Chương 111
Editor: Sabi
Giang Đình nhanh chóng xuống lầu, băng qua đại sảnh, ra khỏi khách sạn, đứng bên đường phố, cau mày nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập.
Nghiêm Tà đuổi theo, từ sau lưng khoác áo khoác lên người Giang Đình, nói: "Bên ngoài lạnh."
Giang Đình gật đầu: "Tề Tư Hạo nói mấy phút nữa sẽ tới."
Bọn họ không ngờ tới K Bích lại dám ra tay nhanh như thế, dù sao trước đó hắn ta cũng không có ý định giết Tề Tư Hạo. Cho nên lúc Tề Tư Hạo lưỡng lự giữa việc đi theo bọn họ cùng hành động hay ở lại Cung Châu, Giang Đình có nói với anh ta tốt nhất cứ duy trì trình tự sinh hoạt và làm việc như thường ngày, không được để người khác nhìn ra điều khác thường.
"Em nghĩ sao về việc của Phương Chính Hoằng?" Vẫn chưa thấy bóng dáng xe của Tề Tư Hạo đâu, Nghiêm Tà rút thuốc lá ra châm lửa, hỏi Giang Đình: "Thái độ của anh ta cứ như trước kia từng quen biết em ấy?"
Giang Đình giơ tay phải lên muốn cầm lấy điếu thuốc, bị Nghiêm Tà đè lại: "Sức khỏe em không tốt, đừng hút."
Dạo gần đây không biết Tằng Thúy Thúy đăng cái học thuyết dưỡng sinh tầm bậy gì trong vòng bạn bè để Nghiêm Tà thấy được, lúc sáng đi mua đồ ăn sáng kiên quyết không cho mua bánh bao ngọt, nói Giang Đình phải ăn nhiều thịt, ăn thịt mới có thể bồi bổ sức khỏe. Bây giờ lại không cho hút thuốc, vì không cho Giang Đình hút thuốc hắn còn cố ý quay người đi chỗ khác, trên mặt là biểu tình cảnh giác.jpg.
Giang Đình thở dài, thầm nghĩ, bài báo Dương Mị chia sẻ trong Wechat rất chính xác, trong gia đình thành viên nào không có thu nhập kinh tế chỉ được coi là công dân hạng nhì, vì vậy bất đắc dĩ sờ sờ mũi nói: "Từng gặp qua, nhưng không quen."
"Gặp nhau thế nào?"
"Trước đây lúc Cung Châu và Kiến Ninh kết hợp hành động, chỉ huy dẫn đội bên phía Kiến Ninh cơ bản đều là anh ta, có hợp tác qua mấy lần, cảm giác người này cũng tương đối phối hợp với chỉ thị của tôi, làm chuyện gì cũng có thương có lượng. Lúc anh nói lý do Phương Chính Hoằng không ưa anh vì nhà anh có tiền tôi còn rất ngạc nhiên, bởi trong ấn tượng của tôi anh ta chưa bao giờ cậy già lên mặt, ngược lại còn rất tôn trọng người khác."
Nói tới đây Giang Đình hơi ngừng, lại cẩn thận bổ sung: "Riêng điều này cũng cho thấy anh ta có cái nhìn tốt về tôi, không có chuyện chỉ vì mấy lần hợp tác mà anh ta đã tin chắc tôi không cùng một giuộc với bọn tội phạm ma túy đâu."
Vậy thì thái độ bất thường cổ quái của Phương Chính Hoằng từ đâu mà tới?
Nghiêm Tà trầm mặc hút thuốc một lúc, hít vào một hơi nói: "Em cảm thấy súng của Nhạc Quảng Bình là do Phương Chính Hoằng trộm?"
"Khó nói lắm, cái này phải xem K Bích có thể dùng lợi ích gì để kéo anh ta xuống nước." Giang Đình như có điều suy nghĩ nói: "Nhưng tôi luôn có cảm giác...............Thái độ của Phương Chính Hoằng đối với anh, nói là bị lợi ích cám dỗ, không bằng nói............"
Nghiêm Tà nhìn anh, giữa đường phố ồn ào huyên náo hai người nhìn nhau, một lát sau Giang Đình mới ngờ vực nói ra chữ kia:
"Thù hận."
Kítttttt...........
Lúc này một chiếc xe Mercedes phanh gấp dừng lại bên vỉa hè, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mướt mồ hôi của Tề Tư Hạo: "Tôi tới rồi, đi lên! Đi lên!"
***
Vì để nghênh đón Tề Tư Hạo, Phương Chính Hoằng lại bị nhét bao tay da vào miệng nhốt trong phòng vệ sinh, anh đã hơn năm mươi tuổi mà còn bị Nghiêm Tà xoay vòng vòng cho tức sùi bọt mép, ở bên trong không ngừng phát ra tiếng ô ô kháng nghị, nhưng Tề Tư Hạo bị dọa khủng khiếp, vừa vào phòng đã run rẩy bưng ly nước nóng lên uống, trực tiếp bỏ qua động tĩnh phát ra từ trong phòng vệ sinh.
"Sáng nay tôi đi họp ở thành ủy, vừa ra khỏi cửa tiểu khu thì có một chiếc xe tải màu trắng đậu gần đó nổ máy, chạy sau xe tôi không gần không xa. Ban đầu tôi cũng không để ý, kết quả lúc xuống khỏi cầu vượt, đường phố tương đối vắng vẻ, phía sau lại đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc xe tải khác, liên tục lấn làn ép tôi chạy sang lề đường bên phải, lúc này tôi mới dần dần cảm giác được có điều không đúng, bọn họ rõ ràng đang muốn đâm tôi! Tôi liền tăng tốc lao về phía trước muốn thoát khỏi hai chiếc xe này, nhưng chỉ cần tôi tăng tốc thì hai chiếc xe tải cũng đồng thời tăng tốc, một trái một phải muốn ép tôi dừng lại!"
Tề Tư Hạo vẫn chưa hoàn hồn, uống mấy ngụm nước nóng, tâm thần mới ổn định lại: "Xe tải bên trái dốc sức dồn tôi và lề đường, xe tải phía sau lại liên tục cực lực tông vào đuôi xe của tôi, cứ như vậy kéo dài đến mấy cây số. Tôi không có cách nào miêu tả lại cặn kẽ cho các anh được, lúc ấy tôi quá khẩn trương, đến biển số xe cũng không đọc nổi, chỉ cần tôi hơi lơ là thì bây giờ đã xe tan người nát rồi, cũng may tôi............ Trời đụ, tiếng gì vậy?!"
Tề Tư Hạo sợ hết hồn, nhìn về phía phòng vệ sinh, Nghiêm Tà hời hợt nói: "Không có chuyện gì, chó hoang thôi."
Tề Tư Hạo: "?"
Tiếng kháng nghị trong phòng vệ sinh phát ra càng lớn hơn nữa.
"Vì vậy anh không đi thành ủy họp, mà trực tiếp đổi đường tới huyện Cao Vinh?" Giang Đình hỏi.
"Tôi nào dám đi họp nữa đâu." Vẻ mặt Tề Tư Hạo như đưa đám: "Ngay cả trên đường đi thành ủy bọn chúng cũng dám ra tay, lá gan của đám người này phải lớn đến mức nào chứ?!"
Nghiêm Tà khoanh tay dựa vào tivi, nghe vậy cười nhạo: "Lá gan của anh cũng đâu có nhỏ, xe tiền triệu mà cũng dám lái tới thành ủy, sợ ủy ban kiểm tra kỷ luật không biết anh vơ vét được bao nhiêu tiền hả."
"Phải, phải," Tề Tư Hạo mở hai tay ra, vừa hối hận vừa oan khuất: "Nhưng tôi làm sao biết chỉ vét có chút đỉnh này sẽ chọc giận đến trùm ma túy như K Bích chứ? Sản xuất ma túy là bọn chúng, buôn bán ma túy là bọn chúng, kiếm được nhiều tiền cũng là bọn chúng, tôi chỉ nhón chút 'lẻ' uống chút canh thịt, nếu cứ lặp đi lặp lại như vậy, không phải là đang dồn tôi vào chỗ chết sao!"
Không biết có phải do ảo giác của Nghiêm Tà hay không, sau khi Tề Tư Hạo nói xong mấy lời này, tiếng động trong phòng vệ sinh đột nhiên ngừng lại.
"Nếu anh nghĩ như vậy, sau này sẽ còn xảy ra những chuyện lớn hơn nữa." Giang Đình nhàn nhạt nói.
Anh không nói còn tốt, anh nói xong sắc mặt Tề Tư Hạo xanh đỏ đỏ xanh đan xen, buồn bực nhảy dựng lên: "Bây giờ là lúc thảo luận xem tôi có tội hay không sao? Các anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi phối hợp điều tra chuyện Nhạc Quảng Bình bị giết, là có thể nắm được bằng chứng của bọn tội phạm ma túy, đưa K Bích ra công lý, nhưng bây giờ thì sao? Tiến triển điều tra của các anh đang ở nơi đâu?!"
Nghiêm Tà nói: "Anh bình tĩnh đi lão Tề, ít nhất chúng ta cũng đã điều tra ra được việc Nhạc Quảng Bình rất có thể có một đứa con riêng............."
"Liệu có phải là K Bích không?" Vừa vội vừa tức Tề Tư Hạo không thể chờ đợi cắt đứt lời hắn: "Con trai ông ta là tội phạm ma túy, cho nên hành động 1009 mới có thể bị bại lộ trước thời hạn, ông ấy áy náy tự trách yêu cầu gặp đội trưởng Giang, kết quả bị con trai ông ấy dành trước ra tay diệt khẩu?"
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, mấy người trợn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau mới nghe thấy Dương Mị xúc động cảm thán một tiếng:
"Tề đội sao không đi viết tiểu thuyết trinh thám đi, uổng phí tài năng."
"Gia tộc của K Bích được xem như một tập đoàn tội phạm , hắn cha chú của hắn thậm chí cả ông nội, tội trạng không thể đếm xuể. Năm xưa lúc ở vùng biên giới Tây Nam hắn được người ta gọi là K Bích, còn cha hắn từng được người ta gọi là Át Chuồn, cứ vậy phát triển." Giang Đình nói: "Nếu nói con trai ông ta chính là K Bích, vậy thì xa quá. Nhưng tôi nghi ngờ con riêng của Nhạc Quảng Bình chắc chắn có liên hệ với tập đoàn tội phạm của K Bích, thậm chí có thể còn là nội ứng nằm vùng bên người Nhạc Quảng Bình."
"Vậy các anh mau đi điều tra đi chứ!" Tề Tư Hạo thực sự sợ muốn đứng tim: "Không phải các anh đã chân thành thề thốt phải bắt cho bằng được tên nội gián đó sao? Không phải muốn sửa lại án sai cho đội trưởng Giang sao?! Đội trưởng Giang, anh và thằng cháu trai K Bích kia có món nợ máu rất lớn mà, anh không thể trơ mắt nhìn hắn giết hại người trung thành chính trực được, đúng không? Anh phải cứu tôi!"
Tề Tư Hạo bước tới muốn kéo tay Giang Đình, bị người sau nhanh nhẹn rụt lại lui về phía sau, Nghiêm Tà vốn đang đứng dựa vào tivi lập tức sải bước đi tới, mạnh mẽ chen vào giữa Tề Tư Hạo vào Giang Đình: "Này, anh muốn làm gì, nói chuyện đàng hoàng đừng có táy máy tay chân!"
"Không phải, không phải," Tề Tư Hạo liên tiếp gặp phải thủ đoạn thâm độc, lấy tính cách tham tiền tố chất tâm lý nhát gan như anh ta mà nói thì anh ta đã tới cực hạn, nôn nóng bất an muốn vượt qua Nghiêm Tà đi thỉnh cầu Giang Đình: "Đội trưởng Giang anh nghe tôi nói, hiện tại đang là giây phút khẩn cấp..........."
Nhưng Nghiêm Tà sao có thể cho phép thằng đàn ông khác kéo tay Giang Đình, sắp năm mươi tuổi dáng dấp xấu xí cũng không được, vì vậy không phân biệt phải trái đúng sai đẩy anh ta ra, cả giận nói: "Anh còn không biết xấu hổ tự xưng người ngay thẳng chính trực! Đứng xa ra nói chuyện đàng hoàng cho tôi!"
Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa nặng nề vang lên, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Giang Đình theo tiếng nhìn lại.
Rầm rầm!
Tề Tư Hạo run rẩy chỉ cửa phòng vệ sinh: "Có, có người gõ cửa?"
Chốt cửa gian nan xoay chuyển, sau đó bật ra dưới ánh mắt của tất cả mọi người,
Phương Chính Hoằng bị trói hai chân thật vất vả đứng lên dùng cổ tay vặn chốt cửa, vặn người nhảy nhảy, khốn khổ chui ra từ khe cửa, trợn mắt nhìn tất cả mọi người: "[email protected]$%^&*.........."
".................." Tề Tư Hạo trợn mắt há mồm, quay đầu dùng ánh mắt chấn động nhìn Nghiêm Tà: Đây chính là chó hoang cậu nhặt về?
Nghiêm Tà che trán thở dài, tiến lên rút cái bao tay da rách rưới trong miệng Phương Chính Hoằng, dang hai tay ra vẻ chân thành.
"Hai người còn chưa biết nhau đúng không, vậy để tôi giúp hai người giới thiệu một chút. Vị này là Tề Tư Hạo đội trưởng đội hình sự Cung Châu, trước mắt đang nghi vấn bị K Bích đuổi giết, vị này là đội trưởng đội chống ma túy Kiến Ninh, trước mắt đang bị nghi vấn giúp K Bích đuổi giết tôi, hai người có thể trao đổi kinh nghiệm đuổi giết và bị đuổi giết, học hỏi lẫn nhau, sống chung cho thật tốt, nha."
Một giây sau, Phương Chính giống như cái gì cũng không muốn nghe ngắt lời Nghiêm Tà, nhìn thẳng vào Giang Đình: "Nhạc Quảng Bình bị giết?"
Hai tay Giang Đình đút trong túi quần, không lên tiếng đáp lại.
Khóe mắt đầy nếp nhăn của Phương Chính Hoằng chớp chớp, chuyển hướng sang Nghiêm Tà, khó tin hỏi:
".................Chẳng lẽ nội gián không phải là cậu?!"
***
Mười phút sau, trong phòng nhà khách.
Nghiêm Tà liều mạng vỗ vào tay vịn, bộp bộp bộp, bị người ba chân bốn cẳng đè lên ghế: "Em thả anh ta ra! Để tôi đánh với anh ta một trận! Đánh không phục tôi lập tức đổi thành họ Phương của anh ta!"
Giang Đình đứng một đầu khác của căn phòng, che chắn cho Phương Chính Hoằng, Dương Mị giả mù sa mưa không ngừng khuyên Nghiêm Tà: "Nghiêm đội, anh đừng như vậy, người ta dù gì cũng là đội trưởng, anh xem anh cần mẫn làm việc hơn mười năm trời cũng chỉ mới là phó, chúng ta châu chấu không thể đá voi, đừng cùng người ta tranh giành hơn thua..........."
Từ khóe mắt đến chân mày của Dương Mị đều không giấu được niềm vui sướng, Nghiêm Tà vừa nghe được đến đó lại tăng xông, suýt nữa xắn tay áo vùng lên: "Buông tôi ra!"
"Cậu còn cứng miệng?!" Phương Chính Hoằng không nhịn được, từ giữa gông cùm của Giang Đình ló cái mặt đỏ bừng ra: "Nội gián trong cục thành phố Kiến Ninh không phải cậu thì còn có thể là ai? Từ vụ án Hồ Vĩ Thắng sản xuất ma túy, cậu bắt đầu lén lút, hở ra là đơn độc chạy ra ngoài phá án, còn vụ tự tiện lái xe cảnh sát rút lui khỏi hiện trường giải cứu con tin nữa, ai mà biết cậu giở trò quỷ gì?!"
Nghiêm Tà nhướng mày, vừa muốn mắng lại, Giang Đình đã nhẹ nhàng xen vào: "Phương đội, vào đêm giải cứu con tin trong vụ án của Hồ Vĩ Thắng là do tôi phát hiện được hành tung của tay súng bắn tỉa, thậm chí còn giao chiến trên đoạn đường quốc lộ bỏ hoang, Nghiêm đội tự tiện hành động là vì đi bắt tay súng bắn tỉa kia."
Phương Chính Hoằng cứng họng, sau đó lại cứng cổ: "Cậu ta còn đóng cửa phòng làm việc cả ngày, không biết đang làm cái quái gì, lúc phá án thì thường xuyên lén lút gọi điện thoại thông báo tin tức.........."
"Là gọi cho tôi," Giang Đình điềm đạm nói, "Hàn Tiểu Mai và Mã Tường có thể làm chứng."
Nghiêm Tà không bỏ lỡ thời cơ nở một nụ cười cực kỳ trào phúng.
"...........Thế, thế còn........" Phương Chính Hoằng bị tiếng cười khẩy này kích thích ngón trỏ run run, dứt khoát buột miệng không lựa lời: "Vào ngày cái tên họ Nghiêm này uống rượu thuốc có độc, đổi lại là bất cứ người bình thường nào khác cũng không thể sống sót, chỉ riêng cậu ta lúc đó lại đang đi trên đường đèo thì được cứu, còn sống, làm sao có thể?! Tại sao không có ai cảm thấy đó là do cậu ta vì tẩy sạch hiềm nghi, cố ý tự biên tự diễn ra vở kịch hay?!"
Nghiêm Tà làm bộ muốn đánh anh ta, Giang Đình bất đắc dĩ nói: "Được chứ Phương đội, ngày đó trên quốc lộ Bàn Sơn cũng không phải không có một bóng người."
Phương Chính Hoằng trợn mắt, chỉ thấy tay trái Giang Đình đè bả vai của ông, tay phải vén tóc mình lên, tỏ ý để ông nhìn vết sẹo đỏ tươi chưa lành trên trán mình.
"Cùng ngày vụ án xảy ra tôi lái xe việt dã theo đuôi Nghiêm Tà, lúc hắn phát độc tôi đâm xe cứu ra, sau đó Mã Tường chạy tới đưa chúng tôi đi bệnh viện, cho nên Nghiêm Tà mới nhặt được cái mạng này về."
Trong phòng trở nên an tĩnh, Phương Chính Hoằng ngoác mồm, biểu cảm đặc biệt ngớ ngẩn và buồn cười.
"Hai người.......Hai người........." Một lúc lâu sau ông ta mới méo mó nặn ra mấy chữ: "Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Giang Đình đỡ trán thở dài: "Đã nói với ông rồi, đi theo người nhà."
Phương Chính Hoằng nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi phịch xuống giường, nhìn qua như tam quan bị chấn động sau đó là hồn bay phách lạc.
Tất cả mọi người đều nhìn ông không lên tiếng, chỉ có Dương Mị nhìn với ánh mắt đồng tình, trong lòng tràn đầy cảm giác đồng bệnh tương liên đến lạ.
"Giờ đến lượt tôi hỏi anh đây, đội trưởng Phương?" Nghiêm Tà nhếch nửa khóe miệng, trên mặt là vẻ giễu cợt cùng đắc ý không thèm che giấu.
Phương Chính Hoằng: "....................."
Nghiêm Tà từ trên cao ngạo nghễ liếc nhìn anh ta, gằn từng chữ: "Rốt cuộc tôi đã làm gì, khiến anh không chỉ nghĩ tôi là nội gián trong Kiến Ninh, còn năm lần bảy lượt dùng thủ đoạn thâm độc hại tôi, hả?!"
".................."
Tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Phương Chính Hoằng, chỉ thấy người cảnh sát già ngày thường khuôn mặt lúc nào cũng nhợt nhạt như sáp, quắc mắt bới lông tìm vết, gặp chuyện thì cứng nhắc khiến ai ai cũng khó chịu, giờ phút như đổi thành người khác, miếng há ra rồi ngậm, ngậm rồi há, một lúc lâu sau mới khàn khàn nói:
"Tôi không muốn giết cậu. Tôi theo dõi cậu vì muốn tìm bằng chứng, chứng minh với cục trưởng Lữ cậu cấu kết với bọn tội phạm ma túy. Nhưng cho tới bây giờ, tôi chưa bao giờ có ý định ra tay giết cậu..............."
"Chưa?" Nghiêm Tà lập tức lạnh lùng hỏi lại: "Vậy sao anh ngăn cản Tần Xuyên uống rượu thuốc của tôi, sau đó lại vứt bình rượu thuốc duy nhất có thể làm bằng chứng?"
Phương Chính Hoằng tựa như bị đông cứng, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tà, ánh mắt sắc bén kinh người.
"Bởi vì tôi cảm thấy cậu muốn hại cậu ta," Phương Chính Hoằng chậm rãi nói, "Giống như tôi, lúc đầu rõ ràng chỉ là bị thương, sau khi uống rượu thuốc của cậu xong........... Thì bệnh một mạch tới bây giờ vẫn không khỏi."