Chương 93
Edit: Sabi
Bảy giờ sáng hôm sau.
Cục công an thành phố Kiến Ninh.
Cộp!
Trong phòng làm việc của cục trưởng không kéo rèm cửa sổ ra, sáng sớm âm u mờ mịt, ngọn đèn bàn sáng tỏ trắng đêm không tắt, chiếu rọi lên hai túi vật chứng trong suốt bị ném trên bàn.
Nghiêm Tà mặc áo sơ mi tiêu chuẩn màu lam nhạt, cảnh hàm chỉ huy cấp 3, quần dài đồng phục màu xanh đậm và giày da, khí chất nghiêm túc hiếm thấy, chìa tay cầm lấy hai túi vật chứng kia lên cau mày nhìn kỹ.
Đó là một cái vỏ đạn hơi rỉ sét và một đầu đạn móp méo.
"Có nhận ra không?" Cục trưởng Lữ chắp tay sau lưng đứng sau bàn làm việc, chậm chạp lên tiếng hỏi.
Trong tích tắc, vô số ý nghĩ lướt qua trong lòng Nghiêm Tà, giống như cục CPU máy tính lập tức sàng lọc một lượng dữ liệu lớn, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh vào lúc đêm khuya vài tháng trước đó ở thôn xóm thuộc huyện Giang Dương, khi mấy kẻ liều lĩnh Phạm Ngũ sắp nhào tới, trong lúc nguy cấp ngón trỏ của Giang Đình đã dứt khoát không chút do dự bóp cò súng.
"..............Không nhận ra," Nghiêm Tà ngẩng đầu lên nhìn lại cục trưởng Lữ, bình tĩnh thốt ra mấy chữ.
Không gian chiếu sáng của ngọn đèn bàn có hạn, khi cục trưởng Lữ đứng lên, nửa người trên gần như bị bóng tối bao phủ, cặp mắt trên khuôn mặt tròn trịa sắc bén như chim ưng, cố định nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Nghiêm Tà: "Ngay cả cháu cũng không nhận ra? Vậy chú nhắc nhở cho cháu một địa điểm, huyện Giang Dương - có ấn tượng không?"
Nghiêm Tà đặt túi vật chứng xuống, nở nụ cười hơi áy náy: "Thực không dám giấu cục trưởng Lữ, cháu vẫn chưa hiểu chú có ý gì. Có thể là do năm đó thành tích ở trường cảnh sát của cháu chỉ đạt trung bình, kiến thức lý luận về súng đạn qua hai năm đã trả lại cho thầy cô, thực sự là............."
"Chú nghĩ rằng trên đời này dù chỉ có một người có thể nhận ra viên đạn này, người đó nhất định sẽ là cháu." Cục trưởng Lữ ngắt lời hắn, cuối cùng cũng bật cười ha hả, khôi phục mặt nét mặt như Phật Di Lặc trước kia: "Trong vụ án bắt cóc liên hoàn 619, lúc bọn cháu sắp xếp đến huyện Giang Dương thẩm vấn Lý Vũ Hân, trên đường trở về gặp phải đám người Phạm Ngũ cầm súng tấn công , cháu, tiểu Trương và Lý Vũ Hân đều bị trúng đạn. Sau đó, lão Ngụy đích thân dẫn theo Hoàng Hưng đi khám xét hiện trường, cái vỏ đạn 9mm Luger này chính là một trong những vỏ đạn được mang về vào lúc đó, cũng là cái vỏ đạn duy nhất có vết tích ngòi nổ và chốt bắn hoàn toàn khác với những vỏ đạn khác tại hiện trường."
Vẻ mặt của Nghiêm Tà hơi thay đổi.
"Đầu đạn được đồn công an huyện Giang Dương tìm thấy trong kẽ hở ở ghế sau xe cảnh sát sau khi chiếc xe nổi lên từ đáy sông. Phân tích đường đạn sơ bộ cho thấy, đầu đạn sau khi bắn vào nước thì bắn trúng mục tiêu, vừa vặn xuyên qua cửa kính ô tô khiến nó vỡ tan tành, ghim vào chỗ ngồi phía sau xe. Nếu như nó không bắn vào trong buồng xe thì có lẽ cả đời cảnh sát cũng chẳng thể mò được cái đầu đạn này ra khỏi bùn dưới đáy sông, nhưng thật không may nó đã bị chúng ta phát hiện, cũng coi như là lưới trời tuy thưa mà khó lọt."
".....................Lẽ nào cái đầu đạn này có gì đặc trưng?" Nghiêm Tà cẩn thận hỏi.
"Có hai chỗ." Cục trưởng Lữ dừng một lát, nói tiếp: "Thứ nhất, nó có rãnh nòng súng."
Rãnh nòng súng?
Sản xuất nòng súng chuyên nghiệp đòi hỏi các loại trang thiết bị cao cấp do nhà nước kiểm soát, vì vậy, việc đầu đạn có rãnh nòng súng hay không là một trong những cơ sở quan trọng để phân biệt giữa súng tự chế và súng tiêu chuẩn. Súng tự chế mà Phạm Chính Nguyên và nhóm người Phạm Ngũ dùng là súng không có rãnh nòng súng, nhưng viên đạn trong túi vật chứng kia lại có rãnh nòng súng, điều này nói rõ cái gì?
Ngày đó tại hiện trường từng xuất hiện một khẩu súng lục tiêu chuẩn, thậm chí rất có thể là súng của quân cảnh!
"Thứ hai," Cục trưởng Lữ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tà, chậm rãi nói: "Trên cái đầu đạn này xét nghiệm ra máu của cháu."
Màng nhĩ của Nghiêm Tà ầm một tiếng, có khoảng mấy giây rối bời, ngồi im trên ghế không nhúc nhích.
"Sau khi thẩm vấn Phạm Ngũ, lời khai đã chứng minh suy đoán của chú, viên đạn này không phải là từ nòng súng của bọn chúng bắn ra. Nói cách khác, ngày đó tại hiện trường ngoài nhóm Phạm Ngũ được Uông Hưng Nghiệp thuê tới diệt khẩu Lý Vũ Hân, còn có một nhóm người khác - hoặc là một tên cầm súng khác, tên này chỉ nả một phát súng."
Phòng làm việc lặng ngắt như tờ, do chưa tới giờ làm việc buổi sáng, nên tòa nhà Cục thành phố vẫn đang được bao phủ trong sự tĩnh lặng.
Giọng nói của cục trưởng Lữ cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng này:
"Mục tiêu của phát súng này là cháu."
Nghiêm Tà chậm rãi buông lỏng bàn tay đang cầm túi vật chứng, dựa lưng vào ghế, mãi một lúc lâu sau mới nặng nề nói: "Ngày đó, cháu hoàn toàn không chú ý tới................"
"Công việc của cảnh sát điều tra hình sự có thể sẽ gây thù chuốc oán với rất nhiều kẻ thù, nhưng trong nhiều năm làm cảnh sát chú chưa từng gặp phải tên tội phạm nào có can đảm đi trả thù một lãnh đạo cấp phó phòng cục công an thành phố trực thuộc tỉnh hết. Tất nhiên, ít không có nghĩa là không tồn tại, cháu có xuất thân tốt, đủ mạnh mẽ, phong cách hành sự thường ngày rất cương quyết, có thể cháu đã từng làm gì đó khiến người khác hận đến mức muốn giết chết, trong lòng có suy đoán gì không?"
Nghiêm Tà im lặng một lúc lâu, nói: "Cháu không biết."
Khi hắn nói ra mấy chữ này ánh mắt hơi lẩn tránh, cục trưởng Lữ tựa như nhìn ra gì đó từ trong động tác theo bản năng này, nheo mắt lại hỏi: "Thật sự không có chút manh mối nào sao? Nghiêm Tà, cháu không phải là người chuyên gây thù chuốc oán, tự bản thân cháu còn chưa liệt kê ra được bao nhiêu người sao?"
Nghiêm Tà nặng nề lặp lại: "Cháu không biết."
Ngay cả ngữ điệu cũng không thay đổi.
Cục trưởng Lữ gật đầu, tựa như biết rõ Nghiêm Tà sẽ không nói thêm nửa chữ nào nữa, nên không hỏi tới vấn đề này nữa: "Từ sau khi từ huyện Giang Dương trở về, cháu có phát hiện ra điều gì bất thường trong cuộc sống không, ví dụ bị người dòm ngó, theo dõi, hay nghe lén gì không?"
Thoáng chốc, trước mắt Nghiêm Tà hiện ra chiếc Hyundai Elantra màu bạc xuất quỷ nhập thần kia, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị chính hắn thận trọng đè xuống, nói: "Tạm thời cũng chưa phát giác ra điều gì bất thường hết."
Cục trưởng Lữ không tỏ rõ ý kiến gì, chỉ "à" một tiếng nói: "Bản thân cháu phải hết sức cẩn thận, nếu có thể chứng minh phát đạn này đến từ khẩu súng tiêu chuẩn của đơn vị nào đó, thậm chí là súng cảnh sát được đăng ký trong hệ thống công an, tình hình sẽ trở nên tương đối phức tạp. Như đã nói qua, chú đã để lão Hoàng đi so sánh số liệu rãnh nòng súng, phàm là súng của quân cảnh thì chắc chắn đều có ghi chép về rãnh nòng súng, đến lúc đó xem có phát hiện thêm gì hay không."
Nghiêm Tà gật đầu, miễn cường cười cười, chỉ vào hai cái túi vật chứng, hỏi: "Cháu có thể chụp mấy bức ảnh không?"
Cục trưởng Lữ tỏ ý hắn cứ tự nhiên.
Thực ra, chụp ảnh cũng vô dụng, đầu đạn đã méo mó biến dạng, rãnh nòng súng và phân tích đường đạn đều phải nhờ vào kính hiển vi điện tử, nhưng Nghiêm Tà vẫn lôi di động ra chụp mấy chục tấm ảnh, cố gắng phóng to mỗi một chi tiết trong mỗi bức ảnh, chụp rất tỉ mỉ rõ ràng.
"Vụ tập kích bằng súng ở huyện Giang Dương này, chú sẽ để họ tiếp tục tiến hành điều tra mở rộng thêm lần nữa, cố gắng tìm được manh mối của tay súng thần bí tại hiện trường. Sự an toàn cá nhân của cháu tương lai cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm, theo như chú thấy, bắt đầu từ ngày mai cháu vẫn nên trở lại làm việc đi." Cục trưởng Lữ lườm Nghiêm Tà một cái, đột nhiên cười khẽ, chậm rãi bưng ca trà lên: "Chú luôn có cảm giác, cháu ở nhà càng lâu lại gây ra tai họa càng lớn!"
Nghiêm Tà thoáng chốc sững sờ, tinh ý nhận ra sự ám chỉ như có như không từ trong lời này của cục trưởng Lữ. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cục trưởng Lữ đang uống trà, ca trà bự đã che lại khuôn mặt tròn trịa mập mạp kia, hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm gì.
Là do ông ấy phát hiện ra cái gì?
Hay là do mình chột dạ?
"Về đi," cục trưởng Lữ đặt ca trà xuống, khoát tay: "Chuyện này để chú giải thích với lão Ngụy, cháu cũng đừng nói cho bất kỳ ai khác!"
Nghiêm Tà chần chờ mấy giây, đứng dậy gật đầu, ép bản thân bình tĩnh nhìn chăm chú vào cục trưởng Lữ, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
***
"Đầu đạn 9mm Luger này có rãnh nòng súng................"
"Mục tiêu của phát súng này là cháu."
"Ở nhà càng lâu, lại gây ra tai họa càng lớn!"
...
Nghiêm Tà mở album ảnh trên điện thoại ra, ánh mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm viên đạn đã từng xuyên qua khoang bụng mình hiện đang nằm trong túi vật chứng kia.
Nhìn bằng mắt thường không thể phân biệt được viết máu trên đầu đạn, chỉ có hình dạng méo mó để lộ vẻ hung ác, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sức nặng và sự lạnh lẽo của đồng thau. Nghiêm Tà đã không còn nhớ rõ sự đau đớn khi viên đạn xuyên qua cơ thể nữa, lúc ấy hắn thậm chí còn không phát hiện ra mình bị trúng đạn, hôm nay nhắm mắt hồi tưởng lại, tất cả ấn tượng có thể hiện lên trong đầu không gì khác ngoài hai chữ: Hỗn loạn.
Vừa ra sức liều mạng cứu được Giang Đình từ dưới đáy sông lên, từ sắp nghẹt thở đến giây phút cuối cùng giữa bầu không khí trong lành, tiếng gọi hoảng sợ, tiếng la hét, tiếng súng, sợ hãi........Tất cả các tình tiết hỗn loạn như quấn lấy nhau, tạo thành một hình ảnh vừa máu me đầm đìa vừa lạ lùng kỳ quái.
Lúc ấy, hung thủ ẩn nấp ở đâu?
Họng súng của gã rốt cuộc đang hướng vào ai? Là Giang Đình hay là mình?
Nếu sự việc này đặt ở ba tuần lễ trước, Nghiêm Tà sẽ không ngần ngại tin rằng, đối phương rất có thể đến từ nội bộ hệ thống công an, mà mục tiêu muốn thừa cơ tiêu diệt hoặc diệt khẩu là Giang Đình, toàn bộ vụ giết người không ngoài sự tiếp diễn của vụ tai nạn xe cộ trên đường cao tốc vào ba năm trước.
Nhưng kể từ sau lần bị theo dõi vào đêm đó ra, Nghiêm Tà đột nhiên nhận ra một khả năng kinh khủng khác..........
Vào ngày xảy ra vụ án tập kích cảnh sát ở huyện Giang Dương, giây phút hắn ướt nhẹp chui lên khỏi mặt nước, đạn từ một góc bí mật bay tới, nhưng họng súng lại không nhắm vào Giang Đình như hắn nghĩ. Ngược lại, chỉ bởi vì Giang Đình đang nằm ở trong lòng hắn, để tránh ngộ thương tên sát thủ chỉ có thể thay đổi góc độ của họng súng, khiến viên đạn đi chệch khỏi mục tiêu ban đầu là trái tim của Nghiêm Tà.
K Bích vốn không muốn giết Giang Đình, mục tiêu của gã rất rõ ràng, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều là Nghiêm Tà!
Con ngươi của Nghiêm Tà ép chặt thành một đường thẳng, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói: "Anh đang nhìn gì vậy?"
Nghiêm Tà nhích ngón cái, ngay lúc Giang Đình đảo mắt qua màn hình di động cũng đồng thời chuyển sang mục tin tức, "À, là cái này."
Giá nhà đất ở thành phố Kiến Ninh đột nhiên tăng mạnh vào giữa năm, nghi ngờ có sự tham dự của giới đầu cơ bất động sản ở vùng khác, ánh mắt của Giang Đình quét qua, lại quan sát Nghiêm Tà trong chốc lát, không nói gì, tựa như cảm thấy khá thú vị khi hắn có thể xem loại tin tức này.
Giang Đình đã quay lại thói quen uống trà Phổ Nhị sau bữa tối, nhưng chiếc bánh trà Lão Đông Hưng trước đây đã bị anh khoét dần khoét mòn đến cạn sạch như con kiến dọn nhà trong bốn tháng qua. Đúng như dự đoán của Nghiêm Tà, anh không lập tức không biết xấu hổ mở chiếc bánh thứ hai, mà là mỗi ngày giả bộ pha một túi trà Phổ Nhị bình dân, theo như quan sát của Nghiêm Tà hẳn là mua ở quán trà trước cửa tiểu khu.
Nghiêm Tà cũng không thúc dục, giống như dã thú tạm thời nhẫn nhịn chờ con mồi từ từ tới gần, chờ đến một ngày Giang Đình không chịu đựng được nữa, chủ động chạy tới lén lút mở bánh trà hỉ thứ hai.
"Hôm nay cục trưởng Lữ bảo anh tới cục thành phố làm gì?" Giang Đình ngồi trên ghế sô pha, nhấp một hớp trà hỏi.
Đúng rồi, Nghiêm Tà nghĩ. Nếu đây là Lão Đông Hưng, sau khi uống ngụm đầu tiên anh tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện ngay, mà là làm một động tác híp mắt đến ngay cả anh cũng chưa chắc đã chú ý tới, vừa che giấu vừa hưởng thụ, giống như một loài động vật họ mèo cảm nhận được mùi vị cá khô ngon nhất.
"Không có gì, chỉ yêu cầu viết một bản báo cáo về việc nghi phạm Bộ Vi nhảy sông để bổ sung vào hồ sơ kết án, bảo tôi đến ký tên." Nghiêm Tà tựa như lơ đãng nhét di động vào túi quần, đồng thời dịch dịch một chút ở trên ghế sô pha, Giang Đình ngồi kế bên quan sát hắn.
Giang Đình đã tắm, mái tóc đen nhánh mềm mại, trên gò má còn mơ hồ sót lại vài giọt nước, làn da trơn bóng như thấm nước. Hai tay anh cầm ly trà nóng hổi, đầu ngón tay hơi đỏ lên, có chút mất tự nhiên dưới cái nhìn chằm chằm không che giấu ở khoảng cách gần của Nghiêm Tà, hơi ngửa đầu ra sau kéo xa khoảng cách: "Anh nhìn cái gì?"
Nghiêm Tà đột nhiên dùng bàn tay phủ lên bàn tay đang cầm ly trà của anh, cứ như vậy chăm chú nhìn vào mặt anh, nói: "Chiều nay tôi nhận được điện thoại của bệnh viện, Thân Hiểu Kỳ tỉnh rồi."
Giang Đình không nghĩ tới hắn đột nhiên lại nói ra một câu như vậy, không phản ứng gì, nhưng trong mắt lại hiện lên chút nhẹ nhõm: "Tỉnh rồi?"
"Tuy hiện tại chưa thể nói chuyện được, nhưng kết quả chụp cắt lớp não cho thấy không có di chứng gì quá lớn, nếu tiếp tục được điều trị đúng cách, sẽ sớm phục hồi trí lực và khả năng vận động như thường, khoảng ba đến sáu tháng nữa là có thể quay lại đi học."
"Thế thì tốt." Giang Đình thở nhẹ một hơi, nói: "Thằng bé này tuy gặp phải chuyện xui xẻo, nhưng hiện tại ít nhất cũng coi như là may mắn trong bất hạnh."
"Cuộc sống này vốn đã có rất nhiều bất ngờ rủi ro," Nghiêm Tà nhìn anh nói.
Câu này nghe có vẻ rất kỳ lạ, đặc biệt là khi Nghiêm Tà nói ra, ánh mắt cố định khóa chặt cặp mắt trong suốt của Giang Đình, tựa như muốn xuyên thấu qua cặp mắt đó nhìn thẳng vào trong não, khiến Giang Đình không thể không né tránh thêm chút nữa, khẽ mỉm cười hỏi: "Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
"Giống như cảnh sát hình sự chúng tôi vậy, công việc có tính chất nguy hiểm lớn, các tình huống ngoài ý muốn cũng nhiều hơn."
"................."
"Nếu ngày nào đó, tôi gặp chuyện chẳng may thì sao?"
"Nghiêm Tà, anh................"
"Nếu tôi không còn nữa, hy sinh vì nhiệm vụ, em sẽ nhớ tôi chứ? Hay là qua một thời gian thì sẽ quên sạch sành sanh?"
"Nghiêm Tà!" Giang Đình mạnh mẽ rút tay về, trong lúc giãy giụa làm đổ mấy giọt trà nóng lên sô pha: "Anh có bệnh hả!"
Nghiêm Tà nắm lấy tay anh không chịu buông, sức lực lớn đến mức gần như cố chấp: "Chúng ta đặt tiệc cưới đi, phòng khi xảy ra chuyện gì, ít nhất còn có hôn ước, đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống rồi ra nước ngoài đăng ký. Hoặc là chúng ta thẳng thắn bày tỏ trước mặt ba mẹ và người nhà cũng được, ít nhất cũng lưu lại cho nhau một minh chứng rằng chúng ta đã từng bên nhau, ít nhất trên đời này cũng có người biết em với tôi là thật.............."
"Anh buông tôi ra trước đã!" Giang Đình từ trên ghế sô pha đứng lên, cau mày nói: "Nói chuyện đàng hoàng!"
Nghiêm Tà làm như không nghe thấy, nắm chặt mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Giang Đình, gần như là thô bạo nắm lấy, Giang Đình muốn rút tay ra, nhưng trong lúc gấp gáp toàn bộ nước trà đều bị đổ ra ngoài, rắc lên bàn chân trần của Giang Đình và tấm thảm :"Buông ra, anh làm tôi bị bỏng! Nghiêm Tà!"
Phòng khách khôi phục sự yên tĩnh, Nghiêm Tà nặng nề thở hổn hển, tia sáng trong đôi mắt giống như dã thú bị vây hãm, trầm mặc nhìn Giang Đình một lúc lâu, cơ bắp rắn chắc nơi cánh tay kéo căng.
"................."
Giang Đình nhíu mày nhìn lại hắn, không biết qua bao lâu, Nghiêm Tà cuối cùng cũng miễn cưỡng kiềm chế bản thân, giữa lúc hai người đang nhìn nhau chăm chú buông lỏng bàn tay như kềm sắt, sau đó quay đầu đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Khoảng mấy giây sau, hắn đi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng bếp, lấy đá viên từ trong tủ lạnh ra, rồi quay lại phòng khách, nửa quỳ trên thảm trước mặt Giang Đình, lấy khăn lông bọc đá viên lại lau từng chút một lên mu bàn chân bị bỏng của anh.
Giang Đình không quen với tư thế này, định rút chân về ngồi xuống, vừa cử đọng đã bị Nghiêm Tà nắm lấy cổ chân: "Đừng cử động."
"Anh................"
"Đừng cử động."
Giang Đình cứng ngắc đứng ở nơi đó, trơ mắt nhìn Nghiêm Tà kết thúc công cuộc chườm đá lên làn da nóng bỏng của mình, buông khăn lông ra, giữ nguyên từ thế nửa quỳ này lấy từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn.
Đó là chiếc nhẫn bạch kim đã từng đeo trên tay Giang Đình vào ba tuần trước.
"Đây là cặp nhẫn năm đó ba và mẹ tôi đeo khi kết hôn, sau khi sinh tôi ra, họ đã đổi một cặp nhẫn lưu niệm khác, nhẫn cưới thì để lại cho tôi. Năm ngoái rảnh rỗi không có gì làm tôi đã đem hai chiếc nhẫn đi tân trang đánh bóng lại, lúc ấy còn cho rằng ba năm hay năm năm nữa cũng chưa chắc có cơ hội đeo lên cho người khác, không nghĩ tới chẳng mấy chốc thì gặp được em."
Bóng đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn sáng trưng của phòng khách, chiếc nhẫn bạch kim kia lóe lên ánh sáng nhạt dịu dàng theo năm tháng.
"Em có thể chấp nhận nó chứ, Giang Đình?" Nghiêm Tà vẫn duy trì tư thế quỳ một chân, hạ giọng hỏi.
"....................'
"Nếu em đồng ý, tôi sẽ đặt một chiếc khác theo kích thước của mình, tương lai khi chúng ta kết hôn có thể cân nhắc dùng làm vật đính ước, em nói xem được không?"