----
Đại Hồng khoe khoang với Cẩm Nhiên.
“Tôi để ý đến tiến độ của cậu nên mới thế này đấy, nếu không thì chỉ một mình tôi làm một buổi sáng là xong việc rồi.”
Cây rất cao, hai người không có cách để leo lên đó, chỉ có thể nhặt những quả rụng dưới đất, nhưng cũng kiếm được đủ yêu cầu.
Gùi của hai người chẳng mấy chốc đã đầy, trên mặt đất còn rất nhiều nhưng chỉ có thể về nhà, hẹn nhau buổi chiều lại tới.
Ai biết lúc đi xuống chân núi lại nhìn thấy Thẩm Diễm Hồng và Hoàng Viện Viện đang đánh nhau, xung quanh còn có một vòng người xúm lại xem trò hay.
Đại Hồng kéo Cẩm Nhiên, động tác nhanh nhẹn lủi tới đằng trước, rất nhanh đã chiếm được một vì trí có lợi, đừng nói là tầm nhìn ổn, mà thậm chí là còn nhìn thấy hết được toàn cảnh.
Hai người bọn họ đã đi tới bước kéo nhau đầu tóc bù xù, mà xem chừng Thẩm Diễm Hồng nhỉnh hơn một chút, Thẩm Diễm Hồng xoay người một cái đã đặt Hoàng Viện Viện dưới thân, giữ mặt lại bắt đầu vả miệng.
Từ trong miệng cô ta còn phát ra tiếng mắng chửi.
“Sao cô lại hèn như thế hả?
Có phải chỉ cần người khác coi trọng cô là cô đã muốn cướp luôn người ta đi không?
Tôi đã nói đó là người tôi thích rồi cô đừng có đụng, cô nghe không hiểu à?
Giả vờ ngây thơ có phải rất thoải mái không!”
Đám người vây quanh xem náo nhiệt đều vô cùng phấn chấn, không biết lúc này Mạnh Phạm đã đi đâu.
Mặt của Hoàng Viện Viện đã bị đánh sưng to như đầu heo, trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Đại Hồng còn đang lải nhải bên tai Cẩm Nhiên.
“Tiếng ô ô ô hồi trước tôi nghe rất giống với tiếng ô ô ô này, không phải là lần đó Mạnh Phạm cũng đánh Thẩm Diễm Hồng đấy chứ?”
Cẩm Nhiên thầm than, có thể bỏ cái tiếng ô ô ô đó sang một bên được không.
Xem được một lúc, Cẩm Nhiên cảm thấy không còn gì thú vị nữa, ngoại trừ mấy tiếng ô ô không rõ ràng ra thì không còn tiến triển gì thêm, toàn bộ vở kịch nhạt như nước ốc, về nhà ăn cơm thôi.
Đại Hồng thì không cho là như thế, cô ấy nghĩ lát nữa sẽ đặc sắc hơn.
Cẩm Nhiên nói với Đại Hồng một tiếng rồi đi về nhà.
Lúc về tới nhà rồi, việc đầu tiên cô làm là cho đám vật nuôi trong nhà ăn, cô định ăn một bữa thật ngon, vì ngày hôm nay đã làm cô mệt chết rồi.
Ăn một bữa thịt kho tàu bán thành phẩm với uống nước ngọt Hạnh Phúc, thoải mái!
Trong không gian ngoại trừ nhiều hải sản ra thì thứ nhiều nhất chính là thực vật bán thành phẩm, thế nhưng mùi vị của nó cũng bình thường thôi.
Nhưng mà vẫn tốt.
Cô ngủ một giấc thật ngon, sau đó dậy lên núi, trên đường đi đều thấy mọi người đang bàn tán chuyện của Thẩm Diễm Hồng và Hoàng Viện Viện.
Đại Hồng còn chưa tới, Cẩm Nhiên bèn bắt tay vào làm trước.
Buổi sáng cô không biết xấu hổ mà biểu diễn sức mạnh vô song của mình, bây giờ nhân lúc không có ai, cô nhanh chóng lay động mấy cây thông, vội vã chạy qua chạy lại, đống quả thông rơi rụng xuống dưới như cơn mưa tuyết.
Chẳng bao lâu sau dưới mặt đất đã chất đầy một đống quả thông, trên cây chẳng còn lại bao nhiêu.
Cẩm Nhiên nghĩ một thời gian ngắn nữa cô phải vào trong núi.
Lúc này, Đại Hồng đầy sức sống chạy tới, lúc thấy Cẩm Nhiên, cô ấy còn ra vẻ bí mật nói.
“Ny Ny, trực giác của tôi không hề sai, quả nhiên phần sau hấp dẫn hơn nhiều.”
Đại Hồng hưng phấn kể chuyện cho Cẩm Nhiên nghe.
“Một lúc sau khi cậu đi, bác gái cả của cậu mới tới, sau đó bà ấy và Thẩm Diễm Hồng cùng nhau đánh Hoàng Viện Viện, ngay lúc đặc sắc nhất thì người ba đáng thất vọng của tôi và Mạnh Phạm xuất hiện.