----
Hai anh em đi tới bên cạnh ông nội Thẩm nghi hoặc hỏi:
"Sao vậy ông?"
"Hai cháu có dự định gì cho công việc không?"
Thẩm Thông nhanh nhảu đáp:
"Cháu bán ạ, cháu bán cho nhà của bạn học, được 800 đồng với cả phiếu lương thực nữa, vừa đủ cho cháu đi học."
Thẩm Minh cũng gật đầu nói:
"Cháu và anh cùng bán luôn, anh nói là ba mẹ chỉ cần chu cấp cho em gái là được rồi, nếu số tiền đó không đủ cho chúng cháu đi học thì sau này chúng cháu tìm cách kiếm việc làm, không cần gia đình phải chi tiền."
Thẩm Diễm Hồng tức giận chất vấn Cẩm Nhiên:
"Thẩm Cẩm Nhiên, có phải cô đã biết từ đầu rồi không?"
Cẩm Nhiên thật sự chẳng biết gì cả, cô lắc đầu vô tội, Thẩm Thông mặc kệ, anh quát thẳng:
"Chị chất vấn ai đấy, sao lại hung hăng với gái tôi?"
Nghe thấy người ta đã bán việc làm luôn rồi, cả nhà bác cả cảm thấy những việc làm từ trước đến nay cứ như một vở hài kịch vậy.
Cuối cùng Thẩm Thông và Thẩm Minh cũng nghe về chuyện nhà bác cả muốn việc làm đó, ông nội Thẩm còn muốn cắt đứt quan hệ với nhà bác cả.
Thẩm Thông nói với ông nội:
"Ông, nếu ông muốn cắt đứt thì cứ cắt đứt đi, ông vẫn còn những người con trai khác mà, nếu con trai không hiếu thảo thì ông vẫn còn cháu trai.
Nếu ông cảm thấy mấy đứa cháu trai chúng cháu không làm được gì thì ông vẫn còn Ny Ny mà, ông sợ gì, ai làm ông không vui thì ông cứ đuổi đi, người ta nói con cháu tự có phúc của con cháu, không có con cháu thì ông hưởng phúc.
Có gì to tát đâu, ông và bà cứ sống thật vui, sao lại nóng giận không đâu vậy."
Tất cả mọi người đều bất ngờ, Cẩm Nhiên nghĩ, anh trai của cô chắc chắn là một tay dùng kiếm lão luyện giấu nghề rồi, làm vậy hẳn là muốn diệt sạch tất cả con trai của nhà họ Trầm.
Bỗng dưng cô rất cảm thông cho ba mình, không biết là sau này ba cô mà biết chuyện thì sẽ nghĩ thế nào nữa.
Ông nội Thẩm nghe vậy thì cười ha ha, nói đi nói lại là mấy đứa hay lắm.
Trưởng thôn và chú ba cứ thấy có chỗ nào đó không ổn lắm, nhưng nghĩ lại thì thấy mấy lời nói đáng ghét đó cũng đúng.
Ông nội Thẩm thu lại nụ cười, nói với trưởng thôn rằng:
"Trưởng thôn viết giúp tôi một bức thư đoạn tuyệt đi.
Nhà chúng tôi từng người ký vào là xong chuyện, sau này khi chúng ta và bà nội Ny Ny mất rồi thì cũng không cần bọn họ phải tiễn đưa."
Bác cả khóc rống lên:
"Ba thật sự phải nhẫn tâm vậy sao."
Ông nội Thẩm bình tĩnh đáp:
"Không phải tới bây giờ ba mới có ý định này, mà đã từ rất lâu rồi, có từ khi Thẩm Thanh muốn kết hôn với Hoàng Viện Viện rồi, thôi quên đi, đừng nói nữa.
Chúng ta làm ba con kiếp này kiếp sau không gặp, sau này con tự sống cho tốt vào."
Bác cả khóc đến nỗi gần hôn mê, miệng vẫn cứ gào:
"Mẹ cũng không cần con sao?"
Cẩm Nhiên để bà nội Thẩm dựa vào người mình, bà nội Thẩm vẫn luôn lặng lẽ rơi nước mắt, không nói lời nào.
Trưởng thôn viết xong thư đoạn tuyệt đưa cho ông nội Thẩm đọc, ông nội Thẩm ký lên rồi đưa cho bác cả.
Có nói gì bác cả cũng không ký.
Làm vậy ông ta mới biết sợ, ba mẹ ông ta làm tới cùng thật, không phải chỉ nói suông.
Cuối cùng bác cả ký tên lên, tự tay chấm dứt chuyện này.
Trước khi Thẩm Thanh và Thẩm DIễm Hồng rời đi còn trừng mắt hung dữ nhìn Cẩm Nhiên và Thẩm Thông, Thẩm Minh.
Như thể tất cả mọi chuyện là do họ gây nên vậy.
Cẩm Nhiên trừng lại, có giỏi thì cắn tôi đi này.
Thật ra tất cả đều là bọn họ gieo nhân nào gặt quả nấy.