Mục lục
Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----

Chỉ mới đi được có một đoạn đường ngắn thôi mà Cẩm Nhiên đã biết được rất nhiều những “sự tích huy hoàng” của rất nhiều gia đình trong con hẻm này.

Cuối cùng, bác gái dừng bước trước một cánh cửa trông rất hào môn giàu có, sau đó gõ cửa:

“Vương ơi, bác là bác Nguyên đây, mở cửa đi, bác giới thiệu người này cho cháu."

Một lúc sau, một người đàn ông có khuôn mặt vuông chữ điền mở cửa, giọng nói đầy độ gằn mà nói:

“Vào đi.”

Bác gái kia cũng là một người tốt bụng, nhưng bà lại sợ Cẩm Nhiên sẽ thấy sợ nên cùng cô đi xem một lượt căn nhà.

Sau đó cô hài lòng hỏi người đàn ông kia:

"Nhà rất được, giá cả thế nào?"

Bác gái ban nãy cũng là một người biết lịch sự, cho nên khi vừa nghe đến tiết mục thương lượng giá tiền thì bà vội đánh tiếng đi ra ngoài trước, cho dù bản thân có tò mò đến mức nào.

Người đàn ông kia suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:

"Tôi muốn ba thỏi vàng nguyên chất, không mặc cả.”

Cẩm Nhiên thấy vậy không ngửi nổi, giờ mà không cho cô trả giá thì tối cô làm sao ngủ ngon được đây?”

“Giá vậy quá đắt rồi chủ nhà, rẻ hơn chút đi!”

Người đàn ông lắc đầu và chỉ nói:

“Mọi đồ đạc trong nhà tôi sẽ không bị chuyển đi, đều để lại cả.”

Cẩm Nhiên ghét bỏ nói:

“Tôi cần những thứ này để làm gì chứ?”

Mãi mộ lúc sau người đàn ông vẫn khăng khăng đòi giá ban đầu, Cẩm Nhiên cũng hết cách đành phải đồng ý.

Bởi vì nhà cửa ở thời điểm hiện tại cũng thật là khó mua.

Người đàn ông nói rằng đập tiền luôn trong ngày hôm nay thì anh ta có thể chuyển quyền sở hữu sang tên cô luôn.

Khi mọi việc vừa xong xuôi, người này lại hỏi thêm một câu:

 “Tôi còn mấy căn nhà nữa, tất cả đều là của ông già tôi, cô gái nhỏ có muốn tham khảo thêm không?

Có điều mấy căn đó đều có người ở rồi nên khó lòng giải quyết chút, nhưng nếu như cô muốn mua thì cả ba căn đó tôi chỉ lấy cô hai thỏi vàng thôi.”

Có người sống ở đó?

Vậy có khác nào là không thể đuổi họ đi được đâu chứ, như vậy thật rắc rối, cô không cần.

Người đàn ông thở dài, cũng biết muốn bán chúng là rất khó nên cũng không miễn cưỡng nữa.

Hai người nhanh chóng làm thủ tục mua bán cơ bản và hộ khẩu, từ giờ trở đi Cẩm Nhiên đã là một hộ có nhà ở thủ đô rồi.

Người đàn ông kia cũng không đi theo Cẩm Nhiên nữa mà đi luôn.

Lúc này Cẩm Nhiên đầy vui vẻ mà nhìn một lượt căn nhà thuộc về mình, bác Nguyên vừa này vội đi tới:

“Này cô bé, cháu mua nhà rồi à? Bao nhiêu ấy, đúng là mạnh tay đó nha.”

Cẩm Nhiên chỉ cười, nói lái sang chuyện khác mà không đả động gì đến câu hỏi của bà ấy.

Bác Nguyên thấy vậy không hỏi sâu vào làm gì, bà vẫn cứ nhiệt tình nói:

“Nếu cháu có gì không hiểu hay không biết về con hẻm này, hoặc là gặp phải chuyện gì, cứ tự nhiên tìm tới bác, trong con hẻm này không có việc gì ta không không biết."

Cẩm Nhiên mỉm cười và cảm ơn. 

Sau đó là một hồi nói chuyện thật lâu, cuối cùng bác Nguyên mới rời đi, Cẩm Nhiên thở một hơi, công nhận sức bền của bác gái này khiến người khác bất ngờ thật, sao mà nói nhiều đến thế không biết.

Lát sau Cẩm Nhiên đổi một chiếc khóa mới, sau đó chuẩn bị về trường.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK