• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng hai quán cà phê ven đường, trên bàn sứ màu bích tinh xảo lót khăn trải bàn hoa văn đỏ sậm đặt một đĩa bánh kem phô mai đã ăn phân nửa, chỉ còn lại một nửa. 

Ngoài cửa kính trong suốt, mặt đường xi măng bốc lên làn hơi nóng oi bức, nhiều người đi đường vẫn mặc quần áo mùa hè cầm những chiếc ô đủ màu sắc đi lại.

An Du hít một hơi khí lạnh buổi sáng, liếm đôi môi hơi khô, nhìn cây huyền linh bên đường lá đã ngả hai màu xanh vàng. Thiên nhiên đã im lặng khoác lên tấm áo mùa mới, chỉ có con người là luôn phản ứng chậm một nhịp mà thôi.

Nằm viện hơn nửa tháng, suốt ngày yên tĩnh, hôm nay xuất viện cả người ngơ ngác như thể ngày đầu tiên sống trong thế gian náo nhiệt. 

Dương Mạn Ni kêu ba lần An Du mới hoàn hồn: “Sao vậy?”

“An tổng.”

Dù An Du đã từ chức mấy tháng nhưng Dương Mạn Ni vẫn theo thói quen gọi như vậy, cô quay màn hình di động cho An Du xem tấm hình chụp lén cái bóng của cô ấy.

“Nhìn cô giống như bị lạc mất linh hồn nhỏ bé vậy, tấm hình này đặt tên là 《 Cô gái u buồn dưới ánh mặt trời》luôn được rồi.”

Người trong hình mặc váy trắng tóc đen, lông mi nhíu lại, ánh mặt trời xuyên qua tầng ren vàng nhạt chiếu lên trán và chóp mũi cô, nhưng không hề hiện ra chút ấm áp nào mà ngược lại còn thấy hơi tái nhợt.

Dương Mạn Ni cong ngón cái và ngón trỏ khoanh vào cổ tay An Du vừa khít, Dương Mạn Ni liên tục cằn nhằn: “Tay nhỏ như vầy bẻ một cái là gãy rồi.”

An Du cong khoé môi, tự cho là đã cười một cái đầy tức giận.

Dương Mạn Ni cũng cười theo, nhưng rồi lại buồn bã thở dài, thẳng thắng nói: “An tổng, hôm nay hẹn tôi ra đây là để hỏi chuyện của sếp Trần có phải không?”

An Du mấp máy môi, cúi đầu rồi gật nhẹ, ngón tay không yên mà nhéo nhéo.

Lúc ở Lôi Thịnh cô thân với Dương Mạn Ni nhất, nhưng An Du cũng chưa từng để lộ ra với cô ấy mối quan hệ của mình và Trần Thương, yêu đương trong công ty nhất định phải kín miệng, mới có thể bảo vệ người kia tốt nhất.

Sau khi Hàn Nam báo cho bọn họ rằng tình cảm của họ đã bị lôi ra ánh sáng bằng một cách khó coi thì cô có cảm giác rất sợ hãi, ám ảnh đối với Lôi Thịnh.

Cô không dám tưởng tượng ra hậu quả sẽ như thế nào, càng không dám nghĩ tới hoàn cảnh và tâm trạng của Trần Thương, đối diện với đồng nghiệp của anh càng cảm thấy không được tự nhiên.

“Email kia của cô…” 

Sau khi Dương Mạn Ni tiếp nhận chức giám đốc marketing thì cách nói chuyện cũng thẳng thắn hơn nhiều, “Tôi không ngờ hai người đã giằng co lâu như vậy rồi! An tổng, cô và sếp Trần có chuyện gì bất đồng ý kiến mà không thể giải quyết trong âm thầm được ư? Sao lại dùng cách từ chức quá ác liệt vậy chứ! Tổ hạng mục ai nấy đều bị hù chết rồi!”

Trong lời nói của Dương Mạn Ni có chút hờn trách, An Du không cần biết rõ nội dung email đó là gì cũng có thể đoán được hơn phân nửa là nó vô cùng bi đát thấm đẫm nước mắt, ai nhìn cũng sẽ từ đó mà suy ra, đó là cách cô phản bội Trần Thương, dùng cách đầy ác độc đó để trả thù anh.

“Là, tôi… Quá xúc động, quá cực đoan.” An Du thừa nhận tất cả lỗi lầm, cũng chẳng buồn giải thích gì, chỉ hỏi: “Trần Thương… Bây giờ thế nào rồi?” 

Bùi Cảnh Ngôn nói Trần Thương đang ở Nam Phi, An Du muốn biết địa chỉ cụ thể nhưng Bùi Cảnh Ngôn cũng không giúp gì được, đấy là quyết định bí mật của Lôi Thịnh, là điều cơ mật của công ty nên không thể để lộ ra ngoài.

Giọng Dương Mạn Ni dịu lại: “Hôm đó cô đến rồi đi, sau đó sếp Trần lập tức bị gọi đến đến văn phòng tổng giám đốc, không biết bên trong nói cái gì, hôm sau công ty đã ra thông báo cắt chức anh ấy và điều khỏi tổng bộ. Còn cụ thể là điều đến đâu thì tôi không nghe nói. Tổng giám đốc vẫn luôn muốn mở rộng thị trường trò chơi ở Châu Phi, nhưng bên kia thật sự quá hoang vu, chưa có ai thích hợp đi cả. Bây giờ sếp Trần đi qua đó chỉ có thể bắt đầu nghiên cứu phát triển từ đầu, cho dù là giáng ba bốn cấp vẫn….”

Ngón tay sắp bị bóc đến trầy da, nhưng không đau bằng một phần trăm trái tim An Du ngay lúc này, giọng cô khô khốc: “Vậy… Chi nhánh Lôi Thịnh ở Nam Phi ở đâu?”

Dương Mạn Ni nhún vai, tỏ vẻ không biết: “Mấy ông chủ muốn cảnh cáo răn đe, sếp Trần bị ‘sung quân lưu đày tới biên cương’ thì làm sao gióng trống khua chiêng tung ra lộ trình được. Hơn nữa nếu không xảy ra chuyện này tôi còn không biết công ty có chi nhánh ở Châu Phi nữa đấy. Ôi… An tổng, cô đừng khóc!”

Dương Mạn Ni luống cuống tay chân tìm khăn giấy đưa cho cô nguyên một túi, nhìn bộ dạng An Du mong manh, tiều tụy thì  không đành lòng, khuyên nhủ: “Chuyện đã xảy ra rồi, tự trách cũng vô dụng. Sếp Trần cũng không có liên lạc với mấy người đồng nghiệp chúng tôi, An tổng hay là cô về trước rồi tính sau.”

Cô ấy lại than: “Chuyện của hai người tôi là người ngoài không đánh giá được, nhưng mà sếp Trần thật sự rất quan tâm cô đấy.”

“Lúc tiến hành hội nghị nếu có người nói cô một câu thì sếp Trần sẽ rất nghiêm túc kêu người đó đừng nói chuyện ngoài công việc, nói rõ việc anh ấy từ chức không liên quan tới cô. Hơn nữa, không lâu sau sự kiện email kia đã thống nhất là sẽ đem đi huỷ, Hà Thế Lạc nói với tôi là do sếp Trần xin bộ phận kỹ thuật.” 

An Du cúi đầu càng thấp, khăn giấy lau được nước mắt nhưng không lau được sự lúng túng của cô, Hàn Nam từng nói ‘Cô chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời anh’, câu nguyền rủa độc ác đó bây giờ đã ứng nghiệm rồi. 

Dương Mạn Ni đứng dậy đi qua ngồi cạnh cô vỗ về, lại nghĩ tới hoàn cảnh mình bây giờ đồng cảm nói: “Tôi cũng nhớ sếp Trần, hiện tại giám đốc mới đem kinh phí của dự án phê cấp lung tung, loạn thành một đống rồi, Yêu ma ký 》hai tháng nay nhìn có vẻ vẫn như cũ nhưng đấy là do vẫn còn tiền vốn, nếu để về lâu dài chắc chắn sẽ không ổn.”

Thấy An Du càng nức nở lớn hơn, Dương Mạn Ni vội đổi đề tài, thề thốt không đề cập đến chuyện của Trần Thương nữa, vừa dặn dò cô ăn nhiều, vừa chia sẻ kinh nghiệm đi chơi nhóm với cô.

Ai cũng nói giữa các đồng nghiệp không có tình bạn thật lòng, nhưng Dương Mạn Ni trước nay luôn chân thành với cô. An Du biết ý tốt của Dương Mạn Ni, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hai người lại hẹn nhau cuối tuần đi dạo phố, sau đó Dương Mạn Ni mới yên tâm tạm biệt đi về.

*

Trên bàn trà có không ít đồ ăn vặt đóng gói, phần lớn là thịt khô. Bản thảo đang làm dang dở bị bỏ xó, từ sáng đến tối An Du đều bồn chồn ngồi trên tatami nhìn ra cửa sổ, mượn ánh đèn đường làm nguồn sáng duy nhất, trong nhà chỉ có ánh sáng của màn hình máy tính lập loè.

Mấy ngày nay An Du mất vị giác nên không còn ham muốn ăn uống gì nữa, cô xé một túi bò khô, trong túi chân không nhỏ bốc lên mùi thơm cay ngọt thật nồng, ăn vào rất kích thích đầu lưỡi, rốt cuộc cũng có cảm giác “Thức ăn” thật sự.

Lại xé thêm một túi, nhưng do hơi mạnh tay nên mè trắng và hạt ớt văng tung toé xuống bản vẽ và bàn phím.

An Du kêu lên một tiếng, rút khăn giấy ra lau chùi, nhưng vết ớt và dầu mỡ lau mãi vẫn không sạch.

Cô nhíu mày gọi: “Trần Thương!”

Trong phòng yên tĩnh không ai trả lời cô, An Du lau tay, lại kêu lên: “Trần Thương, lấy giúp em một miếng khăn ướt.”

“Anh đâu rồi? Trên tầng hai à?”

An Du vẫn nghĩ mình còn đang ở trong khu chung cư kia của Trần Thương, lấy di động ra lục danh bạ nhưng không tìm được người mình muốn gọi, cô bấm một dãy số.

“Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”

Một giọng nữ máy móc lạnh lẽo vang lên khiến An Du ngẩn người, căn phòng trong tưởng tượng vỡ nát đưa cô về với hiện thực.

An Du chớp chớp mắt, sống mũi cay cay.

Thì ra hai người đã chia tay rồi, là cô đề nghị, là cô khăng khăng, là cô gieo gió gặt bão, bây giờ chỉ có thể bị nhốt trong lao tù ký ức.

Lúc trước An Du rất thích ngồi kiểu bàn thấp này vừa ăn vặt vừa bật máy tính làm việc, tuy Trần Thương cứ lải nhải cô làm rơi thức ăn vung vãi khắp người nhưng lần nào cũng sẽ lau giúp cô, còn cô thì chẳng cần phải động tay, cứ lười biếng sai bảo anh là được.

Sau khi làm sạch giúp cô, theo thói quen anh nâng cằm cô, ám chỉ muốn một nụ hôn rõ ràng tùy vào tâm trạng của anh ấy.

Có một lần hôn đến mức “t*ng trùng lên não”, không màng Tuyết Cầu ở đây, hai người lâm trận trên đất luôn.

Sau khi ăn xong đã là hoàng hôn, một cục bông nhuốm nắng vàng đi đến, Cầu Tuyết vây quanh hai người đang quấn quýt lấy nhau, liên tục kêu “meow meow”, rất là tò mò.

An Du xõa tóc ra, xương quai xanh gợi cảm ngay trên bầu ngực trắng đang bị trêu đùa, cô cắn mu bàn tay, “Anh, anh dạy hư Tuyết Cầu, anh xem đôi mắt thuần khiết của con, anh không biết xấu hổ! Nhỡ đâu con nó đến tuổi động dục, muốn chạy ra ngoài tìm mèo cái thì làm sao bây giờ!”

Trần Thương chậm rãi đâm vào, cười đến xấu xa, nhắc nhở cô: “Con nó tháng trước mới triệt sản rồi.”

……

Trong căn phòng tối tăm không có Cầu Tuyết chạy tới chạy lui, cũng không có Trần Thương.

Trong khung thêm bạn trên WeChat, cô nhập số di động vào muốn tìm tên của Trần Thương, hình như ảnh đại diện của anh đã đổi về hai đường thẳng song song như ban đầu.

Nhập pinyin để tìm kiếm rộng hơn, An Du đánh chữ “tranthuong” vào tìm thì hiện ra rất nhiều “Trần Thương” nhưng không có ai là “Trần Thương” mà cô muốn tìm.

Cô bướng bỉnh đánh hơn mười lần “tranthuong” cho đến khi chỉ nhập vào “tt” mới tìm được acc “Trần Thương” của anh.

“Trần Thương, em xin lỗi.”

Năm chữ đánh trong khoảng mười phút, ánh sáng di động chói mắt khiến An Du nheo lại ánh mắt ướt đẫm, nhấn gửi tin nhắn.

Suy nghĩ một hồi lại bổ sung: “Em rất nhớ anh.”

Cô cũng không biết số WeChat này sau khi Trần Thương ra nước ngoài còn dùng được hay không, dùng từ ngữ thiếu thốn để bày nói lời xin lỗi và nhớ nhung lấy lý do “Bạn tốt xin kết bạn”.

An Du gác trán lên đầu gối, khoé mắt nóng lên, nước mắt đọng trong lòng bàn tay rồi chảy dọc theo cánh tay vào ống tay áo.

*

Ngày tháng trôi qua không như ý, ngày ngày chờ mong lại không thấy.

Có lẽ Trần Thương không nhìn thấy tin nhắn, cũng có lẽ anh nhìn thấy nhưng không muốn trả lời lại.

An Du như rơi vào đường hầm vắng vẻ tối đen, chỉ có cô đơn vô định chờ đợi làm bạn, đi mãi không đến điểm cuối.

Thế giới rộng lớn như vậy, nếu một người cố ý muốn trốn tránh bạn thì cho dù internet phát triển thế nào cũng không thể tìm được họ.

Chớp mắt hàng cây phía trước đã trổ lá vàng, những làn gió thu đầu tiên cuốn theo lá vàng rơi lả tả.

Một chiếc lá bạch quả hình rẻ quạt rơi trên vai An Du, cô nhớ tới mùa thu năm trước lúc Trần Thương đến nhà cô, trên tóc anh cũng dính loại lá cây này.

Hôm đó có gió lớn, nhiệt độ xuống rất thấp, An Du vẫn nghĩ rằng anh sẽ không đến.

Nhưng lúc mở cửa ra lại nhìn thấy anh đứng trước cửa, tóc bị gió thổi bù xù, tóc mái bị thổi tung lên lộ ra vầng trán cao ngất, ánh mắt anh sáng như sao trời, dẫu vậy vẫn không giảm được sự điển trai của anh mà thậm chí còn đẹp hơn bình thường.

An Du nhón chân giúp anh lấy chiếc lá kia xuống, kẹp trên ngón tay giơ lên, nhướn mày chọc ghẹo: “Bạch quả đại diện cho tình yêu ngây ngô và kiên định, mãi mãi không thay đổi. Thời tiết này mà anh còn tới chứng tỏ anh rất yêu em nha.”

Chữ “Yêu” này nói ra đến tuỳ hứng, nhưng sự thật thì chẳng có một chút ý nghĩa nào.

Trần Thương chỉ giật mình trong nửa giây, sau đó cười cười nói, “Nếu đúng như em nói vậy thì làm sao bây giờ?”

An Du không để bụng, hôn lên khóe môi lạnh lẽo của anh. 

“Nói cũng vô dụng, phải hành động.”

Khi đó cô không nghe ra hết ý nghĩa câu Trần Thương nói, bây giờ cũng không có tư cách nói là hiểu nữa.

Lại có một hạt bạch quả rơi xuống, An Du đưa tay ra bắt được, cất hai hạt bạch quả giống như hai trái tim ấy vào túi áo khoác.

*

“Mợ!” 

Mới ấn chuông cửa một lần, Trần Hy Nhiễm đã hưng phấn thét chói tai mở cửa, nhào vào lòng An Du.

An Du buông hộp quà là tã và quần áo trẻ con trong tay xuống, sờ khuôn mặt nhỏ của Trần Hy Nhiễm, cười nói: “Lớn quá chừng rồi.”

Năm trước Trần Mộc sau khi ly hôn đã nhanh chóng tái hôn, tháng trước vừa mới sinh cho Trần Hy Nhiễm một cô em gái, mới ở cữ xong nên hành động còn hơi bất tiện.

Trần Mộc dọn dẹp dụng cụ vắt sữa và túi bảo quản sữa, sau đó chỉ vào sofa rồi dịu dàng nói với An Du: “An An ngồi đi.”

Không phải là “giám đốc An” như lúc trước mà là “An An”, thân mật tự nhiên như những ngày đầu quen nhau.

Trần Hy Nhiễm đòi ngồi trên đùi An Du, Trần Mộc khuyên thế nào cũng không nghe, An Du nói không sao rồi bế Trần Hy Nhiễm lên hôn một cái, Trần Hy Nhiễm cười khanh khách hôn lại.

“Lúc trước nghỉ sinh con nhưng chị cũng có nghe nói chuyện ở công ty.” Trần Mộc đưa cho cô một ly chocolate nóng, nói thẳng: “An An, hôm nay em tới đây là muốn hỏi chị tin tức của Trần Thương đúng không?”

An Du đang tỏ ra vui vẻ chơi với Trần Hy Nhiễm, nghe vậy tâm trạng chân thật lập tức hiện ra, cô thừa nhận: “Phải, Em…Không liên lạc được với anh ấy.”

Trần Mộc không nói tiếp mà bỗng ôn hòa cười nói một câu không liên quan: “Lần đầu tiên gặp em ở công ty chị không nhận ra. Sau đó Trần Thương kể vài chuyện của bọn em, chị mới nhớ ra lúc còn nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau đấy, An An.”

“A?” 

An Du không nhớ ra, “Khi còn nhỏ? Chị và em… từng gặp nhau?”

Trần Hy Nhiễm vừa nghe thấy hai người nói tới “Khi còn nhỏ” thì nhanh nhảu nhảy xuống khỏi chân An Du, chạy đi lấy quyển truyện cổ tích của bé ra, trong đó có gần mười bức ảnh, hô lớn: “Con tìm thấy hình của cậu và mợ lúc còn nhỏ này!”

Trần Mộc cổ vũ Trần Hy Nhiễm, “Đưa cho mợ xem đi.”

Đầy đủ bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.

Có hai tấm chụp lúc hai người mặc đồng phục học sinh tiểu học đang đi chơi xuân ở công viên, hai người ngồi dưới đất, An Du giơ hai ngón tay chữ V trên đầu Trần Thương, chỉ có cô đang cười còn Trần Thương chỉ cong khóe miệng, thoạt nhìn không vui vẻ lắm.

Những tấm sau hai người đã lớn hơn một chút, có tấm chụp ba người với Trần Mộc, có tấm chỉ có hai người.

Ngày ghi trên đó là kỳ nghỉ hè cấp ba, cô gái mặc chiếc đầm liền không tay màu vàng nhạt tôn lên vóc dáng thướt tha của thiếu nữ, thiếu niên đứng thẳng mặc quần trắng chữ T, bọn họ dừng lại, tươi cười thẹn thùng vô cùng thân thiết. 

Mấy tấm ảnh ít ỏi đã đủ để chứng minh Trần Thương chính là cậu bé bị cô quên mất tên họ, người mà cô vẫn luôn muốn nhớ lại; nhưng đoạn quá khứ giao thoa của cuộc đời hai người lại đột nhiên biến mất sạch sẽ khiến mọi chuyện từ đó bắt đầu lệch đường ray đi ngày càng xa.

An Du như bị đóng đinh tại chỗ, kinh ngạc và khiếp sợ bùng nổ trong đầu óc cuối cùng ngưng tụ thành đá tảng đập vào đầu, kích động như cơn sóng lớn mang theo những kí ức vụn vặt ầm ĩ chiếm cứ tâm trí.

Trần Mộc nhẹ giọng nói: “Trần Thương nói em đã quên mất vài chuyện, nó không muốn em nhớ lại cho nên chị cũng giữ những bí mật này.”

An Du nhìn về phía Trần Mộc, môi động đậy muốn mỉm cười nhưng môi lại cứng đờ.

Tâm trí cô tê liệt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cho đến khi Trần Hy Nhiễm lấy khăn tay nhỏ của bé lau lung tung trên mặt cô, ngây thơ hỏi: “Mợ, sao mợ lại khóc thế? Để con thổi thổi không khóc nữa nha?”

An Du giật mình, ôm Trần Hy Nhiễm không cho bé nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc của mình nữa. 

“Không sao, mợ không sao.”

Trần Mộc thở dài trong lòng, nói tiếp: “An An, chị là chị họ của Trần Thương nên có lẽ sẽ hiểu nó hơn em một chút.”

“Từ trước đến nay nếu nó làm mười thậm chí nhiều hơn thì nói ra cũng chỉ có một. Lần trước chị tìm thằng bé muốn xin việc, trước khi chị chính thức đi làm thì nó đã xác định từ nhân sự đến tổ hạng mục xong xuôi hết rồi mới thông báo cho chị nộp hồ sơ và đi phỏng vấn là được.” 

“Cho nên, em không cần hoài nghi tình cảm của nó đối với em.”

An Du vẫn đang hoảng hốt, Trần Mộc nắm tay cô vỗ nhẹ hai cái, nói: “Trần Thương đột nhiên bỏ đi, đến nay vẫn không liên lạc về nước. An An, em phải cho nó một chút thời gian, động vật bị thương sẽ trốn đi liếm vết thương, con người cũng vậy.”

Trần Mộc phân tích: “Qua bên kia đối với nó coi như là rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm đi, em không cần quá lo lắng. Chờ cấp cao của Lôi Thịnh nhìn thấy thành quả của nó, tự nhiên sẽ điều nó về.”

An Du lau nước mắt, cố gắng hoàn thành nụ cười còn dang dở, lắc đầu rồi gật đầu.

“… Em biết rồi.”

Chờ An Du đi rồi, Trần Hy Nhiễm hỏi Trần Mộc: “Mẹ ơi, vì sao mợ khóc thế ạ?”

Trần Mộc xoa đầu Trần Hy Nhiễm, hỏi lại: “Con có nhớ cậu không?”

“Nhớ ạ.”

Đứa trẻ ba tuổi làm sao hiểu nổi định nghĩa tình yêu phức tạp, Trần Mộc không giải thích, chỉ chỉ vào chỗ trái tim Trần Hy Nhiễm, “Mợ cũng nhớ cậu, rất rất nhớ cho nên trái tim sẽ không thoải mái, sẽ đau. Dần dần sẽ bị bệnh, khó chịu sẽ khóc, đúng không?”

Trần Hy Nhiễm cái hiểu cái không “Vâng” một tiếng.

*

Tôn Y Y và cơn ác mộng ở bệnh viện giống như một giấc mộng đã xa xăm, thứ duy nhất còn lại chỉ có chiếc rương kia.

Chiếc rương không nặng lắm, cầm lên lắc nhẹ thì nghe thấy âm thanh lộc cộc, đoán chừng bên trong đều là giấy tờ.

Ngày cô xuất viện, Bùi Cảnh Ngôn như trút được gánh nặng, đưa chìa khóa giương cho cô, miễn cưỡng cười vui vẻ nhưng càng nhiều hơn là áy náy: “An An, trong rương đó đều là đồ của em, mở hay không tuỳ em lựa chọn.”

Cô hỏi: “Vì sao anh lại lấy những thứ đó?”

Bùi Cảnh Ngôn nhắm mắt, né tránh ánh mắt của cô: “Bởi vì anh trai em xấu xa, ích kỉ và tham lam.”

“Cho nên nếu em mở nó ra, sẽ hận anh đúng không?”

Bùi Cảnh Ngôn cười cười không đáp lại.

Chiếc chìa khóa bạc nằm trong lòng bàn tay, An Du ước lượng, không do dự tra vào ổ khóa, xoay nhẹ.

“Cách” nắp rương hình vòm mở ra.

— phân cách tuyến —

❤ Trần Thương sắp ra sân rồi nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK