-----
Nhìn thấy người phụ nữ hỏi con trai mình, mẹ Khúc liền lập tức nổi giận:
“Vốn dĩ tôi niệm tình cô là họ hàng ở quê nhà, nên tôi luôn mắt nhắm mắt mở cho mấy tật xấu của cô, nhưng lần này không được.
Nếu cô còn tiếp tục như vậy, đừng trách tôi báo cảnh sát.”
Người phụ nữ trắng béo kia ngay lập tức hoảng sợ, bà ta biết hôm nay không phải thời điểm thích hợp để kể khổ, đứa trẻ đáng ghét này cũng coi như mạng lớn.
Thật là, tiền đến tay còn phải trả lại.
Lần sau nếu muốn làm hành động lại, sẽ rất khó.
Thôi thì kiếm cơ hội khác vậy.
Cẩm Nhiên cau mày, nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta đi báo cảnh sát đi.
Ai biết được bà ta vô tình hay cố ý, điều tra rõ ràng vẫn tốt hơn.
Nếu bà ta có âm mưu gì đó thì sao? Lỡ như có lần sau, ai bảo đảm Đoàn Đoàn vẫn sẽ may mắn như hôm nay?”
Đôi mắt ba Khúc loé sáng lên, rồi bước vào trong phòng.
Người phụ nữ vừa trắng vừa mập đó liền hét lớn:
“Con khốn kia, mày nghĩ mày là ai? Sao mày dám nói tao như vậy, mày thì biết gì chứ?”
Xét về khoản mắng người, Vương Thúy Phân không thua kém bất cứ ai, giờ đây người phụ nữ béo này dám ngang nhiên mắng con gái mình, thật sự không thể chấp nhận được.
“Bà đang nói ai vậy? Đúng là không biết xấu hổ, chẳng qua Khúc gia hiền lành không để bụng chuyện này với bà mà thôi, nếu đổi lại là nhà khác, bà ngậm miệng không nói bậy, tôi còn miễn cưỡng coi như bà trong sạch.
Nghĩ mà xem nó là đứa trẻ bao nhiêu tuổi, bà đem nó bỏ lại giữa chợ, ai biết được bà có âm mưu gì, còn dám mắng con gái tôi, nếu bà thật sự là đồng loã, cũng đủ bị bắn chết mấy lần rồi, bà mau nói đi.”
Người phụ nữ béo đó ngày càng hoảng sợ, mẹ Khúc và bà cụ Khúc cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện này thật sự không đơn giản?
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã tới và đưa người phụ nữ trắng trẻo mập mạp đó đi.
Ba Khúc bối rối nói:
“Thật sự xin lỗi, để mọi người chê cười rồi.”
Ba Thẩm vội vàng xua tay, nhiệt tình nói:
“Không sao, không sao, hầu như nhà ai cũng đều có họ hàng như vậy, chỉ là lần sau vẫn nên cẩn thận hơn một chút.”
Cẩm Nhiên “!!!”
Bất ngờ quá nha, người cha già của cô. Vừa nãy vẫn còn đứng run rẩy bây giờ đang nói đạo lý đó sao?
Ba Khúc cũng rất khiêm tốn lĩnh ngộ.
Vương Thúy Phân nhìn lên đồng hồ trong phòng khách nhà họ Khúc, đã là mười một giờ, bà liền đứng dậy chuẩn bị rời đi:
“Chúng tôi cũng phải đi rồi, vừa đúng lúc đi gặp anh em Ny Ny, chúng tôi sẽ dùng bữa với họ, chúng tôi đi đây.
Nếu để muộn hơn, sẽ rất khó đi đường.”
Khúc gia cố gắng giữ họ ở lại, cuối cùng bà cụ Khúc gói thịt, vải và cả vé trong nhà đưa cho họ, bà ấy lấy hết những gì có thể.
Vương Thúy Phân từ chối:
“Bà à, cháu biết bà có lòng tốt muốn cảm ơn chúng cháu.
Nếu đã như vậy, chúng cháu sẽ nhận miếng thịt này, xem như không còn nợ nần gì nhau, vừa hay chúng con đang thiếu nước luộc.
Tương lai sau này, không cần nhắc lại chuyện hôm nay nữa, hôm nay tình cờ, xem như chúng con có duyên với đứa trẻ này, thực ra, nếu đổi là người khác, họ cũng sẽ làm như vậy mà thôi, Đoàn Đoàn là một cậu bé ngoan, trong tương lai nên chú ý đứa trẻ này.”
Cả nhà họ Khúc rất cảm động trước lòng tốt của nhà họ Thẩm, Đoàn Đoàn âm thầm kéo Cẩm Nhiên vào một góc, nhỏ giọng nói:
“Chị à, những điều vừa nãy em nói đều là sự thật, mặc dù anh ấy là anh họ của em, nhưng anh ấy vô cùng tốt.
Nếu bây giờ chị đồng ý, khi em qua về thành phố vào dịp năm mới, em sẽ nói với anh ấy, anh ấy vô cùng thương em, nhất định sẽ đồng ý.”
Vừa nói xong, cậu ấy liền nhét vào túi của Cẩm Nhiên một con thỏ trắng lớn.
Hành động rất thuần thục, giống như bà cụ Thẩm, người đã lì xì cho mấy đứa trẻ trong dịp Tết, bà chỉ ngắn gọn nói một câu:
“Không có cho con, mà là cho bọn trẻ.”
Cẩm Nhiên im lặng.