----
Cẩm Nhiên: “Từ chối kinh điển như vậy, mặc dù trễ nhưng mà vẫn tới.”
Sự việc cứ bế tắc như vậy, lúc này chị cả cất giọng trong trẻo nói:
- “Tôi và các em chưa từng nhận bất cứ đồ vật gì của con trai trong thôn làng, bà nội tôi dạy chúng tôi, muốn gì thì tự mình kiếm, không chiếm tiện nghi của ai, chuyện của Diễm Hồng, có lẽ là hiểu lầm rồi, dì Vương, dì xem nhà con cho dì 5 quả trứng gà, bỏ qua chuyện này đi, chúng ta là người trong một thôn, cúi đầu không gặp ngẩng đầu liền thấy, đừng làm ầm lên như vậy.”
Bà nội Thẩm mang theo ý cười nhìn chị cả, nói:
- “Ý của con bé chính là ý tôi.”
Thẩm Diễm Hồng nghe thấy, ý nghĩa đằng sau của lời nói đó, chính là buộc tội cô, vẫn là không cho phản bác.
Vậy thì sao!
Cô còn chưa kịp mở miệng, bà nội Thẩm nghiêm nghị nhìn cô một cái, Thẩm Diễm Hồng cả kinh, ngậm miệng, cũng không dám nói gì.
Bác gái cả và bác gái hai đều không vui cho lắm, trong nhà cứ như vậy vô duyên vô cớ lấy đi 5 quả trứng gà, thật sự mất máu.”
Bác gái hai không vui nói:
“Chuyện này mà để con gái ra mặt thì có uy tín gì chứ, tình tình giống như bà nội vậy, còn phải có con trai, chỉ vào mặt mấy cô gái này, không nuôi nổi.”
Dì Vương nhìn 5 quả trứng tới tay, liền vui vẻ nói:
- “Tôi là người như thế nào thì mọi người cũng đều biết, tôi cũng không phải là lợi dụng ai cả, nhưng mà dì này, Diễm Hồng nhà dì phải dạy dỗ cho tốt.”
Bà nội Thẩm cười cười, đưa đám người rời đi.
Cẩm Nhiên cảm thấy, tiếp sau đó mới là một vở kịch thực sự.
Bà nội Thẩm thu lại nét cười trên gương mặt, sắc mặt bà chùng xuống.
Ánh mắt nghiêm nghị nhìn Thẩm Diễm Hồng, nhỏ giọng hỏi:
"Con nói cho bà biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Đừng có lừa bà."
Ngay lập tức, Thẩm Diễm Hồng sững sờ, không biết phải nói gì nữa.
Bác cả run rẩy giải thích:
"Mẹ à, chuyện này không liên quan tới Diễm Hồng đâu, chắc hẳn là có hiểu lầm gì đó ở đây rồi."
Vương Thúy Phân bật cười quở trách:
"Chị dâu cả, chị nghe mình nói vậy chính bản thân chị có tin nổi không?
Chị coi ai là đồ ngu thế? Diễm Hồng nhà chị ấy, là đồ xấu tính, không trung thực, làm mang tiếng con gái nhà họ Thẩm.
Tôi cũng có một đứa con gái, nếu sau này con gái nhà tôi mà khó kết hôn được vì có một người chị như thế, thì dù có mất mạng tôi cũng phải ra ở riêng."
Vương Thúy Phân vừa nót dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng. Sắc mặc của bác cả đỏ hết cả lên. Ánh mắt Thẩm Diễm Hồng nhìn Vương Thúy Phân đầy căm hận.
Cẩm Nhiên lườm lại cô ta, nhìn ai thế hả? Mẹ cô nói rất đúng, cô ta đúng là đồ xấu tính.
Bà nội Thẩm thầm thở dài trong lòng, chuyện này không thể nào làm lơ đi dễ dàng được, lời nào vợ thằng ba nói cũng đều là đang nói cho bà nghe.
Nếu chuyện này mà không có cách giải quyết thì e là không xong rồi.
Ôi con gái, toàn là nợ.
Bà nội Thẩm nhìn Thẩm Diễm Hồng đầy nghiêm nghị, bà đang chờ lời giải thích của cô ta, ánh mắt cả gia đình cũng đổ về phía cô ta, để xem rốt cuộc cô ta định nói kiểu gì.
Thẩm Diễm Hồng căm tức đến nỗi cắn chặt răng, nhưng giờ phải nói sao đây, nói cô ta đang bám víu người ta à? Chẳng còn cách nào khác, cô ta chỉ đành cúi đầu khóc.
Bà nội Thẩm không kìm được mà nói:
"Cháu không giải thích nghĩa là cháu ưng ý thằng Đại Cường rồi đúng không?
Nếu không thì sao cháu lại nhận đồ của người ta? Nếu cháu có ý nghĩ đó thật, thì cũng không cần phải ngại."
Thẩm Diễm Hồng khóc lóc lắc đầu, giọng điệu ậm ờ:
"Bà ơi, cháu không ưng ý anh ta, cháu không thích anh ta, cháu không biết phải nói thế nào, chỉ là cháu..."
Vương Thúy Phân nói tiếp:
"Chỉ là sao? Chỉ là tham thôi chứ sao, muốn nhận đồ của con trai nhà người ta mà lại không muốn gả cho nó ạ?
Vậy chẳng phải là thủ đoạn trêu đùa người khác sao!"
Cẩm Nhiên: "..." Mẹ, mẹ nhìn con đây này, chúng mình đừng nói chuyện này nữa.
Thẩm Diễm Hồng nghẹn họng, đã quên béng đi mất những từ cô ta chắt lọc.
Bác cả tức giận nói:
"Vợ chú ba, rốt cuộc là cô có ý gì đây, có phải là cô muốn thấy Diễm Hồng nhà tôi chết đi cho rồi thì cô mới vui đúng không, lòng dạ cô đúng là ác động, Diễm Hồng nhà tôi chỉ là trẻ con thôi, con bé thì biết cái gì, thằng bé đó thấy Diễm Hồng nhà tôi xinh đẹp nên mới chủ động tặng, có liên quan gì tới Diễm Hồng nhà tôi chứ."
Cẩm Nhiên: "..."
Tam quan lệch lạc từ mẹ đến con, rất chí mạng.