----
Cả nhà đang yên lặng ăn cơm thì bác gái cả cứ đấy thở ngắn thở dài, ban đầu cũng không ai để ý mấy, nhưng bác gái cả càng lúc càng than vãn to hơn.
Bà nội Thẩm thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn con dâu:
“Con có thể ăn cơm trong yên tĩnh được không, một bữa cơm đang ngon đang lành vì con mà nặng trĩu cả lên.”
Bác gái cả tức giận nói:
"Mẹ, con cũng đâu muốn như vậy, trong nhà mất của mất cải, sao con có thể không nóng máu cho được!”
Bà nội Thẩm bình tĩnh nói:
"Thế con đang nghi ngờ mẹ sao? Con biết là mẹ trước giờ không hay vào phòng của mấy đứa mà!”
Bác gái cả đầy ngượng ngùng lúng túng nói:
"Mẹ à, con không có nói mẹ lấy, nhưng đồ của con thực sự đã bị mất rồi.”
Vương Thúy Phân cũng cười xì nói:
“Sáng nay em cũng về nhà mẹ đẻ, với cả mọi người cũng biết rồi đấy, em cũng không phải kiểu người hay ăn vặt đến nỗi mà phải vào phòng chị lấy mấy thứ lặt vặt ấy.”
Lúc này Thẩm Diễm Hồng nhỏ giọng nói:
“Thôi mà mẹ, cho qua đi mà, không một lát nữa ba sẽ tức giận đấy!”
Cũng không biết câu nói nào đã đâm trúng vào cổ họng của bác gái cả mà bà ta ngay lập tức rống lớn lên:
“Việc gì mà không được nói cơ chứ, đám trứng đó mẹ đã phải cắn răng cắn lợi cần kiệm để dành để cho chú của con mang về, bây giờ chẳng còn quả nào cả.
Mẹ à, đừng trách con nói mấy lời không hay, nhưng mà nhà của chúng ta không thể chứa chấp loại người hành nghề hai ngón như vậy được.”
Bên này Cẩm Nhiên nghĩ kỹ lại thì thấy lúc cô đang chơi cùng với cho cưng hình như có nhìn thấy bên trong áo của Thẩm Diễm Hồng có hơi phồng lên, giống như đang cất giấu gì trong đó.
Lúc đó cô đang tức cảnh sinh tình nên không để ý lắm.
Giờ nghĩ lại, xem ra Thẩm Diễm Hồng là người đáng hoài nghi nhất.
Bác cả bên này cau mày, sau đó thấp giọng tức giận nói:
“Thôi đi, không muốn ăn thì cút về phòng, đừng ở đây làm phiền nữa!”
Thẩm Hồng Diễm nhíu mày nhìn mẹ mình, bà đúng là một người phụ nữ ngu ngốc mà lại khắt khe chi li thái quá.
Lúc bác gái cả còn đang muốn nói gì đó lại bị Thẩm Diễm Hồng kéo vào trong phòng:
"Mẹ, số trứng và bánh kia là do con lấy đấy!”
“Cái gì? Con lấy sao, cái con nhỏ chết tiệt này, gan lớn rồi đúng không, đồ trong nhà mà con cũng dám lấy à?”
Bác gái cả tức giận đùng đùng quát lớn.
“Con mang trứng gà đổi cho thanh niên trí thức rồi, bọn họ đều là chân ướt chân ráo về đến đây, chúng ta nên giúp đỡ họ nhiều hơn, với lại người ta không phải loại ham lợi, họ còn đổi lại cả phiếu lương thực cho con này.
Nếu mẹ cần mấy phiếu này về nhà cậu thì còn nở mày nở mặt hơn là mấy quả trứng với vài cái bánh vặt vãnh kia.”
Bác gái cả hơi im lặng vẻ suy tư một lát, sau đó mới ngừng càm ràm, nhưng vẫn cứng miệng trách móc cô:
“Vậy thì còn cũng không thể chẳng nói chẳng rằng mang đồ của mẹ đi đổi được, làm mẹ phát nhục ở bàn ăn ban nãy.”
Thẩm Diễm Hồng an ủi nói:
"Mẹ à, con biết rồi, con về sau có gì cũng sẽ nói với mẹ được chưa, sau này con lên cấp ba, thanh niên tri thức người ta đã hứa rồi, nếu con gặp phải vấn đề gì thì cứ việc đến hỏi, mẹ nghĩ mà xem, anh ấy đến từ thành phố, vậy nên nếu con xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với anh ấy thì đối với nhà chúng ta mà nói cũng là điều khá tốt, nên mẹ cũng đừng khắt khe quá làm gì.”
Bác gái cả nắm chặt phiếu lương thực trong tay, nhưng vẫn còn vẻ bất mãn:
“Con học cấp ba cái gì chứ, đợi nuôi thêm mấy năm nữa mẹ sẽ tìm cho một tấm chồng, sau đó gả đi cho rảnh nợ, chứ cứ đi học cho phí tiền để làm gì.”
Thẩm Diễm Hồng không thể giả hiền được nữa mà gắt lên:
“Chuyện của con con tự biết nên làm thế nào. Với cả hôn sự của con con tự có chủ ý, chỉ cần mẹ đừng gây thêm phiền toái cho con là được rồi.”