---- Cố Tư Ngôn như cái đồ nhà quê, vừa đi vừa khen vừa tò mò. Cẩm Nhiên đi cách anh khá xa, không muốn lại gần. Xe lửa chỉ tới trạm, còn phải thuê xe đò đi thêm một đoạn nữa mới tới huyện. Cả quãng đường xóc nảy, Cố Tư Ngôn mới im miệng. Lúc này Cẩm Nhiên mới thở phào một hơi, giống như con cái của mình cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, thế giới được yên tĩnh lại. Đến huyện rồi, Cẩm Nhiên bèn dẫn Cố Tư Ngôn về nhà. Cố Tư Ngôn lo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.