Sau hai ngày đó, An Du như ở trong phòng nghỉ dưỡng, sáng sớm chạy bản thảo, tối đến khảo sát báo cáo.
Trần Thương từ lúc cô hạ sốt rồi thì không còn đến phòng của cô nữa, chỉ là đúng giờ nhắn wechat nhắc nhở cô ăn cơm, chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Đến giờ rồi.”
An Du trêu anh giống hệt một cái chuông báo vậy, y như cô đang dùng điện thoại để tự nhắc nhở mình.
Trần Thương đáp: “Vậy đại tiểu thư không vừa ý trợ lý riêng này?” An Du bĩu môi, nhắn lại: “Anh đích thân mang cơm đến thì mới gọi là trợ lý riêng được.”
Câu nói này có hơi mè nheo thì phải.
Vừa gửi đi được vài giây, cô liền thu hồi, đổi thành câu khác: “*🙄* Vừa ý.”
Sau khi dùng xong bữa trưa ngày cuối cùng, sáu người của Khốc Ngoạn và Lôi Thịnh mở một cuộc họp.
Phòng hội nghị có ba mặt kính trong suốt, ánh nắng chiếu thẳng vào, An Du cùng Trần Thương ngồi theo sự sắp xếp, Lương Hạc Lâm cùng Giản Văn Xu ngồi ngay đối diện họ, nhìn giống như đang họp bồi thẩm đoàn vậy.
Hà Thế Lạc nhìn thấy Giản Văn Xu đang thấp thỏm lo sợ, liền chủ động rót thêm cho cô ly trà, an ủi rằng: “Vẫn ổn mà, chung quy cũng không phải là tệ lắm!”
An Du lật lại kỷ lục của mấy ngày nay, nói: “Tổng thể bối cảnh và chất lượng của Khốc Ngoạn không tệ, mức độ hoàn thiện cao. Nói tóm lại là, nhà cung cấp có thể đưa ra đánh giá ở mức A.”
Lương Giản Giai lộ ra vẻ vui mừng, Lương Hạc Lâm càng hưng phấn hơn nói: “Cám ơn tổng giám đốc An đã chấp thuận.”
Dương Mạn Ni có chút kinh ngạc, tâm thẳng miệng nhanh nghiêng người qua phía An Du thì thào: “Tổng giám đốc An, tôi tưởng cô rất không vừa ý cách chơi của Khốc Ngoạn chứ.”
Đúng là cá nhân tôi không hài lòng với người phụ trách, nhưng không thể vì sự ghét bỏ và định kiến mà phủ nhận hết công lao của các nhân viên ở công ty Khốc Ngoạn được.
An Du không nói rõ, uống ngụm nước rồi lãnh đạm nói: “Không vừa ý cũng không thể chống đối thành quả của công việc.”
Lại là một câu nói đầy ẩn ý, Dương Mạn Ni và Hà Thế Lạc hai mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Nhưng Trần Thương lại phát ngôn: “Tôi nghĩ rằng lần này nên cho mức B.”
Không cần có công nhưng phải không có lỗi.
An Du giật giật chân mày, quay đầu qua nhìn em.
Anh liếc nhẹ qua An Du nói: “Ví dụ, trong bối cảnh thực của hồ Luyện Ngục có thể giảm bớt mức độ sợ hãi một cách thích hợp hơn. Ở giai đoạn này, có thể xem xét độ tuổi chung của người chơi, cũng nên lưu ý mức độ chịu đựng của người già hoặc trẻ em khi tham gia cùng chung với khách du lịch.”
Hai từ “trẻ em” được nhấn mạnh, An Du mím môi, lập tức lấy chân đạp anh một phát ở dưới bàn rồi đảo mắt, cô biết rằng anh đang chế giễu sự ấu trĩ của cô ngày ấy.
Trần Thương mặc kệ, tiếp tục nêu ra vài điểm: “Trừ những ngày khí hậu buốt giá, nhất định phải trang bị đồ giữ ấm cùng với thiết bị y tế cấp cứu các loại, còn phải bố trí camera ở các góc để đảm bảo an toàn, đây là những điểm mà bên Khốc Ngoạn đã sơ suất.”
Nụ cười trên mặt Giản Văn Xu dần dần biến mất, cô ta khẽ chọc eo của Lương Hạc Lâm. Lương Hạc Lâm đang cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, trời xui đất khiến làm sao mà bị Trần Thương tìm ra những lý do chính đáng như vậy, không thể phản bác lại mới đau.
Lương Hạc Lâm bèn chuyển hướng: “Chúng tôi sẽ tăng ca sửa đổi những vấn đề này ngay lập tức, giám đốc Trần có thể… xem xét lại được không?”
Trần Thương gõ nhẹ lên mặt giấy, anh đáp: “Ừm, về mặt lý thuyết thì có thể chỉnh sửa rồi đánh giá sau, nhưng như vậy sẽ vượt qua thời gian của hợp đồng.”
“Có rất nhiều chuyện thật sự có thể một bước là xong xuôi.” An Du nhớ lại trong hồ Luyện Ngục nghe được hai người Lương – Giản bày mưu tính kế, đột nhiên thay đổi đánh giá, nở nụ cười phối hợp với Trần Thương: “Giám đốc Trần nói chí phải, vậy thì cứ đánh giá mức B đi.”
“Tổng thể các ý kiến, Hà Thế Lạc sẽ gửi qua mail cho Khốc Ngoạn nhé.”
Vẻ mặt Trần Thương mang theo một nụ cười nhạt sau đó kết thúc cuộc họp.
Trên đường về, An Du và Trần Thương ngồi ở dãy ghế sau, đùi cô chạm nhẹ vào anh, nhỏ tiếng khen ngợi: “Anh trai à, anh thật giỏi.”
Trần Thương nhướng mày: “Cái gì giỏi?”
“Ây da, chính là, hí hí…” An Du cong mắt cười rồi lại nói: “Cám ơn anh đã giúp tôi ‘báo thù’ nhé.”
Trực giác không bao giờ gạt ai, huống chi Lương Hạc Lâm và Giản Văn Xu lén lút như vậy, An Du cũng đoán sơ sơ được là cô đã từng bị họ thông đồng lại làm tổn thương cô, bất luận có phải là chuyện tình cẩu huyết tay ba hay không, nếu không phải là do bị ‘khiếm khuyết’ trí nhớ, cô nhất định sẽ không tha cho họ dễ dàng như vậy.
Nhưng dù sao đi nữa thì công việc và tình cảm vẫn phải rạch ròi, cô gắng hết sức công bằng liêm chính dựa theo tiêu chuẩn để đánh giá, khi đánh giá mức A thật sự thì cô cũng có chút bất bình.
An Du rất cảm kích khi nghĩ tới phong cách làm việc cầu toàn và trách nhiệm của Trần Thương.
“Nhất là về cái điểm lắp camera ấy, sao em không nghĩ tới nhỉ? Bọn họ bây giờ chắc đang thấp thỏm đoán mò rằng mình đã nghe được những gì rồi, ahahahaha…”
Nói rồi cô vẫn có chút không cam tâm: “Anh hôm đó bịt lỗ tai tôi lại làm gì!”
“Tôi mới không phải giúp em ‘báo thù’ gì đâu nhé!” Trần Thương không trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, tiếp tục nói: “Nhân phẩm của người phụ trách cũng có thể tính trong phạm vi khảo sát, đánh giá cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Huống hồ…” Trần Thương ghé sát người, nhẹ nhàng nói vào tai cô: “Không phải vì hai tiêu chuẩn đó, hôm đó ở hồ Luyện Ngục chúng ta cũng xém tí là…”
An Du lập tức ngó nghiêng xung quanh, thấy Dương Mạn Ni và Hà Thế Lạc đã ngủ mất tiêu rồi.
Chiếc xe đột nhiên quẹo cua, An Du ngã nhào vào lòng của Trần Thương, Trần Thương cách một lớp áo bóp nhẹ ngực cô một cái, trầm giọng cười cười: “Vui đến mức chủ động ngả vào lòng rồi sao?”
Cô thẳng người đẩy ra, trên mặt nóng rang, nhéo lên mu bàn tay của anh nói: “Lưu manh! Vẫn làm chưa thành mà!”
“Giờ không nói đến nội bộ đấu đá nữa.” Trần Thương nhếch môi nói tiếp: “Ngược lại tôi cũng hơi bất ngờ khi giám đốc An đánh giá cho họ mức A đấy.”
“Đây gọi là song kiếm hợp bích.” An Du tự nhủ: “Trước là cho người ta hy vọng, sau đó mới làm họ thất vọng, vậy có phải thấy sướng lắm không?”
Trần Thương buồn cười: “Rõ ràng là tự mình suy nghĩ không toàn diện.”
Đang nói thì điện thoại anh đúng lúc nhận được tin nhắn: “Trần Thương, chọn ngày gặp mặt nói chuyện chút nhé.”
Trần Thương nhìn thấy tên người gửi tin, sắc mặt tức khắc thay đổi, cau mày lại, một tia u ám vụt qua đáy mắt.
Anh ấn ấn điện thoại, trả lời: “Được.”
Một tuần lễ rất nhanh đã trôi qua, sự kiện offline của công viên giải trí <Yêu ma ký> được bộ phận marketing quảng bá mạnh mẽ, tất cả vé nhanh chóng được bán hết và nhận được phản hồi rất tốt.
Tết Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, những nhân viên trẻ của Lôi Thịnh phấn khích hẹn nhau tham gia tiệc đón giao thừa bên sông của thành phố Lâm, cũng không ngoài mấy trò như đốt đèn, bắn pháo hoa và đếm ngược cùng với một đám người.
An Du không thích náo nhiệt, cũng đang sắp xếp cho kỳ nghỉ ngắn ngủi này, suy nghĩ không biết có nên hẹn Sữa Canxi ra đi ăn bữa cơm giao thừa không thì lại nhận cuộc gọi của Bùi Cảnh Ngôn gọi đến.
Bùi Cảnh Ngôn nói: “An An, năm nay giao thừa về đây nhé, bà nội…”
An Du do dự hỏi: “Bà nội có khỏe không? Nếu như bà vẫn khỏe, vậy thì… qua năm em mới về nhé.”
“Bà nội bảo là nhớ em lắm, cháu nội mà bà nhớ nhất là em đấy.” Bùi Cảnh Ngôn như biết cô muốn né tránh điều gì, liền nói tiếp: “Năm nay Văn Đình cùng bạn bè ra ngoài chơi rồi, không có ở đây.”
An Du nhín ra cửa sổ, sắc trời xám xịt, tuyết vẫn chưa tan.
Dưới lầu có một bà cụ đang dẫn theo đứa cháu nhỏ đi mua kẹo hồ lô, cháu gái cầm cây kẹo hồ lô đưa cho bà cụ ăn trước, bà lão mỉm cười ăn một viên, giơ ngón cái lên cho cháu gái mình.
Cô nhẹ thở dài đáp: “Được, chiều 31 tây em về đến Quận Thành.”
Bùi Cảnh Ngôn nghe được thì mừng rỡ: “Vậy anh đến đón em nhé?”
“Thôi ạ, vì mưa tuyết nên có thể máy bay sẽ đáp trễ, em tự mình bắt xe về là được rồi.”
Bùi Cảnh Ngôn ở đầu bên kia im lặng một hồi, cười nói: “Vậy anh ở nhà chờ em.”
Giọng điệu dịu dàng đến mức quỷ dị, càng giống như… chồng nói với vợ hơn.
Tim An Du nhảy dựng, cô chuyển đề tài: “Vâng, anh về nhà với chị dâu đi nhé.”
Tiện đây cũng lý giải vì sao Tôn Y Y lại đi phẫu thuật thẩm mỹ để giống nữ chính rồi nhé ^^