Mục lục
Phá Vân 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84

Edit: Sabi

Nghiêm Tà buột miệng: "Cẩn thận!"

Biến cố xảy ra quá nhanh, hắn chỉ kịp bổ nhào về phía trước nắm lấy mắt cá chân Giang Đình, đồng thời ôm lấy đôn đá, lập tức ngăn Giang Đình đang có khuynh hướng trượt ra ngoài lại.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, vốn ba người đang ở trên bờ đê lúc này lại có một người treo lơ lửng giữa không trung, toàn bộ trọng lượng dồn lên cái tay đang ôm lấy đôn đá của Nghiêm Tà, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

"Tôi là đồ lừa đảo..........Nhưng chỉ lừa cháu một câu." Sức nặng của Bộ Vi trĩu xuống khiến Giang Đình không chịu nổi, mỗi một chữ đều bật ra từ kẽ răng: "Chính là câu đó, tên cháu là gì đối với tôi không quan trọng.......... Không phải như vậy. Từ lúc mới bắt đầu, trong mắt tôi cháu chỉ là chính cháu, không liên quan đến tôi, cũng không phải cái bóng của tôi."

Bộ Vi ngẩng đầu lên, một khuỷu tay bị tay phải của Giang Đình nắm chặt, sức nặng mấy chục kilogam khiến móng tay trắng bợt của Giang Đình bấm sâu vào da thịt của cô bé.

"K Bích lừa cháu, cho dù hắn nói gì, đều là lừa cháu. Cháu còn quá trẻ, còn chưa kịp nhìn rõ chân tướng thì đã bị hắn bóp méo rất nhiều quan niệm, nhưng chỉ cần cháu đi lên.............."

Giang Đình cảm giác được trọng tâm của mình đang nghiêng ra ngoài từng centimet một, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống gò má, vì cắn răng quá mạnh mà mặt mày trở nên tím tái:

"Chỉ cần cháu đi lên, tôi sẽ nói cho cháu biết, Bộ Vi, tất cả mọi chuyện xảy ra mấy năm gần đây, tất cả............"

Bộ Vi rốt cuộc cũng có phản ứng, trong gió truyền tới tiếng cười nhẹ của cô bé:

"Hay là đợi đến lúc xuống dưới, chú lại nói cho tôi nghe."

Lúc này, lực thăng bằng đã đến lúc thế suy sức yếu, một cái tay khác của Bộ Vi bỗng nhiên túm lấy cánh tay Giang Đình, dùng hết sức lực toàn thân kéo anh xuống!

Nghiêm Tà thất thanh: "Dừng tay!"

Giang Đình bị sức mạnh kéo ra ngoài, phút chốc trái tim Nghiêm Tà như ngừng đập, đầu óc trống rỗng; chờ đến lúc phản ứng lại hắn đã liều mạng nắm lấy cổ chân của Giang Đình, hơn nửa người thò ra bên ngoài, trong một phần nghìn giây, khó khăn lắm mới ngăn được tình thế mất trọng lực...............

Sau đó, Bộ Vi giống như con diều đứt dây, từ trên con đập cao mấy mét rơi thẳng xuống dòng sông!

Bùm!

Bọt nước bắn lên, phản chiếu vào con ngươi sâu thẳm của Giang Đình.

Từ thắt lưng trở lên đã hoàn toàn lơ lửng giữa không trung, gió trên mặt sông thổi mạnh khiến con người không cách nào giữ được thăng bằng, ngay cả những hòn đá nhô ra trên bờ đê cũng không với tới. Giang Đình treo ngược thở hổn hển, đột nhiên hét lên: "Nghiêm Tà! Buông ra!"

Nghiêm Tà cắn răng mắng to: "Đờ cờ mờ......."

"Buông ra!" Tiếng hét khàn khàn của Giang Đình thay đổi: "Xin lỗi...........Tôi không cố ý muốn giấu giếm anh!"

Nghiêm Tà sững sờ, Giang Đình đột nhiên dùng sức đạp tay hắn ra, giữa khe hở còn nhanh hơn cả cái chớp mắt, cả người đã rơi xuống dòng sông theo Bộ Vi!

"Mẹ kiếp!"

Câu chửi này của Nghiêm Tà phát ra từ tận đáy lòng, còn chân thật hơn so với vàng 24k. Hắn đứng dậy, cởi quần dài ra, dẫm rớt giày, đầu óc trống rỗng, tung người nhảy ra khỏi bờ đê!

Nước sông đập vào mặt, rồi nặng nề đập vào màng nhĩ.

Nghiêm Tà nhả bọt khí nổi lên mặt nước, hít một hơi thật sâu, lại hụp đầu chui xuống dòng sông, thuận theo dòng nước đẩy cố gắng bơi về phía trước.

Cũng may là thời tiết giữa mùa hè, nước sông vào ban đêm không quá lạnh, tốc độ bơi của Nghiêm Tà rất nhanh; không bao lâu hắn liền cảm giác được dòng nước phía trước hỗn loạn, vì vậy gấp rút lao lên, vươn tay ra đụng phải một người.

Xúc cảm ở bàn tay khiến hắn xác định được đây chính là Giang Đình!

Nghiêm Tà lúc còn bé mặc dù lăn lộn, nhưng thế nào đi chăng nữa cũng là con trai độc nhất nhà giàu số một, vì phòng ngừa mấy tình tiết bắt cóc cẩu huyết, nên đã được huấn luyện các loại kỹ năng cần thiết như lặn, đua xe, dã ngoại sinh tồn .v.v.. Kỹ thuật bơi lội của Giang Đình không tệ, nhưng kỹ năng bơi chắc chắn không bằng người bán chuyên nghiệp như Nghiêm Tà, giãy giụa hai ba cái đã bị ghì chặt từ phía sau, bị kéo lại gần bờ giữa làn nước văng tung tóe.

"Hộc...Hộc..." Áo sơ mi ướt đẫm dán chặt lên cơ ngực săn chắc của Nghiêm Tà, theo tiếng thở dốc lên xuống mãnh liệt, cưỡng ép lôi Giang Đình lên một bãi đá cuội dưới bờ đê, nắm lấy cằm anh vỗ mấy cái vào hai bên mặt. Lực đạo này không tính là nặng, nhưng cũng không nhẹ, Giang Đình không nhịn được, rốt cuộc từ trong cổ họng phun ra mấy ngụm nước.

"Khụ khụ khụ!.........." Giang Đình phủ phục trên bãi đá cuội gồ ghề, trên mặt toàn là nước chật vật không chịu nổi, bị Nghiêm Tà đang ngồi đối diện ôm vào trong lòng.

"Anh điên rồi hả, nửa đêm còn dám nhảy xuống loại thủy vực này!?"

"Vừa rồi ở trong nước tôi đã bắt được cô bé," Giang Đình ho sặc sụa, giọng khản đặc: "Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là................"

"Bản thân con bé có một khoản tiền, con bé nói với tôi dự định đi xuống phía nam làm thuê. Tôi đoán con sẽ liên lạc với K Bích, mặc dù chắc chắn là không liên lạc được, nhưng nói không chừng thông qua con bé có thể câu được Kim Kiệt và nhiều đồng bọn phía dưới hơn............ Tôi không ngờ tới con bé lại trực tiếp..............."

Không biết là xúc động hay nghĩ lại còn rùng mình, toàn thân Giang Đình vừa ẩm ướt vừa lạnh, càng run rẩy dữ dội hơn. Nghiêm Tà nắm chặt bàn tay anh, khiến hơn nửa trọng tâm của anh đè lên người mình, dùng tư thế gần như là nửa ôm nửa kéo ngồi bên bờ sông, lắng nghe tiếng gió cuốn theo dòng nước ầm ầm chảy về dòng sông phía xa xa, rồi biến mất ở tận cùng đồng bằng.

"Vô dụng, không cứu về được nữa." Nghiêm Tà đơn giản mạnh mẽ nói bên tai hắn, "Cứu viện dưới nước cần sự phối hợp từ người được cứu, nhưng con bé chỉ muốn kéo anh theo chết chung."

Giang Đình run rẩy gật đầu, sau một lúc tựa vào lồng ngực nóng bỏng của Nghiêm Tà, hơi thở cũng dần dần ổn định trở lại.

"K Bích." Giang Đình bất ngờ mở miệng mà không báo trước, giọng nói vẫn còn khàn khàn: "Gã đặc biệt giỏi về việc dẫn dụ những người trẻ tuổi trong bản tính có một chút khuynh hướng chống đối xã hội, hoặc là tâm trí chưa phát triển hoàn thiện, dễ bị quyền lực mê hoặc. Từ nhỏ gã đã có thiên phú về mặt này, không chỉ đối với Bộ Vi, mà đối với tôi cũng.........Cũng............."

"Tôi biết." Nghiêm Tà nặng nề nói, "Anh với K Bích mới thực sự là nạn nhân đầu tiên của vụ bắt cóc hàng loạt này, đúng không?"

Giang Đình im lặng một lúc lâu, mới gật đầu một cái.

"Chuyện xảy ra vào năm nào, cũng là mười lăm mười sáu tuổi?"

"................Không."

Nghiêm Tà hơi cúi đầu, đối diện với tầm mắt của Giang Đình, chỉ thấy khóe miệng tái nhợt không chút máu của y nhếch lên: "Là năm tôi mười tuổi, cũng là năm tôi gặp K Bích lần đầu tiên."

Trong lòng Nghiêm Tà khẽ kinh ngạc.

Hắn có thể đoán ra hai người này biết nhau rất sớm, nhưng không ngờ lại sớm như vậy!

"Từ nhỏ tôi đã bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, nhưng không phải cô nhi viện này," Giang Đình hất cằm về phía khu Gia Viên: "Là ở nơi khác. Thời buổi đó điều kiện sống của mọi người không tốt, lại là vùng quê nghèo hẻo lánh, không lưu hành việc nhận nuôi con nít như bây giờ, tôi ở trong cô nhi viện đến mười tuổi, cũng không được học hành, không có việc gì thì chạy đi chơi đùa khắp núi đồi. Cho đến chạng vạng tối một mùa hè, ở bên bờ sông nhỏ tôi tình cờ gặp được một cậu bé trạc tuổi tôi, ăn mặc cầu kỳ, đang hướng về mặt nước kéo đàn violon............"

Chạng vạng tối đầu mùa hè, ráng chiều đỏ rực cả bầu trời, một cậu bé ăn mặc đẹp đẽ đứng bên bờ sông vùng quê nghèo hẻo lánh kéo đàn violon.

Cảnh này nếu giao cho một đạo diễn lớn quay lại, chắc chắn sẽ là một cảnh vô cùng lãng mạn nên thơ, nói không chừng còn là một cảnh tượng rất duy mỹ (đẹp đẽ hoàn mỹ). Nhưng chẳng biết tại sao, có thể là sau khi biết được chuyện gì xảy ra, hình ảnh này lại khiến cho đáy lòng Nghiêm Tà cảm thấy ớn lạnh.

"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu bé này ở xung quanh thị trấn, trong lòng cảm thấy rất hiếm lạ, tôi đoán cậu ta có thể là tiểu thiếu gia con nhà giàu. Sau đó nhìn lén nhiều lần, tôi phát hiện cậu ta thường xuyên kéo đàn trong rạp hát bỏ hoang, tiếng đàn rất êm tai, vì vậy tôi thường lén lút lẻn ra khỏi cô nhi viện, chạy mấy dặm đường tới rạp hát, nấp sau hậu trường tầng hai nghe trộm tiếng đàn của cậu ta."

"Thường xuyên qua lại nên chúng tôi kết bạn với nhau, lúc ấy thật sự coi là bạn." Giang Đình tự giễu cười cười: "Đều trách tôi mệnh phạm thái cực, lòng hiếu kỳ hơi mạnh, không quản được lòng tự trọng của bản thân."

Nghiêm Tà đang nắm tay anh, lòng bàn tay dán lòng bàn tay, nghe thấy vậy liền ra vẻ vỗ lên mu bàn tay anh một cái

"Lúc ấy, K Bích giới thiệu mình với anh như thế nào?" Nghiêm Tà hỏi.

"Trẻ con tám chín tuổi, biết giới thiệu thế nào, sau đó ngay cả cái tên giả cậu ta bịa ra tôi cũng không nhớ..........Chắc là Khải Khải hay Kha Kha gì đó. Dù sao lúc đó cũng không nghĩ nhiều, có một người bạn mới, mỗi ngày đều ngu ngốc vô cùng phấn chấn lẻn ra ngoài chơi, thỉnh thoảng ở cô nhi viện ăn không đủ no, lúc đói bụng cậu ta còn mang chút đồ ăn vặt bánh ngọt các loại mời tôi ăn." Giang Đình mất tự nhiên giơ tay lên che mặt mình, "Đừng nhìn."

Nhưng Nghiêm Tà lại dịu dàng mà cương quyết kéo tay anh ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt đó: "Cho nên lúc bị bắt cóc, anh mới tận tâm tận lực bảo vệ người bạn nhỏ của mình?"

Giang Đình vùi đầu xuống, một lát sau mới gật một cái.

"K Bích không phải là trùm buôn ma túy lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, hắn xuất thân từ gia đình tập trung vào ba yếu tố lớn là tiền bạc, bối cảnh và phạm tội. Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra lúc ấy gã bị đưa về quê cũng là vì mấy trùm buôn thuốc phiện trong gia tộc đang đấu đá lẫn nhau, thực ra là đến để tránh tai họa, nhưng không ngờ tới cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận bị bắt cóc, còn mang theo cả tôi."

"...........Toàn bộ quá trình bắt cóc đều giống như Bộ Vi và Thân Hiểu Kỳ sao?" Nghiêm Tà nhỏ giọng hỏi.

Giang Đình vùi đầu ở trước ngực, từ góc độ của Nghiêm Tà, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen vẫn còn nhỏ nước, cùng với một phần gò má trắng nõn, hơi phản chiếu ánh đèn đường ở phía xa.

"Đúng vậy," Một lúc lâu sau Giang Đình mới trả lời một cách khó khăn.

"Lúc đó, chúng tôi bị kẹt ở khe núi, cậu ấy còn sốt cao, tôi chỉ có thể đi khắp nơi tìm nước, bản thân khát đến mức ho ra máu cũng không dám uống..............Thực ra lúc ấy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cảm thấy nếu như tôi chết đi, chắc cũng không có ai quan tâm. Nhưng cậu ấy chắc chắn là một tiểu thiếu gia có cha mẹ có người thân có người yêu thương, giống như thần tiên vậy, nếu thực sự chỉ có một người có thể sống đi ra ngoài, vẫn là cậu ấy sống sót tương đối đáng giá hơn."

Một đứa trẻ mười tuổi,lúc đứng trên bờ vực bước đường cùng, trong đầu lại có suy nghĩ như vậy.

Từ nhỏ Nghiêm Tà đã qua loa sơ sài, không chú ý quan tâm đến những cái gọi là khoảng cách giàu nghèo, hay ngưỡng cửa giai cấp. Nhưng vào giờ khắc này, một đứa trẻ mồ côi tự ti mặc cảm và dè dặt đến từ trong khe núi hơn hai mươi năm trước, lại xuyên qua thời gian, nặng nề nện lên đầu trái tim hắn.

"Thân Hiểu Kỳ thề hứa với Bộ Vi rằng chờ sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ báo đáp cô bé, chi tiết này giống với năm đó, bởi K Bích cũng từng nói như vậy. Có lẽ nguyên văn của gã còn nặng hơn so với Thân Hiểu Kỳ, cái gì mà thề đời này vĩnh viễn là anh em các loại...........Giống như lời thoại kịch truyền hình, có điều đã qua hơn hai mươi năm, tôi cũng không nhớ rõ nữa."

Giang Đình cười khổ một tiếng, dịch ra nhìn dòng sông lấp lánh trước mặt.

Thế nhưng trong nháy mắt đó, Nghiêm Tà lại cảm nhận được Giang Đình đang suy nghĩ gì giống như có thần giao cách cảm vậy - anh không phải không nhớ, ngược lại vẫn luôn nhớ rất rõ ràng.

Chính vì nhớ quá rõ, nên anh mới càng không muốn nói.

"Về sau hai người vẫn được cứu chứ?" Nghiêm Tà hắng giọng hỏi, "Vậy nước khoáng kia là..........."

"Nước gì, căn bản không tồn tại chai nước khoáng nào cả." Giang Đình mỉa mai lắc đầu một cái, "Điều K Bích gọi là phản bội là ẩn dụ cho một chuyện khác, vài ngày sau khi chúng tôi bị mắc kẹt, sốt cao do mất nước và bị thương, gần như đã đến cực hạn, người hầu nhà K Bích mới lần theo dấu vết đến được khe núi. Lúc đó, tôi mất đi ý thức, chỉ mơ hồ cảm thấy có người gọi trên đỉnh đầu 'nắm lấy sợi dây', tôi theo bản năng đưa tay ra, nhưng động tác của K Bích còn nhanh hơn, từ phía sau bất ngờ đẩy tôi một cái, giành trước nắm lấy dây thừng cứu hộ kia, tôi cứ nhìn theo gã được kéo lên."

"Bọn chúng bỏ anh lại?!"

"Cái này thì không có." Giang Đình dừng lại một lát, nói tiếp: "Nhưng đúng là qua rất lâu, lâu đến lúc mặt trời lặn...............Mới có người kéo tôi lên."

Hiện tại kể lại thì hời hợt như vậy, nhưng đối với một cậu bé mất nước nghiêm trọng lại sắp chết mà nói, khoảnh khắc nghênh đón hy vọng rồi nháy mắt rơi vào sự hụt hẫng tuyệt vọng, một mình chờ đợi chịu đựng đau khổ hàng giờ, cho dù là người trưởng thành cũng không cách nào tưởng tượng được.

Nghiêm Tà mấp máy môi, nhưng không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "Lúc ấy nhóm người kia..............."

"Không thực sự muốn cứu tôi." Giang Đình nhẹ nhàng nói, "Tôi biết."

Ánh trăng xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu rọi khắp dòng sông, đồng bằng, và đỉnh núi ở phía xa. Giang Đình lặng im nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, anh dường như nhìn thấy một buổi tối tương tự, ánh trăng cũng bàng bạc quạnh quẽ cô tịch như vậy, chiếu rọi qua ô cửa sổ kính mờ mờ của bệnh viện thị trấn đơn sơ.

Anh nằm trên cái giường bệnh nho nhỏ, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngược sáng đứng trước giường, trong ngực ôm một vốc trái cây rừng.

Hai đứa trẻ con đều không nói gì, qua một lúc lâu, cậu bé đang đứng mới đột ngột hỏi:

"Tôi đẩy cậu, cậu còn nhớ không?"

".................." Tiểu Giang gật đầu một cái.

"Cậu hận tôi hả?"

Giang Đình suy tư chốc lát, lắc đầu.

"Tại sao?"

Sốt cao khiến cho giọng của tiểu Giang Đình không khỏi khàn khàn, nói nhỏ: "Bởi vì đó là người nhà của cậu nha. Bọn họ cứu cậu trước, cũng là điều nên làm mà."

"...................'

"Còn tôi lại không có người nhà."

Cậu bé rốt cuộc động đậy. Cậu ta cẩn thận đặt vốc trái cây rừng đang ôm trong ngực kia lên đầu giường bệnh, sau đó nhón chân lên, ghé đầu vào tai Giang Đình, giọng êm ái nói từng chữ kiên định:

"Tôi là người nhà của cậu."

"Từ nay về sau, tôi sẽ chia đều tất cả tài sản, địa vị và quyền lực của tôi cho cậu, cậu chính là anh em duy nhất của tôi."

Gió từ bầu trời xa thẳm cuốn theo đất đai, xuyên qua núi qua sông, đường sắt đồng bằng, và thành phố mênh mông đèn đóm mờ ảo, tiếng tu huýt chói tai, xoay tròn bay lượn tới cuối đường chân trời.

Giang Đình khẽ rùng mình, sau đó được Nghiêm Tà kéo vào lồng ngực, áp lòng bàn tay vào tóc đen ẩm ướt sau gáy.

"Vì vậy sau đó, em với K Bích cùng nhau lớn lên?"

Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của Nghiêm Tà là hòa hoãn trần thuật, thực tế hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận mọi đáp án.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, hắn cảm giác được Giang Đình trong ngực mình lắc đầu một cái: "Không, còn nhớ tôi từng nói với anh, mấy năm trước lúc tôi truy xét hợp chất Fentanyl kiểu mới 'lam kim', từng gặp qua K Bích ở một cơ sở sản xuất ma túy trong một ngôi làng bỏ hoang, còn bị hắn chĩa súng vào đầu không?"

Nghiêm Tà tất nhiên vẫn còn nhớ rõ, đó là đêm bọn bọn mới từ huyện Giang Dương trở về Kiến Ninh, Giang Đình bị hắn cưỡng ép leo cửa sổ kéo ra ngoài uống rượu, có điều tính chân thực còn phải đợi thương lượng lại.

"Đó là sự thật." Giang Đình giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, đáy mắt khẽ hiện lên tia cười khổ: "Đó là lần đầu tiên tôi gặp lại K Bích sau khi trưởng thành, hơn hai mươi năm sau sự kiện bắt cóc..............."

"Hiện tại thì anh đã biết nguyên nhân tại sao sau khi hành động điều tra bí mật bị bại lộ, gã giết mấy người cung cấp thông tin, nhưng lại đồng ý thả tôi đi, thậm chí còn hứa hẹn khả năng hợp tác."

Ngoài cửa nhà máy mưa như trút, từ sâu trong bóng tối lóe lên vô số u linh màu lam nhạt, ánh sáng nhạt nhòa lan tràn khắp tầm mắt không thấy được điểm cuối, tựa như ma trơi dưới mười tám tầng địa ngục đang nhẹ nhàng nhảy múa.

"Đã hơn hai mươi năm trôi qua............Nhưng tôi vẫn chưa từng quên cậu."

Xa xa trong tiếng mưa to mơ hồ truyền tới tiếng va đập, bịch một tiếng, một tiếng, lại một tiếng - đó là tiếng súng.

Ngón tay rũ xuống bên người của Giang Đình không kìm được run rẩy, nhưng anh buộc mình phải trấn định, hơi ngẩng đầu lên, mặc dù động tác này có thể đụng tới họng súng lạnh như băng trên thái dương:

"Vậy bây giờ, anh muốn giết tôi sao?"

"Không." Anh nghe được tiếng cười của K Bích: "Cậu là anh em duy nhất của tôi, vẫn luôn là vậy. Tiền bạc, địa vị, quyền lực, tất cả màu sắc sặc sỡ trên thế gian này, tôi đều có thể chia sẻ với cậu..............."

"Cũng giống như giữa núi rừng hai mươi năm trước, cậu đã chia sẻ với tôi nước suối, trái cây rừng, sau đó là sợi dây thừng cứu mạng kia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK