hiểu Kỳ?
Chuyện lúc nào?
"Sau khi Thân Hiểu Kỳ tỉnh lại, biết Bộ Vi đã chết, biểu hiện đầu tiên không phải là 'con bé hại mình đến mức này cuối cùng cũng chết', mà là khóc thét lên. Nếu Bộ Vi vẫn còn sống, Thân Hiểu Kỳ ngồi dưới hàng ghế dự thính trong tòa án nghe công tố viên trình bày tất cả những tội ác xấu xa của con bé, nhìn biên bản lời khai của cô bé ghi lại việc lên kế hoạch mưu hại mình như thế nào, cậu ta chắc chắn sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi hi vọng cô bé đền mạng. Nhưng Bộ Vi cứ vậy chết đi, Thân Hiểu Kỳ còn chưa kịp hiểu ra tất cả mọi chuyện, nên cậu ta khóc lóc khi vĩnh viễn mất đi người con gái cậu ta yêu nhất."
Màng nhĩ của Nghiêm Tà đau đớn như kéo cưa, hắn ý thức được Giang Đình hình như đang muốn bày tỏ điều gì đó, nhưng hắn không hiểu tại sao Giang Đình phải làm vậy.
Anh không phải tới để giết mình sao, tại sao phải phí lời như vậy?
"Lý Vũ Hân giết Hạ Lương, nên sau đó mắc phải hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Ở trong trại tạm giam con bé có vẻ sống khá tốt, nhưng trên thực tế chúng ta đều hiểu, cô bé bị thẩm vấn đó chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn. Khi Hạ Lương còn sống, có lẽ cô bé cũng chẳng thích được bao nhiêu, nếu không cũng sẽ không vì cứu mạng mình mà đau xót xuống tay, nhưng Hạ Lương đã chết. Mặc kệ lúc người chết còn sống ra sao, thứ lưu lại cho người sống vĩnh viễn là thứ đẹp đẽ nhất, trong suốt những ngày tháng sau này, cô bé sẽ không ngừng nhớ tới từng ánh mắt, từng câu nói của Hạ Lương, cho đến lúc thôi miên bản thân rằng mình yêu cậu ấy sâu đậm."
"Ký ức, tình cảm, dấu ấn tâm lý, những chi tiết này đều sẽ được thăng hòa hết lần này đến lần khác theo ly biệt, tử vong chính là bộ lọc tốt nhất." Giang Đình giơ tay lên vuốt tóc Nghiêm Tà ra sau, chăm chú nhìn ánh mắt đau khổ của hắn, dịu dàng nói: "Người chết không thể vượt qua, người chết vĩnh viễn là người chiến thắng, nguyên tắc chính là như vậy."
Nghiêng Tà nghiêng đầu đi theo phản xạ, nhưng kỳ thực sự giãy giụa đó lại vô cùng yếu ớt, Giang Đình dùng sức đè giữ không cho hắn nhúc nhích, đồng thời cười hỏi K Bích: "..........Tôi nghĩ lúc đó anh kiên trì muốn Đằng Văn Diễm giết Vương Duệ, Lý Vũ Hân giết Hạ lương, cũng là vì lý do này đúng không?"
K Bích kinh ngạc nhìn anh, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngay sau đó, K Bích hình như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Giang Đình lại không cho gã cơ hội này, mỉm cười nói: "Vậy hôm nay tôi cũng phải làm như thế."
Tay dùng lực giữ đầu Nghiêm Tà lại, gần như nửa ép buộc hắn nhận lấy một nụ hôn triền miên.
Mặc kệ vừa rồi trong đầu có bao nhiêu suy nghĩ quanh quẩn, vào khoảnh khắc miệng lưỡi dây dưa đó, tất cả suy nghĩ của Nghiêm Tà đều biến mất, đầu óc thậm chí là cả linh hồn đều trở nên trống rỗng. Chính bản thân hắn cũng không muốn, nhưng giọt nước mắt nóng bỏng vẫn mất khống chế trào ra khỏi hốc mắt, cổ họng đau đớn tới mức co giật, lục phủ ngũ tạng như bị ngàn vạn lưỡi dao sắc bén xắt thành bùn nhão đầm đìa máu tươi.
Hắn run rẩy mở khớp hàm ra, tưởng chừng như muốn cắn đứt đầu lưỡi của Giang Đình, nhưng cắn không được.
"Cho dù có tiền có sự nghiệp, gặp được đối tượng mình thích, thì vẫn cứ ngoan ngoãn chờ bị chọn......."
"Nhưng bị chọn vẫn cứ vui vẻ."
"Em có cảm giác được trái tim tôi đang đập không? Hiện giờ nó đang đập rất nhanh."
"Gả hay không gả? Hửm? Nói đi mà, gả hay không gả?"
"Gả gả gả.........."
Tất cả ký ức hóa thành mảnh vụn, rơi xuống như một trận tuyết lớn, bay lả tả theo gió cuốn về phương xa. Giãy giụa tuyệt vọng dần tan biến, tất cả sức lực hoàn toàn bị rút cạn, biến thành hư vô trắng xóa.
Giang Đình lui về phía sau nửa bước, đứng trong gió, quyến luyến nhìn hắn.
"Tôi yêu anh, Nghiêm Tà." Anh nói, "Tôi cũng muốn biến anh thành người chiến thắng không ai có thể vượt qua."
Sau đó anh nâng họng súng lên chĩa thẳng vào ấn đường Nghiêm Tà.
K Bích chần chừ há miệng ra, nhưng ngay lúc đó, sâu trong mắt gã đột nhiên ánh ra một vật trên đầu Giang Đình, sắc mắt nhất thời chấn động: "Dừng tay! Đợi đã!!"
Ngón trỏ đang móc vào cò súng của Giang Đình chợt khựng lại, tựa như không biết xảy ra chuyện gì, quay đầu lại.
Lúc nãy Giang Đình ra lệnh cho vệ sĩ lui ra, vì thế trong phạm vi một mét vuông trên bãi đất trống chỉ có anh và Nghiêm Tà, khi anh nâng súng lên lùi lại nửa bước, tạo thành một góc độ so le với Nghiêm Tà, khiến cho hơn nửa người anh lộ ra không có gì che chắn, đối diện núi rừng gập ghềnh cách đó không xa.
Lúc này trên phần trán lộ ra đối diện với rừng cây kia lại im hơi lặng tiếng xuất hiện một chấm sáng đỏ tươi, hệt như lưỡi rắn độc, khẽ di động sang trái sang phải, nhắm thẳng vào đầu anh.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, vệ sĩ vây xung quanh kinh ngạc đến ngây người, cũng đồng thời nhận ra điểm đó đó là cái gì.....
Điểm ruồi của ống ngắm.
Tay súng bắn tỉa đang mai phục ở trong rừng.