----
Đoàn Đoàn luyến tiếc dặn dò:
"Chị đừng quên chị còn có hôn ước đó, chị với anh em nhất định phải thành đôi nha, cũng không thể đánh vào mặt em đâu. ”
Cẩm Nhiên vẫy tay tạm biệt.
. . .
Ngày khai giảng, Cẩm Nhiên liền thu thập đồ ổn thỏa, từ chối gia đình đưa đón tự mình đi đến nhất trung.
Đến trước cổng trường thì đã thấy Đại Hồng đứng chờ sẳn rồi, Đại Hồng hưng phấn kêu to:
"Ny Ny, cậu biết không, chúng ta chung một lớp học, thật sự là duyên phận đó, nếu như cậu ở trường thì tốt rồi, như vậy còn có thể chung chăn. ”
Cẩm Nhiên:". . . "
Đại Hồng, cậu có biết cậu đang nói cái gì không đó?
....
Hiện tại người học trung học không nhiều lắm, cho nên Cẩm Nhiên và Đại Hồng nhanh chóng nộp được học phí và lấy sách vở.
Cô lại cùng Đại Hồng đến ký túc xá, ký túc xá hiện tại không giống như cô biết, chỉ có một cái giường.
Trong phòng đã có ba bốn người bắt đầu dọn dẹp.
Một phòng ký túc xá có mười người ở, nghe là biết chật chội rồi.
Phỏng chừng sau này sẽ phát sinh nhiều chuyện hơn, Cẩm Nhiên mới nghĩ mà đã thấy đau đầu, cũng may cô không sống ở đây.
Đại Hồng lại cảm thán.
"Nếu cậu ở lại trường thì tốt rồi, buổi tối tôi có thể ôm cậu ngủ. ”
Cẩm Nhiên:". . . "
Thật sự là không chết tâm mà.
Bỗng nhiên Đại Hồng hưng phấn nói:
"Ny Ny, có thời gian chúng ta nhất định phải đi dạo huyện thành to lớn này nha. ”
"Nhà quê, thật sự là chưa từng thấy việc đời."
Đại Hồng và Cẩm Nhiên quay đầu nhìn về phía một nữ sinh, chỉ thấy cô gái này mặc một thân quần áo trắng, kiêu ngạo hếch cằm.
Đại Hồng không để ý tới cô bạn này.
Nữ sinh kia cảm thấy giống như bị nhục nhã, vừa định nói gì đã bị nữ sinh bên cạnh kéo tay nên không nói nữa.
Cẩm Nhiên nhìn nữ sinh ngăn cản, nữ sinh này dịu dàng cười với Cẩm Nhiên, tự giới thiệu:
"Xin chào hai cậu, tôi là Vương Khiết, đây là Từ Phán Đệ, cậu ấy không cố ý đâu, vô tâm vô phế. ”
Từ Phán Đệ lẩm bẩm nói:
"Tôi cũng không nói sai mà, huyện thành này có gì lớn đâu, thành phố mới gọi là lớn đó. ”
Cẩm Nhiên trợn mắt, cười lạnh nói:
"Đây thật sự là năm mươi bước cười trăm bước, tôi còn tưởng rằng cậu đã du lịch qua bao nhiêu nước rồi đây. ”
Từ Phán Đệ cũng không chịu thua câu nào.
Vương Khiết một mực hòa giải, cuối cùng giống như không có biện pháp, chỉ đành thở dài áy náy nhìn Cẩm Nhiên và Đại Hồng.
Với kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của Cẩm Nhiên, cô ngửi thấy mùi bạch liên hoa rất nặng nha.
Sau đó, Đại Hồng và Cẩm Nhiên cũng tự giới thiệu mình một chút, những người cùng ký túc xá còn lại làm quen nhau xong đều cúi đầu thu thập đồ đạc của mình.
Khúc nhạc đệm nhỏ này không ảnh hưởng tới tâm trạng hai người, Cẩm Nhiên giúp Đại Hồng sắp xếp đồ xong rồi hai người liền đến lớp học xem.
Sau đó cô về nhà.
Học trung học rất bận rộn, mỗi ngày phải dậy sớm, Vương Thúy Phân lo lắng buổi tối Cẩm Nhiên về nhà một mình nguy hiểm nên để cho ba Thẩm đổi ca làm đi đón.
Mỗi ngày Cẩm Nhiên ở trường kéo Đại Hồng làm bài tập, buổi tối mượn cớ hỏi bài để cho các ca ca phụ đạo.
Bốn con vật nhỏ đều cùng Cẩm Nhiên học tập trong không gian mỗi ngày, Cẩm Nhiên tự lừa mình dối người khen ngợi:
"Các con thật sự là bảo bối, còn biết ở cùng mẹ. ”
Bốn con vật hé mắt rồi lại ngủ thiếp đi.
Quầng Thâm đã ngủ bất tỉnh nhân sự từ lâu rồi.
Cho nên rốt cuộc cô nuôi mấy con này làm gì đây.
Giáo viên chủ nhiệm của cô là một người phụ nữ trung niên tên Phương Quỳnh.
Ngay sau khi bắt đầu năm học, cô giáo tuyên bố rằng trường chỉ có nhiều kỳ thi.
Dựa vào tiến độ học tập của học sinh để điều chỉnh tốc độ giảng dạy.
Tất cả mọi người đều kêu rên, Cẩm Nhiên nhún nhún vai, không sao cả, hiện tại cô tự tin mình có thể dễ dàng tiếp thu kiến thức trung học.