Chương 115
Editor: Sabi
Thành phố Kiến Ninh.
Tòa 2, khu 9, sơn trang Hổ Phách.
Trời đổ mưa, nước mưa đọng lại dưới mấy phiến đá trên vỉa hè, xe cộ chạy qua dấy lên tiếng rào rào; khói sau đuôi xe hòa quyện với nước mưa, khắp mặt đất bốc lên hơi khí thải khiến con người ta choáng váng.
Một người đàn ông có vóc dáng ục ịch, mặc áo khoác màu xám tro, bước chân tập tễnh, dưới nách kẹp một một cái cặp táp, trên đầu che một cây dù lớn màu đen, bước vào cửa hàng tiện lợi đèn đuốc sáng choang dưới tầng lầu của tiểu khu.
Giờ cơm trưa trong tiệm vắng tanh, ông chủ không biết đang bận bịu làm gì, chỉ có đứa con trai của ông ta đang nằm sau quầy thu ngân làm bài tập tiện thể trông tiệm. Ông lão khó nhọc gấp cây dù lại, giũ giũ nước, ôn tồn hỏi: "Cậu bạn nhỏ?"
Cậu bé trai cắn bút ngẩng đầu lên.
"Ba cháu đâu?"
Cậu bé chỉ chỉ phía sau.
"Gọi ba cháu giúp ông, nói có ông bác mượn đồ vật quan trọng vào hai hôm trước tới." Bàn tay dày rộng thô ráp vỗ vỗ đầu cậu bé: "Đi đi."
Thằng bé quan sát ông ta từ trên xuống dưới, nghi hoặc nhảy xuống khỏi cái ghế đẩu, chạy ra cửa sau của siêu thị nhỏ.
Ông cũng không vội, đặt cái cặp táp kẹp chặt dọc đường đi lên quầy, lấy một cái ổ cứng di động màu xám bạc ra. Đúng lúc này, cửa tiệm vang lên tiếng leng keng, cửa kính bị đẩy ra, một người cuốn theo hơi ẩm và gió lạnh từ bên ngoài bước vào, có khách tới.
"?"
Tay ông hơi ngừng, muốn nhét cái ổ cứng di động trở lại cặp táp. Ai ngờ động tác nhỏ xíu này lại bị gián đoạn, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới từ sau lưng ông, chuẩn xác giữ tay ông lại:
"Cho tôi xem cùng đi, cục trưởng Lữ."
Rõ ràng từng chữ đều rất nhẹ nhàng, nhưng da mặt cục trưởng Lữ lại thoáng run lên, đồng tử co lại, sau đó quay đầu nhìn người vừa tới................
***
"Vất vả rồi, để ngày mai rồi làm tiếp ha!"
"Mai gặp nhé!"
Tần Xuyên vẫy tay tạm biệt đồng nghiệp, do trời mưa mà dòng xe cộ vào giờ cao điểm đông nghịt tắc nghẽn, lái xe suốt hơn một tiếng mới về đến nhà, hắn đội mưa bước nhanh lao vào thang máy.
Ting!
Tần Xuyên bước ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, động tác đột nhiên hơi ngừng.
"..................." Hắn nhìn số nhà 527 quen thuộc trước mặt, chẳng biết sao nhịp tim lại hơi rối loạn, có mấy giây thậm chí hắn còn không dám thở mạnh, giống như từ trong bóng tối dự cảm được gì đó.
Hắn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở khóa, cánh cửa két một tiếng mở ra.
Trong phòng khách không bật đèn, tia sáng cuối ngày và đèn đường rọi vào qua ô cửa kính, phác họa vật dụng quen thuộc trong nhà thành cái bóng màu xám nhạt. Chiếc áo khoác lúc sáng đi vội vẫn còn vắt trên tay vịn ghế sô pha, trên bàn ăn là nửa ly trà nguội, con cá vàng trong bể cá đặt trên bàn trà đột nhiên quẫy đuôi, phản chiếu mặt nước lấp lánh; người phụ nữ trong di ảnh trắng đen đặt trên tủ lạnh, đối diện cửa ra vào, mang theo khuôn mặt quen thuộc.
Một bóng dáng thon dài quay lưng về phía cửa, cẩn thận đánh giá di ảnh, nghe tiếng hắn bước vào, nhưng không quay đầu lại:
"Cậu đưa một nhúm tóc của Nhạc Quảng Bình về hợp táng với lệnh đường, cậu xác định bà ấy sẽ vui vẻ sao?"
Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm, tựa như sự căm phẫn đã tích tục trong lồng ngực hơn mười năm cuối cùng cũng triệt để hóa thành sương trắng, chớp mắt đã tiêu tán giữa không trung.
"Bà ấy chắc sẽ vui thôi, tôi nghĩ vậy." Hắn mỉm cười đáp.
Tần Xuyên trở tay đóng cửa lại, cởi áo khoác ra tiện tay ném lên
ghế sô pha, hoạt động cơ vai, dưới áo sơ mi vang lên tiếng khớp xương giòn tan rất rõ, trái ngược hoàn toàn với biểu tình nho nhã lễ độ của hắn:
"Nghe danh đã lâu nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, xin chào, đội trưởng Giang."
Người trẻ tuổi kia xoay người lại, là Giang Đình.
Đây là một cuộc gặp mặt vô cùng hoang đường và buồn cười, lại mang theo hàm ý châm chọc biết bao, có lẽ giống như câu nói "Nghe danh đã lâu, nhưng chưa có duyên gặp mặt" của Tần Xuyên, trên đời này chỉ có bản thân hai người họ mới có thể hiểu được.
Tần Xuyên dường như cảm thấy rất thú vị: "Anh cố ý về quê nhà của mẹ tôi thăm viếng hả?"
"Vì để chứng thực suy đoán của tôi về thân thế của cậu, đúng vậy. May mà tôi còn có chút hiểu rõ về hành tung lên núi xuống thôn quê hơn ba mươi năm về trước của Nhạc Quảng Bình." Giang Đình thản nhiên hỏi: "Cậu không muốn biết mình rốt cuộc bị bại lộ ở đâu sao?"
Tần Xuyên làm một động tác xin rửa tai lắng nghe.
"Hôm Phương Chính Hoằng cướp lấy bình rượu thuốc từ tay cậu rồi làm đổ, có mấy giọt rượu thuốc bắn lên ống quần của anh ấy, nhưng trên vải vóc lại không hề xét nghiệm ra dấu vết của Aconitin. Nói cách khác, cậu khai rằng cậu định uống bình rượu thuốc kịch độc mượn từ chi đội hình sự là nói dối. Lúc đó, cậu uống cho Phương Chính Hoằng xem, vốn là bình rượu thuốc không có độc của Nghiêm Tà mà cậu đã tráo đổi và cất giấu trước đó."
"Toàn bộ sự kiện trúng độc đều là một vở kịch được cậu dày công chuẩn bị, từ nhắc nhở Nghiêm Tà dùng rượu thuốc, tới việc Phương Chính Hoằng giận dữ ngăn cản cậu sử dụng bình rượu thuốc mượn từ chi đội hình sự, mỗi một bước chuyển biến mấu chốt đều phát triển hệt như những gì mà cậu đã sắp đặt sẵn, mà điều kiện tiên quyết để vở kịch này thành công hạ màn chỉ có một."
Giang Đình ngừng một lát rồi nói tiếp: "Cậu hiểu rất rõ về hai người Phương Chính Hoằng và Nghiêm Tà. Cậu hiểu rõ bọn họ sẽ có phản ứng gì trong cảnh trí đã được thiết kế sẵn như lòng bàn tay, hệt như một năm trước, cậu giả mạo danh nghĩa của Nghiêm Tà tặng bình rượu thuốc có độc cho Phương Chính Hoằng, cũng đoán được anh ta nhất định sẽ uống vậy."
Tần Xuyên cười khổ, tựa như có chút bất đắc dĩ: "Tôi biết rõ hôm đó diễn kịch phải diễn đến cùng.........Chân đã bước vào cửa, thì không nên dao động."
"Sao lúc đó lại sợ?" Giang Đình nhướn mày, hỏi: "Vì Nhạc Quảng Bình chết khiến cậu biết rõ, Aconitin thật sự có thể giết người?"
Lần này Tần Xuyên bật cười, vừa cười vừa lắc đầu:
"Không, không, việc Aconitin có thể giết người tôi đã biết từ lâu rồi. Chỉ là tôi cảm thấy............Nói thế nào nhỉ? Chuyện tôi muốn làm còn chưa hoàn thành, thì sao tôi có thể đem tính mạng của mình ra mạo hiểm chứ?"
Hắn vẫn mang theo dáng vẻ tiếc nuối đó, vòng qua ghế sô pha muốn đi về phía này, lại bị Giang Đình ngăn cản: "Đứng im, nếu không nổ súng."
Tần Xuyên tập trung nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy trong bóng tối Giang Đình bình tĩnh nâng họng súng đen ngòm lên.
"Được thôi," Tần Xuyên lễ phép dừng bước, hỏi: "Anh muốn biết cái gì? Nói đi, tôi nói cho anh nghe."
Giang Đình hỏi: "Cậu liên lạc với K Bích từ lúc nào?"
Dùng từ liên lạc chằng qua là do hàm dưỡng của Giang Đình tốt, nếu không còn có rất nhiều từ đồng nghĩa khó nghe hơn nữa, nhưng Tần Xuyên cũng không để ý lắm: "Không, không phải tôi liên lạc với hắn ta, là hắn ta chủ động tới tìm tôi."
"Chủ động tìm cậu?"
"Đúng, học kỳ đầu tiên lúc tôi thi đậu học viện cảnh sát. Nói đúng hơn, là ngày thứ hai sau ngày Nhạc Quảng Bình lấy danh nghĩa là 'cha' xuất hiện trong cuộc đời tôi." Tần Xuyên cười nhạo nhún nhún vai: "Sớm hơn dự đoán của anh chăng, cho nên tôi mới nói ngưỡng mộ đã lâu, đội trưởng Giang."
Quả đúng như vậy.
Nếu dựa theo đó mà tính, thì Tần Xuyên đã quen biết với K Bích từ hơn mười năm trước!
"Nhạc Quảng Bình quen biết với lệnh đường lúc xuống thôn quê làm thanh niên trí thức đúng không?" Giang Đình hỏi.
"Chuyện cũ thôi. Niềm an ủi mê man trong lúc chán nản của những thanh niên trí thức khi xuống thôn quê, đứng trước sự lựa chọn trọng đại của cuộc đời như trở về thành thị, sự tra tấn lương tâm và những tiếc nuối ân hận cả đời suốt mấy thập niên trong tương lai.......... Không đáng nhắc tới." Tần Xuyên nói, "Tôi không biết Nhạc Quảng Bình biết đến sự tồn tại của tôi từ lúc nào, năm tôi thi cao đẳng mẹ tôi ở quê đột ngột qua đời, tôi bắt đầu nhận tài trợ, nhưng lúc đó tôi không hề biết 'người tốt' kia là ai. Mãi cho đến khi vào học viện cảnh sát mới biết, thì ra người tốt đó lại chính là cha ruột."
Cho tới hiện tại lúc nói tới đoạn chuyện cũ này, Tần Xuyên đểu mang theo chút tự giễu nhỏ bé.
"Có lẽ Nhạc Quảng Bình định đợi sau khi tôi thi lên đại học mới nhận nhau, lúc đó cảm xúc của đôi bên đều đã ổn định hơn một ít, nhưng ông ta không ngờ tới nhất cử nhất động của bản thân đều bị người của K Bích theo dõi. Cũng đúng, năm đó ở Cung Châu ông ta là người có hi vọng tiếp nhận cái ngai vàng cục trưởng cục công an nhất, K Bích sẽ không bỏ qua mục tiêu có ích có thể lợi dụng như thế, cho nên sau ngày Nhạc Quảng Bình rơi lệ tới tìm tôi, K Bích cũng xuất hiện, hỏi tôi: 'Cậu biết năm đó Nhạc Quảng Bình vứt bỏ mẹ con hai người vì cái gì không?'."
Giang Đình nheo mắt lại, đánh giá Tần Xuyên đứng cách đó mấy bước, chậm rãi nói: "Cậu không giống kiểu người đứng yên mặc cho hắn ta tẩy não."
"Đương nhiên không phải." Tần Xuyên bật cười nói, "Tôi có suy nghĩ của mình, nếu không sao tôi lại tới Kiến Ninh mà không phải là Cung Châu chứ?"
Nếu tới Cung Châu, với sự áy náy của Nhạc Quảng Bình, cho dù không tới mức đi cửa sau giúp con trai thăng cấp, cũng sẽ thu xếp không ít chuyện.
Nhưng Tần Xuyên không làm thế, hắn tới Kiến Ninh, bắt đầu từ cảnh sát thực tập ở đồn công an đi lên, mồ hôi, máu và thương tích bao nhiêu năm qua là thật, và ít nhất tám phần công lao của hắn cũng là thật.
"Ông ấy vì tiền đồ của bản thân," Giang Đình nhẹ giọng nói, "Cho nên cậu cũng muốn tự tạo ra một tiền đồ không hề thua kém ông ấy."
Tần Xuyên không phủ nhận.
"Hơn mười năm qua cậu vẫn luôn hợp tác với K Bích?" Giang Đình hỏi.
"À, việc này thì không có." Tần Xuyên thẳng thắn cộng thêm dứt khoát phủ nhận, nói: "Trong bốn năm ở học viện cảnh sát K Bích có tiếp cận tôi vài lần; hy vọng tôi tới Cung Châu làm nội ứng bên cạnh Nhạc Quảng Bình, xúi giục ông ta, nắm giữ ông ta, thậm chí có một ngày có thể thay thế và tiêu diệt ông ta; tôi thừa nhận năng lực xúi giục và thuyết phục của tên trùm ma túy này có thể nói là thiên tài, có lần suýt chút nữa thành công tẩy não tôi. Nhưng cuối cùng, dục vọng muốn chứng minh bản thân của tôi vẫn mạnh mẽ chiến thắng tất cả, bao gồm cả sự thù hận đối với cha ruột."
Chứng minh bản thân cái gì? Tần Xuyên không nói, Giang Đình cũng không hỏi.
Nhưng có một số việc giữa người thông minh với nhau không cần thiết phải phá vỡ, bọn họ đều hiểu...............
Năm đó, ông vứt bỏ bạn gái thôn quê, vứt bỏ đạo đức và trách nhiệm của một người đàn ông, đổi lấy một đời cô độc lẻ loi và tiền đồ quyền cao chức trọng. Mà hôm nay đứa con trai bị ông vứt bỏ không cần dựa vào hay cầu xin ông, cũng có thể tự mình chứng minh năng lực của bản thân, có thể khiến trên gương mặt già nua kia của ông lộ ra sự xấu hổ và hối hận.
"Chỉ có một chuyện khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu," Tần Xuyên nói, "Tuy tôi cự tuyệt K Bích đồng thời rời khỏi Cung Châu, nhưng ngoài dự đoán, hắn ta cũng không hề phản đối, giống như đã sớm đoán được, chẳng qua là đột nhiên cắt đứt toàn bộ tin tức và liên lạc. Từ đó đến mấy năm sau này tập đoàn ma túy này cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh tôi, tôi cũng không biết tại sao, mãi đến năm sáu năm trước............."
"Bởi vì hắn ta có thể hiểu được loại tình cảm này." Giang Đình thờ ơ nói.
"Cái gì?"
Trên mặt Giang Đình bộc lộ ra chút biểu tình cổ quái, "Không có gì, cậu nói tiếp đi."
"Mãi đến năm sáu năm trước, tôi gặp nguy hiểm trong một hành động truy bắt nào đó, lúc tôi đang rơi vào tình cảnh một thân một mình thì được cứu." Tần Xuyên nói, " Là người của K Bích."
Năm sáu năm trước, khoảng thời gian đó là lúc Giang Đình phát hiện ra "Lam kim". Giang Đình lập tức điều tra, cuối cùng cũng tìm ra một xưởng sản xuất ma túy ngầm ở đâu đó trong vùng núi của Cung Châu, chính tại nơi đó y gặp lại K Bích sau khi trưởng thành.
Quỹ đạo vận mệnh kéo tới từ bốn phương tám hướng, dần dần tạo thành một tấm lưới khổng lồ, kéo tất cả mọi người vào trong đó, ầm ầm tuôn trào.
"Lúc đó cậu đã làm việc ở Kiến Ninh được mấy năm, nhưng vẫn là hình cảnh nhỏ nhoi tung tăng nhiệt huyết, cuối cùng mới phát hiện ra thế giới này không có chuyện phân rõ trắng đen. Có được sự trợ giúp của K Bích, tính mạng và hiệu suất điều tra của cậu đều được đảm bảo hơn rất nhiều, mấy tên tội phạm ma túy nhỏ rải rác đều có thể một lưới bắt hết, việc thăng cấp cũng trở nên thuận lợi hơn, đúng không?"
Giang Đình nhìn Tần Xuyên chăm chú, đối phương gật đầu: "Cũng gần gần vậy."
"Vậy nên cuối cùng cậu vẫn hợp tác với hắn ta," giọng điệu của Giang Đình không giống đang chất vấn mà mang tính trần thuật: "Lúc ấy Nhạc Quảng Bình đã được thăng chức lên làm phó thị trưởng kiêm trưởng cục công an, nhưng ông ấy hệt như một mặt tường đồng vách sắt của thành phố Cung Châu, K Bích không có cách nào kéo ông ấy xuống nước, chỉ đành ra tay với cậu một lần nữa."
Tần Xuyên thở dài, nói: "Đúng vậy."
Giống như Giang Đình suy đoán.
Năm đó, Tần Xuyên còn chưa phải là đội phó, không thể trợ giúp bất cứ cái gì ở phía Kiến Ninh cho K Bích, mục tiêu chính của tên trùm ma túy vẫn là Nhạc Quảng Bình. Vì dù hắn ta có thâm nhập sâu hơn nữa vào hệ thống công an Cung Châu, mà người đứng đầu Nhạc Quảng Bình cứ mãi kiên trì không chịu xuống nước, thì khoảng cách ngăn trở K Bích vẫn rất lớn.
Có thể nói, Nhạc Quảng Bình chính là khúc xương khó gặm nhất đối với K Bích, một phó thị trưởng cô đơn lẻ bóng không có bất kỳ sơ hở nào.
Ngoại trừ Tần Xuyên.
Tia sáng cuối ngày chậm rãi tan biến, mây đen bắt đầu bao phủ tòa đô thị này, hạt mưa tí tách không ngừng đập vào ô cửa sổ. Hình dáng vật dụng trong phòng cũng trở nên mờ nhạt, nhưng không hiểu tại sao khuôn mặt hơi nhăn nhó của Giang Đình lại vô cùng rõ ràng, y miễn cưỡng mở khớp hàm răng đang cắn chặt, lúc mở miệng âm thanh giống hệt như dây cung kéo căng:
"Thế nên, tên nội gián tiết lộ tin tức hành động 1009 cho K Bích, hại chết mười bốn người cảnh sát chống ma túy đồng đội của tôi, là cậu?"
"Hahaha......."
Trong phòng vang lên tiếng cười trầm thấp, sau đó tiếng cười kia càng ngày càng lớn, càng ngày càng rõ ràng. Tần Xuyên đỡ trán, đến bả vai cũng run rẩy theo, tựa như nghe được lời nói dối nực cười nhất trên đời này, qua nửa phút sau mới miễn cưỡng ngừng cười, ngẩng đầu hài hước nhìn Giang Đình: "Tôi nói này đội trưởng Giang, cũng đã ba năm rồi, anh còn muốn lừa mình dối người đến bao giờ?"
Giang Đình như bị ngâm trong nước đã, từ khoang mũi đến phổi, đều trút đầy vụn đá lạnh thấu xương.
"Cái vị trí cục trưởng cục công an của Nhạc Quảng Bình là ngồi không sao, ông ta sẽ tùy tiện nói cho người khác biết tin tức quan trọng như vậy sao? Huống hồ tôi cũng đâu phải là cảnh sát của Cung Châu, anh cho rằng ông ta xem tin tức nội bộ cục công an như đồ nhắm, rồi vào bữa tiệc gia đình nào đó đưa ra tán gẫu hả?"
"....................."
"Đừng tự tẩy não mình nữa, đội trưởng Giang." Trong mắt Tần Xuyên lóe lên vẻ giễu cợt xen lẫn vẻ mặt thương hại, nói: "Người dẫn đến hành động chống ma túy 1009 thất bại đồng thời đưa hơn mười chiến hữu xuống hoàng tuyền, vẫn luôn là anh cùng Nhạc Quảng Bình."
Khuỷu tay, bả vai, thậm chí là nửa người dưới lớp áo khoác của Giang Đình run lên, bàn tay cầm súng cũng nổi đầy gân xanh.
Nhưng Tần Xuyên tựa hồ không nhìn thấy, hắn cứ nhìn Giang Đình chằm chằm không chớp mắt, mang theo ý cười, nhẹ nhàng, nhấn mạnh từng chữ: "Căn bản không có nội gián gì hết, không hề có........"
"Hung thủ chính là bản thân anh."