Chương 73
Edit: Sabi
Sáng hôm sau, ánh nắng tràn vào phòng ngủ qua khe hở cửa sổ.
Điện thoại di động đầu giường đột nhiên đổ chuông, toàn thân Nghiêm Tà như bị điện giật run bắn lên, bật phắt người dậy: "Tần Xuyên?!"
Giây tiếp theo, bên tai vang lên giọng nói âm u tĩnh mịch, giống như âm thanh của ma quỷ từ trong tivi bò ra lúc nửa đêm canh ba của Tần Xuyên: "Ông nhìn xem ~ mấy giờ rồi ~"
Nghiêm Tà dụi đôi mắt ngái ngủ của mình sợ mất hồn mất vía nhìn vào cái đồng hồ báo thức đang nhúc nhích đến tám rưỡi ở đầu giường.
"Tối hôm qua chúng ta đã thống nhất thế nào, hả?" Tần Xuyên giống như oán phụ bị lạnh nhạt trong khuê phòng suốt đêm, oán niệm gần như muốn hóa thành thực thể bò qua tín hiệu điện thoại: "Thằng khốn nạn nào đồng ý bảy giờ sáng đến đón tôi? Thằng nào giả mù sa mưa dặn dò nói có chuyện gì thì lập tức gọi điện? Tối hôm qua cô giáo Hatano Yui lại gõ cửa phòng ông đúng không? Lăn lộn tiêu dao sung sướng trong ổ chăn của người đẹp nào, quên Tần Bảo Xuyến(*) mười tám năm đau khổ trông giữ căn nhà hầm lạnh lẽo rồi sao?!"
(*) Lão Tần ví mình như Vương Bảo Xuyến, mòn mỏi đợi chồng đi chinh chiến sa trường 18 năm trong căn nhà hầm lạnh lẽo.
Giang Đình mơ màng trở mình.
Nghiêm Tà lập tức che miệng nói nhỏ: "Ơ kìa, xem chú nói kìa, anh đây sao có thể là loại người như vậy................"
"Ông không phải?!"
Hai người cách điện thoại mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau vài giây giằng co, Nghiêm Tà tự biết mình đuối lý nhận thua: "..............Tôi chính là người như vậy."
Nếu Tần Xuyên ở đây, lúc này chắc chắn đã nhào tới liều mạng.
"Được rồi được rồi, anh đây mời chú một tuần cơm còn không được sao, là lỗi của tôi lỗi của tôi..........Nhưng đáng ra sáu rưỡi là ông phải gọi cho tôi chứ, vậy thì tôi cũng đâu có mắc phải sai lầm vứt bỏ đồng chí cách mạng, chẳng lẽ đồng chí cách mạng không nên gánh một nửa trách nhiệm? Sao có thể chỉ trách một mình tôi được?"
"Có một con buôn ẩn núp nửa năm nay sáng nay đột nhiên login, tôi ở đội phòng chống ma túy bận bịu đến bây giờ!" Tần Xuyên tức giận nói: "Tim của tôi đau quá! Chuẩn bị đột tử rồi! Tôi chết rồi thì hạnh phúc của những người phụ nữ trẻ tuổi độc thân ở thành phố Kiến Ninh rộng lớn này phải làm sao?! Ông còn không nhanh chóng tới thay ca cho tôi?!"
Nghiêm Tà vừa lật người xuống giường vừa luôn miệng trả lời: "Tôi dậy đây tôi thật sự dậy rồi đây.......Đội trưởng Phương của các ông đâu? Không phải sáng nay anh ta trực hả?"
"Ai mà biết đội trưởng Phương ở đâu, vết thương cũ của anh ấy cứ ba ngày hai lần tái phát, mỗi lần tái phát thì tìm khắp chốn cũng không thấy người - nhanh lên! Trong vòng nửa tiếng nữa mà không có mặt ở Cục thành phố, thì ông sẽ vĩnh viễn mất đi Tần Bảo Xuyến của ông!"
Rụp ~ Tần Xuyên hung hăng cúp điện thoại.
Nghiêm Tà đặt điện thoại di động xuống, hồn nhiên coi như cuộc điện thoại này chưa từng xảy ra, lần nữa xoay người lên giường ôm lấy Giang Đình, chôn mặt vào cổ anh cọ cọ, đồng thời rên rỉ một tiếng.
Giang Đình thiếu máu, tinh thần kém, rất khó lập tức khôi phục sự tỉnh táo từ trong trạng thái ngủ, mơ màng bị cọ nửa ngày, cuối cùng uể oải rên rỉ hai chữ: "Nghiêm Tà.............."
Tuy chỉ là một cái tên, lại khiến cho Nghiêm Tà đang ở trong trạng thái kích động tim đập càng nhanh hơn, mơ hồ trả lời: "Ừm."
"Nếu anh cứ tiếp tục cọ vào người tôi, tôi sẽ.............."
Động tác của Nghiêm Tà hơi ngừng lại.
Nhưng mà Giang Đình "tôi sẽ" nửa ngày cũng không nói thêm gì, Nghiêm Tà đợi một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Anh định thế nào?"
"..............Suy nghĩ lại thì đúng là không có gì có thể uy hiếp được anh, đánh cũng đánh không lại." Giang Đình trở mình, hé nửa mắt ra, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể dọn về chỗ của Dương Mị."
Thân thể dũng mãnh của Nghiêm Tà nhất thời chấn động, hoa cúc thắt lại, lập tức ngoan ngoãn cụp đuôi vọt vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, cái máy nướng bánh bên cạnh bàn ăn bật ra hai lát bánh mì, Giang Đình ung dung thong thả cầm lên một lát, cẩn thận quét mayonnaise và ruốc thịt lên, gập lại đưa cho Nghiêm Tà - người vừa rửa mặt thay quần áo xong, đang đứng đeo đồng hồ.
"Sao anh không tính phí đồ ăn vào tài khoản của tôi?" Nghiêm Tà nghi ngờ hỏi.
Đây là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến sự thất bại trong những lần coi mắt trước đây của Nghiêm Tà - nghi thần nghi quỷ đối với những chi tiết nhỏ mà người bình thường không chú ý tới, còn hay đặt câu hỏi, đặc biệt phiền phức. Giang Đình nhấc mí mắt lên liếc hắn, nói: "Dương Mị."
"Không phải, anh nói coi một người vừa có gia đình như anh, còn dây dưa tài chính không rõ với Dương Mị là có ý gì, giữa hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Cựu cảnh sát cùng cựu mật thám. Còn nữa, chúng ta không phải gọi là gia đình................"
"Vậy cũng không thể dây dưa tài chính không rõ với một mật thám, đúng không?"
Giang Đình đưa bánh mì đến bên miệng, nhưng không ăn, cuối cùng thở dài nói: "Trên lý thuyết, tôi sở hữu 25% cổ phần của KTV Bất Dạ Cung, là mấy năm trước phòng ngừa bất trắc tiến hành đầu tư. Tất nhiên, KTV có thể phát triển như bây giờ chủ yếu là do công lao của Dương Mị, vì vậy tôi chỉ nhận một ít hoa hồng tượng trưng cơ bản.............."
"Không được nhận phần hoa hồng kia, có cái gì tốt mà nhận. Lần sau muốn mua đồ ăn quần áo túi xách thì lấy tiền trong ngăn kéo, biết chưa?"
"Biết rồi biết rồi," Giang Đình đáp qua loa lấy lệ, "Anh đi làm đi, có vụ án nhớ liên lạc."
Nghiêm Tà cách không hướng về phía anh uy hiếp một chút, sau đó vội vàng đi giải cứu Tần Bảo Xuyến mười tám năm đau khổ trông coi căn hầm lạnh lẽo.
Sáng sớm giờ cao điểm trên đường quốc lộ.
Ngoài cửa xe rộn ràng tất cả đều là xe, nhạc chuông Bluetooth bên trong buồng xe thay nhau vang lên.
"Đội phó Nghiêm, đội phó Nghiêm, kết quả kiểm tra camera giám sát an ninh trậ tự công cộng của ga tàu hỏa Kiến Ninh vào tối hôm qua đã gửi cho đội kỹ thuật, chủ nhiệm Hoàng bảo em gọi điện thoại nhắc nhở anh..............."
"Anh Nghiêm, ôi cuối cùng cũng kết nối được với anh Nghiêm, đã có kết quả tra hỏi của các bến xe khách lớn và các công ty cho thuê xe tư nhân, đợi lát nữa sau khi anh tới cục thành phố.............."
"A lô, đội phó Nghiêm! Có kết quả điều tra kinh tế từ các ngân hàng rồi, tất cả các hóa đơn chứng từ vốn cổ phần cùng với vốn lưu động trong nửa năm dưới danh nghĩa Uông Hưng Nghiệp! Đội phó Nghiêm, anh nhanh đến xem đi!"
Chỉ cần vụ án có tiến triển, thì điện thoại của Nghiêm Tà sẽ không được nghỉ ngơi, giống như thẻ bài xanh của tam cung lục viện được trình lên cho hoàng đế lựa chọn, đủ loại mỹ nữ đổ xô xông tới tranh nhau thỉnh an, hận không thể kéo cánh tay của bệ hạ lôi tuốt vào khuê phòng của mình.
Biết làm sao được, hoàng đế Nghiêm dù có lòng cưng chiều hậu cung, lại bị giờ cao điểm sáng sớm chặn lại giữa đường, còn vì không ngừng nghe điện thoại bỏ lỡ mất mấy cơ hội vượt xe, trơ mắt nhìn thời gian bò qua chín rưỡi, bình thường đi làm rất thuận tiện, hiện tại cục thành phố vẫn còn cách núi ngắm biển, xa xa vô định.
Đột nhiên một cú điện thoại nữa lại vang lên, Nghiêm Tà nhìn tên hiển thị trên màn hình, là Trương Quan Diệu.
Tên nhóc họ Trương này vì trải qua giây phút sinh tử trong vụ xe cảnh sát rơi xuống sông huyện Giang Dương, lại bị thương do súng bắn, sau khi quay lại Kiến Ninh trở thành hình nhân màu đỏ nhất cử nhất động đều được mọi người ân cần hỏi han, cậu ta muốn đạt được bằng khen hạng ba cá nhân đầu tiên trong kiếp sống chuyên nghiệp của mình, vì vậy mấy ngày này cậu ta toàn thân từ trên xuống dưới đều năng nổ mười phần, giống như chảy trong huyết quản đều là Red Bull, sáng nay vừa tiếp nhận ca đêm của Mã Tường, đã treo cánh tay chạy đi điều tra tài sản cá nhân của Uông Hưng Nghiệp, vui sướng đến mức ai cũng không cản lại được.
"A lô, đội phó Nghiêm!" tiếng la hét của tiểu Trương không ngừng vang lên giữa tiếng còi xe: "Sáng nay bọn em đã lục soát nơi ở cùng 'phòng tranh Uẩn Hòa' dưới danh nghĩa của Uông Hưng Nghiệp, không phát hiện được manh mối đáng ngờ nào, đã niêm phong máy vi tính, máy tính bảng, cùng với các loại giấy tờ khác gửi cho đội kỹ thuật rồi! Hiện tại anh đang ở Cục thành phố sao?"
Xe phía trước bật đèn hậu màu đỏ, Nghiêm Tà bất đắc dĩ đạp phanh, châm điếu thuốc:"Không có, nhất định phải đợi anh đến xem đấy."
"Vậy anh khoan hẵng đến Cục thành phố, tới chỗ bọn em trước đi!"
"Sao thế?"
Đầu bên kia điện thoại, Trương Quan Diệu đang ngồi xổm ở chỗ rẽ tầng lầu Ủy ban khu dân cư, nghiêng đầu sang bên bả vai bị đang treo kẹp lấy điện thoại di động, tay kia thì giơ một tấm danh thiếp cũ điều chỉnh ra chỗ ánh sáng:
"Bọn em tìm thấy nửa hộp danh thiếp cũ ở trong góc ngăn kéo nhà Uông Hưng Nghiệp, có lẽ được in cách đây mấy năm, phía trên là địa chỉ công ty phòng tranh Uẩn Hoà nhưng không khớp với địa chỉ hiện tại, là 'Phòng 345, tòa 02, khu 09, chung cư Hổ Phách, thành phố Kiến Ninh', hẳn là công ty mới di dời. Em lập tức liên hệ với đồn công an ở khu vực chung cư Hổ Phách để xác minh tình huống, kết quả tra ra được chủ hộ ở phòng 346, tòa 2, khu 9 tên là Duẫn Hồng Lan, là một bà lão hơn chín mươi tuổi neo đơn không nơi nương tựa, hiện đang ở viện dưỡng lão."
Đèn xanh, xe phía trước chậm rãi nhích lên, Nghiêm Tà đang đắm chìm trong vụ án, nhất thời không nhớ đạp cần ga: "Một bà lão góa phụ tự mình làm chủ cho thuê phòng khả năng không lớn, giữa Duẫn Hồng Lan và Uông Hưng Nghiệp có phải có mối quan hệ họ hàng thân thuộc gì không?" Bíp bíp! Xe phía sau tức giận bóp còi.
"Chính xác!" Tiểu Trương hưng phấn, nói: "Em bảo người của ủy ban khu dân cư lục lọi trong đống giấy lộn nửa ngày tìm tư liệu, về cơ bản có thể khẳng định, Duẫn Hồng Lan là cô họ của mẹ Uông Hưng Nghiệp!"
Nghiêm Tà bật xi nhan đổi làn đường, đón lấy vô số tiếng mắng cha chửi mẹ như mưa bom bão đạn, hắn bất chấp lái về khu chung cư Hổ Phách.
"Lập tức liên hệ với phía bất động sản kiểm tra hóa đơn tiền điện tiền nước phòng 346, tòa 2, khu 9, nếu Uông Hưng Nghiệp vẫn còn sử dụng nơi này như cứ điểm ẩn nấp, vậy thì gã ta cũng phải dùng điện nước, nhưng lượng dùng không nhiều, hơn nữa, do không nấu cơm nên lượng gas được sử dụng gần như bằng không. Chú khoan trở về Cục thành phố, cứ ở chung cư Hổ Phách chờ anh, hai mươi phút nữa anh có mặt!"
Chung cư Hổ Phách thuộc về lô đầu tiên trong dự án khu nhà ở cao cấp của thành phố Kiến Ninh, điều này cho thấy tình trạng kinh tế năm đó của bà lão Duẫn Hồng Lan cũng không tệ. Tuy nhiên, trong vòng hai thập kỷ trở lại đây, nền kinh tế của thành phố Kiến Ninh đã có những bước tiến nhảy vọt như măng mọc sau mưa, toàn thành phố đã khởi công xây dựng lên rất nhiều chung cư cao cấp sang trọng, có mấy chỗ là ba ruột hắn - Nghiêm Quang đầu tư; năm xưa, khu chung cư Hổ Phách khiến người người ca ngợi dưới cuộc tranh kỳ đấu diễm của đông đảo nhà phát triển bất động sản, dần dần bị nền kinh tế thị trường lãng quên đào thải, cho đến hôm nay đã biến thành hoàng hoa của ngày hôm qua.
Ngay cả chỗ quy hoạch đậu xe cũng có vấn đề, Nghiêm Tà cắn răng cưỡng ép lái Phaeton chen vào giữa chiếc Chery QQ và một chiếc Jinbei bánh mì, đến cửa xe cũng không thể mở ra hết, nghiến răng nín thở hóp bụng xuống xe, giọng nói của tiểu Trương vang lên trên đỉnh đầu: "Anh Nghiêm! Bên này bên này!"
"Tới đây!"
Lúc này Wechat ting một tiếng, Tần Xuyên gửi tin nhắn tới: "Người đâu???"
Nghiêm Tà nghĩ thầm chết mẹ rồi, vậy mà quên luôn cậu ta, vừa định trả lời, Tần Xuyên đã lại gửi tới một tin:
"Bình Quý (*), đừng quay về nữa. Tôi thấy lão Hoàng ở cách vách không tệ, đã thu dọn tới nhà anh ta tái giá, mong anh với công chúa của anh bên nhau sống thật tốt!"
(*) Bình Quý - Tiết Bình Quý: chồng của Vương Bảo Xuyến.
"................." Nghiêm Tà nhấn nút thoại, chân thành tha thiết nói: "Xuyến! Là phu quân có lỗi với nàng, A Xuyến! Chúc nàng hạnh phúc!" Sau đó cất điện thoại vào túi quần, ba bước thành hai đi vào hành lang.
"Chính là ở đây." Mấy tên cảnh sát hình sự vây quanh hàng lang tầng 3, Trương Quan Diệu treo cánh tay, chỉ vào một cánh cửa sắt loang lổ: "Không có văn bản cho thuê, không có lượng tiêu thụ khí gas, hóa đơn điện nước được thanh toán định kỳ từ trong tài khoản của bà lão Duẫn Hồng Lan. Em vừa để cho người của Ủy ban khu dân cư gõ cửa nửa ngày, cũng không có ai trả lời, bọn em đang định đạp cửa xông vào."
Bà bác của ủy ban khu dân cư đứng bên cạnh liên tục gật đầu.
Nghiêm Tà quan sát ổ khóa kia trong chốc lát, nói: "Ầy, đạp cửa bạo lực như thế, nhỡ may vừa quay đi lại bị người ta khiếu nại thì biết làm sao."
"Vậy anh nói phải làm sao.............."
Tiểu Trương hỏi được một nửa thì im bặt, vì cậu nhìn thấy Nghiêm Tà từ trong túi quần lôi ra mấy cái kẹp tóc đã chuẩn bị từ trước, ngồi xổm xuống bắt đầu chọt vào ổ khóa, động tác vô cùng điêu luyện.
Tất cả mọi người: "...................."
Bác gái: "Vị đội trưởng này của các cậu thật có năng lực, chậc, lớn lên trẻ trung đẹp trai dáng dấp cũng ưa nhìn. Bao nhiêu tuổi rồi? Có người yêu chưa? Gia đình có mấy căn hộ? Muốn tìm cô gái kiểu như thế nào? Tiểu khu chúng tôi có cô gái mười tám tuổi chưa lập gia đình, đẹp tính đẹp nết, đồng chí nhanh cho tôi số điện thoại............"
Nghiêm Tà tập trung tinh thần, một câu "Tôi có người yêu rồi" còn chưa ra khỏi miệng, cái tên nhóc tiểu Trương đã cười ha hả nói: "Chưa có đâu! Đội trưởng của chúng tôi còn độc thân!"
Nghiêm Tà nghĩ thầm đợi anh đây mở khóa xong sẽ dạy dỗ lại chú.
"Trong nhà có tiền! Không biết! Chính là không tìm được!" Tiểu Trương đặc biệt nhiệt tình, nói: "Nếu đội phó Nghiêm có bản lĩnh cạy cửa trái tim phụ nữ như cạy cửa nhà tội phạm, thì bây giờ hậu cung cũng đã sớm mở ra rồi!"
Lạch cạch.
Cánh cửa sắt mở ra, Nghiêm Tà quay đầu lại, vỗ vỗ vai tiểu Trương:
"Khen thưởng cá nhân hạng ba của chú theo gió bay đi rồi."
Tiểu Trương: "?!"
Cửa gỗ vừa mở ra, mùi ẩm mốc cùng mùi cũ kỹ bao trùm trong bụi bặm đập vào mặt.
"Khụ khụ khụ............." Nghiêm Tà mang bao giày, cẩn thận bước vào phòng, ra hiệu cho thủ hạ kéo dây cảnh giới, lại đè khẩu súng mà viên cảnh sát vừa rút ra: "Thông báo cho đội kỹ thuật."
Bên trong phòng khách nhỏ hẹp của căn nhà kiểu cũ đặt một bàn ăn vuông vức bằng gỗ, khăn trải bàn được phủ nilon, phía trên khăn trải bàn có ép kính. Trên bàn đặt một bộ dụng cụ thí nghiệm gồm, lọ thủy tinh, thiết bị lọc cùng với ống hút, giấy bạc, trong bình lọc còn sót lại một ít nước đục ngầu.
Tường bong tróc, nền gạch nứt toác, khung cửa sổ bằng gỗ đã sớm biến dạng, hoen gỉ, trong không khí nồng nặc mùi dung dịch amoniac.
Thất Nhạc Viên của một phần tử nghiện ma túy điển hình.
Nghiêm Tà yêu cầu mọi người vây quanh dây cảnh giới, ở hành lang nhỏ hẹp đợi đội kỹ thuật tới, còn mình thì mang bao tay vật chứng, lục lọi từ phòng khách tới phòng ngủ.
Nói là phòng ngủ, nhưng rõ ràng Uông Hưng Nghiệp không qua đêm ở đây, một chiếc giường mây đã có lịch sử, trên giường không có ga trải trường, tủ quần áo kiểu cũ, một chiếc máy may phủ vải xanh, trong mỗi góc nhà đều chất đống rương gỗ. Nghiêm Tà đứng giữa phòng đảo mắt nhìn xung quanh, kéo ống quần quỳ trên sàn nhà đầy bụi bặm, cũng không đếm xỉa đến chiếc quần tây có tiền có phong cách được đặt may riêng của mình, trở tay lục lọi một hồi phía sau ván giường, đúng như dự đoán ở nơi mép giường tìm thấy một vật cứng bị keo dán dán sát vào.
Vật kia có hình vuông, kích thước bằng một tờ tiền, bề mặt có từng cục từng cục lồi ra. Nghiêm Tà cách cái bao tay cảm nhận một lát, trong lòng hiểu rõ.
Đó là những viên thuốc được bọc lại.
Hắn không động đến túi ma túy này, chỉ mở cái hộp điều tra hiện trường thả một cái mũi tên màu đỏ trên mặt đất để đánh dấu, sau đó đứng lên, lần lượt mở từng cái rương gỗ cùng với mấy cái ngăn kéo của tủ đứng năm ngăn ra.
Về cơ bản những chiếc rương đều trống trơn, chỉ có mấy bộ quần áo đã ố vàng của các bà cụ ngày xưa, từ những thứ đồ lặt vặt dưới đáy rương Nghiêm Tà lục ra mấy gói thuốc lắc, nhưng không lấy ra, chỉ đóng rương lại rồi đánh dấu, cố gắng giữ cho hiện trường nguyên vẹn. Trong năm ngăn kéo của tủ đứng tất cả đều là chai lọ có tuổi tác còn lớn hơn cả Nghiêm Tà, hộp bánh quy hoen rỉ cùng hộp sữa mạch nha bốc mùi hôi thối, được bày ngăn nắp ở nơi đó.
Đời này Nghiêm Tà chưa từng uống qua sữa mạch nha, tiện tay cầm cái hộp thiếc lên quơ quơ, đột nhiên "ồ" một tiếng.
Trong hộp sột soạt, giống như có âm thanh ma sát của tờ giấy.
Nắp thiếc đã rỉ, dùng móng tay cạy không ra, cũng may trong túi Nghiêm Tà còn có một cây bút bi, "hây!" hắn nghiến răng cạy nắp lon thiếc ra. Đúng như dự đoán, bên trong có một quyển sổ nhỏ, nhìn kiểu dáng khá mới, tuyệt đối không giống đồ của bà lão, Nghiêm Tà móc ra mở một trang, cả người đột nhiên sững sờ.
Đó là một bức ảnh thẻ 3×4.
Lý Vũ Hân dưới phông nền đỏ thẫm, lạnh lùng vô hồn nhìn chằm chằm vào hắn.
Bức ảnh được dán vào trong một trang của cuốn sổ, phía dưới là một hàng chữ viết bằng bút máy, mở đầu là - Lý, mười sáu. Sau đó là địa chỉ gia đình Lý Vũ Hân và phương thức liên lạc của mẹ cô bé, ngày tháng ký tên là tháng giêng năm ngoái, trừ những thứ này ra thì không có gì khác.
Tim của Nghiêm Tà đập nhanh hơn. Hắn nhanh chóng lật tới trang thứ nhất, theo trang giấy nhảy vào mắt hắn lại là Bộ Vi.
Cùng một bức ảnh thẻ 3×4 với phông nền đỏ rực, nhưng khuôn mặt ngây thơ non nớt của Bộ Vi lại không cho hắn cảm giác giống như bức ảnh của Lý Vũ Hân, thậm chí khác với bức ảnh đầu tiên Nghiêm Tà nhìn thấy trên Thiên Túng Sơn, hoàn toàn ngây ngô chính trực, khóe miệng còn nở nụ cười e thẹn ngượng ngùng, toàn thân đều toát lên vẻ sinh động, giống như đóa hoa sơn trà mềm mại tươi tắn.
Bộ, mười ba, địa chỉ gia đình. Thời gian ký tên là tháng mười hai cách đây hai năm rưỡi.
Nghiêm Tà đột nhiên dự cảm đến cái gì, lật tới trang tiếp theo, đúng như dự đoán.
Một cô gái xa lạ từ trong bức ảnh nhìn hắn, gò má căng thẳng kéo căng, lộ ra dáng vẻ vừa thận trọng vừa khẩn trương. Loại tư thế căng thẳng không thả lỏng này có hơi ảnh hưởng đến việc người khác đánh giá ngoại hình của cô bé, nhưng nếu cẩn thận quan sát, ngũ quan cùng khuôn mặt của cô bé đều là dấu hiệu của một mỹ nhân trong tương lai - đó là trong trường hợp cô bé có cơ hội trưởng thành, chứ không phải cùng một nam sinh vô danh tay cầm tay chôn vùi ở một hoang dã nào đó, dần dần hòa thành hai bộ xương khô.
Đằng, mười sáu.
Không có địa chỉ gia đình, thời gian ký tên là tháng hai năm kia.
Nghiêm Tà chăm chú nhìn dòng chữ ngắn gọn súc tích kia, rốt cuộc cũng không có cách nào từ trong mấy chữ này tìm ra manh mối nào khác ngoài họ cùng tuổi tác.
Toàn bộ ghi chép chỉ có ba trang giấy này dán ảnh, Nghiêm Tà cẩn thận lậy từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, không tìm thêm được trang giấy có dấu vết chữ viết hoặc bị xe bỏ nào nữa. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng hắn luôn lởn vởn một loại cảm giác cổ quái xua không đi, giống như đã bỏ sót gì đó, giác quan thứ sáu ám thị sự bất an cùng sợ hãi càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng sâu.
Hắn nhìn chằm chằm cuốn sổ ghi chép bình thường không có gì nổi bật kia, đột nhiên ra tay tháo cái bìa nhựa PVC bên ngoài xuống.
Một giây sau, một bức ảnh kẹp giữa trang bìa và bìa ngoài thấp thoáng bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nghiêm Tà quỳ nửa người xuống.................
Giang Đình trẻ trung đang đi ra khỏi cửa Cục thành phố Cung Châu, hơi cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng ngời, mặt mũi anh tuấn ngũ quan rõ ràng, cho dù góc độ chụp trộm ở trên cao cũng không soi ra được khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Chiếc áo khoác đồng phục cảnh sát màu xanh đậm khoác trên vai anh, theo gió phất phơ bay về phía sau, ngay cả hoa văn bông hoa bốn cánh trên quân hàm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngón tay của Nghiêm Tà run rẩy không ngừng, nhặt tấm ảnh từ dưới đất lên.