• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Du ném túi giấy đựng thuốc chống viêm và bánh mì xuống bàn trà, cô ngồi sụp xuống đất, dựa vào chân ghế sô pha, ngửa cổ lên nhắm mắt lại, đối diện với ngọn đèn phòng sáng trưng, ​​như nàng tiên cá bơi lội kiệt sức dưới đáy biển sâu, lênh đênh lên bờ phơi mình trong nắng.

Ngón tay kéo tấm thảm nhung, thả giữa không trung một lúc, mệt đến mức bắt đầu ngủ gật.

Đêm xuân lúc nào cũng rất nhiều muỗi, bay vo ve vo ve quanh tai khiến An Du xoay qua xoay lại, như thế nào cũng không thoải mái.

Khua tay đuổi muỗi đi, móng tay đột ngột đập vào tay ghế, cô đau đớn kêu một tiếng, lập tức tỉnh táo lại.

Nếp nhăn của chiếc váy hằn sâu, chỉ cần cử động một chút thì cơ thể cũng nhức mỏi, An Du xoa xoa một lúc, mới cảm thấy rõ ràng, trải nghiệm bị chèn ép hơn nửa tiếng trước ở trong xe không phải là một giấc mơ.

Cô vươn người nở một nụ cười rồi gửi tin nhắn WeChat: “Lần sau nhớ nhẹ nhàng nhé.”

Không ngờ khoảng thời gian này Trần Thương lại quay về, An Du đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm.

*

An Du ngâm mình trong nước thư giãn, cố thả lỏng bản thân.

Chiếc gương soi rõ cơ thể, vừa nãy trời tối không nhìn thấy, lúc này dưới ánh sáng màu cam ấm áp, mới có thể nhìn rõ cổ, xương quai xanh, ngực trước, thậm chí cả eo đều được che lấp bằng các dấu hôn khác nhau.  

Đếm đi đếm lại, có ít nhất tám vết.

Những lần kịch liệt trước kia, Trần Thương hiếm khi lưu lại dấu vết trên cơ thể cô, cô bĩu môi, tự đắc nói: “Còn mạnh miệng, hạn hán lâu ngày gặp đúng cơn mưa, miệng ngại ngùng nhưng cơ thể thì không biết nói dối. “

An Du vui vẻ mở chiếc tivi nhỏ treo tường, vừa tắm vừa xem chương trình.

Tình cờ bây giờ đến chương trình giáo dục triết học, giảng viên nói: “Nhìn rõ bản chất qua hiện tượng tức là nắm được quy luật phát triển của sự vật để có thể đưa ra quyết định bên trong và chiến thắng bên ngoài. Theo quy luật bất biến hiện có, hãy dự đoán sự phát triển trong tương lai của một loại sự vật. Loại bỏ cái sai và thật, từ bên ngoài vào bên trong.”

Đúng lúc An Du đã áp dụng quy luật này với Trần Thương, cô đồng ý  một cách sâu sắc, nheo mắt gật đầu.

Vì bôi thuốc kháng viêm vào chân, dán miếng cao dán mát lạnh khiến tâm trạng thoải mái, ánh mắt cô tươi sáng hơn hẳn.

Cô lau khô da, giơ tay duỗi eo, các tế bào được cung cấp một lượng lớn oxy trong thời gian ngắn, tinh thần tốt hơn hẳn.

Trần Thương vẫn chưa trả lời, An Du biến điều vui vẻ này thành những câu văn, ghi lại vào khung chat Sữa Canxi:

“Hôm nay Trần Thương tìm tôi nói chuyện, nói muốn kết thúc với tôi, dám dọa tôi vậy luôn!”

“Nhưng tôi không bị lừa, mắt chị đây còn sáng chán!”

“[Hừ Hừ bên trái] [hừ hừ bên phải] Kết thúc cái gì? Không phải do anh ấy quyết định! [Tức giận] “

……

Cảm xúc vui mừng gửi liên tiếp mười tin nhắn, gửi xong đột nhiên cảm thấy hơi đói.

An Du lấy giấy thấm dầu bọc chiếc bánh mì, làm nóng trong lò vi sóng, cắn một miếng rồi hát lớn: “…Tôi đã trả lại tự do cho bạn!”

Hộp trà để không trên ô tô hơn một năm, vẫn chưa hết hạn, ngâm qua nước sôi, hương thơm phả vào mũi.

Cô nhấp một ngụm, đầu lưỡi ngọt ngào đang ngâm nga giai điệu, thì nhận được tin nhắn từ Trần Thương chỉ có dấu: “…”

Tuy là tin nhắn đơn giản, nhưng khó hiểu, khiến An Du hoang mang, cô cũng nhắn lại 1 dấu: “?”

“. “

Trần Thương trả lời. 

“Không phải anh là người Trung Quốc à, không biết gõ tiếng Trung à? Nói thêm một từ thì có mất mạng đâu chứ?”

An Du lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào sáu dấu chấm đặc và một hình tròn rỗng để cố gắng tìm ra ý của anh. 

Dấu chấm lửng, thể hiện sự im lặng, hay những lời nói vô tận – Anh không còn gì để nói với cô.

Dấu chấm, ký hiệu dấu chấm câu yêu thích của Trần Thương, bây giờ không phải nói về công việc, và không có ý nghĩa sai khiến – Chỉ có thể biểu thị sự kết thúc.

Liên quan đến logic ngữ cảnh, có lẽ anh ấy đang nói: “Không có lần sau.”

An Du chớp mắt, động tác đang nhai chậm lại rồi dừng hẳn, vẻ mặt sững sờ, sự tự tin cao vút giống như một quả bóng bị thổi phồng quá mức, khi van khí được nới lỏng sẽ xì hơi rất nhanh.

Cổ họng khô khốc, cô uống thêm một chén trà, cảm nhận được vị đắng, trong lòng đột nhiên sinh ra ảo giác lúc đi thi.

Khi viết nhanh câu trả lời, luôn cảm thấy rằng những gì bản thân viết đều đúng, nhưng lại quên rằng chúng đều là những câu hỏi chủ quan, hoàn toàn không có câu trả lời chuẩn.

Đến nỗi sau khi nộp bài, cầm trên tay kết quả như mình dự đoán, An Du cũng không chắc chắn, tất cả phụ thuộc vào giáo viên chấm bài.

Nhận biết được điều bất trắc này, tâm trí như đang ngồi trên con thuyền độc mộc, chòng chành giữa dòng sông, mây giăng giăng kín lối, chẳng tìm được chốn bình yên để trở về.

An Du đặt đồ ăn xuống, nằm xuống bàn ăn, hai tay ôm má, mặt chăm chú nhìn lời nhắn tiết kiệm của Trần Thương, mũi bất giác cay cay, một biển nước mắt lại chảy ra.

“Nếu anh ấy thực sự muốn kết thúc thì sao? Phải làm thế nào đây?”

Cô tự nói vớI không khí.

Từ cổ áo ngủ nhìn xuống, dưới tác động của ánh đèn và bóng tối thấy vết hôn màu tím. 

Cô ứa nước mắt: “Không thể nào.”

Để kiềm chế trạng thái vừa khóc vừa cười, suýt nữa cảm giác nhân cách bị chia hai, An Du mở đoạn ghi nhớ và bấm vào một tiêu đề: “Thương học -Từ nhập môn đến thành thạo.”

Giống như chiến lược phá án, cô nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện của cô và Trần Thương trên bàn ăn, cuối cùng tự rút ra kết luận đơn giản và quyết tâm với bản thân: “Trần Thương khó dỗ, đòi hỏi sự kiên nhẫn, cùng nhiều yêu thương.”

Đặt góc độ tình cảm giữa anh và cô như một trò chơi, An Du cảm thấy tốt hơn nhiều.

Cô rửa mặt sạch sẽ, sau đó gửi cho Trần Thương vài icon tình yêu, mặc kệ anh phản ứng thế nào, cô liền tắt máy, quay lại giường.

Trên chiếc giường đôi, cô nằm ngủ một nửa, nửa còn lại nằm với con lợn búp bê, lông hồng hào, chân tay mập mạp, hai mắt nút đen bóng.

An Du lấy bút bi viết hai chữ “Trần Thương” chỗ nhãn hiệu khâu trên bụng con búp bê.

“Bây giờ, mày chính là anh ấy.” 

Cô nói với con búp bê, dùng ngón tay chọc vào mũi con lợn, kéo tai con lợn thành một đường thẳng, và hung dữ nói: “Trần Thương, chúng ta hòa nhau rồi, anh đừng giận nữa được không?”

“Được.”

An Du véo cổ con búp bê và gật đầu về phía mình, bắt chước giọng điệu trầm thấp của Trần Thương.

Tự diễn tự tiêu khiển hiệu quả rất rõ ràng, cô ôm con gấu bông chìm vào giấc ngủ yên bình.

*

Trở lại tòa nhà đầy bóng tối, Trần Thương mở cửa, Tuyết Cầu nhảy ra khỏi khung leo của mèo, kêu meo meo với anh.

Bát thức ăn và chậu nước đã cạn, Trần Thương thêm vào đó, anh ngồi xuống xoa xoa đầu nó, Tuyết Cầu ăn thêm vài miếng, quay đầu lại nhìn anh.

Trần Thương bật cười, vuốt ve nó, nhẹ nhàng hỏi: “Con có nhớ mẹ không?”

Quả cầu tuyết có vẻ hiểu lời anh nói, tiếng meo meo càng cao, phát ra tiếng lầm bầm vui tai.

“Ha ha, nhanh như vậy đã phản bội ba rồi.”

Trần Thương lại gãi gãi cằm nó, đứng lên, thay quần áo rồi đi tắm.

*

Ngọn đèn đầu giường mờ ảo, ánh sáng chiếu trên người Trần Thương, anh ngồi dựa vào đầu giường, bóng dáng dịu dàng.

Sau khi nhận được WeChat của An Du, Trần Thương đóng cuốn sách mà Uehara chưa đọc.

“Lần sau nhớ nhẹ nhàng.”

Như đang nói “Cảm ơn đã chiếu cố” hay “Chào mừng quý khách”, không có tí cảm xúc gì.

Kéo lên kéo xuống đến ký hiệu ba dấu chấm câu, Trần Thương cười nhẹ ấn tắt đi, màn hình đen.

Anh xuống giường thu dọn bộ quần áo bẩn đã thay, vài sợi tóc của cô còn dính trên áo, Trần Thương xoắn thành một cái, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi từ trong túi quần lấy danh thiếp A Du đưa cho, vì ngấm nước mưa nên hơi ướt.

Anh lấy máy sấy tóc cẩn thận sấy khô danh thiếp, vết ẩm và nước biến mất, tờ giấy có hơi bị nhăn.

Dưới ánh sáng, Trần Thương mới có thể nhìn rõ nội dung trên tờ danh thiếp. 

Không có thông tin công ty, hoa văn chính là một con cáo hoạt hình vẽ tay, font chữ đẹp và tinh tế:

“Tên: An Du

Nghề nghiệp: Họa sĩ (ID Quảng Tạp 30 đến 1), Trần Thương ______

Số điện thoại: 18055912813

Địa chỉ: Số nhà 902, vườn hoa Ngũ Đơn Nguyên, đường Tử Đằng, phố Trường Anh, thành phố Lâm Thành.

Mật khẩu: Sinh nhật Trần Thương.”

Anh dùng ngón tay chạm vào gạch dưới bên trái bên phải của thanh nghề nghiệp, miệng cười mỉm.

Sợi tóc được bó rất chắc và cứng, Trần Thương nghịch ngợm một lúc, quấn mấy vòng vào ngón tay út của bàn tay trái rồi nắm vào lòng tay.

*

Trần Thương tắt đèn, nằm trằn trọc trên giường, cho dù đổi vài tư thế cũng không thể ngủ được.

Sợi tóc buộc giữa hai ngón tay anh được phóng to lên hàng trăm lần trong bóng tối, Trần Thương bật đèn, mở két sắt trong tủ quần áo ra.

Một hộp trang sức nhung đỏ sẫm, hai chiếc nhẫn kim loại, đường kính cỡ ngón tay, đang phát ra ánh sáng tinh xảo.

Mùa hè trước, vốn dĩ tưởng rằng chúng sẽ không còn cơ hội để hoàn thành ý nghĩa mà chúng thể hiện nữa, giờ xem lại thì hình như còn thiếu thứ gì đó, có lẽ cần gửi lại để gia công thêm.

Cầm lấy danh thiếp đọc nhiều lần, Trần Thương nhấc bút viết hai chữ phía trên gạch dưới.

Một chiếc điện thoại di động cũ trong ngăn kéo bị bám đầy bụi, anh lấy nó ra, sạc pin.

Trong từ điện của Trần Thương, từ “Nhát gan” hầu như không xuất hiện, nhưng khi đối mặt với cô, anh luôn lẩn tránh, để nội tâm mình cào cấu với lý trí.

Chiếc gương còn sót lại vỡ vụn như một kiếp luân hồi, anh cố tình trốn thoát khỏi nó. Dù trải qua hàng trăm ngày đêm đã có thể hình thành hàng chục thói quen nhưng vẫn là vô ích.

Anh cười, giọng điệu cực kỳ trầm thấp, trầm mặc chìm vào màn đêm yên tĩnh, đó là sự thỏa hiệp giữa sự bất lực và say mê không cưỡng được.

Một tài khoản khác với giới tính và tính cách của chính anh. Sau vài lần xác minh, đã đăng nhập thành công, anh âm thầm ẩn danh quanh năm và chỉ có một người trong danh sách bạn bè của anh.

Xem lại lịch sử ghi chép từ đầu, có hàng trăm tin tức tồn đọng, tất cả đều từ An Du.

“Sữa Canxi, cậu đi đâu rồi? Sao ngay cả cậu cũng không thấy đâu nữa?”

“Cậu vẫn ổn chứ? Sao không trả lời? Cậu không có vấn đề gì chứ?”

“Được rồi, để tôi nói với cậu một bí mật, bạn trai của tôi là Trần Thương, ừm … Anh ấy hiện đang ở một nơi tôi không biết, cũng không quan tâm đến tôi nữa.”

“Tôi đã làm rất nhiều điều sai trái và ngu ngốc làm tổn thương anh ấy, anh ấy có thể sẽ không tha thứ cho tôi. “

“Tôi ước gì mình đã không nói ra những lời tổn thương anh ấy. Anh ấy là người tốt nhất trên thế giới! Nhưng …Tôi thực sự đã đánh mất anh ấy [khóc] … “

“Hôm nay không vui vẻ gì cả, chả có tâm trạng vẽ gì cả, ngay cả cây cỏ cũng không muốn vẽ. Trời sương giá rất lạnh, tôi vô cùng vô cùng nhớ anh ấy. Đúng rồi, lại một mùa hè mới thật là khó chịu, tôi sợ là không nghĩ được nhiều! ”

...

Trần Thương luôn có một biểu hiện lạnh nhạt, nhưng lúc này nét mặt và khóe miệng thay đổi như mưa nắng luân phiên, tùy theo tâm trạng của cô mà khẽ thay đổi, lúc thì cười nhẹ, đôi khi là thương hại, đôi khi là trầm lặng.

Kéo đến phía dưới cùng.

Anh nhíu mày một lúc, sau đó nhướng mày tinh nghịch.

Hơn mười câu, trong thời gian hơn một tiếng trước, người gửi có vẻ hưng phấn quá độ.   

Chỉ nhìn qua lời văn, có thể hình dung ra giọng nói ngọt ngào tự hào, hô to những lời với giọng điệu bất khuất, ngạo nghễ mà khống chế được.

“Trần Thương không thay đổi gì cả, vẫn là “Cái túi” tốt nhất hahahaha! [Đập đất cười]”

“[Ông nội tàu điện ngầm nhìn vào điện thoại.jpg] Thương Ngôn Thương Ngữ, so easy!”

“Trong một tháng tớ có thể giải quyết anh ấy!” [ Phấn đấu]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK