• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng làm việc của giám đốc Bùi thị, An Du cầm điện thoại điều khiển một nhân vật nữ hiệp trong <Yêu ma ký>, boss cuối cùng bên phía địch ngã xuống đất biến mất, nữ hiệp áo trắng tung bay, trường kiếm quay trở lại vỏ bọc, hệ thống nhắc nhở cô đã max level.

An Du thoát game, ném điện thoại sang một bên, trượt người vào chiếc ghế xoay, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà. 

Cô mất tròn 3 ngày mới có thể xem hết tất cả tài liệu của <Yêu ma ký>, dùng thái độ làm việc nghiêm túc hoàn thành phiên bản hiện tại của trò chơi, bây giờ trong đầu cô một mớ hỗn độn toàn là diễn đàn quảng cáo, dữ liệu người dùng, thuật ngữ định mức thị trường và biểu đồ đường gấp khúc đa màu sắc. 

Thức suốt một đêm, ngồi khoanh chân quá lâu khiến cô cảm thấy đầy bụng hơi khó chịu.

An Du đứng dậy vươn vai, dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. Ánh đèn đường vẫn còn phản chiếu xuyên qua ánh nắng ban mai, những nhân viên văn phòng uể oải đứng đợi xe trong tiết trời lạnh giá, không ít những học sinh vây quanh tiệm bán đồ ăn sáng lưu động, lớp bụi tĩnh lặng của đêm hôm trước lại một lần nữa bay tung lên, đường xá đông nghịt xe cộ, con người được bao bọc bởi màn đêm rồi lại bị gỡ ra giống như hàng hóa vậy.

Thành phố này hệt như là một cái vỏ rỗng bận rộn, và cô cũng vậy. 

Cô nhắm mắt nhớ lại những câu hỏi và yêu cầu của Trần Thương, trong đầu cô dần hình thành nên một cái khung sườn cho bản kế hoạch tuyên truyền, có mạch cơ bản thì dễ làm rồi, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc của nó, bổ sung thêm cho hoàn chỉnh là được. 

“@All, 2 giờ chiều nay mở cuộc họp liên quan tới hạng mục tuyên truyền <Yêu ma ký>, địa điểm tại phòng họp tầng 2, đề nghị có mặt đầy đủ.”

Sau khi gửi thông báo vào nhóm làm việc, An Du cầm chai xịt khoáng trên bàn xịt hết một hơi lên mặt, sau khi tỉnh táo trở lại cô mới sực nhớ ra hôm nay là thứ năm. 

“Buổi hẹn hò” của cô và Trần Thương cũng theo sự thay đổi của mối quan hệ hiện tại mà dừng lại, “người giải tỏa áp lực” lại trở thành người “chịu áp lực”, sắc mặt vốn thả lỏng, dễ chịu hơn một chút lại trở nên vô cùng khó chịu. 

Cô mở cửa sổ cuộc trò chuyện với Trần Thương ra, cuộc đối thoại của họ vẫn dừng ở lần trước.

An Du gõ hai chữ “Trần Thương ” trên thanh công cụ tìm kiếm, có rất ít thông tin liên quan đến anh trên internet, chỉ có duy nhất một nhà truyền thông đã từng phỏng vấn anh về quá trình phát minh ra game vào mấy năm về trước, phần lớn đều là những phát ngôn chính thức, không có giá trị tham khảo gì. 

“Sữa Canxi, mình nhớ cậu từng tham gia hoạt động offline của, cậu đã từng gặp Trần Thương – lão đại phát minh ra game đó hay chưa?” An Du để lại lời nhắn cầu xin sự giúp đỡ. 

Sữa Canxi và An Du là bạn tốt quen biết nhau qua game vào mấy năm trước, họ thường cùng nhau lập đội đánh phó bản. Nickname trong game và nickname QQ của cô ấy đều là “Canxi”, ảnh đại diện còn là một bình sữa bò, đồng đội đều gọi cô là “Sữa Canxi”.

An Du cảm thấy cô rất thú vị, từ trước tới giờ không bao giờ mở mic nói chuyện, dẫn đội đi khai khẩn đất hoang vô cùng nhanh chóng và chính xác, gõ chữ cũng rất trầm mặc, nhân vật thường sử dụng là sát thủ áo đen, ban đầu An Du đoán cô nhất định là một mỹ nhân kiêu ngạo ở ngoài đời thực.  

Nhưng khi trò chuyện với cô ấy thì mới biết thực ra cô ấy là một chị lớn vô cùng dịu dàng, ấm áp, có một lần An Du nói mình bị đau bụng đến tháng, Sữa Canxi ngay lập tức đặt trà gừng đường đỏ gọi ship hàng đến tận phòng dưới lầu cô ở, An Du vừa uống vừa than thở bạn cùng phòng với cô cũng không đến mức chu đáo như thế. 

Sau đó hai người liền trở thành “bạn thân trên mạng” – từ trước đến giờ chưa từng gặp mặt, nhưng hầu như chuyện gì cũng nói với nhau, đa số đều là An Du chia sẻ và tâm sự về cuộc sống với cô, vào các dịp lễ tết cũng đều gửi quà cho nhau. 

Sữa Canxi hai phút sau liền trả lời: “Mình đây! Trần Thương? Từng gặp qua lâu rồi. Sao đột nhiên cậu lại nghe ngóng tin tức về anh ta?”

An Du gửi một cái biểu cảm muốn ôm ấp: “Bây giờ anh ta là nhà đầu tư phía đối tác của mình… và cũng chính là giám đốc sản phẩm của <Yêu ma ký>, mình cũng không biết bản kế hoạch bây giờ đang làm có phải là thứ anh ta muốn không nữa…”

An Du vốn muốn nói thật ra trước đây cô và Trần Thương còn có một mối quan hệ khác, nhưng nghĩ lại vẫn là không nên nói ra thì hơn. Sự bắt đầu giữa cô và Trần Thương cũng không mấy đẹp đẽ để bày ra cho người khác xem, cô không muốn Sữa Canxi cảm thấy cô tùy tiện, có một đời tư dễ dãi.

Sữa Canxi cũng gửi biểu tượng một cái ôm, an ủi cô: “Vậy thì cậu cũng thật đáng thương, lúc trước trong buổi offline mình có thể cảm nhận được anh ta có vẻ rất nghiêm khắc, ý tưởng sản phẩm của anh ta từ trước tới giờ luôn nhấn mạnh tiếp cận nhu cầu người chơi.”

An Du tỏ ý đã hiểu, nói sơ qua với cô ấy về ý tưởng và kế hoạch của mình: “Giả sử cậu là người chơi thâm niên, cậu cảm thấy khung sườn kế hoạch tuyên truyền này như thế nào?”

Sữa Canxi: “Hả!? Mình không làm trong ngành này, lỡ cho ý kiến sai lệch thì sao?”

An Du: “Không sao, cậu cứ xuất phát từ góc độ người chơi thoải mái đưa ra ý kiến của mình là được.”

Sữa Canxi nhận được sự nhờ vả của cô liền đáp ứng ngay, cô ấy sắp xếp liệt kê lại những vấn đề trọng điểm mà An Du vừa nói: “Những cái khác mình cảm thấy đều rất tốt, chỉ có ý tưởng liên kết ngoại tuyến này, tốt nhất là có thể phản hồi được ích lợi của trò chơi.”

An Du cười, cô liên tiếp gửi ba nụ hôn yêu thương: “Đúng, đúng, do mình sơ suất, đầu óc không nhạy bén chút nào, mình phải sớm nghĩ đến điều đó rồi chứ, cảm ơn Sữa Canxi nhé! Moaz~”

Sữa Canxi hỏi: “Cậu lại thức đêm phải không? Đã ăn cái gì chưa?”

An Du: “Không còn cách nào khác, ngày mai phải giao nộp báo cáo kế hoạch rồi, hy vọng là giám đốc Trần có thể hài lòng cho qua. *cuộc sống ngày hôm nay sao lại khổ sở như vậy*”

Sữa Canxi: “*Cầu nguyện*, chúc cậu may mắn!”

An Du: “Kể ra thì mình cũng đã đến Lâm Thành rồi, chúng ta lâu như vậy mà vẫn chưa từng gặp mặt, lần này có thể gặp nhau được không?”

Bên phía Sữa Canxi vẫn luôn hiển thị đang nhập, An Du đoán cô lại tìm lý do từ chối dài đằng đẵng giống như mấy lần mời trước, liền nói: “Còn từ chối nữa thì mình sẽ tuyệt giao với cậu.”

Sữa Canxi ngừng gõ chữ, đồng ý với An Du: “Được thôi, cậu đều đã nói nghiêm trọng đến mức này rồi, đợi cậu hẹn mình vậy!”

“Ok, bye bye! ” An Du dùng biểu cảm một nụ hôn kết thúc cuộc trò chuyện với Sữa Canxi. 

9 giờ sáng thứ 6, An Du tới Lôi Thịnh báo cáo kế hoạch. 

Dương Mạn Ni vẫy tay với cô, chỉ vào vị trí trống đối diện mình: “Giám đốc An sau này cô đến Lôi Thịnh có thể ngồi ở đó.”

Bàn làm việc rộng rãi, sạch sẽ, được trang bị máy vi tính mới tinh.

An Du khen ngợi: “Các cô thật tốt với đối tác.”

Dương Mạn Ni nói: “Cũng chưa chắc, còn phải xem nhóm đề án nữa, phúc lợi của chúng tôi khá tốt, nó nhân tính hơn nhiều so với nhóm đề án trước đây của tôi.” cô hạ thấp giọng cười trộm: “Là giám đốc Trần xin với cấp trên đó.”

An Du chỉ cười không nói gì, đặt túi xách xuống, cầm tài liệu đi về phía phòng làm việc của Trần Thương.

Cô gõ cửa, giọng nói Trần Thương nghe hơi khàn khàn: “Mời vào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK