Dương Mạn Ni không giấu được sự phấn khích, lén lút kéo tay áo An Du, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Không ngờ lại là một người đẹp trai anh tuấn như vậy! Theo dự án này thật đúng là đôi mắt có số hưởng mà!”
An Du sờ nhẹ khóe mắt, rồi đưa tay lên trán che mặt đi, lại cảm thấy cử chỉ này không lịch sự lắm, chật vật một lúc mới đặt tay lên bàn, đổi tư thế ngồi thành một học sinh tiểu học. Đầu và vai thẳng tắp, đôi mắt cụp xuống.
Đèn trong phòng hội nghị sáng trưng, Trần Thương tự nhiên kéo ghế ngồi xuống nơi chủ trì, khi cười lên, bên khoé môi liền hiện ra nét cong hoàn mỹ, ánh mắt mang theo mùi vị của vẻ uy nghiêm.
An Du lén lút quan sát Trần Thương, nhưng anh lại vờ không nhìn cô, vì vậy cô liền mạnh dạn quang minh chính đại xem xét vẻ ngoài của anh.
Nói ra cũng buồn cười, nửa năm qua mỗi lần làm tình với anh đều là trong căn phòng đèn mờ, đây là lần đầu tiên ngắm nhìn anh một cách rõ ràng.
Quả thật là… một khuôn mặt có thể vượt qua được mọi đánh giá về nhan sắc.
Người chủ trì hội nghị đang kê khai thành tích và lý lịch của Trần Thương, giữa tràng pháo tay xôn xao, An Du nghe rõ mồn một: “Trần Thương – 27 tuổi, tốt nghiệp đại học Minh Thành chuyên ngành công nghệ máy tính. Khi còn học đại học, anh là nhân viên nòng cốt tham gia phát triển, một tay thiết lập nên cách chơi, phong cách nghệ thuật, các loại hình người dùng cùng với phương pháp đẩy mạnh doanh thu.
Dưới sự điều khiển của Trần Thương, những huyết mạch của trò chơi như những cây xanh trưởng thành luôn tràn đầy sức sống, mãi đến sau này khi Trần Thương bắt đầu theo dõi các dự án liên quan đến trò chơi điện thoại mới giao cho người khác làm…”
là kiểu mẫu của ngành MMORPG cấp độ 3A trên PC, An Du lúc trước từng nghiện trò này những một thời gian.
*MMORPG: chữ viết tắt của Massively Multiplayer Online Role – Playing Game ( game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi)
Lão đại à! Không, lão thần chứ!
An Du vỗ tay một cách máy móc, trong chớp mắt hồi tưởng lại những ký ức của hai người.
Thời cao trung bọn họ nói chuyện với nhau chưa tới hai câu, những học kỳ sau An Du lại tham gia cuộc thi nghệ thuật nên đã không có mặt trong lớp thời gian dài, suy ra những gì về anh đều chỉ là những ấn tượng mơ hồ.
Phần xương sọ phía sau đầu của người này khá tròn. Hôm nay cô mới biết được, thì ra Trần Thương và cô còn là bạn học cùng chung một khóa ở đại học, đáng tiếc An Du trước giờ không thích quan tâm chuyện ngoài lề, lúc nào cũng chỉ một mình đến nỗi không biết mình lại có bạn học cao trung chung trường. Kèm thêm chế độ đào tạo chuyên môn của cô là chế độ “2+2”, năm ba với năm tư cô chạy đến Canada học hai năm, nên lúc đó Trần Thương đã có những thành tựu gì cô không hề hay biết.
Ngày họp lớp cao trung, nếu không phải vì cả nam lẫn nữ ai cũng bàn tán về Trần Thương, thì chắc cô cũng không đến nỗi bị cái tên này tẩy não rồi cùng nhau phóng túng trong đêm hôm đó đâu. Cô nhớ có một con nhỏ đáng chết nào nói gì nhỉ? “An Du giờ không thể so sánh với lúc trước được, chẳng qua là có thể chấp nhận cùng với Trần Thương kết hợp thành câu “Ám Độ Trần Thương”*, còn Trần Thương có nhìn trúng cô ta hay không chưa biết được đâu nha?”.
(*Ám Độ Trần Thương: là phép ẩn dụ cho hành động mờ ám hay chiến lược bất ngờ. Từ có chút liên quan đến 2 tên của nhân vật chính nên chỉ nhột đó mọi người)
Mẹ nó!!! Có liên quan gì đến cô chứ. Cô cố nhịn không đứng lên cho ả một bài học, An Du cũng thu lại khuôn mặt tươi cười giả tạo của mình, lạnh mặt làm rơi ly rượu mới có thể ngưng được cái miệng họ đang cố tình lấy cô ra làm đề tài bàn tán.
Đêm đó cô uống nhiều đi đứng xiêu vẹo, toàn thân nóng như phát sốt, mơ mơ màng màng đi vào một phòng bao tối mịt, dự định ngồi cho tỉnh rượu chút rồi gọi xe về nhà.
Cô bật đèn lên, ánh sáng mờ ảo như cố ý tạo ra sự ái muội, nhìn quanh liền thấy Trần Thương đang chợp mắt nằm trên sofa.
Với bản tính tò mò và hiếu thắng, An Du như bị thứ gì đó mê hoặc lý trí, hồ đồ ngồi xuống cạnh anh, ôm lấy mặt anh vừa hôn vừa than thở: “Thì ra anh có nhiều cô gái yêu thầm anh đến vậy đó nha.”
Trần Thương theo phản xạ hoảng hốt và lúng túng mất vài phút, nhưng bình tĩnh lại ngay thì nghe thấy cô hỏi anh: “Anh có còn “tem” không?”
Anh xông tới, nghiến răng đáp: “Bây giờ thì không còn nữa.”
Và sau đó anh đã cho cô một đêm trải nghiệm hoàn mỹ mà không cần ai chỉ dạy, có thể là do men rượu kích tình, cảm giác thoải mái lấn át cả sự đau đớn – Trừ những lúc Trần Thương luôn miệng hỏi cô: “Em biết anh là ai không?”
Đêm đó không biết cô đã kêu hai từ “Trần Thương” có hơn 100 lần không, xém tí nữa là ptsd* luôn rồi.
(*Ptsd: Post-traumatic stress disorder – Hội chứng Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, nói nôm na trong câu này là kêu tên hắn đến nỗi muốn sang chấn tâm lý á.)
Đó cũng là chuyện phi thường nhất trong 20 năm qua mà An Du từng làm, nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng, gạt bỏ những lời mỉa mai và chế giễu ra sau đầu.
Cuộc hoan ái đó là sự hoàn mỹ vô tận, cô cũng thành thật với bản thân mình là cô ham mê sắc dục, còn điều gì có thể khiến cô xả stress hơn là quan hệ tình dục nữa?
Sau khi kết thúc cuộc trụy lạc, An Du bá đạo ôm lấy cổ Trần Thương, kéo đầu anh áp vào vai mình, nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Nhặt được bảo vật rồi! Anh là nam thần trong mắt mọi người đó, lần đầu tiên của anh đã bị cô cướp mất rồi, vả lại mùi vị còn ngon lành, còn loại thư giãn nào tốt hơn lựa chọn giữa thú vui cực lạc của nam nữ chứ.
Trần Thương nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cô: “Em chịu trách nhiệm như thế nào?” Anh hỏi với giọng điệu bình tĩnh.
Váy của An Du vẫn còn nhăn nhúm, ướt một mảng lớn ở trên đùi: “Anh yên tâm, tôi sẽ không thích anh, chỉ là chuyện đó của chúng ta rất hòa hợp, xem như giải quyết nhu cầu cho nhau vậy.”
Dựa theo phản ứng của anh và phán đoán của cô, thì anh khá là vừa ý cô.
Nói xong cô còn cố ý nhẹ nâng cầm của anh lên: “Bạn học cũ à, làm sao? Thấy đề nghị của tôi không tồi chứ?”
Vẻ mặt của Trần Thương lúc đó cô cũng không nhớ rõ nữa, nói tóm lại là sau đó thì phát triển rất thuận lợi, đa phần đều là Trần Thương phối hợp đến chỗ ở của cô – Cô chê chỗ khác không sạch sẽ.
……
Người chủ trì vẫn còn đang thuyết giảng về các dự án thành công của anh.
Gương mặt nhìn nghiêng của Trần Thương không khác mấy so với đêm đó, chẳng qua lúc ấy là một khuôn mặt nhuốm đầy dục vọng, như muốn ăn tươi nuốt sống cô, gần gũi đến mức vươn tay ra là với tới, còn gương mặt kia lại mang đầy vẻ nghiêm túc của người quyền cao chức trọng, cao cao tại thượng.
Cô tiếp tục nhìn anh từ góc bàn họp phía đối diện.
Nhìn gần thì sẽ chỉ thấy được một phần, tầm nhìn cũng có hạn, nhưng sẽ vĩnh viễn khiến người khác cảm thấy an toàn hơn so với đứng nhìn từ xa.
Giống như bức tranh sơn dầu nổi tiếng <Kẻ bán con>. Nếu chỉ nhìn thấy một phần ở chỗ đứa bé có đôi cánh thì có thể hiểu niềm vui đón chào một sinh linh mới xinh đẹp như thiên sứ giáng trần; nhưng đưa ống kính ra xa, mới phát hiện đứa trẻ đang bị nữ thương nhân xách lên, bà ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chăm chú đầy vẻ cao quý hiện rõ trên khuôn mặt, mang lại cảm nhận hoàn toàn khác.
Có một số thứ, một khi đã nhìn thấu tất cả, thì cũng không có cách nào để thưởng thức nó nữa.
An Du còn nhớ lời Trần Thương nói: “Bạn tình làm công việc gì có quan trọng sao?” Lúc đó cô đã đồng ý với suy nghĩ ấy.
Còn hiện giờ thì cô đang rất muốn sửa lại câu trả lời, quan trọng, tất nhiên là quan trọng rồi! Dù sao bạn tình của cô cũng không thể là chủ đối tác với mình được!
Cô muốn mình biến mất ngay lập tức.
Trần Thương bắt đầu phát biểu, trực tiếp đi vào vấn đề: “Tình trạng kỳ trước của hạng mục này, vài tháng gần đây tôi đã tìm hiểu qua, dưới sự nỗ lực cùng nhau của những đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu và phát triển, những điểm đặc sắc của trò chơi này đã rất nổi bật, ước lượng số người tham gia đạt lên tới hơn năm triệu lượt, vượt qua mục tiêu đặt ra ban đầu.”
“Bây giờ, việc tiếp theo là cần sự phối hợp giữa bộ phận tuyên truyền và bộ phận vận hành, vị nào là người phụ trách vấn đề này có thể nói ra những nhận xét về sự thay đổi của phương án không?”
Dương Mạn Ni giới thiệu: “Tập đoàn Bùi thị với Lôi Thịnh hợp tác đã lâu, cô An Du là giám đốc tiếp thị bên Bùi thị cử đến phụ trách hậu kỳ tuyên truyền, phương án mới đã được gửi đến hộp thư của anh hôm qua.”
Nghe tên mình bị nhắc đến, An Du lập tức tỉnh lại, nụ cười chuyên nghiệp xuất hiện, dáng vẻ ngoan ngoãn gấp ba lần so với em bé nghe lời.
Ai bảo cô là người của nhà thầu chứ.
Trần Thương mở văn kiện ra, trên màn hình lớn hiển nhiên là PPT cô gấp rút sửa đổi hôm qua: “Tôi đã xem qua bản kế hoạch, nhưng tôi thấy nó không phù hợp với nhu cầu tuyên truyền, giám đốc An, cô thấy sao?”
Vẻ mặt không hài lòng đang chiếm 100%.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người lập tức chạm phải nhau.