----
Cô cũng chưa hỏi thì Thẩm Diễm Hồng đã cục cằn bỏ đi.
Đợi khi nào ba mẹ cô về thì biết.
Cẩm Nhiên lại bắt đầu bận rộn, trước đây hằng đêm cô đều vào trong không gian trồng một loại hạt không biết tên.
Bây giờ nó cũng đã phát triển tươi tốt rồi.
Cẩm Nhiên tưới nước biển cho nó, nhưng tất cả đều trông rất lạ.
Có cây chỉ trong một đêm đã phát triển thành một cái cây cao ba mét, có cây thì lúc đầu như thế nào thì bây giờ vẫn như vậy, có cây đã bắt đầu kết trái, nhưng cũng chỉ biết được vài loại quả, phần còn lại, trên mạng internet hiện đại cũng không tra thấy, chắc là một loại thực vật mới.
Những quả cô biết có đào, cam, cherry, xoài.
Lúc đầu cũng không biết là loại hạt gì, cô đều gieo chung một chỗ, hàng trăm loại cây cao lùn mập ốm mọc chéo vào nhau, trông vừa rối vừa loạn.
Nhưng Cẩm Nhiên không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cũng không muốn phí sức để dời chúng vào chỗ ngay ngắn nữa.
Cô tẩy não bốn đứa trẻ ở nhà:
“Trông như thế này có phải có chút khác biệt không?”
Bốn đứa nhỏ nhìn Cẩm Nhiên khinh bỉ, rồi vui vẻ đi ăn loại quả mà chúng biết.
Cẩm Nhiên: “Đứa trẻ càng lớn càng khó dụ.”.
Nửa tháng sau, ba Thẩm và Vương Thúy Phân cũng trở về, vì Thẩm Thông và Thẩm Minh chỉ mới bắt đầu công việc nên không thể xin nghỉ phép, không trở về được.
Bác gái cả mặt mày nhăn nhó:
“Đúng là coi thường họ hàng nghèo, nhà tôi có chuyện mừng, vậy mà cũng không thể xin nghỉ, nói ra ai tin, dù sao tôi cũng không tin.”
Vương Thúy Phân không ưa bà ta, nói thẳng:
“Nhà chị tổ chức hôn lễ chứ không phải tang lễ, sợ người chết không được gặp à.
Sao, chờ hai đứa con trai của tôi đến đập chậu cho cô à?
Tôi không đồng ý, cho tiền cũng không được.”
Khuôn mặt của bác gái cả tím tái vì tức giận, bà ta chỉ vào Vương Thúy Phân, thở hổn hển, không biết sắp mắng gì.
Vương Thúy Phân lại nói:
“Không có việc gì thì cút xa một chút, đừng xuất hiện trước trước mặt tôi, làm như chị đẹp lắm vậy.”
Cẩm Nhiên lại âm thầm giơ ngón tay cái lên, mẹ cô một trận K.O bác gái cả, sau này cô cũng phải học theo một chút.
Vào ngày cưới, Vương Thúy Phân không bắt cô đến bữa tiệc.
Nguyên văn lời bà Vương:
“Ba và mẹ đều giúp đỡ lo việc coi như nể mặt, cả nhà ba người cùng đến thì cảm thấy hơi thiệt thòi, cũng chẳng phải tiên nữ thánh cô nào xuất giá, không cần quá tích cực.”
Thấy mọi việc đã gần xong, Cẩm Nhiên tản bộ về phía nhà bác cả.
Cô không đến bên cô dâu để tham gia cuộc vui, không thân, còn có ác cảm, nên không tiến tới.
Nhưng ai ngờ cửa lớn mở ra lại không có bác gái cả chặn ở cửa, không hợp lý lắm.
Cẩm Nhiên tò mò đi tới vài bước, sân viện đáng lẽ náo nhiệt lại không có người, nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Nhưng không có ai trong bếp, củi lửa cũng đã nguội.
Cẩm Nhiên: “??? Mọi người đâu?
Đổi chỗ làm tiệc à?”
Cẩm Nhiên đến ngôi nhà cũ để xem thử, thấy cửa cũng bị khóa và không có ai ở đó.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Cuối cùng cô quyết định đi đến chỗ ở của mấy thanh niên trí thức xem một chút, ở đó thế nào cũng có người!
Đợi Cẩm Nhiên đến chỗ ở của mấy thanh niên trí thức, thấy rất nhiều người vây quanh, cô chật vật chen lên hàng đầu.
Chỉ thấy Thẩm Diễm Hồng và Hoàng Viện Viện đang đánh nhau ì đùng.
Cẩm Nhiên:
“Hôn lễ này đúng là kịch liệt!”
Cẩm Nhiên nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa là ba mẹ cô đang đứng xem vô cùng thích thú, cô lại nhìn thấy đám con hư của mình cũng đang xem náo nhiệt.
Cẩm Nhiên:
“Giúp đỡ thì không thể dắt theo cả nhà, nhưng xem náo nhiệt thì một người cũng không thể thiếu.”