Mục lục
Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----

Thật ra cô ta rất mong muốn được lên huyện nghe giảng bài, Mạnh Phàm cũng ám chỉ anh ta muốn ghi danh, nhưng nhìn vết thương mới vừa lành trên người mình, cũng chẳng dám động vào Thẩm Cẩm Nhiên.

Thẩm Diễm Hồng làm như không hiểu ẩn ý của Mạnh Phàm, nên Mạnh Phàm lại bắt đầu xách chăn đệm xuống đất nằm.

Lúc này Vương Đại Lệ cũng đang bàn luận với ba cô ta ở nhà, cô ta cũng muốn lên huyện nghe giảng, ai ngờ ba cô ta lại cứ một mực từ chối.

Còn nói:

"Không thể để con đi được, nếu đi thì lúc về phải dạy lại kiến thức cho mọi người, vừa nhìn là biết người như con không phải là người chạy đến đó để học, đến khi con về chẳng biết một cái gì, hỏi gì cũng không biết đầu giữa cuối thế nào, ba trở thành tội nhân sao."

Vương Đại Lệ bất mãn:

"Ba, ba có thể đừng nhìn người bằng nửa con mắt như vậy được không, con thì kém cỏi chỗ nào chứ, con nghĩ chỉ cần con đi là chắc chắn con sẽ cố gắng mang vinh quang về cho thôn ta.

Nói không chừng đến khi đó còn con nuôi được năm sáu con heo trăm cân đó."

Không biết trưởng thôn bị câu nào chọc trúng chỗ cười mà cười mãi không dừng được.

Làm Vương Đại Lệ tức giận cực kỳ, cô ta bướng bỉnh đi lạch bạch về phòng.

Cô ta vẫn chưa cam lòng, đúng lúc này, Đại Hồng lại tới tìm cô ta, bảo là phải đòi lại quyển sách mà hôm qua đã đưa cho cô ta mượn, Vương Đại Lệ chớp mắt, nghĩ ra một cách.

Cô ta nói dịu dàng với Đại Hồng:

"Em gái à, có phải quan hệ giữa em và Thẩm Cẩm Nhiên tốt lắm đúng không?"

Đại Hồng ghét bỏ đáp:

"Chị hai, chị đừng có làm cái mặt quỷ đó nữa được không, sợ phát khiếp, còn cái giọng của chị là như nào đấy, làm em nổi hết cả da gà.

Chúng ta nói chuyện bình thường đi được không?"

Vương Đại Lệ: "..."

Cái đứa em gái này mất não hả.

Vương Đại Lệ không vui:

"Được rồi, chị hỏi là có phải quan hệ giữa mày và Thẩm Cẩm Nhiên tốt lắm đúng không, mày đừng có quan tâm cách chị nói chuyện nữa."

Lần này Vương Đại Hồng mới hài lòng đáp:

"Đó, chị phải nói vậy mới đúng, cái giọng the thé đó mới đúng này.

Giữa em và Ny Ny tốt lắm, chị muốn gì?"

"Chị thì làm gì được, chị đang muốn nhờ mày tiến cử hộ chị, bảo Thẩm Cẩm Nhiên nói chuyện với ba chúng ta cho chị lên trên huyện nghe giảng."

Vương Đại Hồng nói thẳng:

"Em không cần hỏi đã biết là không được rồi, chị chẳng làm được gì, cơm còn chẳng có mà, lại còn đòi đi học, nuôi heo thì có mà chết hết heo mất, làm vậy mang nghiệp đó."

Vương Đại Lệ: "..."

Vương Đại Hồng đúng là cái thứ đáng ghét.

Đại Hồng lấy sách rồi đi luôn, vừa đi vừa lẩm bẩm:

Không hiểu trong đầu cái người này đang tính toán gì nữa, đúng là gì cũng dám nghĩ."

"Vương Đại Hồng."

Đại Hồng bĩu môi kể cho Cẩm Nhiên lời nhờ vả của Vương Đại Lệ, cuối cùng Đại Hồng đưa ra kết luận:

"Chị hai của tôi điên rồi."

Cẩm Nhiên: "..."

May mà Đại Hồng không phải em gái cô.

Về chuyện ghi danh, trưởng thôn tổ chức họp để mọi người tiến cử, cuối cùng thì hai người trẻ tuổi trong thôn tên là Trương Cường và Lý Tú đi theo học hỏi.

Lúc sau Cẩm Nhiên bắt đầu liều mạng học tập vào buổi tối trong không gian, ban ngày cô còn muốn dạy người thật tốt.

Cô rất sợ bởi vì bản thân gà mờ mà dạy sai cho người khác.

Chỉ có liều mạng học tập, như vậy cô mới không dạy nhầm cho học trò.

Khóa học trong một tháng, suýt chút nữa đã vùi chết cô rồi.

Nhưng thu hoạch vẫn khá tốt, tất cả mọi người học không tồi, cuối cùng lúc Cẩm Nhiên ngừng dạy, tất cả mọi người đều vô cùng tiếc nuối.

Có người nói: 

"Đừng nhìn cô giáo nhỏ là một đứa trẻ, thật sự cô biết rất nhiều thứ đó, hai ngày trước heo nhà tôi bị bệnh, tôi đã thử hỏi một chút xem có cách gì không? Không ngờ, cô giáo chỉ một cách nhỏ đã giải quyết được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK