----
Khi Đại Hồng nhìn thấy Cẩm Nhiên liền lớn tiếng chào hỏi.
"Ny Ny à, buổi chiều chúng ta đến bờ sông sát bên cạnh thôn bắt cá nhé!
Tôi hỏi thăm rồi, hơn nữa nhà cậu tôi ở đó, nếu bắt được, cậu tôi sẽ làm cho chúng ta."
Cẩm Nhiên vội gật đầu đồng ý, tỏ vẻ muốn tham gia.
Vương Đại Lệ bỗng lên tiếng:
"Em nói lúc các em không có việc gì làm thì cứ đọc sách nhiều hơn, chỉ biết chơi, nếu không vượt qua
kỳ thi vào cấp 3, chị thấy các em sẽ phải khóc đấy."
Đại Hồng nói thẳng:
"Chắc phải đến mộ của ông mà khóc, ở đó rất thích hợp."
Vương Đại Lệ bị Đại Hồng chọc cho tức giận, hừ một tiếng bỏ đi.
Đại Hồng cũng không vui mà nói:
"Tôi thấy chị ấy thật phiền, giống như tôi là kẻ ngốc, nếu không nghe lời chị ấy sẽ phải đớp kít vậy.
Hơn nữa chị tôi đã đổi tên, nói tên của chị ấy không đẹp, sửa lại gọi là Vương Lệ, tôi không thấy đẹp hơn chỗ nào, Đại Lệ mới đẹp, một cái tên đầy khí thế."
Cẩm Nhiên: ". . . "
Chuyện này cô đứng về phía Vương Đại Lệ.
"Đại Hồng à, lời nói của chị cô không có ý xấu, học tập là phải cố gắng."
Đại Hồng gật đầu cho có lệ:
"Ngày mai rồi nói sau, buổi chiều phải đi bắt cá, cậu đừng làm mất hứng chứ."
Cũng đúng!
Thế là Cẩm Nhiên vui vẻ cùng Đại Hồng tham khảo làm như thế nào mới có thể bắt được cá.
Tiệc đính hôn chỉ chốc lát đã thông báo bắt đầu, tiệc đính hôn ở nông thôn chính là mọi người tụ tập lại một chỗ cùng nhau ăn một bữa cơm, cho người mới được xác nhận danh phận, quả thật không có gì khác biệt so với kết hôn, nhưng chuyện này rất được nhà gái coi trọng.
Thẩm Diễm Hồng ăn mặc gọn gàng với áo sơ mi đỏ quần tây đen, tóc được chải gọn gàng, búi cao trên đỉnh đầu.
Chỉ là trang điểm đơn giản, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Mạnh Phàm mặc áo trắng quần đen, nhìn vô cùng đẹp trai, dù sao cũng là nam chính, Cẩm Nhiên còn thấy có không ít cô gái trong thôn lén nhìn anh ta mà đỏ mặt.
Đại Hồng nói vào tai Cẩm Nhiên:
"Lát nữa khi thịt được mang lên, tôi sẽ đứng lên đỡ lấy, cậu phải nhanh chóng gắp bỏ vào bát của hai chúng ta nha."
Cẩm Nhiên: ". . . . "
"Cậu đừng lo, tôi đã xem kỹ rồi, vị trí của hai chúng ta ở gần cửa nhà ăn, thuận tiện ra tay."
Cẩm Nhiên: "!!!"
Thì ra đã tính toán hết cả rồi.
Thẩm Diễm Hồng dẫn Mạnh Phàm đến từng bàn cảm ơn, không có thứ quý giá như rượu để thể hiện thành ý nên họ đành dùng nước thay rượu bày tỏ.
Tới bàn của Cẩm Nhiên, thấy Đại Hồng ôm bàn, Cẩm Nhiên giống như người vợ nhỏ ở một bên gắp thức ăn cho Đại Hồng.
Trong ánh mắt của Thẩm Diễm Hồng hiện lên sự chán ghét, Mạnh Phàm cau mày, ông ta muốn nói cái gì đó, nhưng lại sợ Cẩm Nhiên sẽ đánh.
Mạnh Phàm nói vài câu cho có lệ sau đó sang bàn khác.
Mọi người ở bàn này có chút không vui, ăn uống nhà ngươi cũng mang theo quà, bày sắc mặt cho ai coi đây?
Cẩm Nhiên không ăn, cô cũng không thiếu đồ ăn, nhìn thấy miếng thịt mỡ và mấy đôi đũa lộn
xộn của mọi người cũng đủ no rồi.
Đại Hồng ăn đến ợ, còn đắc ý nói:
"Tôi ăn bù lại rồi, mấy ngày gần đây không được ăn gì ngon, thật sự là tiết kiệm mà."
Cẩm Nhiên không nói gì, cô yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Tiệc đính hôn không có gì khúc mắc, cũng đã xong rồi, bà cụ Thẩm và ông cụ Thẩm sau một ngày mệt mỏi đã trở về sớm.
Người phụ giúp ở lại rửa chén đĩa, bác gái cả khoanh tay đứng một bên, không có ý động tay giúp đỡ.
Thẩm Diễm Hồng nhìn người làm việc, mặt không biến sắc đi vào nhà. Mạnh Phàm đã trở về chỗ ở của mấy thanh niên trí thức, do vậy cô ta cũng không cần giả vờ hiền lành làm gì.
Mấy người phụ giúp trong lòng đều không vui, bọn họ là nể mặt bà cụ Thẩm, bình thường nhà ai có việc, bà cụ Thẩm đều đến, hơn nữa đặc biệt thân thiện.