• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thương lấy cây đàn guitar còn mới tinh bên hông sân khấu, ngồi xuống chiếc ghế xoay gần nhất rồi đắm chìm trong bóng tối xanh tím mờ ảo.

Vương Yến lấy tay che miệng, kinh ngạc thốt lên: “Ôi trời, má Trần định vừa đánh đàn vừa hát sao!”

“Yêu cầu của mọi người tôi khó có thể từ chối, để mọi người cười chê rồi.” Cả người anh vai rộng eo thon, đôi chân thon dài thong thả gác lên giá kim loại, quần tây áo sơ mi có vài phần thư thái, thoải mái nhẹ nhàng.

Anh cúi đầu, sau khi nhấn dây điều chỉnh chuẩn âm, tay phải nhè nhẹ tạo hợp âm.

Sau khi anh sửa đổi hợp âm hai lần, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ khảy dây đàn, nhấn phím E, cánh môi Trần Thương chậm rãi cất tiếng hát:

“Anh nghĩ anh chắc là, chắc là sẽ không thích em đâu. 

Vì cố gắng, cố gắng không thích em.

Nên anh mới thích em như thế.

Như vậy em sẽ không nhẫn tâm rời xa anh…”

Giọng hát trầm thấp, giai điệu âu sầu, sau vài tiếng thì thầm, mọi người lặng lẽ lấy điện thoại ra quay.

Lần đầu tiên An Du nghe Trần Thương hát, cô chậm rãi ngồi thẳng người.

Trần Thương ngồi đối diện cô, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu xuống, đôi mắt anh cụp xuống, hai bóng mờ nhàn nhạt ngay dưới mí mắt.

Phong thái anh điềm tĩnh, thâm tình và sự nuối tiếc được thể hiệnhết trong giọng hát du dương mềm mại.

“Anh nhất định phải nói rằng anh thật sự sẽ không thích em.

Anh không thích em chiếm hết tâm trí anh.

Nụ cười mỉm của em mang đến cho anh sự khích lệ.

Từ câu chào buổi sáng đến lời chúc ngủ ngon.”

Không phải không thích, chỉ là không dám bày tỏ. Vì quá yêu nên sợ mất đi những ràng buộc và thứ tình cảm vốn mỏng manh như cánh ve.

An Du chỉ nghe đoạn đầu đã hiểu rõ anh đang hoài niệm “Mối tình đầu” không thể nào có được kia. Cô không thể kiểm soát được cảm xúc, không chút phòng bị, từng câu từng chữ như cứa vào tim, hình thành vô số vết cắt, nỗi chua xót ngày một tăng thêm. 

Cả người cô thất thần, nụ cười đã cứng đờ từ bao giờ.

Cô nhận ra rằng lần trước tức giận nói với anh “Không cho phép nhớ tới cô ta!”, anh chỉ cười không nói gì, cũng không có ý đáp ứng cô…

Hôm nay anh lại nói “Em là gì của tôi?”, ám chỉ là không coi cô là gì của anh, cô cũng không có quyền yêu cầu đòi hỏi anh nhiều hơn.

Dịu dàng, chu đáo, kỹ thuật trên giường tốt đã đủ duy trì mối quan hệ bạn tình của hai người.

Cảm giác ấm áp đó quá chân thật, suýt nữa cô đã đánh rơi trái tim mình xuống vực thẳm tình yêu. An Du bất giác xoa xoa ngực, như thể bằng cách này trái tim mới ổn định lại được.

Dây đàn rung lên, ánh đèn thỉnh thoảng xuyên qua khẽ hở chiếu vào trong, tuy chỉ là những tia chiếu nhỏ nhưng sao lại chói mắt như vậy?

Cô lặng lẽ rời chỗ, đi về phía quầy rượu, rót nước lạnh vào chiếc ly to nhất rồi ngửa đầu uống, che đi đôi mắt mờ mịt đầy mông lung nhưng không ngăn được thính giác nhạy bén của mình..

Anh vẫn còn đang hát:

“Anh giải thoát rồi, anh từ bỏ rồi.

Nhưng vẫn không ngừng nhìn về phía em

Yêu hay ghét cũng không ảnh hưởng đến anh.

Không thể làm chủ được bản thân.

Anh chỉ biết yêu em trong âm thầm.”

Tiếng đàn guitar trong vắt như màu rượu thượng hạng, vành mắt An Du ửng đỏ, cô nhắm mắt dựa vào quầy rượu, nhìn qua như đã ngà ngà say.

“Này, sau này anh đàn hát cho em nghe được không?” Tiếng cười của cô mơ hồ và xa xăm, vang vọng trong đầu khiến cô cảm nhận được một nỗi đau âm ỉ.

Đúng vậy, tình cảm chân thành nên dành cho mùa hè đầy nắng dưới gốc cây đa đó, hoa cỏ quyện cùng đất tạo thành tiết xuân, hai hình bóng áo trắng bay phấp phới theo gió, bức tranh trong trẻo như những giọt sương buổi sớm mai.

Nơi trời đất đầy hoa này không thể chịu được tình yêu vượt thời gian.

An Du lấy một trái quýt trong giỏ trái cây, vắt nước vào ly, tép quýt rơi xuống ly hòa thành một mớ hỗn độn, còn tay cô thì mỏi nhừ.

Tay Trần Thương khảy tiếp vài nốt nhạc đơn giản. 

“Em không cần phải biết, 

Vì anh thật sự sẽ không thích em

Anh không muốn em vì anh mà trở nên lạc lối trong tiêu cực…”

Kết thúc bài hát hầu như chỉ còn giọng hát không nhạc đệm:

“Thành phố có em, trời mưa cũng trở nên lung linh.

Từ mặt trời sau bình minh đến ánh trăng trong đêm.

Đừng nghĩ nữa anh sẽ không thích em…”

Hôm nay tan ca hình như trời đổ mưa, nhưng cũng không liên quan gì tới anh.

Hơn mười trái quýt bị bóp nát nằm trong sọt rác, tay An Du vắt quýt mỏi nhừ, chán nản đổ ly nước lọc đã cho quá nhiều vị chua kia đi. 

Hàn Nam không biết đã đến bên An Du từ khi nào, cậu vỗ vỗ vai cô, đưa cho cô một cốc trà lạnh, cười nói: “Đàn chị vẫn còn nghịch nước à?”

An Du bĩu môi: “Đang hơi chán, lại còn khát nước nữa.”

Cô ngửa đầu nếm một ngụm, đối diện với khuôn mặt không cười như phủ một lớp sương mờ, chỉ có tia sáng mờ lóe lên dưới đáy mắt của Trần Thương. An Du đưa mắt tìm kiếm cửa sổ, nhưng chợt nhận ra ở đây là phòng riêng với bốn bức tường bao quanh.

Tiếng vỗ tay lớn dần, vang như sấm, Từ Hành Chi hoàn toàn biến thành fan hâm mộ đầu tiên của Trần Thương, đứng trên bàn trà yêu cầu anh hát thêm một bài.

Trương Giai Giai và Dương Mạn Ni kích động dính sát nhau, Dương Mạn Ni hưng phấn đoán mò: “Uầy… Giám đốc Trần đang… hát cho người con gái nào đó nghe phải không?”

“Dừng ở đây thôi.” Trần Thương hạ capo đàn guitar xuống, đôi mắt liếc xung quanh như hướng về nơi nào đó, cười nhẹ nhàng nói: “Lúc trước không có cơ hội.”

Không có cơ hội làm gì? Không có cơ hội hát cho hình bóng trong tim không phai mờ kia sao?

Màn biểu diễn chơi đàn hoàn hảo này chính là để nhắc nhở và trả thù cô.

Bữa tiệc kết thúc, Vương Yến nói rằng cô cần ra tàu điện ngầm kịp giờ nên vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Vài tên uống rượu say bị kêu dậy cũng dìu nhau về nhà. Mọi người thu dọn một hồi, lát sau căn phòng đã không còn ai.

Mặt An Du không cảm xúc nhấp nhẹ ly nước uống trong tay, vị chua ngọt còn có chút đăng đắng, giống hương hồng trà ấm nhưng lại ẩn chứa cả vị cay nồng, cảm giác mê hoặc khó tả. Cô cảm thấy sức nặng của trái tim đã vơi đi phân nửa, không để ý việc mình vừa uống hết một phần tư ly rượu.

Đang muốn uống thêm, chỉ trong một tích tắc, Trần Thương giành lấy ly rượu, mặt anh tức giận nghiêm nghị: “Ai cho em uống? Có tận năm loại rượu mạnh pha vào ly trà lạnh này, em muốn bất tỉnh sao?”

“Không cần anh xen vào!” An Du vẫn còn tỉnh táo, cô không thấy Hàn Nam nên cho rằng cậu đi vệ sinh. Rượu văn tung toé lên quần áo hai người, cô rút khăn giấy lau chùi nhưng vẫn không sạch được.

Khăn giấy bị vò cho nhàu nát, An Du cao giọng: “Anh là gì của tôi? Tôi có bất tỉnh thì liên quan gì tới anh?”

Trần Thương cầm lấy áo ngoài của cô, thô lỗ khoác lên người cô: “Tôi đưa em về nhà.”

An Du giãy giụa cởi ra: “Không cần anh đưa về.”

“Giám đốc Trần.” Hàn Nam xuất hiện trước cửa rất đúng lúc, An Du quay người, tiến gần tới Hàn Nam, cậu cũng bước đến khoác vai cô. An Du không thấy chóng mặt, nói không nên lời cảm xúc trong lòng, thuận thế dựa vào ngực Hàn Nam.

“Đàn chị?” Hàn Nam quay đầu dịu dàng gọi cô, âm cuối kèm theo sự kinh ngạc.

An Du nhắm mắt “Ừ.” một tiếng, như thể đang rất buồn ngủ, nghiêng đầu nói nhỏ với cậu. Hàn Nam ôm cô càng chặt hơn, đầu cúi thấp hơn, nhìn qua còn giống như đang ôm hôn nhau.

Hàn Nam kéo lấy áo khoác đang tuột xuống của cô, mới nói với Trần Thương: “Tín hiệu trong phòng không tốt, nên lúc nãy tôi ra ngoài gọi xe. Giám đốc Trần, tôi với đàn chị xuống lầu trước, không phiền anh đưa chúng tôi nữa.”

An Du gật gật đầu, không kiên nhẫn mà nhíu mày: “Mau đi thôi.”

“Cũng tốt.” Trần Thương hơi nheo mắt, không biểu lộ cảm xúc: “Mới đi công tác trở về, công ty còn có chút chuyện xử lý, hai người đã gọi xe thì tôi cũng không cần chạy vòng lại nữa.”

“Ban đêm giám đốc Trần lái xe nhớ chú ý an toàn, tạm biệt.” Hàn Nam nở nụ cười khéo léo, âm giọng không còn nhiệt tình như vừa rồi nữa, bước đi vững vàng vòng tay ôm An Du, giúp cô cầm túi xách đi ra cửa.

*

An Du sống ở khu nhà nhỏ yên tĩnh, giờ này rất ít người đi lại, bốn phía đều là đêm đen, Trần Thương tắt đèn xe rồi núp dưới bóng cây.

Mười phút sau, đèn trên tầng thứ mười sáu vụt tắt, đầu ngón tay Trần Thương gõ từng nhịp từng nhịp đều đặn trên vô lăng,

Gõ đúng trăm lần, năm phút sau, tầng mười sáu vẫn tối đen như mực…

Tiếng gõ ngừng lại, Trần Thương nhíu mày bấm số điện thoại của An Du, đến lần thứ tư mới kết nối được.

“Chuyện gì?” An Du giống như vừa mới dậy, giọng hơi bực, điều này khiến Trần Thương an tâm…

“Em…” Trần Thương vừa mở miệng đã nhận ra cổ họng mình khô khốc, khàn khàn ngừng lại, hỏi: “Hiện tại đang ở nhà một mình sao?” Hình như đầu dây bên kia có tiếng đồ vật bị ném xuống đất, đoán chắc là quần áo, “Phải, một mình. Làm sao? Bây giờ không phải anh đang nhớ tới tới mối tình đầu sao, cảm thấy cô đơn hả?”

“Em chắc là… Đang ở một mình chứ?” Trần Thương do dự hỏi, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ tầng mười sáu.

An Du tức giận: “Không phải một mình thì mấy mình? Trần Thương, có phải anh bị bệnh không? Anh muốn kể chuyện ma hù tôi sao?”

Cô thấp giọng mỉa mai: “Có bản lĩnh thì đi tìm mối tình đầu của anh mà hù, nhưng chỉ sợ anh không đành lòng thôi.”

Đèn căn hộ tầng mười lăm cuối cùng cũng sáng trưng, Trần Thương thở phào nhẹ nhõm, cười: “Tính khí nóng nảy quá, em ngủ sớm đi.”

Không đợi Trần Thương nói xong, An Du đã ngắt điện thoại.

Ánh sáng điện thoại chiếu lên hàng chân mày đang nhíu lại của anh, Trần Thương ngồi yên tĩnh trong một lát, khi ổn định tâm trạng xong anh lái xe về ký túc xá của Lôi Thịnh.

Giao thừa đang đến gần, khu vườn nhỏ ở Lôi Thịnh tối đen. Khu ký túc mới xây dựng chỉ có nhân viên cao cấp mới đủ tư cách xin phép đăng ký, danh sách người xin rất hiếm, hai mươi hai tầng lầu nhưng chỉ có một mình Trần Thương được vào ở.

“… Được rồi mẹ, năm nay con về sẽ ghé qua.” Một tay Trần Thương cầm điện thoại, tay kia mở cửa.

Đèn nhỏ gần chỗ sofa sáng lên, ánh đèn yếu ớt, một bóng người áo trắng xinh đẹp ngồi ngay cạnh hành lý, bình tĩnh khoanh tay chống cằm, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt có chút oán hận.

Trần Thương hít nhẹ một hơi, cố gắng kiềm chế mới không kêu thành tiếng, lùi về sau một cách vô thức. Sau khi bình tĩnh trở lại, anh cúp điện thoại, dùng sức đóng cửa lại.

“Làm sao em lại ở đây?!” Anh bước nhanh tới gần cô, trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc và khó tin.

An Du cười lạnh, “Giám đốc Trần tăng ca vui không? Hay là đi đâu đó thầm nhớ nhung cô gái nào rồi?”

Trần Thương quét mắt khắp cả phòng, phát hiện cô đã thu dọn sạch sẽ đồ cá nhân, anh nắm chặt cánh tay kéo cô đứng dậy, cười cười, “Làm gì vậy, muốn dọn đi?”

An Du nghiêng đầu tránh né, không muốn nhìn anh.

Trần Thương nghĩ đến điều gì, quay vai cô lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hỏi: “Không phải em cùng Hàn Nam về nhà rồi sao? Nhà em ở lầu mười sáu?”

An Du không trả lời, nhíu mày hỏi: “Làm sao anh biết tôi ở lầu mười sáu? Anh có địa chỉ nhà của tôi à?” Cô cười châm biếm: “Ồ… không phải là anh theo tôi về nhà đấy chứ?”

Trần Thương không đáp, nửa lôi nửa kéo cô ngồi xuống sofa, sắc mặt càng nghiêm trọng: “Hàn Nam ở dưới lầu nhà em? Cậu ta có chìa khóa nhà em à?”

“Thôi đi, anh nói cái quái gì vậy? Anh đúng là có bệnh mà! Làm sao có thể!” An Du như nghe thấy chuyện cổ tích nghìn lẻ một đêm, dùng ánh mắt nhìn anh giống như nhìn một kẻ chậm phát triển trí tuệ: “Trong lòng anh tôi là người không biết nặng nhẹ như vậy sao?”

Cô lại cười: “Nhưng cho dù có thì cũng không sao, dù sao tôi cũng biết cậu ấy quá rõ rồi, không thể công-tư-phân-minh như anh được.”

Mấy chữ cuối cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô trừng mắt cắn răng thốt ra mấy từ cuối. Gương mặt Trần Thương đột ngột lạnh đi, đôi mắt chuyển hướng nhìn cô, nhưng không phải đang đánh giá mà giống suy ngẫm hơn.

An Du cũng im lặng, hơi hếch cằm lên, mặt bực bội không vui.

Khí lạnh tan đi, khóe miệng Trần Thương giật giật: “Ừ, đó là tự do của em, đúng là không có gì.”

Thoáng chốc An Du đã bùng lên lửa giận, cô đứng dậy kéo hành lý đi về hướng cửa.

Nhưng bất ngờ bị một lực kéo ngăn cản, Trần Thương nhấc tay chặn eo cô: “An Du.”

Anh ôm lấy vòng eo nhỏ, vòng tay ôm cô từ phía sau, vai, cánh tay, lưng, toàn bộ người cô đều trong vòm ngực anh, cằm anh cọ cọ vùi trong cổ cô, cúi đầu cười: “Tức giận gì vậy? Về đây để dọn đồ đi sao? Với cái tính tiểu thư của em thì phải là ném hết đi chứ?”

“Ồ! May có giám đốc Trần nhắc nhở! Suýt nữa tôi quên mất là qua đây để làm gì rồi!”

Giữa đường An Du viện cớ nói quên tư liệu quan trọng ở công ty, để Hàn Nam tự mình về nhà, sau đó cô đổi xe chạy thẳng tới đây.

Không hiểu vì sao mình phải nói dối, cũng không hiểu vì sao dọn đồ xong xuôi rồi còn đợi anh về.

An Du xoay người, vuốt ve ngực Trần Thương, ngón tay gõ gõ: “Tôi tới để ngủ với anh thôi, giờ mới phát hiện ra là cảm giác ngủ với một người đàn ông mà trong tim có người khác cũng không tệ. Tôi cũng muốn biết có phải mỗi lần lên giường với tôi anh đều nghĩ đến người kia chăng?”

“Ngủ với anh?” Trần Thương cười càng thoải mái, lồng ngực rung lên: “Nếu nhớ không lầm, hôm nay là ngày cuối trong kỳ kinh của em, em muốn ngủ thế nào?”

Tay anh vươn tới giữa hai chân cô, quả nhiên sờ được một miếng băng vệ sinh. Chứng thực xong anh thu tay về, nhướng nhướng mày với cô.

An Du giật mình, cô nhớ lại tối đó anh đã bỏ đá ra khỏi ly rượu mojito của mình.

Ngón tay Trần Thương nâng cằm cô lên, ngậm lấy hai cánh môi mềm mại của cô, lúc sau mới long trọng nói: “Còn chuyện mỗi lần làm với em là chỉ với em thôi, không hề nghĩ đến bất kỳ người nào khác.”

Nói cứ như thật.

Cô bĩu môi, mặt mày tủi thân chỉ biết quay đi, cúi đầu không nói gì.

“Khuya vậy rồi, còn đi đâu nữa?” Trần Thương thở dài, đè cô ngồi xuống sofa, mở hành lý của cô rồi đặt từng món từng món về vị trí cũ: “Em có thể ở đây luôn cũng được.”

Thậm chí anh còn nhớ rõ cô thích lật ngược mặt trong áo khoác ra rồi mới treo lên, An Du nhăn mũi, câu “Anh có cảm giác gì với em không?” bị nghẹt trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra.

Cả đầu óc lẫn cơ thể bị dày vò mệt mỏi, An Du và anh hình thành một khúc mắc vô hình, cô không thèm đáp lời anh, đi tắm xong rồi lại nghiêng người lên giường chơi điện thoại.

Trần Thương mở máy tính, đeo tai nghe lên xử lý công việc, hai người không ai nói với ai lời nào.

An Du đặt tay lên mặt, đang muốn tìm Sữa Canxi nói chuyện, thì nhận được tin nhắn gửi tới: “Tiền đã được chuyển đến thẻ của cậu trong sáng nay rồi, tiền chuyển khoản có giới hạn nên phân ra nhiều lần, nhớ xem đấy.”

Đủ hai mươi vạn, tiền quả nhiên là thần dược.

Tinh thần đang chán nản bỗng tươi sáng hẳn lên, An Du ngồi dậy, vui vẻ gửi thư thoại: “A! Cám ơn tình yêu, moa!”

Cô liếc nhìn Trần Thương đang cong lưng ngồi trên sofa xử lý công việc, sắc mặt hơi kỳ quái, lúc thì nhìn cô, lúc thì nhìn màn hình máy tính.

An Du ngẩng đầu: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không thấy qua quan hệ chị em tốt đẹp thế à?”

Trần Thương đeo tai nghe nhưng vẫn nghe tiếng của cô, gật gật đầu: “Ừ, bây giờ thấy rồi.”

“Kỳ kỳ quái quái.” An Du lẩm bẩm, ngón tay lướt nhanh trò chơi kỹ thuật số trên điện thoại, trút hết những chuyện phiền muộn trong ngày cho Sữa Canxi: “Tôi tâm sự với cậu xíu! Trần Thương đúng là rất đáng ghét. Cậu biết không, anh ta là loại người mà vào trong game otome* là bị coi thành NPC luôn, người qua đường lấy vật liệu đi nâng cấp cho các nhân vật khác.”

*Game Otome là một trò chơi tình yêu dành cho nữ giới, trong đó người chơi nhập vai vào nhân vật nữ, qua đó xây dựng mối quan hệ (thường là tình yêu) với dàn trai trong game. 

Sữa Canxi trả lời: “Có phải cậu có thành kiến quá nhiều với anh ta không?”

Thành kiến ư? Tuyệt đối không phải. An Du thậm chí cố ý gửi thư thoại: “Loại đàn ông đã có người trong lòng mà còn trêu ghẹo người khác, tôi đọc trong tiểu thuyết thấy nhiều rồi, cũng không cần! Chẳng biết là giả vờ thâm tình cho ai xem! Tên cặn bã, thật khốn nạn!”

Trên mặt Trần Thương lộ vẻ kỳ quặc khó tả, hai cánh môi mím chặt lại, không phải nghiêm túc làm việc mà càng giống như đang cố nhịn cười hơn.

Nhưng anh vẫn chăm chú gõ bàn phím, xem như không chú ý đến những lời châm chọc của cô.

Sữa Canxi: “Làm sao cô biết được những chuyện này? Cô đã không thích anh ta thì cặn bã hay không cặn bã đâu có liên quan tới cô.”       

An Du trừng mắt, ngón tay run run, gõ chữ càng nhanh hơn: “Chỉ… chỉ là nghe người khác nói. Dù tôi không thích nhưng lòng tôi theo chính nghĩa, đang thay trời hành đạo, đồng tình thông cảm với những cô gái thật thà! Nói chung ai muốn thích thì thích, riêng tôi thấy không thuận mắt, chỗ nào cũng không vừa mắt! [🤮]”

Lần này Sữa Canxi trả lời ba icon [🙂], [🙂] trên mạng xã hội bây giờ ý nghĩa là “ha ha”.

An Du nhắn lại icon [😴] rồi thoát mạng.

Trần Thương muốn cười nhưng lại thôi, chỉ nhìn cô.

An Du rất buồn bực, ác ý làm mặt quỷ với anh rồi chui vào chăn.

Sau vài phút nhìn chằm chằm điện thoại thì cơn buồn ngủ chợt tới, cô nhắm mắt lại.

Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, dừng lại ở khung cửa trò chuyện với Canxi, nhắc nhở chỉ còn hai mươi phần trăm pin.

Trần Thương tắt máy vi tính, cầm điện thoại của cô đi sạc pin, sau đó nằm xuống kế bên cô.

An Du cố tình cách xa anh, chỉ cần thêm vài phân nữa là rơi xuống giường, Trần Thương buồn cười nghiêng người kéo cô về: “Ngủ rồi mà còn giận sao?”

“Không… Ngủ được…” An Du xoay xoay người, Trần Thương ôm càng chặt hơn. Cô nhúc nhích một lúc rồi cũng ngừng, lúng túng nói: “Anh… Anh đi tìm tình đầu của mình đi.”    

Trần Thương nhổm người dậy rồi hôn nhẹ vài cái lên đôi má đang phồng lên của cô, sau đó kề tai cô nói: “Ngốc quá, anh tìm thấy rồi.”

An Du mơ hồ nhưng vẫn còn cố chấp, giọng nói ấm ức tủi hờn: “Tìm được rồi thì mau theo đuổi đi, vậy… Vậy thì anh đừng có đến tìm tôi nữa, đừng có tốt với tôi quá, không, anh rất xấu xa…”   

Trần Thương vuốt ve đôi lông mày của cô, nụ hôn chuyển dần sang khóe môi: “Vậy anh phải tốt với ai đây?”

“…” An Du trốn tránh câu trả lời trong tiềm thức, nhắm chặt mắt, chính thức chìm vào giấc ngủ.     

Trần Thương cười cười, lòng bàn tay nóng ấm đặt lên bụng cô.

Điện thoại nhận được nhắc nhở có một email tới, Trần Thương mở ra, nghiêm túc xem trong vài phút.

Anh siết chặt người trong lòng hơn, chân mày giãn ra đáp: “Biết rồi, âm thầm theo dõi tình hình.”

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK