Mục lục
Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----

Cuối cùng cô tặng đồng hồ đeo tay cho ba Cố:

"Chú Cố, đây là đồng hồ cháu chọn cho chú, cái này không đắt lắm, nhìn trông rất mạnh mẽ.

Quan trọng là quà tặng mua cho mọi người đều được tiêu bằng ngân sách ít ỏi của Cố Tư Ngôn ạ."

Bà nội Cố cười vang:

"Vậy thì được, để thằng nhóc này tiêu tí tiền, cái thằng bé này từ nhỏ nó đã biết tự tiêu bằng tiền trong túi mình rồi, trong nhà này chẳng có một ai mà không bị nó cướp tiền cả, ngay cả hai người anh của nó cũng không thoát được, bao nhiêu năm nay mọi người chưa thấy một đồng tiền nào quay lại hết, giờ thì tốt rồi, cháu dâu mua cho nhà chúng ta một đống quà lớn, sao mà bà vui thế không biết.

Cố Tư Ngôn: "..."

Để mà bàn về địa vị của một "người em" trong gia đình thì...

Cẩm Nhiên cũng cười theo, cô thật sự không ngờ Cố Tư Ngôn lại là một người như thế.

Lúc đang cười nói thì giáo sư Cố đã về nhà, ông ấy cười ha ha:

"Sau này ấy nhé, nếu mà đưa bọn nhỏ tới bảo tàng là có thể khoe khoang được đó.

Đến khi đó cứ chỉ vào cái bình lớn màu men gốm ấy, là sẽ biết chiến công vĩ đại của ông."

Mọi người: "..."

Đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn, núi cao có núi cao hơn.

Ba Cố tỏ vẻ, mình là người căn chính miêu hồng(*) duy nhất trong căn nhà này.

(*)người có xuất thân gia đình tốt, có liên quan đến Cách mạng hoặc những người tử tế, giỏi giang, vững vàng, có tương lai sáng lạn

Sủi cảo đã xong, Cẩm Nhiên rất vui nên ăn được khá nhiều.

Cô thỏa mãn nói:

"Dì Lưu dạy cháu cách làm đi, nhân bánh này thật sự là quá ngon luôn, cháu học cách muối dưa từ bà cháu.

Cháu có thể làm món dưa cải nhồi đó. Cháu cũng sẽ dạy dì Lưu, chúng ta trao đổi tay nghề."

Dì Lưu bị chọc cười ha ha, dì nói liên tục:

"Cháu giỏi ngoại giao thật đấy."

Tất cả mọi người đều cười, bữa cơm này ai cũng thấy vui vẻ.

Ngay cả ba Cố bình thường chẳng thích cười, lúc này nét mặt ông cũng dịu đi.

Cố Tư Ngôn đưa Cẩm Nhiên về nhà, anh mang mấy bọc đồ lên nhà giúp cô xong thì vẫn cứ nhì nhèo không chịu đi, Cẩm Nhiên nghi ngờ:

"Sao anh chưa về đi, trời tối rồi, em không làm đồ ăn khuya cho anh đâu."

Cố Tư Ngôn: "..."

Thật sự không định tặng gì à?

Đúng là có nha.

Cẩm Nhiên lấy đồng hồ ra khoe khoang với anh:

"Nhìn này, đây là đồng hồ đôi em mua cho chúng mình đó, em cực kỳ thích hãng này luôn, nhưng giá đắt quá, anh phải đeo cẩn thận đó biết chưa?

Cái món đồ chơi này là một cục tiền biết đi đó."

Cố Tư Ngôn: "..."

Không, anh nghĩ vẫn còn thiếu thứ gì đó.

Cẩm Nhiên thấy Cố Tư Ngôn vẫn chưa bày tỏ ý kiến ​​của mình, nghi ngờ hỏi lại:

"Anh bị sao vậy? Có phải là mệt quá không?"

Cố Tư Ngôn: "..." Lật bàn!!!

"Còn nhẫn đôi thì sao?"

Cẩm Nhiên mới chợt hiểu ra, cô lục lọi trong gói đồ, lấy chiếc hộp đựng nhẫn đôi ra, cười nói:

“Sao mà em quên được, nhưng lần sau nếu anh mà thấy không vui thì nhớ phải nói cho em biết, đừng bắt em phải đoán, em không thích vậy đâu."

Cố Tư Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, anh mở hộp nhẫn ra, thấy bên trong là một cặp nhẫn đôi rất giản dị, nhưng anh cực kỳ thích.

Cố Tư Ngôn lấy nhẫn cho nữ ra đeo cho Cẩm Nhiên, rồi cũng duỗi ngón tay ra, nói với Cẩm Nhiên: "Em cũng đeo lên cho anh đi."

Cẩm Nhiên nghe lời làm theo.

Rồi Cố Tư Ngôn cứ cười khúc khích y như một thằng đần vậy.

Cẩm Nhiên không nhịn được mà đuổi anh đi:

"Đi đi, ngày mai em phải đến trường xin nghỉ đây, bận lắm đó.

Tạm biệt!"

Cố Tư Ngôn nhìn ngón tay mình, không nói lời nào rồi ra khỏi cửa.

Cẩm Nhiên: "..."

Không đòi một nụ hôn à? Ôi, đàn ông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK