Chương 97
Edit: Sabi
Đêm khuya, bệnh viện.
Đèn trong phòng cấp cứu sáng trưng, toàn thân Giang Đình ướt nhẹp, gò má trắng bệch cùng màu với giường bệnh, ngồi trên ghế nghiêng đầu, y tá cầm cái nhíp gắp mảnh thủy tinh vụn hai bên thái dương ra.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, Mã Tường dẫn theo hai cảnh sát thực tập xông vào phòng cấp cứu sáng trưng: "Cố vấn Lục!"
Tay y tá run lên, vừa định lên tiếng mắng, bị Giang Đình lễ độ giơ tay lên ngăn lại, rồi quay sang hỏi Mã Tường: "Nghiêm Tà thế nào rồi?"
"Rối loạn nhịp tim nghiêm trọng, tụt huyết áp, thần kinh phế vị(1) bị kích thích. Bác sĩ nói may đưa tới kịp thời nên đã thoát khỏi cơn nguy kịch!"
(1)Thần kinh lang thang (tên cũ: thần kinh phế vị, tiếng Anh: vagus nerve, tiếng Pháp: Le nerf vague) là thần kinh sọ thứ mười trong tổng số 12 đôi dây thần kinh sọ, viết tắt là CN X. Thần kinh cho các sợi đối giao cảm đến tim, phổi và ống tiêu hóa. Thần kinh lang thang là dây thần kinh dài nhất của hệ thần kinh tự chủ trong cơ thể người. Phần tận cùng của thần kinh lang thang là nhân hoài nghi.
Vẻ mặt của Mã Tường không kiềm chế được sự kích động, cậu vốn tưởng rằng Giang Đình cũng sẽ lộ ra vẻ xúc động như cậu, ai ngờ khuôn mặt của cố vấn Lục trời sinh không biểu lộ cảm xúc nên vẫn thờ ơ, chỉ hỏi: "Trúng độc?"
"Đúng, là một loại Ancaloit(1), đợi lát nữa sẽ có kết quả xét nghiệm! Mẹ nó chứ, em vừa báo cáo cho cục rồi, đã lưu trữ mẫu máu và toàn bộ vật chứa trong dạ dày chờ kiểm nghiệm, lần này nhất định............"
(2)Ancaloit là cách chuyển tự sang dạng Việt hóa nửa chừng của alkaloid (tiếng Anh), là amin nguồn gốc tự nhiên do thực vật tạo ra, nhưng các amin do động vật và nấm tạo ra cũng được gọi là các ancaloit. Các ancaloit thông thường là các dẫn xuất của các axit amin và phần nhiều trong số chúng có vị đắng. Chúng được tìm thấy như là các chất chuyển hóa phụ trong thực vật (ví dụ khoai tây hay cà chua), động vật (ví dụ các loại tôm, cua, ốc, hến) và nấm. Trong khi nhiều ancaloit là các chất độc thì một số lại được sử dụng trong y học với vai trò như là các chất giảm đau hay gây tê, cụ thể như morphin hay codein, cũng như trong một số ứng dụng khác.
Giang Đình gật đầu, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, ra hiệu cho y tá tiếp tục.
Dưới bóng đèn sợi đốt, hàng lông mi dày và dài của Giang Đình hơi khép lại, bóng mờ tiều tụy phủ xuống hai bên cánh mũi. Áo sơ mi trắng đã bị anh cởi ra ba cái khuy trên cùng, mức độ vết thương ở xương quai xanh, sau vai, khuỷu tay và trên đùi đều không giống nhau, hai tay bị cứa đến mức máu thịt lẫn lộn, lòng bàn tay hướng lên trời đặt trên hai bên tay vịn của ghế.
Y tá cẩn thận gắp mảnh thủy tinh ra khỏi trán anh, có lẽ động lòng trắc ẩn, không nhịn được nói: "Nếu đau anh cứ rên hai tiếng đi, hay là tôi tiêm cho anh liều thuốc tê?"
"Không cần." Giang Đình nói, "Nhanh chút là được."
Giọng điệu của anh bình thường, tựa như không cảm thấy đây là chuyện gì ghê gớm. Nhìn khuôn mặt trước sau bất động như một, Mã Tường nghi ngờ cho dù bây giờ y tá muốn khâu vết hở lại, kim xuyên vào da thịt, anh cũng sẽ không kêu đau.
Không nhìn ra cố vấn Lụ lại men thế này.............. Trong lòng Mã Tường âm thầm lẩm bẩm, khoát khoát tay với hai cậu cảnh sát thực tập: "Hai chú đi ra ngoài trước đi, canh giữ trước cửa phòng cấp cứu, nhỡ may có tình huống gì thì lập tức gọi điện cho anh."
Hai cậu cảnh sát thực tập lên tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài.
Mã Tường tùy ý kéo một cái ghế qua, cũng không nghịch điện thoại di động, thẳng lưng ngồi ở đó chờ. Cuối cùng y tá cũng đã rửa xong vết thương cho Giang đình, bôi thuốc băng bó lại, lại dùng khăn khử trùng lau sạch vết máu khô trên mặt anh, mới lùi về sau nửa bước dặn dò: "Mấy ngày nay anh chú ý đừng để dính nước, uống thuốc tiêu viêm đúng giờ, đợi lát nữa tôi sẽ mang kết quả chụp CT lại cho anh sau!"
Giang Đình hơi nhắm mắt, im lặng gật đầu.
Cô y tá dòm mặt anh, vành tai hơi đỏ lên, xoay người đi ra ngoài.
Vừa rồi Mã Tường không muốn nói quá nhiều trước mặt người ngoài, cho đến khi nhìn thấy cô ý tá đóng cửa rời đi, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại hai người, mới ân cần mở miệng hỏi: "Anh thật sự không sao chứ, cố vấn Lục?"
Giang Đình mệt mỏi khoát tay, tỏ ý không muốn nói nhiều về vấn đề này: "Nghiêm Tà rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Đậu má! Chắc chắn là bị đầu độc rồi, nhưng cụ thể là thông qua cách thức gì, trúng độc lúc nào còn phải đợi sau khi có kết quả kiểm nghiệm mới có thể chắc chắn." Mã Tường nặng nề hừ một tiếng, nói: "Đã tiêm Atropin(3) và thuốc huyết áp, hiện vẫn đang được theo dõi sít sao trong phòng cấp cứu, bác sĩ nói chỉ cần trong vòng mấy tiếng đồng hồ tới không bị suy hô hấp hoặc suy tim thì không có vấn đề gì, nhiều nhất thì tối nay lại tiêm thêm một mũi Atropin nữa."
(3)Atropine là một loại thuốc để điều trị thần kinh và ngộ độc thuốc trừ sâu cũng như một số triệu chứng nhịp tim chậm và giảm lượng nước bọt trong quá trình phẫu thuật.
Cậu ta lại nhớ ra gì đó, dịch ghế lại gần, thành tâm thành ý xoa xoa tay: "Cố vấn Lục, lần này thật may là có anh. Nếu xe cảnh sát lao ra khỏi lan can lật xuống, trong loại thời tiết này cơ bản là thần không biết quỷ không hay, cho dù bọn em lái xe cảnh sát đi ngang qua cũng chưa chắc có thể phát hiện được. Hơn nữa, lúc nãy bên ngoài có một y tá nói, nếu đưa đến chậm nửa tiếng nữa thì cho dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng khó cứu..."
"Chưa đến nỗi," Giang Đình ngắt lời Mã Tường, nghiến răng nghiến lợi nói, "Lúc lên xe cấp cứu, tôi có nhìn vào máy đo nhịp tim, so với khi tông xe thì tốt hơn nhiều."
Mã Tường không hiểu nên gật đầu một cái, lại nói thêm một câu: "Tóm lại, anh thật lợi hại!"
Giang Đình không nói gì, nét mặt hiện ra nụ cười khổ.
"Anh Nghiêm trước đây từng nói với bọn em, thứ như tiền, đừng xem nó thường xuyên hại người, nhưng có lúc nó cũng có thể cứu người. Lấy ví dụ hôm nay đi, nếu không phải anh lái chiếc Mercedes - Benz G đã được anh Nghiêm cải tiến kia, đâm một phát đó khẳng định đã đi tong tại chỗ rồi. Hơn bốn triệu tệ đổi hai mạng người, vẫn còn lời..............."
Cửa phòng cấp cứu bị gõ một cái, cậu cảnh sát thực tập bị phái ra ngoài canh giữ phòng phẫu thuật thò đầu vào: "Anh Mã!"
Mã Tường lập tức bật dậy như có lò xo dưới mông: "Sao sao?"
"Không không không, không sao, em muốn nói, anh Cao gọi điện thoại tới nói người của Cục thành phố đã lên đường, sẽ đến ngay!"
Thần kinh căng thẳng cao độ của Mã Tường lúc này mới nhẹ nhõm, đuổi cậu cảnh sát thực tập đi.
Bị cậu cảnh sát thực tập ngắt lời, Mã Tường cũng chẳng còn tâm tư lải nhải nữa, sờ cằm suy tư: "Ài, anh nói xem, là kẻ nào hận anh Nghiêm của bọn em đến mức này?"
Giang Đình ánh mắt mờ mịt, im lặng.
"Nếu là ngộ độc qua thức ăn, cả ngày hôm nay em đều ở chung với anh Nghiêm, buổi trưa hai bọn em ăn cơm ở canteen đồn công an, đủ để loại trừ khả năng ngộ độc. Nhưng nếu là buổi tối, em nhớ trước khi ra khỏi Cục thành phố anh ấy có cầm hai cái bánh mì, không xác định được nửa đường anh ấy có dừng lại mua đồ ăn hay không..............."
"Không có."
"Hả?"
"Tôi vẫn luôn đi theo hắn, không có."
Mã Tường nhướn mày: "Vậy chẳng lẽ là bánh mì?"
"Ancaloit là hợp chất hữu cơ chứa nitơ có tính kiềm, thường gặp ở thực vật, chính là trong nha phiên hoặc thảo dược. Như Morphin, Caffeine, Solanin(4), hoặc là Scopolamine trong vụ án Phùng Vũ Quang trúng độc thời gian trước, chúng đều là những Ancaloit có độc tương đối phổ biến, là những bộ phận tương đối dễ tiếp xúc trong cuộc sống hằng ngày."
(4)Solanin là một loại glyco-alkaloid đắng và độc, C45H73NO15, có nguồn gốc từ mầm khoai tây cà chua và các cây khác trong họ Solanaceae.
Giang Đình có lẽ hơi lạnh, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi khàn khàn, nhưng không cản trở giọng điệu tự thuật nhàn nhạt bình tĩnh của anh. Mã Tường vô tri vô giác nghe đến nhập thần, hỏi: "Anh Nghiêm bình thường không có khả năng tiếp xúc với những thứ này đâu á? Nếu nói trúng độc Morphin, thì cả cục thành phố nơi có thể lấy ra Morphin chỉ có phòng pháp y, cũng không thể nói anh Cẩu.............."
"Trước khi ra khỏi Cục thành phố Nghiêm Tà có nói chuyện điện thoại với tôi một lần, tiếp đó lên đường cao tốc ra khỏi đường cao tốc, lại băng qua đường núi quanh co cho đến lúc tông xe, mất tổng cộng khoảng ba tiếng. Thời gian phát độc của Morphin sẽ không chậm như thế, hẳn là những thứ khác."
Mã Tường gật đầu liên tục, đang chống cằm suy tư, lại nghe Giang Đình hỏi: "Đúng rồi, sao các cậu phải vội vàng tới huyện Giang Dương ngay trong đêm thế?"
"Hở? Anh không biết?"
Giang Đình rõ ràng không muốn giải thích cặn kẽ, "Tôi với anh Nghiêm của cậu xảy ra chút chuyện không vui, lúc tông xe còn đang cãi nhau trong điện thoại........."
"Ồ............." Mã Tường thông minh cơ trí lại thân thiện, cảm thấy mình có thể hiểu được: "Anh sẽ không cho rằng anh Nghiêm muốn đi vùng khác tìm hotgirl thuê phòng chứ? Ài, không phải không phải, thực sự không có đâu. Anh về nhà mẹ...........Bỏ nhà ra đi ba ngày, ba ngày này anh Nghiêm cũng chẳng vui vẻ gì, suốt ngày lẩm bẩm không nên chọc anh tức giận, còn nói chỉ cần anh trở về, muốn túi xách châu báu gì cũng lập tức mua................."
"Khụ!"
Cái tính nói lòng vòng này của Mã Tường chắc chắn là học từ Nghiêm Tà, bị Giang Đình khụ một tiếng lập tức dùng tốc độ ánh sáng phanh lại: "Ài anh xem, em lại nói đi đâu rồi. Thực ra là vầy, hôm chúng ta thẩm vấn Lý Vũ Hân, trên đường trở về thì bị tập kích ở huyện Giang Dương, đám Phạm Ngũ cầm súng nả xuống sông, sau chuyện này bọn em khám nghiệm hiện trường lấy ra một viên đạn 9mm lỗ vuông bắn từ súng lục loại Shiki 92."
Giang Đình chợt ngẩng đầu lên.
"Tạm thời vẫn chưa thể xác định được nguồn gốc của khẩu súng này, cơ bản chỉ xác định là súng của cảnh sát ngoại tỉnh. Hôm nay bọn em đi suốt đêm đến huyện Giang Dương là để điều tra chuyện này, nhưng em không thể nói chi tiết cho anh được, hay anh đợi anh Nghiêm tỉnh rồi hỏi anh ấy?"
Chắc do tường phòng bệnh phản chiếu nên sắc mặt của Giang Đình cực kỳ nhợt nhạt, thậm chí còn có cảm giác trong suốt, đến tia huyết sắc cuối cùng trên môi cũng biến mất:
"Ngày đó tại hiện trường còn có một tay súng khác?"
Mã Tường gật đầu.
"...............Mục tiêu của viên đạn kia là Nghiêm Tà?"
"Hở, cái này mà anh cũng biết luôn?!" Mã Tường thật sự kinh hãi.
Lồng ngực Giang Đình hơi phập phồng, gò má trắng bệch băng giá, đầu ngón tay vịn trên tay vịn hơi run rẩy.
Hóa ra là vậy..............
Manh mối mới của vụ án bắt cóc liên hoàn trong miệng cục trưởng Lữ, thái độ khác thường của Nghiêm Tà sau khi từ cục thành phố về, lời cầu hôn cộc cằn mang theo sự tức giận, thậm chí là sớm hơn, tối sinh nhật về muộn.............
Những thứ không hợp lý đều được giải thích rõ ràng, vì Nghiêm Tà đã sớm trở thành mục tiêu.
Suy đoán đáng sợ nhất của Giang Đình, cuối cùng cũng chứng thực!
"Cố vấn Lục," Mã Tường phát hiện anh có vẻ không ổn, lập tức đứng dậy tiến lên: "Anh không sao chứ, cố vấn Lục?"
"Tôi không.............." khẩu khí kia mắc nghẹn trong cổ họng khiến y không thở nổi, lồng ngực thoáng chốc căng lên, lập tức che miệng ho khan!
Thân thể anh rất yếu, tối nay lại trải qua một loạt biến cố trúng độc tai nạn xe, dẫn đến hỏa khí và ấm ức tích tụ trong lòng, ho một phát liền không ngừng được, ho đến sặc máu tươi, khoang miệng đầy mùi tanh ngọt của gỉ sắt.
Mã Tường bị dọa sợ sắc mặt nhất thời thay đổi, cho rằng anh bị thương chỗ nào đó bây giờ mới phát ra, liền lao ra gọi bác sĩ. Bác sĩ lật đật chạy tới xem xét, lập tức tiêm thuốc an thần cho anh, chốc lát sau Giang Đình mới từ từ thả lỏng, dựa vào ghế, mồ hôi lạnh ngưng tụ thành hơi nước đậu trên hàng lông mi đen nhánh.
Xem kết quả chụp CT, ngoài bị bầm tím ở một số phần mềm ra thì không có dấu hiệu tràn khí màng phổi và tổn thương nội tạng, Nhưng bác sĩ nhìn dáng vẻ đó của Giang Đình cũng biết anh thuộc nhóm nguy cơ cao, không dám để công an xảy ra chuyện trong bệnh viện, lập tức bảo y tá chuẩn bị phòng bệnh giữ anh lại quan sát.
"Cố vấn Lục, hay là em dìu anh đi nghỉ ngơi nha?" Mã Tường thận trọng khom lưng, như đang phục vụ một đóa hoa lạnh lùng đắt giá, hắt xì cũng có thể thổi bay: "Đợi sáng mai anh Nghiêm tỉnh lại anh lại đi thăm anh ấy.............Không, em thấy tình huống này của hai anh thì đoán là anh ấy sẽ khôi phục trước anh, sau đó phi như ngựa qua thăm anh đó, thế nào?"
Trong đầu Giang Đình đau âm ỉ như bị giằng co, nhíu chặt ấn đường, khoát tay tỏ ý không cần đỡ, đứng dậy đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Đêm đã khuya, Giang Đình tùy tiện quấn một cái khăn tắm màu trắng khô ráo bên ngoài áo sơ mi, lúc đi qua hành lang thì giương mắt nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Đèn đỏ trên cửa đại biểu đang cấp cứu đã tắt, có nghĩa là Nghiêm Tà đã thoát khỏi cơn nguy kịch, đang trong thời gian quan sát.
Mã Tường thuận miệng nói: "Cố vấn Lục, anh đừng lo lắng, anh Nghiêm không sao. Em thấy sau khi gặp anh thì anh ấy vẫn luôn gặp được vận may, tìm được vợ, thay đổi bản thân, dính vào mấy án mạng lớn cũng may mắn chạy thoát, hôm nay gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy cũng có thể................."
"Mã Tường?"
"Vâng?"
Giang Đình như đang do dự, mấy giây sau mới từ tốn nói: "Đợi lát nữa người của Cục thành phố Kiến Ninh tới, có chuyện tôi cần cậu giúp đỡ. Có thể cậu cũng đã có suy đoán của riêng mình, nhưng tôi không biết Nghiêm Tà có nói tình hình cụ thể cho cậu hay không.............."
"Tôi không tiện tiếp xúc trực tiếp với người của cục thành phố các cậu, tốt hơn hết đừng để ai phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Lúc nãy, lúc đang ở trên đường núi tôi đã gọi điện báo cho Dương Mị, cô ấy hiện đang trên đường tới đây, nếu như có bất kỳ người nào hỏi tới, cậu nhất định phải nói người lái G65 là cô ấy." Giang Đình đứng yên nơi đó, trên hành lang sáng sủa của bệnh viện, giọng nói nhã nhặn khiến người ta chợt cảm thấy lạnh sống lưng:
"Cục thành phố Kiến Ninh các cậu có nội gián."
Trong nháy mắt con ngươi của Mã Tường co rút lại!
"Này, đồng chí cảnh sát?"
Mã Tường chợt rùng mình, chưa kịp nói gì, vừa quay đầu lại đã thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng kẹp tài liệu dưới nách từ phòng làm việc bên kia sải bước đi tới: "Ơ anh cảnh sát, đang tìm các anh đây, y tá nói các anh đến khu nội trú- đã có kết quả kiểm tra chất độc rồi, này, ở đây."
Đầu óc Mã Tường rối rắm, trong mắt còn có chút hoảng hốt, thuận tay nhận kết quả lật hai trang, trước mắt toàn là từ ngữ chuyên ngành:"Vậy phó đội trưởng Nghiêm của chúng tôi rốt cuộc là.............."
"Dây thần kinh phế vị bị kích thích mãnh liệt, sợi sau hạch tiết ra một lượng lớn chất Acetylcholine(5), tăng cường tính kích thích làm cho cơ tim chậm nhịp lạc chỗ dẫn đến rối loạn nhịp tim. May mắn lượng hấp thu vào rất ít, mới có thể nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm." Bác sĩ dừng một chút, giải thích: "Cụ thể chính là ngộ độc ô đầu."(6)
(5) Acetylcholine - C7NH16O2+(ACh) là một hợp chất hữu cơ có trong não và cơ thể của nhiều loại động vật, bao gồm cả con người, nó có chức năng là một chất dẫn truyền thần kinh -một hóa chất được các tế bào thần kinh giải phóng ra để gửi tín hiệu đến các tế bào khác.
(6) Ô đầu-Phụ tử là loại dược liệu quý, được xếp độc bảng A, Ô đầu-Phụ tử đều do rễ của một cây cung cấp, Ô đầu là củ mẹ, Phụ tử là củ con, nhưng cách chế biến khác nhau nên được chia thành hai loại thuốc khác nhau. Tên khoa học: Ô đầu: Radix Aconiti Ranunculaceae (củ mẹ); Phụ tử : Aconitum sinensis Paxt Ranunculaceae (củ con). Thành phần hóa học chính trong Ô đầu-Phụ tử là Ancaloit có tên là Aconitin (C34 H47 O11N ) chiếm 90 %, ngoài ra còn có đường, chất nhựa, axit amin chiếm 5%, với liều lượng từ 1mg -1,5mg Aconitin nguyên chất có thể làm chết người. Aconitin kích thích đầu dây thần kinh gây tê lưỡi là triệu chứng dễ phát hiện nhất.đồng thời độc tính của Ô đầu-Phụ tử cũng dữ dội trên tim mạch và dễ đưa đến tử vong.
Bầu không khí thoáng chốc an tĩnh.
Ngay sau đó tiếng nói của Mã Tường và Giang Đình đồng thời vang lên:
"Ô đầu? Từ đâu có thể.................."
"...............Là rượu thuốc."
Mã Tường: "Hả?"
Cánh tay của Mã Tường bị một lực lạnh lẽo tập kích, theo bản năng ngậm miệng, chỉ thấy ngón tay Giang Đình đang siết chặt cánh tay của mình, không ngờ một người gầy yếu như cố vấn Lục lại có sức lực lớn đến vậy, mỗi một chữ đều mang theo gió bắc lạnh lẽo âm trầm:
"Ô đầu thô ngâm rượu chỉ có thể thoa ngoài da, một khi vào miệng còn độc hơn so với Kali xyanua. Trước khi đi, ở cục thành phố Nghiêm Tà có uống qua rượu thuốc không? Dùng thô hay đã qua chế biến?!"
"..................."
Mã Tường run rẩy móc di động ra, bấm gọi một dãy số:
"A lô, anh Cao? Lập tức cho người khóa nửa chai rượu thuốc trong ngăn kéo chi đội bọn em lại, bảo trinh sát kỹ thuật xét nghiệm dấu vân tay ngay, nhanh!"
***
Cục thành phố Kiến Ninh.
Hoàng Hưng hơn nửa đêm bị gọi tới dựng dậy nhưng vẫn tỉnh táo, dẫn theo mấy nhân viên trinh sát kỹ thuật đi vào thang máy, bước chân mang theo sự khẩn trương và nghiêm túc. Cậu cảnh sát trực đêm không biết chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc nhìn nhóm người này vội vã đi qua hành lang, tiến thẳng vào cửa chi đội điều tra hình sự.
Cậu cảnh sát hình sự đang trực kinh hãi vội vàng đứng lên: "Anh Cao? Chủ nhiệm Hoàng?"
Sắc mặt của Cao Phán Thanh xanh mét, không nói câu nào, đi tới trước ngăn tủ của văn phòng lớn trực tiếp kéo ra "Cạch!", đeo găng tay vật chứng lên rồi lôi cái hộp thuốc ra, mở ra ngay trước mặt tất cả trinh sát kỹ thuật.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng.
"Rượu thuốc đâu?" Giọng Cao Phán Thanh lập tức thay đổi, gần như gào lên.
Cảnh sát trực ban: "Anh Cao............."
"Chai rượu thuốc của chi đội bọn anh đâu?! Người đâu! Kiểm tra camera! Dám trộm vật chứng ngay dưới mí mắt đội điều tra hình sự, gọi phòng an ninh thông tin cho anh! Thông báo cho cục trưởng Lữ và cục phó Ngụy!"
"Rượu rượu rượu - rượu thuốc sao?" Cảnh sát trực ban bị cục diện này dọa cho lắp bắp: "Anh Tần cách vách vừa vừa vừa sang mượn, anh Cao đừng tức giận, xảy ra chuyện gì hả? Em em đi lấy về cho anh?"
Nếu vừa rồi bầu không khí chỉ là đông cứng, thì hiện tại sắc mặt của Cao Phán Thanh và mấy người Hoàng Hưng cứ như trong không khí có thêm một dây dẫn đang cháy xèo xèo, chuẩn bị phát nổ.
".....................Ai mượn?"
Giọng điệu của Cao Phán Thanh bình tĩnh nhẹ nhàng khác thường, nhưng cậu cảnh sát kia bị dọa cho suýt són đái ra quần, cậu không hiểu danh xưng "Anh Tần cách vách" ngày thường dễ hiểu như thế, tại sao vào giờ phút này tất cả mọi đều như không hiểu vậy:
"Anh Tần đó, anh Tần đội phó chi đội chống ma túy cách vách - Tần Xuyên á anh. Rốt rốt rốt cuộc là có chuyện gì xảy xảy ra thế?"
Cao Phán Thanh và Hoàng Hưng nhìn nhau, không hẹn mà cùng quay đầu lao ra ngoài!