----
Cô tò mò hỏi: “Tiến Bảo, sao con biết thứ này là đồ tốt?”
Tiến Bảo vừa liếm lông cho Phú Quý vừa trả lời Cẩm Nhiên:
“Meo ~ meo ~”
Tôi không biết gì hết, thứ này trong núi có rất nhiều, chúng ta cũng không để ý, thấy cô hay hái nhưng mà còn không lớn bằng cái này nên mới đem về cho cô kiến thức một chút.
Cẩm Nhiên: “...........”
Cảm giác bị cười nhạo và bị cho ăn thức ăn chó thật tuyệt vời!
Được rồi để dành cho ba Thẩm đi, để xem ông ấy xử lý.
Gần đây Đại Hồng không tới tìm cô chơi nữa, tất cả mọi người đều bận rộn chuyện thu hoạch mùa thu, Cẩm Nhiên thấy không thú vị lập tức chạy lên trên núi, buổi tối học tập trong không gian hoặc tùy tiện đọc lướt qua vài cuốn sách.
Thời gian còn lại thì trồng những hạt giống hoặc là tự mình nếm thử loại trái nào ăn ngon, đánh dấu nó lại.
Nếu gặp được thứ gì đặc biệt ăn ngon, lập bẻ một nhánh cây cắm xuống mặt đất bên cạnh làm dấu, lúc trước chỉ là sở thích bất chợt không nghĩ tới chúng nó thật sự phát triển.
Chuyện làm Cẩm Nhiên vui mừng nhất chính là trong lúc vô tình cô phát hiện có thểt tiến vào tầng bốn của cung điện.
Cẩm Nhiên cẩn thận đi lên, sau đó liền thấy có gần hai mươi cái lồng sắt, đúng vậy, là hai mươi loại lồng sắt giam giữ.
Mỗi cái lồng sắt đều có thú con, Cẩm Nhiên vẫn biết một số con, còn có một số thì lại không biết, nhưng chúng nó đều đã ngủ say, không có dấu hiệu sẽ thức tỉnh.
Cẩm Nhiên im miệng từ khi lên tầng bốn thẳng cho đến khi nhìn thấy bảo vật quốc gia, miệng Cẩm Nhiên há to.
Thật là thái quá nha, cô đây tiến vào một vườn bách thú sao?
Nhưng đều rất đáng yêu nha, so với mấy đứa hư hỏng trong nhà thì bọn này đáng yêu hơn nhiều.
Cẩm Nhiên thử ôm một con mắt đen nhỏ ra, ai biết được vừa mới đụng vào lồng sắt thì ổ khóa liền mở, mắt đen nhỏ cũng tỉnh.
Hình như nó không sợ người lạ, còn kêu với Cẩm Nhiên:
“Ừm ~” Tôi đói bụng ~
Cẩm Nhiên: “............”
Nhìn cô giống như cái bình sữa lắm sao?
Nó vừa kêu vừa bò lên người Cẩm Nhiên, trái tim của Cẩm Nhiên như muốn tan chảy, vươn bàn tay xấu của mình ra xoa xoa, thật sự quá đã.
Cảm giác vui sướng này chỉ kém hơn chút so với lúc nhận được vàng.
Con gấu trúc này được Cẩm Nhiên đặt tên, gọi là Quầng Thâm, là một cô bé.
Sau khi cho nó uống sữa xong, Cẩm Nhiên lập tức lo lắng, trong không gian này tìm đâu ra cây trúc cho nó đây!
Cẩm Nhiên quay đầu lại nhìn thấy những con còn lại đều ngủ, việc đầu tiên cô quyết định là không quấy rầy bọn chúng, bằng không cô sẽ trở thành vú em thật.
“Ừm~” Tôi đói bụng.
“Không phải con vừa mới uống xong sao?”
“Ừm ~” Lại đói bụng rồi~
Cẩm Nhiên: “............”
Ngươi dễ thương nên nói gì cũng được.
Lại chịu thương chịu khó hầu hạ Quầng Thâm uống sữa.
Những ngày sau đó, ngoại trừ Cẩm Nhiên bận rộn với những việc khác, thì chính là ở trong không gian tìm cây trúc, điên cuồng trồng nó, đảm bảo đồ ăn về sau cho Quầng Thâm.
Cách làm này khiến thổ dân và con rể rất không vừa lòng, sau khi bọn nó phản đối vài lần, Cẩm Nhiên liền nghiêm túc suy nghĩ lại và bảo đảm đền bù, tỏ vẻ về sau nhất định sẽ đối xử bình đẳng.
Nhưng đây là gấu trúc khổng lồ đó, nó thống nhất tính thẩm mỹ thế giới, sao cô có thể không thiên vị được.
Chỉ cần Quầng Thâm ừm một tiếng là Cẩm Nhiên không còn nguyên tắc nữa.
Chỉ có một ý nghĩ, cho mày, cho mày, cả mạng đều cho mày đó.
Hiện tại Cẩm Nhiên dành phần lớn tâm trí của mình để nuôi đàn con, điều này làm cho cô cực kỳ tò mò về các đàn thú con trên tầng bốn.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, cô thật sự không nuôi được hết, một Quầng Thâm thôi mà đã không dễ dàng rồi.
“Ừm ừm~” ta đói bụng ~
Cẩm Nhiên: “............”
Cô chắc chắn rằng nó mới vừa ăn xong năm phút.
“Ừm ừm~” Đã ăn từ rất lâu rồi!
Cẩm Nhiên: “............”