An Du sợ hãi nuốt khan, cổ họng khô khốc đến mức không nói được lời nào.
Bùi Cảnh Ngôn không còn muốn biết câu trả lời của cô nữa, hơi quay mặt, môi kề sát gần da thịt cô: “Là anh hai không đủ tốt với em? Hay là bà nội không tốt với em?”
Một câu hỏi vô cùng dịu dàng nhưng lại giống lời chất vấn, cứ như việc cô nói muốn rời khỏi Bùi thị là phạm tội ác tày trời vậy.
Hơi thở nóng ấm kỳ lạ, An Du yếu ớt kéo dãn khoảng cách giữa hai người, lắc lắc đầu.
“Lúc nãy làm An An giật mình rồi.” Bùi Cảnh Ngôn tự lẩm bẩm, lòng bàn tay xoè ra lại từ từ khép vào, ăn năn nói: “Anh hai không cố ý…”
Đầu óc An Du mơ hồ, run rẩy hỏi: “Tại sao lại đẩy em…”
“Có phải rất sợ không?” Bùi Cảnh Ngôn không trả lời câu hỏi của An Du, trong lòng thầm cười lạnh, không nhìn ra được tâm tư của cô.
Bùi Cảnh Ngôn kéo An Du ra khỏi dốc núi nguy hiểm, khi cả hai đứng trên đất bằng an toàn thì anh ta mới ấm áp dỗ dành: “An An, vừa nãy ai kéo em trở lại? Khi em còn ở Canada thì ai luôn bên em, sau khi em đi làm ai lại là hướng dẫn em…”
“Là… Anh hai.” Hai mắt An Du vô hồn, lòng tràn đầy kinh hãi. Cô lúc này giống như một con rối đã được lập trình sẵn, không có suy nghĩ.
“Trong nhà ai đối xử với em tốt nhất?”
“… Anh hai.”
Bùi Cảnh Ngôn nghe được câu trả lời thì thở dài: “Sau này đừng nói đến chuyện rời khỏi Bùi thị hay rời bỏ anh nữa, chỉ cần anh còn thì em vĩnh viễn là của anh…” Anh ta dừng vài giây, giống như đang đấu tranh mà nói tiếp: “Em gái.”
Bùi Cảnh Ngôn quay mặt lại, tháo mắt kính xuống nhìn cô. Vì không còn kính che chắn nên vẻ kiên quyết trong mắt càng hiện rõ.
Anh ta bóp chặt vai An Du, hơi cúi người xuống, che cô dưới bóng của mình, giọng điệu gần như cầu xin: “An An, em muốn cái gì anh hai cũng cho, chỉ cần đừng rời xa anh.”
Các khớp ngón tay của Bùi Cảnh Ngôn dùng sức siết chặt khiến xương vai của An Du rất đau: “Em từng nói chỉ tin anh hai thôi, có phải không?”
“Phải…” An Du đau đến nhíu mày, khóe mắt rưng rưng vì sợ hãi, lý trí mách bảo cô rằng phải thuận theo lời anh ta nên đành phải thì thầm đáp lời: “Anh à… Em không bỏ đi nữa.”
Tâm trạng vui buồn thất thường của Bùi Cảnh Ngôn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, xoa đầu cô dịu dàng giống như lúc trước, rút khăn giấy lau nhẹ hốc mắt ướt của cô: “Xin lỗi An An.”
Tuy khuôn mặt không giống nhau nhưng lại cùng huyết thống. Cả hai người còn chảy chung một nửa dòng máu nhưng cảm giác lại như gần như xa.
Bùi Cảnh Ngôn vừa yêu vừa hận, giấu kín không cho người trước mặt biết, chấp niệm đã trở thành oán hận.
An Du sợ hãi trốn tránh ánh mắt anh ta: “Không sao.”
Thời tiết trên núi thay đổi rất nhanh,những đám mây đen tụ tập trên bầu trời, mưa bắt đầu rơi.
Bùi Cảnh Ngôn cởi áo khoác rồi choàng qua che đầu cho cả hai, “Xuống núi thôi.”
Hương thơm của hoa hồng tràn ngập cả căn phòng không ánh sáng mặt trời, cửa sổ sớm đã bị ván gỗ đóng chặt, màn cửa dày nặng, tấm tơ lụa đen tuyền đầy hoa hồng đuợc thêu bằng sợi chỉ vàng.
Tôn Y Y cởi cà vạt cho Bùi Cảnh Ngôn, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hơi trầm ngâm, “Cảnh Ngôn, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Ừm, không đúng.” Cô ta dường như nhận ra mình nói sai, cô thay đổi cách gọi: “Anh hai.”
Chân mày Bùi Cảnh Ngôn chau lại vì cử chỉ cố tình đó: “Em muốn nói gì?”
Đã nhiều tháng qua Tôn Y Y sống ẩn mình trong phòng của Bùi Cảnh Ngôn, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Ti vi được gắn trên tường bên trong phòng đang phát sóng hình ảnh An Du từ nhỏ đến lớn, cộng thêm sự tiếp xúc với An Du, Tôn Y Y từng hành động lời nói không khác gì An Du.
Cho dù chỉ là bắt chước, thì cũng là một bản sao hoàn hảo. Khi An Du cười, khoé miệng bên trái thường cao hơn bên phải một chút, xinh đẹp sáng chói, cô thậm chí còn có thể điều khiển cho độ cong thật chính xác.
Quả nhiên là vẫn nhận được sự dịu dàng của Bùi Cảnh Ngôn, cứ thật thật giả giả.
“Ha.” Đường nét ngũ quan của Tôn Y Y ngày càng giống An Du, uất ức bấy lâu không kìm nén nữa mà bật ra ngoài: “Bùi Cảnh Ngôn, nếu đã đau khổ như thế thì không bằng anh thuần hoá em gái anh như đã thuần hoá tôi, khiến cô ta biến thành của riêng anh.”
Bùi Cảnh Ngôn nắm chặt tay cô, nhướng mày: “Anh nhớ là em tự nguyện.”
“Tự nguyện bởi vì tôi yêu anh!”
Tôn Y Y đẩy tay anh ta ra theo phản xạ nhưng không thành, cô ta không muốn thuận theo hắn nên hất cằm lên kịch liệt nói: “Tôi không phải An Du, hy vọng khi anh được an ủi cũng nên phân biệt rõ ràng, đừng có lẫn lộn!”
“Chỉ có tôi biết bí mật của anh.” Tôn Y Y không giãy giụa nữa, chỉ đơn giản nhón chân thì thầm nhắc nhở bên tai: “Một bí mật bẩn thỉu.”
Bùi Cảnh Ngôn chăm chú nhìn cô, im lặng cười, ôm lấy eo cô ta rồi kéo lại gần, “Vậy thì em muốn cái gì? Y Y?”
Anh cọ xát đầu ngón tay trên môi cô, cúi người hôn: “Phí bịt miệng à?”
Vẻ đẹp trai nhu hòa khiến Tôn Y Y lập tức mềm lòng.
Cô ta thấp giọng: “Em chỉ hy vọng anh có thể yêu em, một chút thôi cũng được, chứ không phải…Hoàn toàn xem em là thế thân.”
Bùi Cảnh Ngôn buông cô ra, tự tháo lỏng nút cổ áo rồi cởi cà vạt và áo khoác, ném xuống cuối giường.
Có một bó hoa hồng cắm trong bình sứ màu trắng trên bàn trà, Bùi Cảnh Ngôn rút một cành ra, đầu ngón tay vân vê xoay xoay nửa vòng, “Em cảm thấy anh không yêu em?”
Anh ta dùng kéo cắt thân dưới nhánh hoa, rồi cắm trở lại bình, vươn tay lấy bó hoa hồng giả trên nóc tủ sách.
Nếu không phải có một lớp bụi phủ trên những bông hoa bằng nhựa thì khi cắm chung với hoa thật cũng chẳng thể phân biệt được thật giả.
“Hoa thật ngay cả chạm vào cũng không nỡ, chỉ có dùng dung dịch dinh dưỡng chăm bón thì mới có thể trở nên thơm ngát đầy sức sống, không bị khô héo chết.” Bùi Cảnh Ngôn lướt ngón tay qua những cánh hoa mỏng manh trong bình.
Anh ta ngồi trên sofa rút một tờ khăn ướt lau chùi sạch sẽ tỉ mỉ lớp bụi phủ trên những cánh hoa giả, từng cánh từng cánh, cực kỳ nghiêm túc: “Còn hoa giả thì chỉ cần lau chùi sạch sẽ liền có thể chạm vào, nhất là lúc không có hoa thật.”
Anh ta thương tiếc trả những hoa hồng giả và thật về vị trí cũ, nở nụ cười chân thành: “Sao em có thể nói anh không yêu thích hoa giả chứa? Anh cũng yêu mà.”
“Anh thu những cành hoa thật về tự tay nuôi dưỡng không phải tốt hơn sao?”
Tôn Y Y không vì từ “Yêu” anh ta thốt ra mà dao động, nghĩ đến hình ảnh hai anh em họ ôm ấp nhau hôm nay thì lòng ghen tị lại trỗi lên, “Làm sao nỡ để nó rơi vào tay người khác?”
“Muốn kích thích tôi?” Bùi Cảnh Ngôn đứng lên, ý cười lạnh đi, “Nuôi suýt chút nữa thì nó chết, vẫn là đem nó cho người thích hợp chăm bón thì hơn. Tôi chỉ cần biết nó vẫn còn thuộc về tôi, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy về, như vậy tôi mới không để ý.”
Biểu cảm Tôn Y Y hơi vặn vẹo: “Anh không sợ sự thật có ngày bị phơi bày?”
“Sự thật? Em cho rằng đây là sự thật?” Bùi Cảnh Ngôn bật cười trước uy hiếp của cô ta.
“Như vậy không ngoan đâu Y Y, anh không thích.” Anh ta kề sát cô, ánh mắt đào hoa mân mê mái tóc, từ từ đẩy cô về giường, lặng lẽ lấy sợi dây mềm ở đầu giường trói chặt cổ tay cô lại, mút gặm bên cổ cô ta: “Chúng ta sắp kết hôn rồi, em còn gì không vừa ý sao?”
Tiếng sấm sét gầm thét bao trùm mọi thứ, Tôn Y Y nhắm mắt trầm luân vào vòng lực đạo nhẹ nhàng hiếm thấy: “Cảnh Ngôn…”
Bùi Cảnh Ngôn làm như không nghe thấy, ra lệnh: “Gọi anh hai.”
“… Anh hai.”
Lại một lần phản kháng thất bại, lại một vòng tuần hoàn liên hồi không thể phá vỡ.
*
Cảnh tượng trên núi thật đúng là kinh hoàng, An Du xuống núi nhưng không cùng gia đình về biệt thự mà tìm lý do đi dạo phố.
Dòng người ồn ào cùng ánh sáng đèn đường đã khiến ký ức từ sâu thẳm ùa về, làm cô cũng rùng mình.
Lúc muốn gọi điện thoại cho Trần Thương, cô mới phát hiện điện thoại ở trong túi xách cô quên trên xe.
Khăn choàng cổ che kín miệng mũi, lớp len dạ ẩm ướt kề sát trên mặt. An Du đi lang thang không mục đích trong trung tâm mua sắm một lúc lâu thì vai bị vỗ nhẹ.
An Du xoay người, là một phụ nữ đậm nét trí thức, cô ta không có cặp mắt kiếng học sinh dày cộm mà xinh đẹp một cách trưởng thành, điều duy nhất không thay đổi là sự điềm đạm nho nhã.
“An Du, đúng là cậu rồi!”
Người phụ nữ kinh ngạc che miệng: “Tớ còn sợ nhận nhầm người.”
“Trác Khả Trinh.” An Du nhớ tên cũng như dáng vóc diện mạo của cô, là bạn học ngồi cùng bàn hồi trước, quan hệ hai người không tệ. Cô thực sự rất kinh ngạc nên cũng cười chào lại: “Sao cậu lại ở đây?”
“Về nước ăn tết, không ngờ rằng gặp cậu ở đây!” Trác Khả Trinh chỉ quán cà phê kế bên, “Đi qua đó ngồi không?”
“Được.”
*
Trong quán cà phê ấm áp, An Du đang cắt bánh kem trà xanh. Có một lớp kem mỏng giữa hai lớp bánh và sô cô la, con dao được cắt xuống cũng làm hai màu bị tách làm đôi.
Người phụ nữ đối diện không thể tiếp tục nhìn được nữa, vươn tay giúp cô cắt, do dự hỏi: “An Du, cậu còn trách tớ sao?”
*
“Trách cậu?” Trong khoảnh khắc An Du ngẩng đầu nhìn nghi ngờ, “Chúng ta… Từng có chuyện gì không vui xảy ra sao?”
Trác Khả Trinh kinh ngạc trong giây lát, chỉ nghĩ rằng cô không để trong lòng những chuyện đã qua nên cười cười, “Tớ cũng thấy chúng ta cũng không có chuyện gì không vui.”
Trác Khả Trinh kêu hai ly cà phê latte, dùng tay ôm lấy khuôn mặt như mười năm trước, đôi mắt sáng ngời, ngưỡng mộ vẻ đẹp của An Du, “Dạo này cậu thế nào? Đang làm công việc gì? Trông cậu càng ngày càng xinh đẹp đó!”
“Có sao? Tớ còn tưởng khuôn mặt mình bây giờ tái mét không chút máu cơ.” An Du tự sờ hai bên má, cười nhẹ nhàng, “Ừm, tớ được cử đến Lôi Thịnh làm công tác tuyên truyền trò chơi, à đúng rồi! Trần Thương cũng làm ở Lôi Thịnh đó.”
Đối với bạn học lâu ngày không gặp thì việc lấy một người bạn học khác làm điểm xuất phát để kết nối chủ đề là cách an toàn nhất.
Đặc biệt là với những người thiếu lượng thông tin như cô.
“Trần Thương?” Không ngờ được Trác Khả Trinh mở to mắt, vừa kỳ quái vừa khó tin, “Cậu nói bọn cậu bây giờ là đồng nghiệp?”
“Ừm.” An Du gật gật đầu, nghĩ đến điều gì mà nở nụ cười tươi ngọt ngào. Sau khi ăn xong, vị trà xanh và sô cô la tan ra trên đầu lưỡi, “Anh ấy cũng là người lãnh đạo dự án của bọn tớ.”
“Tớ nghĩ rằng…” Trác Khả Trinh do dự, cô cúi đầu uống ngụm cà phê sau đó ngước mắt lên không giấu được vẻ hưng phấn: “Tớ từng nghĩ rằng bọn cậu đã tuyệt giao, đến chết cũng không qua lại với nhau. Bây giờ có thể hòa giải thì thật quá tốt!”
“Hòa giải?” An Du ngừng tay đang khuấy cà phê, nhụy hoa hình trái tim trong ly latte bị rối tung một nửa, hòa lẫn trong chất lỏng màu nâu.
Cô khẽ chau mày, vẻ mặt nghiêm túc, hô hấp bỗng trở nên lo lắng: “Tớ với anh ấy từng có xích mích sao?”