----- Trần Phượng nhìn theo bóng lưng của Cẩm Nhiên, hơi sừng sờ một lúc, người đàn ông trung niên sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Em nói muốn đi dạo phố, nhưng đến đây, lại ngẩn người. Cuối cùng là em muốn thế nào?” Trần Phượng nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, cười nũng nịu: “Không có việc gì, vừa rồi em nhìn thấy người quen, nhưng cảm thấy lại không giống, nên nhất thời mới sửng sốt một lúc, chúng ta đi dạo tiếp thôi.” Trần Phượng thầm nghĩ, Thẩm Cẩm Nhiên muốn gì có nấy, như bạn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.