Chương 30
Edit: Sabi
Đêm đen bị ánh chớp phá tan, thế giới bừng sáng, sau đó lại tiếp tục chìm vào vực sâu thăm thẳm đưa tay lên không thấy rõ năm ngón.
Một tiếng cạch nhỏ vang lên, Hàn Tiểu Mai đem chìa khóa bỏ xuống dưới chậu hoa thủy tinh ở cửa, rụt rè quay đầu lại nói:
"Thế......... Lục tiên sinh, em còn phải quay lại hiện trường, em gọi cơm cho anh nhé?"
Hạt mưa đập vào cửa sổ kính sát đất rồi rơi xuống, tiếng lộp độp vang dội trong đêm khuya. Chiếc đèn trong góc nhà tỏa ra ánh sáng màu cam dịu nhẹ, chiếu sáng khắp phòng khách, Giang Đình ngồi trên ghế sô pha, theo dõi công việc thông qua ghi chép trên chiếc máy tính của Nghiêm Tà, một tay cầm bút, một tay ấn nút tạm dừng trên bàn phím.
"Lục tiên sinh?"
"Hở?" Giang Đình lúc này mới phản ứng, nói: "Cũng muộn rồi, không ai bán cơm nữa đâu. Mưa to quá, cô về đi, lái xe xa không an toàn."
Hàn Tiểu Mai đấu tranh dữ dội một lúc nói : "...............Thồi, em vẫn nên đi thì hơn."
Giang Đình tưởng cô ta lo lắng cho các đồng nghiệp giờ này vẫn còn đội mưa làm việc ngoài hiện trường, hòng đẩy nhanh tiến độ tìm được người bị bắt cóc, ai dè câu tiếp theo của cô lại là: "Báo cáo thực tập của em vẫn chưa được đội phó Nghiêm phê duyệt cho."
Giang Đình bật cười, đầu cũng không ngẩng lên khoát tay với cô.
Tuy Phạm Tứ và Hồ Vĩ Thắng đều đã bị diệt khẩu, túi ma túy màu xanh quỷ dị kia cũng đã bị cướp đi, không hề lưu lại cho cảnh sát chút manh mối nào, nhưng vụ án 502 cũng không đến mức đi vào ngõ cụt.
Trong tay cảnh sát vẫn còn A Tống và tay sai của hắn, có Tam Xuân Hoa Sự là địa điểm trung chuyển ma túy quan trọng, còn có Điêu Dũng sống sờ sờ đang bị giam giữ trong cục nữa, chỉ cần có đủ thời gian là có thể cạy ra một ít manh mối.
Nhưng bây giờ Sở Từ lại rơi vào tay bọn buôn bán ma túy, sống chết chưa rõ. Thứ cảnh sát thiếu nhất bây giờ lại chính là thời gian.
Giang Đình đã click mở ra video giám sát nhà máy hóa chất lúc vụ án xảy ra coi đi coi lại rất nhiều lần, anh rơi vào trầm tư.
3 giờ 06 phút rạng sáng, một chiếc xe Camry màu đỏ duyên dáng, biển số bị bùn đất che đi chạy ra khỏi nhà máy, do mất điện nên camera giám sát không ghi lại được thời gian chiếc xe tiến vào, chỉ biết nó đi vào qua cổng nam của nhà máy theo đường vành đai số ba, lúc rời khỏi lại lái về hướng đông nam.
Cửa sổ kính hai bên xe dán một lớp decal cách nhiệt sẫm màu, kính chắn phía sau được che lại bằng một tấm vải, cho dù hình ảnh có độ phân giải cao đến đâu đi chăng nữa cũng rất khó thấy được tình huống bên trong xe; tên tài xế này rất khéo léo, điều khiển chiếc xe tránh được hầu hết các camera theo dõi chính diện, người này hình như còn đeo mặt nạ che mặt, dù có phóng to hình ảnh lên hết cỡ cũng rất khó xác định được là nam hay nữ.
Có điều, Giang Đình nghĩ: Nếu suy xét theo khả năng gã tài xế này rất quen thuộc các vị trí camera của nhà máy, lái xe ban đêm mà không cần nhìn kính chiếu hậu; còn nữa, nếu tên bắt cóc là phụ nữ, việc khống chế Sở Từ lại tương đối khó khăn, cho nên đồng bọn của tên tài xế này có khả năng là đàn ông.
Sau vài năm đưa ra thị trường, Camry đỏ giảm giá mạnh, ở Kiến Ninh cứ hơn mười ngàn người thì lại có ít nhất một ngàn chiếc. Hơn nữa, thành phố này còn có đường cao tốc nối với tỉnh Cung Châu, nếu chiếc xe này đến từ Cung Châu, thì phạm vi sàng lọc phải mở rộng gấp đôi.
Biển xe mênh mông, trong tình huống không có chút manh mối nào, rất khó khoanh vùng chiếc Camry đỏ không biển số này.
Làm sao đây?
Giang Đình không ngừng ấn vào nút tạm dừng, gần như soi kỹ mỗi một chi tiết trong từng bức ảnh, tia chớp ngoài cửa sổ chiếu rọi vào con ngươi đen láy sâu thẳm của anh. Ngón tay anh đột nhiên dừng lại, màn hình thoáng lóe lên một hình ảnh nào đó rồi biến mất, thông qua hình ảnh phản chiếu của đèn đường và biển báo chuyển hướng, anh lờ mờ nhìn thấy một số trong ba vị trí sau cùng của biển số xe.
Đầu óc của Giang Định nhanh chóng vận hành, đếm ngược từ vị trí cuối cùng đến vị trí thứ ba là số 7, hai chữ cái có thể là O, C, S, U, G, J còn 3 chữ số nữa là 3, 5, 6, 8, 9, 0, sắp xếp thứ tự mười hai kí tự ngẫu nhiên có thể lên tới 144 tổ hợp.
Chưa đủ, biển số xe ngoài mã tĩnh và mã vùng thì còn có hai chữ cái và bốn chữ số, không nhìn thấy hai vị trí đầu. Chỉ dựa vào 144 loại tổ hợp này thì rất khó tra ra được, hơn nữa do điều kiện tầm nhìn quá kém nên cũng không thể chắc chắn vị trí thứ ba đếm ngược là số 7.
Giang Đình dựa vào ghế sô pha, gõ gõ bút vào lòng bàn tay
Chắc chắn vẫn còn manh mối khác, anh nghĩ.
Trên đời này tồn tại rất nhiều dấu vết liên quan với nhau, nhân viên điều tra cần phải có khả năng quan sát, kinh nghiệm, kiến thức chuyên môn thậm chí là trực giác suy đoán để nắm bắt và liên kết những mối liên quan này lại với nhau, sau đó mới dựa vào những manh mối này để đưa ra suy đoán chính xác.
Toyota Camry màu đỏ.
Camry........
"Lục tiên sinh."
Giang Đình theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Tiểu Mai vẫn chưa rời đi. Cô gái này quả là thật thà, Nghiêm Tà bảo nấu chút nước nóng, cô ta đi nấu thật, nhẹ nhàng đặt một tách trà mới pha xuống trước mặt anh, cô đứng lên cẩn thận nói: "Anh uống đi, nghỉ ngơi sớm chút nhé, em đi đây."
Giang Đình đột nhiên gọi : "Đợi đã."
Bước chân Hàn Tiểu Mai dừng lại, nghe thấy anh hỏi: "Màu sắc của loại xe con này không hẳn là màu đỏ rượu mà là màu đỏ tươi, phái nữ hay mua màu này sao?"
"Hửm? Chắc thế á, xe của em cũng màu đỏ."
Giang Đình nhìn cô chằm chằm.
Mặt Giang Định rất trẻ, ngũ quan tinh tế. Bị một người như vậy nhìn chằm chằm, tuy vẻ mặt anh ta lãnh đạm không mang theo cảm xúc gì nhưng vẫn khiến cho người khác có cảm giác tim đập chân run.
Hàn Tiểu Mai nhỏ giọng run rẩy nói: "Thế thế thế......... Lục....... Lục tiên sinh........."
Giang Đình không để ý đến cô, lẩm bẩm nói: "Hồ Vĩ Thắng cũng lái Camry, biển số, biển số là.........."
"Kiến A6U799!" Hàn Tiểu Mai nhớ rất rõ các chi tiết liên quan đến vụ án.
Giang Đình gật gật, chợt hỏi: "Nữ sinh các cô có phải rất coi trọng hình thức không?"
Hàn Tiểu Mai: "...............Hả?"
***
Nửa đêm, mưa to vẫn không có giấu hiệu suy giảm, trên đường cao tốc xe cộ đội mưa lướt đi, chỉ để lại một vệt ánh sáng vàng mở ảo sau đuôi xe.
"Bà mẹ, dọa em suýt ngất! Nãy bọn em vừa nhặt được mấy khúc xương sau sườn núi đó!" Mã Tường giẫm lên bùn, tức giận hét ầm lên, "Lão Cao lừa em là xương tay người!!!"
Cao Phán Thanh cầm đèn pin, nước mưa trên đỉnh đầu không ngừng nhỏ xuống, cười to nói: "Do chú em học hành không đến nơi đến chốn, sao trách anh được. Người nào có xương cánh tay dài như vậy? Đó rõ ràng là xương chó!"
Cảnh sát điều tra bọn họ vẫn luôn tìm niềm vui từ trong khổ cảnh, trong lúc phân chia nhau lục soát mỗi tấc đất ở vùng núi hoang vu này, toàn thân ướt đẫm, vậy mà vẫn có thể đùa giỡn với nhau như thường. Nghiêm Tà bực bội không nói câu nào, tách ra đứng bên hàng rào gần đường cao tốc, rọi đèn pin lên mỗi một vũng bùn trên mặt đất.
"Lão Nghiêm." Hoàng Hưng lết đôi giày cao su ướt đẫm chạy tới, khàn giọng nói: "Trích hết mấy dấu chân rồi."
Nghiêm Tà cũng không ngẩng đầu: "Ừ?"
"Hiện trường bị mưa to phá hủy, khiến cho việc dựng mô hình rất khó khăn, tình hình cụ thể phải đưa về cục phân tích tiếp. Qua phân tích sơ bộ, tại hiện trường có ba đến bốn nhóm dấu chân khác nhau, chắc chắn không có phụ nữ, nhưng tạm thời vẫn chưa xác định được có dấu chân của Sở Từ hay không."
Nghiêm Tà nói: "Nói cách khác, ngoài Điêu Dũng và phụ nữ, vẫn còn ít nhất ba tên bắt cóc nữa?"
Hoàng Hưng gật đầu.
Nghiêm Tà im lặng, cầm đèn pin tiếp tục đi về phía trước. Hoàng Hưng đi theo hắn, chỉ thấy sau lưng hắn bị bùn bắn lên, một lúc lau mới nghe được giọng nói âm trầm của hắn: "...........Vụ án lớn sao?"
"Chú nghỉ lát đi." Hoàng Hưng đột nhiên cảm thấy không đành lòng nói: "À, anh bảo lão Trương mua đồ ăn khuya rồi, nào về thì ăn cùng đi, lấy sức. "
Nghiêm Tà không ừ hử gì.
Nghiêm Tà cao hơn những cảnh sát bình thường, mặc áo mưa cảnh sát một đoạn cổ chân bị lộ ra ngoài, tất cả bùn đất từ ống quần đổ hết vào giày, khi bước đi phát ra tiếng ọp ẹp. Hắn băng qua sườn núi rồi đi về phía hàng rào bên đường cao tốc, mắt nhìn thẳng mấy lùm cây um tùm rậm rạp lay động phía trước.
Trong lòng hắn khẽ động, cầm đèn pin tiếp tục đi về phía trước.
Hoàng Hưng: "?"
Chủ nhiệm Hoàng dù không hiểu mô tê gì những vẫn đi theo, hai người đi thẳng đến một lùm cây, nằm ngoài phạm vi lục soát.
"Sao thế, anh gọi nhân viên đến lục soát nhé?"
".............."
Nghiêm Tà nheo mắt, con ngươi gần như ép thành một đường thẳng, đây là vẻ âm trầm sắc bén quen thuộc của hắn.
"Anh nhìn mấy lùm cây ở phía nam xem." Hắn đột nhiên mở miệng: "Có phải lùn hơn mấy lùm cây ở phía bắc không?"
Thực vật sinh trưởng dưới ánh sáng mặt trời không thể lùn và thưa thớt hơn chỗ bóng râm được, Hoàng Hưng ngớ người!
"Đội giám định dấu vết! Tới đây kiểm tra xem!" Hoàng Hưng hét lên: "Nhanh lên, khoanh vùng mấy bụi cây này lại!!"
"Vâng, chủ nhiệm Hoàng!"
Nửa giờ sau, mấy cảnh sát quỳ bên lùm cây ngẩng đầu lên, giữa vô số ánh mắt mong đợi, phấn khởi nói: "Cành của mấy bụi cây này bị đè gãy khác thường, lá bị nghiền nát, vụn lá phủ khắp bốn phía che đi nửa vết dấu chân. Chỗ này chắc chắn từng có người đi qua, còn xảy ra tranh chấp!"
Trái tim đã nhảy lên cổ họng của mọi người nháy mắt trở lại lồng ngực, Nghiêm Tà lạnh lùng hỏi: "Thử phản ứng luminol chưa?!"
Tên cảnh sát kia lời ít ý nhiều: "Có máu!"
Có máu thì có ADN, có tranh chấp thì ít nhất lúc vứt xe, Sở Từ vẫn còn sống!
Vất vả cả đêm rốt cuộc cũng được đền đáp, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, rất nhiều người không chú ý hình tượng ngồi bệt xuống tại chỗ.
Hai tay Nghiêm Tà đút trong túi quần, đứng bên bụi cây, lên tiếng: "Trích vết máu đi xét nghiệm ADN, làm ngay đi!"
Điện thoại trong túi quần hắn rung lên.
Nghiêm Tà lôi điện thoại ra nhìn dãy số, trên màn hình hiển thị "Lục" — Giang Đình.
"Mũi tên này là mũi chó à." Nghiêm Tà cười khẽ, đến bản thân hắn cũng không nhận ra giọng của mình đã trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn nhận điện thoại: "A lô? Nói này, vừa nãy..."
Giọng Giang Đình vang lên trong điện thoại : "Tôi có một suy đoán, có thể sẽ mất của anh một chút thời gian."
"Sao cơ?" Nghiêm Tà vừa dứt lời, điện thoại di động rung lên một cái, hiển thị có một tin nhăn văn bản của họ Lục chưa đọc.
"Kiến A6U789, Kiến A6U766, Kiến A9U766 ...........Anh gửi cho tôi mấy thứ này làm gì?" Nghiêm Tà ngờ vực: "Kiến A6U799 là biển số chiếc xe Toyota Camry màu trắng mà Hồ Vĩ Thắng mô phỏng thành xe Toyota Reiz, sao á?"
Giang Đình đứng trước cửa sổ kính sát đất, sau lưng là phòng khách được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp, cách một tầng thủy tinh bao quanh tất cả là màn đêm tối tăm u ám, phác họa sườn mặt của anh, giữa hai chân mày lộ ra một vết hằn rất sâu:
"Biển số xe như vậy, được sản xuất cùng một chỗ, cùng một màu sắc, cùng một kích cỡ. Tại sao Hồ Vĩ Thắng lái xe Camry, lại bất chấp rủi ro nhất định mô phỏng thành Reiz? Tuy là cùng nhà sản xuất, cùng màu sắc, bề ngoài giống nhau, nhưng hành vi này không phải là thói quen của một người buôn bán thuốc giả và dính líu tới ma túy trong nhiều năm."
Nghiêm Tà giật mình.
"Lúc thẩm vấn, Hồ Vĩ Thắng không khai ra bạn gái của gã, có thể thấy được người phụ nữ bắt cóc kia rất quan trọng đối với gã." Giang Đình nặng nề nói: "Liệu có phải cô ta đã từng yêu cầu Hồ Vĩ Thắng sử dụng xe đôi với mình?"
Giang Đình cúp điện thoại, đứng trước của sổ một lúc lâu.
Hàn Tiểu Mai đã đi rồi, bên ngoài mưa gió vẫn tiếp tục đan xen, thành phố dưới chân còn đang đắm chìm giữa những ánh đèn lấp lánh. Sau song cửa sổ của hàng ngàn gia đình đang tản ra vô số tiếng cười nói cùng hơi nóng bốc lên, họ không hề biết rằng ở trong những góc ánh sáng không chiếu tới kia, có những tội ác kinh tởm đang diễn ra, còn có vô số người đang bôn ba suốt đêm để ngăn chặn những tội ác đó.
Mưa to như thác đổ điên cuồng quất vào cửa kính sát đất, Giang Đình khoanh tay, lui về sau một bước.
Động tác vô thức này giống như đang tìm kiếm một cảm giác an toàn giả tạo nào đó từ trong căn phòng mới tinh an tĩnh, trang hoàng lộng lẫy phía sau lưng y. Nhưng, nơi đây trống rỗng không tiếng động, chỉ có từng tia hơi thở không thể hình dung được quanh quẩn trong không khí, đó là hơi thở của chủ nhân nơi này lần trước trong lúc vội vã lưu lại.
Cương nghị, thẳng thắn, ấm áp, còn có chút nóng bỏng.
Giang Đình khẽ rùng mình, giống như tỉnh lại từ trong giấc mơ, lại lần nữa tiến lên đứng sát cửa sổ.
Điện thoại di động rung lên, Giang Đình ấn phím nhận: "A lô, Nghiêm Tà?"
"Kiến A9U766!" Giọng nói của Nghiêm Tà ở trong mưa đặc biệt rõ ràng, chắc là đang hét vào di động: "Chủ xe là Liễu Uyển Thu, 27 tuổi, anh đoán xem cô ta là ai?"
Giang Đình nói: "Tôi không đoán được, nhưng mà người của anh chắc chắn đã lên đường đi tìm cô ta rồi."
Nghiêm Tà cười lớn nói: "Cháu gái bên vợ của Đinh Gia Vượng!"
Giang Đình thuận theo mỉm cười.
"Tại hiện trường, chúng tôi đã thu được ít nhất một ADN của nghi phạm, qua xét nghiệm ADN biết được người này tên là Trì Thụy, mười năm trước gã từng ở tù vì tội chế tạo súng bất hợp pháp, vẫn chưa xác định được khẩu súng phi pháp của Phạm Chính Nguyên có liên quan tới gã hay không, chúng tôi đang trên đường đi bắt gã." Nghiêm Tà dừng một chút nói tiếp: "Anh tốt nhất nên ở nhà đợi cho đến khi vụ án này kết thúc, đừng ra ngoài gây rối, trừ khi tôi phái người tới đón."
Phạm Chính Nguyên do ai phái tới, tại sao gã lại nhắm vào Giang Đình, liệu gã có liên quan tới người đã bắt cóc Sở Từ hay không, vẫn chưa thể kết luận điều gì cho đến khi vụ án này kết thúc. Bí mật ẩn giấu phía sau Giang Đình giống như một cái động đen không đáy, không biết còn có bao nhiêu người giống như 'Phạm Chính Nguyên' đang ẩn nấp nhìn chằm chằm vào mạng sống của anh nữa.
Giang Đình cúp điện thoại, thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy thả lỏng một chút.
Trà phổ nhị do Hàn Tiểu Mai pha trước khi rời đi đã nguội, Giang Đình cũng không để ý, bưng lên uống một ngụm, mới chạm vào đầu lưỡi liền: "Phụt!!!"
"Khụ khụ khụ!" Giang Đình thiếu chút nữa sặc đến tắc thở, sợ hãi nhìn cái ly sứ màu trắng trong tay, đáng tiếc giờ phút này Nghiêm Tà không được thưởng thức biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của y. Ngay sau đó, y nhanh chóng đặt ly trà xuống bàn, co cẳng chui vào phòng bếp liếc mắt một cái đã thấy hộp trà bị Hàn Tiểu Mai mở ra lúc nãy.
Bánh trà bọc trong giấy dầu đã được bóc ra, phía trên có một lỗ hổng bằng ngón tay cái được khều ra bằng dao, những vụn lá trà màu rỉ sắt rải rác khắp nơi trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch màu trắng.
"..." Mí mắt phải của Giang Đình giật giật.
Nghiêm Tà cúp điện thoại, chặc lưỡi, giống như có chút chưa thõa mãn đột nhiên ngẩng đầu gọi: "Hàn Tiểu Mai."
Mã Tường đang ngồi trên ghế lái, Hàn Tiểu Mai vừa chạy về từ hiện trường đang ngồi trên ghế phụ: "Vâng, đội phó Nghiêm!"
"Cô có cảm thấy cố vấn Lục là một người rất phiền phức không?"
Hàn Tiểu Mai: "................"
Nghiêm Tà thành khẩn thân thiện nói: "Động một tí là phải đi bệnh viện, quá yếu ớt, dù đói đến rã người cũng không muốn ăn mì gói, không thể thức đêm dầm mưa như chúng ta, hai người nói đúng không?"
Trong buồng xe lặng ngắt như tờ, chỉ nghe tiếng mưa rào rào đập vào cửa kính xe, một lúc sau Mã Tường cẩn thận nói: "Chuyện này anh vui là được."
"Này, anh đang nói chuyện nghiêm túc..................." Nghiêm Tà đang muốn nói gì đó, di động của Hàn Tiểu Mai đột ngột reo lên, trên màn hình hiển thị là Lục tiên sinh.
"A lô, Lục tiên sinh, bọn em đang trên đường đi bắt nghi phạm, em............."
Giang Đình ngắt lời cô, đè thấp âm thanh nói : "Ống trà trong nhà Nghiêm Tà là cô mở?"
"?" Hàn Tiểu Mai: "Đúng ạ."
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng động, giống như Giang Đình đang nuốt xuống cái gì đó, anh hỏi: "Sao lại mở ống trà này?"
"À, ai mà không biết trong nhà đội phó Nghiêm toàn đồ đắt tiền chứ, em không dám mở mấy hộp trà sang trọng kia. Sao thế Lục tiên sinh, trà bị mốc rồi sao? Lúc pha trà em cũng cảm thấy bánh trà kia là lạ, trông cứ nát nát như hết hạn rồi ất, nhưng em ngửi thì thấy vẫn còn thơm mà................."
Giang Đình phía bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới bảo: "Đưa điện thoại cho Nghiêm Tà."
Nghiêm Tà chỉ nghĩ Giang Đình gọi điện tới là muốn hỏi xem Hàn Tiểu Mai đã bình an quay lại hiện trường chưa, hắn đang ngồi phía sau dùng bộ đàm liên lạc với trung tâm chỉ huy, một chiếc điện thoại di động bất ngờ chìa ra trước mặt, hắn khó hiểu nhận lấy: "A lô, sao thế bông hậu cảnh sát?"
"Có việc muốn thương lượng với anh."
Nghiêm Tà: "???"
Giọng điệu của Giang Đình rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hình như có chỗ nào đó sai sai: "Trước tiên, tôi có một tình huống giả thiết như thế này, nếu có người uống vật phẩm cao quý nhất anh cất giữ rất lâu rồi, lâu đến mức bây giờ nó không đáng một xu, anh sẽ làm gì?"
Nghiêm Tà hoảng sợ: "Không thể nào, ngân hàng HSBC vứt chai rượu Whisky nhà tôi gửi vào năm đó rồi sao?!"
"..." Giang Đình nói : "Tôi đang nói đến ống trà Lão Đông Hưng năm 1921."
"À, lá cái đó à." Nghiêm Tà rốt cuộc cũng buông lỏng nói: "Ống trà đó là mẹ tôi mua, nói là chờ lúc tôi lấy vợ thì dùng nó cho con dâu pha trà hỉ. Sao vậy? Ai muốn uống? Ha ha, tôi nói trước, ai uống thì phải làm bà xã của tôi, về nhà nấu cơm, đấm bóp, giặt vớ cho tôi, há há há há há..."
Giang Đình: "!"
Hàn Tiểu Mai ở phía trước: "!!!"
Chữ há sau cùng cứng lại giữa không trung, rốt cuộc Nghiêm Tà cũng nhận ra có điều không đúng: "Sao thế, anh uống rồi?"
Hàn Tiểu Mai run lấy bẩy như lá rụng trong gió thu, phản ứng của cô lúc này vẫn chậm hơn rất nhiều so với người đã từng rèn luyện qua hàng trăm trận chiến như Giang Đình, anh dứt khoát nói: "Hàn Tiểu Mai uống."
Hàn Tiểu Mai: "Không, không.......phải...phải...... em.....em......"
Nghiêm Tà im lặng.
Mã Tường cẩn thận liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện vẻ mặt sếp mình rất kì quái: Không phải phẫn nộ hay đau lòng, cũng không giống như nổi trận lôi đình muốn tìm người bạo phát; mà giống như đang mong đợi cái gì đó, nhưng bỗng nhiên lại nếm trải phải sự thất bại.
"Ồ, nếu là Hàn Tiểu Mai thì thôi bỏ đi." Nghiêm Tà chậm rãi nói: "Lần sau nhớ chú ý là được."
Nghiêm Tà cúp điện thoại, bất mãn gãi gãi lỗ tai, khoanh tay, cầm lấy bộ đàm đang ồn ào dựa lưng về phía sau.
Hàn Tiểu Mai không dám nói chuyện, Mã Tường ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm vào màn mưa phía trước. Qua vài phút, mới nghe Nghiêm Tà ném ra một câu:
"Bộp chộp! Không biết lão Cao dẫn dắt cô kiểu gì nữa? Trở về viết kiểm điểm!!"
Hàn Tiểu Mai khóc không ra nước mắt: "Vâng vâng........."
Xe Jeep rẽ sóng rẽ gió, chạy dọc theo tỉnh lộ 635 đi về thành phố Kiến Ninh ở phía xa xa. Theo sau là mấy chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn đỏ xanh làm nền.