• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quần áo nằm la liệt trên sàn nhà, từ cửa sổ đến cửa phòng tắm, chiếc váy nhung dài của phụ nữ và quần tây của nam giới bị xếp lộn xộn thành một đống.

Tấm kính mờ giống như một chiếc đèn thả chụp trong suốt, bao vây lấy ánh sáng ấm áp và quyến rũ của phòng tắm. Bên trong là hai bóng đen mờ ảo đang quấn quýt lấy nhau, mây mưa hoan ái không dứt.



Đèn thả chụp

Chiếc áo ngực ren trắng ôm khít lấy hai ngọn đồi trắng muốt, đường cong nhấp nhô lúc ẩn lúc hiện.

Đầu của An Du hơi nghiêng, đôi mắt khép hờ. Cô dựa vào tường gạch men sứ trơn lạnh, hai tay vịn vào vai Trần Thương, để mặc cho dòng nước và nụ hôn của anh chảy dọc từ cổ xuống eo cô.

Môi và lưỡi anh lại quấn lấy cô, những cánh môi ướt át mềm mại dính chặt vào nhau.

Trần Thương tháo cúc áo sơ mi một cách linh hoạt. Anh có hơi gấp gáp, tay kéo vạt áo rồi nhanh chóng cởi ra từ đằng sau, mảnh vải ướt sũng bị ném vào góc tường.

Tay anh lại đặt lên eo cô, nơi đó thon đến mức có thể giữ chặt bằng lòng bàn tay.

Đầu ngón tay của Trần Thương như mang theo tia lửa, đốt dọc từ eo đến chỗ lõm hấp dẫn giữa mông của An Du. Sức nóng đạt đến cực đại khi anh nhấc chân cô lên, vòng chặt quanh hông anh.

Vòng eo nhỏ hẹp cứng rắn ra sức, cách lớp vải của quần lót không ngừng va mạnh vào cửa huyệt của cô.

“Ưm…Khó chịu…” Không thể phân biệt được sự ẩm ướt là do lớp vải bị thấm nước hay do sự khát khao sâu thẳm trong hoa tâm. An Du chỉ cảm thấy vô cùng nhớp nháp, ngón tay đang móc vào quần lót cố kéo nó ra, muốn cởi mà cởi không được.

“Giám đốc An, giúp đỡ lẫn nhau nhé…” Trần Thương cười nói, vừa giúp cô gỡ bỏ rào cản này, vừa nắm cổ tay cô dẫn dắt cởi đồ của anh ra.

Áo lót của An Du là kiểu khóa trước, anh luồn hai ngón tay cởi nhẹ, chiếc khóa ẩn “cạch” một tiếng mở ra, hai bầu ngực mềm mại được tự do bật ra ngoài.

Trên dưới da thịt kề cận trực tiếp với nhau, An Du thỏa mãn vùi mặt vào trong lòng anh, liếm láp giọt nước trên bờ ngực săn chắc, ánh mắt mơ màng rên rỉ: “Anh nóng quá ưm…”

“Vẫn còn có thể nóng hơn nữa…” Vật to lớn như có như không cọ qua cọ lại ngoài miệng hoa, ma sát cho tới khi hoa tâm của cô trở nên thật nhớp nháp. Tuy nhiên Trần Thương không muốn dễ dàng như vậy, anh chỉ đưa một ngón tay vào trong tiểu huyệt, nhẹ nhàng vân vê rồi gạt sạch ái dịch từ vách trong.

Anh liếm vành tai cô, hạ thấp giọng hỏi: “… ‘Văn kiện’ khẩn này nên phê duyệt từ đâu đây?” 

Còn chưa được lấp đầy, hành lang mềm mại đã siết chặt, An Du rên rỉ, mở năm ngón tay áp lên mông anh, hướng bên trong đẩy vào, hàm ý không thể rõ ràng hơn.

“Từ chỗ này được không?” Trần Thương giả vờ như không tiếp nhận mong muốn của cô, dùng một tay ngắt lấy quả nguyệt quế căng tròn trên bầu ngực An Du, lực đạo không nặng không nhẹ, tiếng ngâm nga của cô cũng theo đó mà lúc cao lúc thấp.

Anh đột nhiên cúi đầu liếm bên kia, cuối cùng dùng răng lưỡi cắn vào, mút đến nỗi phát ra âm thanh, át cả tiếng nước chảy ồn ào.

Sau khi lần lượt chăm sóc cả hai bên, Trần Thương cắn mút thành một vết ngẫu hứng trên ngực trái cô, giống như một dấu đỏ của khế ước nơi làn da quanh trái tim.

“Giám đốc Trần…” An Du không thích việc anh luôn chậm rãi hành hạ mình. Tay cô gấp gáp, nắm lấy nam căn to lớn của anh, vừa nhanh vừa mạnh làm lên lên xuống xuống, như đang nhổ nấm, lướt qua phần đầu hình chiếc ô rồi lại một bên vặn một bên kéo: “… Phê duyệt ‘văn kiện’, phải dùng đúng dụng cụ.”

“Ưm… ưm!” Cảm giác thoải mái kèm theo chút khổ sở, Trần Thương ngắt quãng động tác của cô, bật cười để lại một dấu ấn khác trên phần vai thanh tú: “… Dụng cụ bị em chơi hư rồi thì làm sao ‘phê duyệt’ được đây?”

Nước trong bồn tắm dâng lên đến độ cao vừa vặn, Trần Thương vặn van nước cho nhỏ lại, thoa sữa tắm để tạo bọt lên người cả hai, khắp người trong ngoài đều được bôi lên. Anh viện lý do để cho sạch sẽ mà cố ý bôi thêm mấy lần lên trên người cô.

Đợi đến khi trên người cả hai đều được bôi trơn đến nỗi không thể dính vào nhau được nữa, anh mới mở nước ở vòi hoa sen ra.

Ngọn đèn trên đỉnh nhà tắm ấm áp mà sáng tỏ, còn nụ cười trên môi Trần Thương lại được bao phủ bởi một tầng hơi nước, thẳng thắn mà mê người.

An Du bị cái nóng như thiêu đốt chồng lên, trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ muốn sung huyết.

Nghĩ đến là làm luôn.

Mái tóc dài của cô trượt trên cơ bụng anh, Trần Thương không kịp ngăn lại, vật thô tròn phút chốc bị cô đưa vào khoang miệng.

Cái lưỡi nhỏ ẩm ướt mềm mại, nhẹ lướt qua đỉnh cột mã mắt, động tác vẫn hơi vụng về, nhưng rất nhanh sau đó lại táo bạo mà thâm nhập sâu hơn, đảo quanh côn th*t.

“…” Trần Thương nghiến răng, ngửa cổ thở dốc, lòng bàn tay vô ý thức ôm lấy gáy cô để cô mút sâu hơn. Anh không tự chủ được nhìn xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp của An Du trong cơn kích dục, nhuộm một màu đỏ thẫm đặc biệt, đôi lông mày tinh ranh tỏ vẻ không muốn chịu thua.

Đôi con ngươi của cô trong veo chăm chú nhìn anh qua làn hơi nước, đôi môi đỏ mọng nuốt vào nhả ra cái dục vọng to lớn của anh, hai má hóp lại vì cố gắng.

Những đường gân xanh hung tợn trên gậy th*t đối lập với vẻ đẹp thuần khiết của cô. An Du không nhận ra bản thân đang làm anh nóng ruột như thế nào vào lúc này.

“Ngoan…” Trần Thương cố nhịn, thốt ra một chữ khen cô, sau đó dứt khoác nhún eo và hông, một tay kéo cô lên dựa vào tường, sau đó lại bịt kín miệng cô, chiếm lấy đầu lưỡi chưa kịp rút lại.

“Ưm…” An Du không ngừng đong đưa thân thể, chọc ngón tay vào chỗ nảy lên sưng tấy kia, bất mãn nói: “Dụng cụ của anh đã cứng thế này rồi lại còn…”

Trần Thương nhướng mày, chẳng nói chẳng rằng bế cô vào trong bồn tắm, nhanh chóng gập cơ thể cô thành tư thế mở rộng để bắt nạt.

Thân dưới An Du ngập trong nước, hoa tâm mềm mại ướt át càng thêm lóa mắt, giờ đây nó trực tiếp lộ ra trước mắt cô, không ngừng tiết ra những giọt nước li ti làm cô xấu hổ cắn môi, cô nói: “Không cần đâu…”

“Không cần cái gì?” Trần Thương cười một cách xấu xa, “Một ‘văn kiện’ quan trọng thế này, đương nhiên cần phải xem xét cẩn thận, đúng không nào?”

Trần Thương nắm lấy chân cô, nâng mông cô lên, dùng đầu lưỡi đắm chìm trong những lớp cánh hoa, mỗi lần sờ soạng anh lại muốn tán thưởng một câu, giống như đang nghiên cứu một loại thực vật quý hiếm nào đó.

An Du không thể chịu đựng được nữa, vịn vào thành bồn tắm rên rỉ gọi: “Trần Thương… Anh đừng giày vò em nữa…”

“Hôm nay đã xóa cái gì thế?” Trần Thương cong môi hỏi cô, toàn thân ngồi xuống trong nước. Hai người hiển nhiên lấp đầy cái bồn tắm nhỏ hẹp, nước theo đó mà tràn ra.

Vật màu nâu đỏ thô dài dừng tại hoa huy*t của cô, chỗ đó sớm đã thấm đẫm dâm dịch, chỉ cần một chút lực chạm vào, khe nhỏ có thể bị phá vỡ phác họa thành hình dáng của anh.

Nhưng cô đang bị kìm chặt nên không thể nâng mông về phía trước được, anh cũng không muốn đi thẳng vào, vừa vặn dừng tại cửa hoa, khiến lòng cô ngứa ngáy khó chịu.

An Du cứng miệng: “Chỉ là muốn anh… ‘phê duyệt tài liệu’…”

“An An.” Trần Thương cúi xuống gọi cô một cách trìu mến, chóp mũi anh cọ cọ lên chóp mũi của cô, cười rõ ràng ra điều kiện: “Nói thật cho anh biết em đã từng nhắn gì, anh sẽ cho em luôn.”

“Anh rõ ràng biết rồi mà còn hỏi…” Trong mắt anh dường như có một vực thẳm, cô sắp rơi vào bóng tối đó rồi, cả người cô mềm nhũn, suýt chút nữa thôi là chết chìm.

An Du cố sống sót mà hạ mi mắt xuống, môi mỏng khẽ mở: “… Anh Trần Thương, sinh nhật vui… ưm á!”

Từ “vẻ” vẫn chưa kịp phát ra đã bị nụ hôn mạnh mẽ khóa chặt trong cổ họng, đồng thời thân thể như chìm xuống, sự trống trải giữa hai chân được lấp đầy, vật nóng hổi trực tiếp đâm thẳng vào, như muốn hút cạn sức lực của cô.

Trên mặt nước như phản chiếu mảnh vỡ của bóng đèn, âm thanh phát ra theo tiết tấu vận động của Trần Thương, sự kích tình cũng theo đó dâng trào.

Anh không chút thương tiếc mà va chạm tới nơi sâu nhất, chỉ có cướp đoạt và xâm chiếm, sắc đỏ nơi khóe mắt càng đậm.

Thắt lưng An Du nhói nhói đau, dịch thể nơi hoa tâm tuôn ra không ngừng, thịt mềm và nếp gấp ở vách trong bị nghiền nát, hoa huy*t tầng tầng lớp lớp căng chặt, cô vừa yêu vừa hận xin tha thứ: “Anh Trần Thương, nhẹ chút, nhẹ chút…”

“Hai mươi mốt.” Trần Thương chống lên trán cô nói một con số mà cô không hiểu, anh cụp mắt nhìn cô, dùng hai tay vuốt ve phần xương hồ điệp rồi thuận thế kéo cô ngồi dậy, để chân cô quấn quanh eo anh.

Anh bế cô bước ra khỏi bồn tắm, vươn tay xoa xoa tấm lưng đỏ ửng của An Du vì sự mất kiểm soát của mình.

Thân dưới hai người vẫn còn gắn kết với nhau, Trần Thương nói nhỏ bên tai cô: “Chúng ta lên giường nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK