Mục lục
Phá Vân 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45

Edit: Sabi

Hai chiếc xe mô-tô của cảnh sát giao thông ở phía trước hú còi mở đường, S450 phía sau lao nhanh như chớp, xông lên như đang đua xe công thức F1, vượt qua hơn mười cái đèn đỏ, khiến cho vô số người đi đường phải đứng lại chụp ảnh.

"Chạy chậm chút!" Giữa vô số ánh đèn loang loáng lao vùn vụt về phía sau, Giang Đình quát lên, "Hai trăm triệu tiền chuộc, không giống bắt cóc, không cần phải vội vàng như vậy!"

Chiếc xe lướt đi vèo vèo, lạng lách qua một khu phố náo nhiệt, gấp gáp xông ra ngã tư: "Không thể chậm! Ngộ nhỡ, thằng đần kia thật sự dám đòi hai trăm triệu thì sao?"

Tiếng nổ của động cơ giống như tiếng gầm của một con dã thú, tin tức trên radio đều là tình hình giao thông hiện tại. Giang Đình đứng dậy ghé sát vào tai Nghiêm Tà, hét lên: "Vậy cũng không thể dùng máu động vật để dọa người, không có khả năng!"

Vù vù - S450 phóng vào cửa thoát hiểm của cục thành phố, hóa thân thành tia chớp màu lam, sau đó bá đạo dừng lại trước tầng lầu đội hình sự.

Nửa người Giang Đình vọt lên phía trước, trước khi bị dây an toàn siết chết may mắn được Nghiêm Tà đưa tay ra kéo lại.

"Anh chỉ nhìn vào bức ảnh đã biết đó là máu động vật?" Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào anh.

Trong buồng lái chật hẹp, mặt hai người gần như chạm vào nhau, cánh tay mạnh mẽ của Nghiêm Tà vẫn còn hư ảo ôm trước người Giang Đình, nhưng người sau lại không chú ý đến chi tiết này.

"............." Giang Đình thở phào nói: "Chỉ là suy đoán theo hành vi logic, tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực."

Nghiêm Tà từ trong hộp đựng đồ lặt vặt rút ra một cái mũ lưỡi trai, chụp lên đầu Giang Đình, lại lấy ra một cái khẩu trang, tự tay đeo lên ngay ngắn cho anh.

"Anh, vào phòng làm việc của tôi chờ ở đó, bánh ngọt và đồ ăn vặt ở trong ngăn kéo cuối cùng bên trái." Nghiêm Tà nhẹ giọng cảnh cáo: "Không có việc gì cấm không được chạy ra ngoài, nhỡ may bị người khác nhìn thấy đến tôi cũng không cứu được anh."

Vừa dứt lời, người đã xuống khỏi xe, nhanh nhẹn đóng sầm cửa xe lại!

Rầm!

"..........." Giang Đình lẩm bẩm: "Lại không để tôi đi về trước sao?"

***

"Chào đội phó Nghiêm!" "Anh Nghiêm!"

Nghiêm Tà sải bước qua hành lang, Mã Tường ở phía đối diện chạy như bay đến, bước chân còn chưa vững, miệng đã bắn như pháo liên thanh: "Người báo án là một đôi vợ chồng, nam, Thân Đức, 43 tuổi; nữ, Ấn Kim Điệp, 41 tuổi. Người mất tích là Thân Hiểu Kỳ con trai của hai người, năm nay mười lăm tuổi chuẩn bị tốt nghiệp cấp hai, cùng bạn bè đi dã ngoại sau kỳ thi chuyển cấp, lần liên lạc cuối cùng với cha mẹ là tối hôm qua. Lúc 12 giờ trưa hôm nay, vợ chồng nhà họ Thân nhận được điện thoại nặc danh của tên bắt cóc, tuyên bố Thân Hiểu Kỳ đang ở trong tay hắn, đòi hai trăm triệu tiền chuộc."

Mã Tường cũng vừa chạy tới Cục thành phố, trên người còn mặc một chiếc áo phông, quần Jean rách, trên cổ còn đeo chồng chất mấy cái bộ xương khô thập tự giá làm bằng bạc đã biến thành màu đen. Nghiêm Tà vừa đi vừa không nhịn được liếc cậu ta, hỏi: "Chú mày đi đâu về mà ăn mặc cái kiểu này?"

"Tuy anh không biết em đi đâu, nhưng em lại biết anh vừa mới đi đâu về nha." Mã Tường cười khà khà: "Chúc mừng anh đã thu thập đủ tấm thẻ 'em chỉ coi anh là anh trai' thứ 108, anh Nghiêm, tối nay anh có thể triệu hồi thần long rồi."

"Bớt đùa!" Nghiêm Tà nhỏ giọng trách mắng, "Định vị số điện thoại di động chưa"

"Khỏi cần, là dịch vụ truy cập quay số(1), chủ nhiệm Hoàng đang tự mình dẫn người truy tìm IP máy chủ kìa."

"Phải chăng bọn bắt cóc thu âm điện thoại?"

"Theo như lời kể của cha mẹ người mất tích thì khi nhận được điện thoại của tên bắt cóc bọn họ còn tưởng là lừa đảo, sau khi tỉnh táo lại suýt chút nữa thì lên cơn nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ, ai còn tâm trí để ý đến việc có phải thu âm hay không."

Đây cũng là bản năng bình thường của con người, Nghiêm Tà hơi sa sầm: "Khẳng định không phải người mất tích đang đùa giỡn với cha mẹ, hay một nhóm lừa đảo mới?"

"Lừa đảo thì chưa chắc, cái này vẫn còn hơi sớm để kết luận." Mã Tường chép miệng lắc đầu: "Theo cách nói của ông Thân, sau khi nhận được điện thoại tống tiền ông ta lập tức gọi lại cho con trai, nhưng điện thoại di động của Thân Hiểu Kỳ đã tắt máy, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gi."

"Hai trăm triệu." Nghiêm Tà nhỏ giọng nói, không biết là đang nói với Mã Tường hay là đang lẩm bẩm một mình: "Tên bắt cóc gọi điện thoại tới đúng lúc người mất tích tắt máy."

"Đội phó Nghiêm! Đội phó Nghiêm!!" Từ xa, một tên cảnh sát của phòng kỹ thuật chạy như điên tới, thở hổn hển nói: "Chủ nhiệm Hoàng đã có kết quả điều tra, điện thoại di động của người mất tích đã mở máy! Hiện tại đang nói chuyện!"

Bước chân Nghiêm Tà dừng lại.

"Hả?" Mã Tường thốt lên, "Đang nói chuyện?"

***

"Ban nãy không có điện, cái gì không có điện, sao không mang theo sạc dự phòng?! Con có biết ba mẹ rất lo lắng không? Con có biết bây giờ ra ngoài có rất nhiều người gặp phải chuyện xấu không? Hả?!............."

Đội cảnh sát điều tra hình sự, các cảnh sát vừa ba chân bốn cẳng chạy tới mở to mắt nhìn nhau, phòng họp lớn đóng chặt cửa cũng không ngăn nổi tiếng hét của ông Thân.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói oan ức của Thân Hiểu Kỳ: "Ba mẹ sao không hỏi bạn học của con, chúng con ở một chỗ với nhau mà, ở đâu ra bị bắt cóc? Ba, hai trăm triệu tiền chuộc mà ba cũng tin sao, nhà chúng ta ngay cả một phần hai mươi của hai trăm triệu cũng không có, muốn bắt cũng không đến lượt con!"

"Con tùy tiện tắt máy, còn cự nự với ba sao?!" Ba Thân hét lên.

Mẹ Thân mừng đến chảy nước mắt, vừa lau nước mắt vừa cầm tay cục phó Ngụy giải thích: "Thằng bé nói kỳ thi chuyển cấp vừa kết thúc, bạn học muốn tổ chức đi dã ngoại, chúng tôi bảo thằng bé cứ đi đi! Bình thường chúng tôi đều bận bịu việc làm ăn, không quen biết với bạn học cùng lớp của thằng bé, chỉ nghĩ nhanh đi báo cho cảnh sát..........."

"Không sao không sao, ấy - đừng khóc đừng khóc." Cục phó Ngụy đang mặc quần đi biển chân xỏ dép lào, trong góc phòng còn có đống đồ đi câu, trong lòng lão Ngụy chắc chắn đã mắng được mười ngàn câu mẹ nó, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hòa nhã dễ gần lại không mất đi lễ độ: "Quần chúng tín nhiệm công an nhân dân, suy nghĩ trước tiên là báo cảnh sát, điều này chứng tỏ mọi người rất tín nhiệm công việc của chúng tôi! Mấy cậu tới đây, đỡ vị phu nhân đây đến phòng thông tin ghi chép lại, ký tên nữa là xong............."

Hai cảnh sát dẫn theo ông Thân vẫn chưa nguôi giận và bà Thân vẫn đang không ngừng cảm ơn đi ra ngoài, cửa vừa khép lại tất cả mọi người trong phòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Hai trăm triệu, trẻ vị thành niên, bắt cóc giết người." Cục phó Ngụy thở dài một hơi, thổn thức không thôi: "Tôi còn tưởng rằng công lao tập thể hạng nhất năm nay đã yên ổn rồi chứ."

Bầu không khí ngay lập tức trở nên sôi nổi, mọi người rối rít thả lỏng, chế nhạo đùa giỡn với nhau. Chỉ có Nghiêm Tà, từ khi bước vào vao cục thành phố vẫn luôn nhíu chặt mày.

"Chú mày sao thế," cục phó Ngụy vỗ vỗ bả vai hắn, tâm tình rõ ràng rất tốt: "Nhìn nhân mô cẩu dạng(2) trang điểm lộng lẫy này xem?"

(2) Nhân mô cẩu dạng: mặt người thân chó - thành ngữ của Trung Quốc, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều xấu gì.

Nghiêm Tà nói: "Cháu vẫn cảm thấy có chỗ không đúng."

"Chỗ nào không đúng?"

"..................Không nói được, nhưng có cảm giác khắp nơi chỗ nào cũng lộ ra sự quỷ dị. Các chú vừa rồi đều tận mắt nhìn thấy Thân Đức gọi điện thoại cho con trai ông ta?"

Cục phó Ngụy "ha" một tiếng: "Vậy còn có thể giả được sao? Ông đây làm cảnh sát điều tra nhiều năm như vậy, chỉ có chút tâm cơ này còn cần thằng nhóc thối tha nhà chú đến dạy sao?"

Sự nghi ngờ của Nghiêm Tà cũng không giảm bớt, lẩm bẩm nói: "..............Hai trăm triệu đó."

"Chú nhìn bộ dáng này của mày còn giống hai trăm triệu hơn đấy!" Cục phó Ngụy cũng không muốn nói nhiều với hắn, vẫy tay ra hiệu cho mọi người giải tán, sau đó đi đến góc phòng họp hì hà hì hục ôm lấy đống đồ nghề đi câu của lão: "Không có vụ án là chuyện tốt, thần kinh đừng nên quá nhạy cảm như vậy. Bà vợ nhà chú nói, công việc của cảnh sát điều tra không tốt chút nào, thời gian thụ lý vụ án dài, đi bộ trên đường thấy chó mèo đánh nhau cũng phải suy nghĩ nửa ngày, nhìn ai cũng giống như tội phạm bị truy nã.", "À, đúng rồi, chú nghe lão Phương nói, vào đêm hành động tháng trước, chú mày đột nhiên tự tiện hành động, từ hiện trường chạy như gió bão đi mấy chục cây số, còn đánh giáp lá cà với phần tử tội phạm?!"

Phương Chính Hoằng, đội trưởng đội chống ma túy ở sát vách, cấp trên trực tiếp của Tần Xuyên.

Nghiêm Tà từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, bất mãn nói: "Đội trưởng Phương sao cứ suốt ngày báo cáo cháu thế, lão ta nhìn cháu chỗ nào cũng không vừa mắt."

Cục phó Ngụy không giải thích thêm, thuận miệng mắng qua loa lấy lệ: "Chú mày suốt ngày bày ra cái bộ dáng ra vẻ tự phụ không có việc gì cũng xịt nước hoa đầy người, có ai nhìn thấy thuận mắt đâu!"

Hai người bọn họ sóng vai ra khỏi phòng họp, Nghiêm Tà vừa đi vừa ngửi ống tay áo, đối với việc bản thân tự dưng bị chỉ trích cảm thấy rất oan uổng: "Cháu đang chuẩn bị đi coi mắt mà, được rồi, vốn đang trò chuyện chém gió vui vẻ với con gái chủ tịch tập đoàn bất động sản, một cuộc điện thoại của cục thành phố đã vội vàng chạy tới đây, thế mà ngài còn ở đó chê cháu xịt nước hoa, cháu còn không oán trách việc văn phòng cục phá hủy cơ hội thoát khỏi kiếp độc thân.............."

Lời còn chưa dứt, cục phó Ngụy đã nhấc chân đạp Nghiêm Tà một phát suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất.

"Cái thằng nhóc chết tiệt này, chú mày cho rằng mình đủ tuổi giỡn mặt với người già chúng tôi sao?" Cục phó Ngụy móc điện thoại di động ra, mở Wechat, màn hình sáng lên trước mặt Nghiêm Tà.

Gặp án tất phá Ngụy lão Nghiêu: "Em dâu, Cục thành phố có vụ án lớn khẩn cấp, anh phải gọi tiểu Nghiêm trở về gấp."

Mỹ nữ lâu năm Tằng Thúy Thúy: "Gọi đi! Con gái lớn của tập đoàn bất động sản coi mắt hôm nay lại từ chối nó rồi, đúng là đồ vô dụng, em cùng lão Nghiêm đã bàn bạc quyết định đem đứa con trai vô dụng này tặng lại cho xã hội!"

Gặp án tất phá Ngụy lão Nghiêu: [ like ] [ like ] [ like ]

"Mẹ chú đúng là mẹ ruột!" Cục phó Ngụy cảm thán, vác đống cần câu yêu quý của lão phủi mông bỏ đi.

***

Cảnh sát hình sự đang trong kỳ nghỉ từ bốn phương tám hướng hỏa tốc lao tới văn phòng cục, lại tản đi giống như đàn ong vỡ tổ, bầu không khí trên hành lang vừa rồi còn căng thẳng như lâm vào đại dịch, chỉ chốc lát đã biến mất không còn dấu vết.

Nghiêm Tà ôm một bụng căm phẫn đối với xã hội chủ nghĩa, đang định tìm người dốc bầu tâm sự, vừa đẩy cửa phòng làm việc ra tức thì ngẩn người: "Ha!"

Giang Đình đang ngồi trên ghế xoay sau bàn làm việc, trên mặt bàn bày la liệt các loại đồ ăn vặt dự trữ, bánh quy, ô mai, cupcakes, snack các loại v.v.. mà Nghiêm Tà sai người đi mua ở cửa hàng tạp hóa dưới lầu, tiếc là phần lớn đều chưa được bóc ra, chỉ có một cái bánh quy Oreo dâu tây bị cắn nửa miếng, nửa còn lại vẫn còn đặt trên bàn.

"Anh ở đây uống trà trưa với tôi chứ?" Nghiêm Tà tiện tay cầm nửa miếng bánh quy nhét vào miệng, ậm ờ nói không rõ: "Anh kén chọn thế, xem ra quầy tạp hoá có tiêu chuẩn cao cấp nhất dưới lầu cục công an thành phố Kiến Ninh cũng không thoả mãn được cái miệng của anh, chậc chậc."

Giang Đình đang lướt điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Vụ bắt cóc thế nào rồi?"

"Móa, tôi mà biết thằng cháu nào đang giỡn mặt thì coi chừng."

Nghiêm Tà thuật lại đơn giản chuyện đã xảy ra, tức giận nói: "Bản án đã trả lại cho phân cục, để cho phân cục tiếp tục điều tra kỹ nguồn gốc nơi gửi chiếc áo dính máu và vị trí cuộc điện thoại tống tiền, xem có thể bắt được thằng cháu kia về giam giữ hai tháng cho mọi người giải tỏa nỗi hận không."

Ngón tay của Giang Đình dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Chuyện này có hơi kỳ lạ."

Nghiêm Tà đứng trước bàn làm việc nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh của y, ánh mắt hơi thay đổi: ".........Anh nói tôi nghe thử xem chỗ nào kỳ lạ?"

"Nếu là lừa đảo, đầu tiên là số tiền chuộc quá lớn, tiếp theo là việc Thân Hiểu Kỳ liên lạc lại với gia đình quá nhanh, thủ đoạn lừa đảo không khó để bị vạch trần. Nhưng nếu nói đây chẳng qua chỉ là một trò đùa dai thì lại có cảm giác quá tinh vi."

Giang Đình cuối cùng cũng để điện thoại xuống, ngả lưng dựa vào sau ghế: "Ngay cả người bị bắt cóc là anh, số tiền chuộc có thể đòi cao nhất cũng chỉ hai mươi triệu là cùng, nếu đòi nhiều hơn nữa, thứ nhất là khó mang theo, thứ hai là gia đình bị bắt cóc nhất định sẽ báo án. Đối với một gia đình tự mở công ty kinh doanh như nhà Thân Hiểu Kỳ, hai triệu tiền chuộc là một con số tương đối dễ dàng, chỉ cần đảm bảo con tin an toàn, khả năng cha mẹ người bị hại lựa chọn trả tiền chuộc thay vì báo cho cảnh sát gần như là một trăm phần trăm."

Nghiêm Tà khoanh tay: "Cho nên cảm giác của anh là?"

Hai đầu ngón tay y gõ lên mặt bàn theo quy luật, qua một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Hai trăm triệu..........Cũng có thể là muốn thu hút sự chú ý của cảnh sát."

Những phân tích này của anh cũng là những điều mà Nghiên Tà đã nghĩ qua một lần, nhưng hắn lại không muốn biểu lộ sự đồng tình ở trước mặt Giang Đình, bởi vậy nãy giờ hắn chỉ cười mà không nói gì, nhưng câu cuối cùng của anh thật sự khiến Nghiêm Tà hơi bất ngờ: "Thu hút sự chú ý của cảnh sát? Tại sao?"

"Suy đoán theo tâm lý thôi, tôi cũng đâu phải bọn bắt cóc." Giang Đình uể oải nói, lại từ trên bàn cầm lấy điện thoại.

Nghiêm Tà: "................."

Thị lực của Nghiêm Tà đột nhiên giống như mắt chim ưng nhìn được cái gì đó, trở tay bắt được cổ tay của Giang Đình: "Đợi đã! Cậu đang lướt cái gì vậy?"

Môi Giang Đình từ trước đến nay đều trễ xuống tự nhiên, nay lại đột nhiên thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất nhếch lên một độ cong nhỏ rất khó nhận ra: "Weibo."

"Đây rõ ràng là..........."

"Chúc mừng," Giang Đình quay màn hình điện thoại lại cho hắn nhìn, "Anh bạo hồng."

Đúng là hotsearch - đại bạo! Cảnh sát giao thông thành phố Kiến Ninh mở đường cho siêu xe, một cuộc đua xe vừa diễn ra ngay trên con phố sầm uất, chiếc siêu xe vượt qua hơn mười cái đèn đỏ.

Top bình luận:

"Không phải biển quân đội, cũng không phải xe cơ quan chính phủ, phú hào Kiến Ninh thật trâu bò."

"Đây là con ông cháu cha nhà ai vậy, xe cứu hỏa có từng được mở đường như thế này không?"

"Có tiền chạy con xe nát Mercedes Maybach sao không lái luôn Bugatti Veyron lượn quanh chính quyền tỉnh có phải tốt hơn biết bao nhiêu không!"

"Chủ xe nói không chừng chính là đi ra từ chính quyền tỉnh cũng nên?"

Nghiêm Tà: ".............."

"Đừng để ý đến bọn họ, xe của anh không nát,"Giang Đình an ủi hắn, ung dung rút điện thoại di động về, rảnh rỗi mở game cờ vây online ra hạ hai con cờ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó:

"Anh sẽ không thật sự có Bugatti chứ?"

"..............." Nghiêm Tà thẫn thờ nói: "Anh có muốn không, tôi có thể mua, dùng làm sính lễ luôn."

Giang Đình nhảy xuống khỏi ghế, tập trung tinh thần: "Giữ lại tiền dập hotsearch đi."

***

"Ừ, ừ, được, được, lát nữa tìm người dập cho con. Lớn rồi mà còn làm việc lỗ mãng như vậy, hoàn toàn không biết cân nhắc đến an toàn của bản thân gì cả, sinh con còn không bằng sinh cục thịt heo nướng............"(4)

(4) Sinh con còn không bằng sinh cục thịt heo nướng: Một câu mắng con của Quảng Đông, ý nói những đứa con vô dụng.

Mẹ Nghiêm - mỹ nữ lâu năm Tằng Thúy Thúy - cúp điện thoại, vội vàng nhờ vả các mối quan hệ tìm người dập hotsearch, bận bịu nửa ngày mới xong, thở dài một hơi, tất cả cảm xúc từ dưới đáy lòng dâng lên:

"Thật không bằng một miếng thịt heo nướng, thịt heo nướng dù sao vẫn còn có thể cắt thịt ăn, rưới trứng gà lên còn có thể làm bữa cơm trứng phù dung!"

Trên bàn ăn nhà họ Nghiêm, bầu không khí vô cùng nặng nề, ba Nghiêm đẩy kính lão khép bản báo cáo trước mặt lại, trong sự vui mừng lại có chút không hài lòng: "Kinh doanh KTV.............."

Mẹ Nghiêm lạnh lùng nói: "Theo như khẩu vị trước đây của con trai anh, quai hàm gọt thành như rắn nó cũng có thể nhắm mắt nói người ta không phẫu thuật thẩm mỹ, photoshop chân dài hai mét miệng vẫn một mực bảo đó là do gen, ánh mắt trời sinh không có khiếu thẩm mỹ, trách anh hay trách em? Kinh doanh KTV thì sao, người ta gọi đó là nữ cường! Nhìn trang phục của người ta đi, gen di truyền thẩm mỹ đời kế tiếp phải dựa vào con dâu rồi!"

Ba Nghiêm không có cách nào cứu vãn được tự tôn của con trai, chỉ yếu ớt biện bạch một câu: "Giám đốc nhà hàng nói cô gái này là hoa đã có chủ............."

"Cho dù là hoa đã có chủ, em cũng chỉ tới xới đất mà thôi." Mẹ Nghiêm cầm lấy tờ báo cáo, nhìn bức ảnh mà phục vụ chụp lén Dương Mị, ánh mắt chứa đầy sự yêu thích: "Nhìn cô gái này là biết không gọt xương quai hàm, không bơm ngực, không nâng mũi. Cô con dâu này khiến em rất hài lòng, nếu con trai em quyết định đi xới đất, em sẽ ủng hộ cho nó một cái xẻng mạ vàng 24k!"

"Anh vẫn cảm thấy con gái tập đoàn bất động sản mà nó coi mắt hôm nay rất tốt, hiểu rõ tường tận gốc rễ............." giọng nói của ba Nghiêm càng ngày càng nhỏ dưới cái nhìn chòng chọc của vợ mình.

"Lão Nghiêm." Mẹ Nghiêm lạnh lùng kêu.

Ba Nghiêm giơ tay đầu hàng: "Có!"

"Lúc con trai anh 18 tuổi, em cảm thấy nó kết đôi với công chúa cũng xứng. Lúc 25 tuổi, em chỉ mong nó tìm được một cô gái tốt cùng nhau sống qua ngày, đến lúc 30 tuổi, yêu cầu đáng thương của em đã hạ xuống thành nữ, còn sống, tuổi tác nhỏ hơn em là được."

Mẹ Nghiêm vô cùng đau lòng, từ trong túi xách rút ra một quyển sách có bìa màu trắng ném thật mạnh xuống trước mặt ba Nghiêm: "Bây giờ thì sao? Em đã bắt đầu tự mình đọc 'Nghiên cứu các vấn đề về giới luật hôn nhân đồng giới' đây này! Em còn có thể yêu cầu gì? Anh nói ngoài ủng hộ cái xẻng mạ vàng thì em còn có thể làm gì nữa?!"

Ba Nghiêm bày tỏ: "Nói hay lắm!" sau đó bốp bốp bốp vỗ tay cho vợ.

Mẹ Nghiêm hậm hực hừ một tiếng, cầm quyển sách có bìa màu trắng đứng dậy đi vào bếp, vừa định ném vào thùng rác, đột nhiên dừng lại, trong đầu hiện lên đủ loại công lao to lớn trước đây của con trai trong cuộc chiến coi mắt, giống như trình diễn trọn bộ bản gốc cuộc đổ bộ Normandy xúc động lòng người.

"...............18 hay 19 năm sau sẽ có ích." Mẹ Nghiêm nói như vậy.

Sau đó đó bà quay lại thư phòng, đem quyển "Nghiên cứu các vấn đề về giới luật hôn nhân đồng giới" cẩn thận nhét vào trong tủ sách.

***

"Một chén cháo ngọt hai bánh bao ngọt, cầm lấy! Ô, đây không phải đội phó Nghiêm sao, hôm nay còn tự mình đi mua đồ ăn nữa à?"

Ánh tà dương ngả về phía tây, trước cửa Cục thành phố, Nghiêm Tà nhận lấy cái túi bánh bao nóng hổi từ tay ông chủ, từ trong cổ họng ha ha hai tiếng.

"Bình thường không phải cậu ăn bốn cái bánh bao và hai đĩa thức ăn sao, hôm nay lại đổi khẩu vị à, muốn nếm thử chút mới lạ sao? Hay là mua giúp cho người khác?"

"...........Mua giùm cho người khác."

"Ái chà!" ông chủ tiệm bán bánh bao nhạy bén đánh hơi được mùi vị bát quái, giống như kẻ gian xích xích lại gần: "Người nào có thể sai Nghiêm lão đại cậu lao động tay chân vậy, là phụ nữ hả?"

Nghiêm Tà khô khan nói: "Coi là thế đi."

"Dáng dấp có ngon không?"

Biểu tình của ông chủ giống như chỉ cần tiết lộ vài câu tôi sẽ tặng bánh bao miễn phí cho cậu, đáng tiếc một giây sau đã bị Nghiêm Tà rút ra tờ tiền giấy đập vô ngực, vẻ mặt trơ tráo cười như không cười nói: "Đặc, biệt, đẹp mắt, bông hậu bá đạo của cảnh sát hình sự."

Miệng ông chủ lập tức mở ra thành hình chữ "Ô............." còn chưa kịp tiếp tục truy hỏi, Nghiêm Tà đã xoay người bỏ đi.

Rõ ràng là Giang Đình thầm yêu mình, sao mình phải chạy ra ngoài giúp anh ta mua đồ ăn?

Phó đội trưởng Nghiêm mấy năm qua tự mình đến cửa hàng bánh bao không quá mười lần, hôm nay tay lại xách hai cái túi, một túi đựng cháo ngọt, túi còn lại đựng hai cái bánh bao nhân trứng sữa, mặt tối sầm đi vào cửa văn phòng cục thành phố, vừa muốn bước chân lên bậc thang, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu gấp gáp: "Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát!"

Nghiêm Tà quay đầu lại, thấy có một cặp vợ chồng đang đứng trước cửa phòng thu phát, bất ngờ hơn đây lại chính là đôi vợ chồng nhà họ Thân vừa mới gặp lúc trưa, trong tay ba Thân còn bê một cái thùng giấy nhỏ.

Nghiêm Tà nghĩ thầm tặng đồ ăn sao? Đầu năm nay không còn lưu hành tặng cờ thưởng cho cảnh sát mà là tặng đồ ăn sao? Xu hướng này rất tốt, nên ủng hộ đề xướng của quần chúng nhân dân. Nghĩ vậy, hắn khoát tay ra hiệu cho lính gác cửa không cần ngăn cản, tiến lên tùy ý hất hất cằm: "Hại vị đây là..........."

"Đồng chí cảnh sát," không biết tại sao sắc mặt của mẹ Thân lại trắng bệch như tờ giấy, giơ cái thùng giấy ra trước mặt Nghiêm Tà, giọng nói còn hơi run rẩy: "Cái này, cái này là có người để trước cửa công ty chúng tôi, chúng tôi cũng không biết..........Cậu cậu cậu, cậu nhìn một chút."

Nghiêm Tà nghi ngờ quan sát hai vợ chồng nhà họ Thân mấy lần, mở nắp thùng giấy ra, một mùi máu tanh đậm đặc phả vào mặt.

Trong chiếc hộp là một chiếc áo T-shirt dính máu tươi được xếp vuông vức gọn gàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK