Mục lục
Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----

Cẩm Nhiên giơ giơ quả táo trong tay, sau đó cắn một miếng to, còn hàm hồ nói: 

“Các con muốn ăn à, đáng tiếc các con không ăn được, các con có tức không?”

Sau đó hai đứa nhỏ khóc.

Cẩm Nhiên đã bị dạy dỗ.

Cẩm Nhiên cảm thấy không chơi nổi với hai đứa bé này.

Sau khi Cố Tư Ngôn trở về, Cẩm Nhiên liền tố cáo: 

“Có lẽ em đã gặp chuyện mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết.”

Cố Tư Ngôn cũng không ngẩng đầu lên hỏi: 

“Có phải con trai con gái bị em làm cho khóc? Sau đó mẹ nói em.”

Cẩm Nhiên :“............”

“Nhìn thấu nhưng không nói, thế mới là chồng tốt.”

Cố Tư Ngôn cảm thấy cảnh tượng như vậy sẽ lặp lại nhiều lần, anh nhanh nhẹn ôm lấy Cẩm Nhiên, dỗ dành bảo bối lớn: 

“Không có việc gì, anh yêu em nhất, sau này nếu mẹ nói em thì em cứ về nói với anh, đều là anh sai được không?”

Cẩm Nhiên vừa lòng gật đầu.

Cũng không biết có phải do một lần mang thai ngốc ba năm, bây giờ Cẩm Nhiên rất hay quen, chuyện gì cũng không để trong lòng, ngày hôm sau vẫn muốn chọc em bé khóc, bị mắng, được dỗ dành.

Dù sao Cố Tư Ngôn cũng hưởng thụ, coi như là tình thú của vợ chồng son.

Cẩm Nhiên ngồi trên người Cố Tư Ngôn, cứ nhích tới nhích lui nên cô bị Cố Tư Ngôn đè lại, cảnh cáo cô phải ngoan ngoãn.

Lúc này Cẩm Nhiên mới phát hiện bản thân chơi với lửa, cái đó là kích thích.

Sau đó cô bị ăn.

Ngày hôm sau

Khi Cẩm Nhiên rời giường thì Cố Tư Ngôn đã đi rồi.

Hôm qua cô muốn nói gì với Cố Tư Ngôn nhỉ? Cô đã quên mất rồi.

Thôi vậy đi, giúp dì Lưu chuẩn bị cơm sáng rồi  ăn luôn, lại bắt đầu một vòng trò chơi mới.

Giáo sư Cố thỉnh thoảng ở nhà, ông cho Cẩm Nhiên đọc sách, nói rằng học tập là vô chừng, nhưng bây giờ Cẩm Nhiên lại nghĩ giống như người vô dụng, khi đọc sách buồn ngủ, cô lại đọc tiểu thuyết.

Giáo sư Cố nhìn Cẩm Nhiên hận rèn sắt không thành.

Cẩm Nhiên cẩn thận khuyên nhủ: 

“Hay là ông trông vào Cát Tường Như Ý, học tập phải từ nhỏ đi lên.”

Giáo sư Cố: “............”

Sau đó giáo sư Cố cũng từ bỏ cô, Cẩm Nhiên càng tự mình bay nhảy.

Hôm nay, cô nghĩ cũng không có việc gì, liền dọn dẹp bộ sưu tập đồ cổ của mình, cô mơ màng thấy đồ cổ trong không gian bị lẫn lộn nên lấy ra.

Sau đó bị giáo sư Cố nhìn thấy.

Giáo sư Cố kinh ngạc hỏi: 

“Ny Ny, cái này là cháu mua khi nào vậy? Đây là đồ tốt đó! Cái đó là..........”

Giới thiệu một đống, dù sao ý tứ là mấy cái này là chế phẩm giá trị không cao, nhưng lại có ý nghĩa lịch sử thâm sâu.

Cẩm Nhiên lắc đầu, nói bản thân cô không nhớ rõ.

Giáo sư Cố dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Cẩm Nhiên, hỏi dò: 

“Cái này cháu sẽ bán sao?”

Cẩm Nhiên thản nhiên nhún vai, cái này ở trong tay cô cũng vô dụng, bán cũng được.

Sau đó cô thấy vẻ mặt tha thiết của giáo sư Cố.

Cô cũng thử nói: 

“Hay là, quyên tặng?”

Ánh mắt của giáo sư Cố sáng lên, ông cao giọng nói: “Là thật sao? Cháu muốn quyên tặng?”

Cẩm Nhiên yếu ớt gật đầu.

Sau đó giáo sư Cố xoay người bắt đầu gọi điện thoại.

Chỉ chốc lát, có một nhóm người xuất hiện, họ đều là những ông cụ cao tuổi, từng người bọn họ bắt tay với Cẩm Nhiên, khen ngợi: 

“Không hổ là sinh viên khoa Lịch sử của chúng ta, cái này là tư tưởng giác ngộ cao, chúng ta xác định một lần, đồng chí Thẩm Cẩm Nhiên, có phải cô xác định muốn quyên tặng không?”

Cẩm Nhiên ngây ngốc gật đầu.

Sau đó đồ cổ được cô cẩn thận đóng gói, mang ra, trước khi giáo sư Cố mang đi.

Bà cụ Cố lúc này mới ra hỏi: 

“Đây là sao, bà ngủ nên không nghe thấy gì, Ny Ny, trong nhà có người tới hả?”

“Tới mà đi rồi, không để lại dấu vết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK