Ánh sáng sáng choang ở đại sảnh sân bay trong ống kính, người người chen chúc, tất cả tiếng khóc thê lương và vẻ bi thương được quay lại.
Danh sách các nạn nhân trong vụ tai nạn hàng không có màu xanh lam trên nền trắng, theo nhóm ba người, chậm rãi nói bằng một giọng nam máy móc.
An Du vừa thương cảm vừa lo lắng, dựa vào vai Trần Thương, vừa nghe vừa cầm một quả nho pha lê trong đĩa hoa quả trên tay nhét vào miệng, cắn lấy nước ngọt làm tan đi sự chua xót trong ngực: “Tai ương khó lường, gia đình họ thật buồn biết bao ”.
Trần Thương im lặng, giọng nam trên tivi vẫn đang đọc: “Lí Hồng Gia, Hồ Hiểu Nhã, Trần Thương.”
Văn bản được Text To Speech đọc tự động không có dao động âm điệu hay cảm xúc, An Du nhướng mắt khi nghe thấy âm thanh, lông mày nhíu chặt đột ngột, “Trần Thương, trên máy bay có người trùng tên với anh.”
Trần Thương vẫn không đáp lại, không đến nửa giây, cô đột nhiên cảm thấy đầu mình nhẹ đi, An Du nghi ngờ nhìn sang bên cạnh.
Cả người Trần Thương dần trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy chiếc ghế sofa và ghế ăn phía sau qua cơ thể anh ấy.
Anh dường như không nhận ra điều đó, nở nụ cười yếu ớt, mặc bộ quần áo ở nhà màu be xám mà cô mua cho anh, bộ dạng rất thường ngày.
“Không! Trần Thương! Đừng!”
Sự kinh ngạc thay thế vết máu đỏ trên mặt anh, An Du lo lắng nắm lấy cổ tay anh, lòng bàn tay trống rỗng, cô gọi anh không thành tiếng, cánh tay cố gắng giữ lại hình bóng vô hình của anh, trán cô ướt đẫm mồ hôi.
Sự tồn tại của linh hồn không kéo dài, người đàn ông từ từ biến thành những hạt ánh sáng màu vàng, dần dần tiêu tán.
Ánh sáng càng lúc càng mạnh, đôi mắt cô cay xè, hàng mi An Du rơm rớm nước mắt.
Cô hét lớn: “Trần Thương!”
Tiếng hét không được nửa thước, như ném hòn đá nhỏ ném xuống sông, hồ, biển, sóng mờ nhạt, lặng im.
Ánh sáng đột nhiên trở nên rất dịu, xúc cảm bên ngoài mi mắt cũng không còn hung hăng nữa.
An Du cố gắng mở mắt, xung quanh không phải là căn hộ của cô, khu vực xung quanh bị tan biến bởi sương mù trắng, để lại một khung cảnh rộng lớn đầy ảo ảnh.
*
Đập vào mắt cô là một hình bóng quen thuộc hiện ra trong quầng sáng hình tròn màu vàng nhạt, anh đang kéo một chiếc vali lớn, cổ tay áo sơ mi trắng được gấp lại vài lần, vạt áo phẳng phiu và không cài thắt lưng, đôi chân dài được che dưới lớp quần tây đen thẳng tắp, những bước đi không còn hoài niệm.
“Trần Thương! Trần Thương!”
Đôi mắt An Du đẫm lệ, cổ họng lại giống như chứa đầy sỏi cát, dây thanh khẽ rung lên liền cảm thấy đau rát, cô dốc hết sức lực chạy theo hình bóng anh.
Đôi chân nhanh chóng chạy về phía trước, An Du có thể cảm nhận được ngọn gió trước mặt và mùi hương của hoa ngô đồng thoang thoảng trong không khí.
Hai bên con đường hai người đi, cây ngô đồng lặng lẽ lớn lên, trong đài hoa hình chuông màu trắng muốt, hoa oải hương bám chặt thành từng chùm run rẩy.
“Trần Thương, chờ em…”
An Du bỏ dép lê, đi chân trầ, rõ ràng anh chỉ cách cô có vài mét, đi thêm vài bước, đầu ngón tay liền có thể chạm vào lưng anh, nhưng cô không thể đuổi kịp.
Khoảng cách giữa họ càng kéo càng xa, An Du cảm thấy cơ thể dường như thu nhỏ lại, ngay cả tóc cũng thành hai chiếc đuôi ngựa cao kều, đè lên má cô, cô nghe thấy giọng nói trẻ con của bản thân: “Anh Trần Thương……”
Thể lực An Du bị hao tổn, chạy càng vất vả hơn, Trần Thương vẫn không giảm tốc độ, nhưng nhìn dáng người dần trở nên non nớt, quần tây áo sơ mi biến thành đồng phục của trường trung học Thành Đô, rồi thành đồng phục của trường tiểu học Thành Đô.
50 cm, 30 cm, 10 cm …
“Anh Trần Thương!”
An Du lo sợ anh không nhìn thấy, duỗi ngón tay, siết chặt ống tay áo anh, bàn tay nhỏ trượt khỏi sự dẫn dắt của anh.
Vào khoảnh khắc bắt tay trong nháy mắt, thu hẹp thời gian hơn hai mươi năm, họ đã trở lại với hình dáng hiện tại, Trần Thương dừng lại, để lại cô một mình cô đơn.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, ý cười nhạt trong mắt không thể phát hiện được.
” Trần Thương”
An Du vừa khóc vừa thở hổn hển, cô bất chấp ôm chặt lấy anh, mười ngón tay nắm chặt quần áo quanh eo anh.
“Em sai rồi, em sai rồi…”
Cô nghĩ bản thân hiện tại nhất định khiến người khác chán ghét, chân trần tóc rối, nước mắt đầm đìa, mặt mày xấu xí. Chưa kể những lời nói cực đoan, tổn thương, những nghi ngờ và suy đoán ác ý trước đây, không thể tha thứ được.
Trần Thương không còn tin tưởng cô như trước đây, chỉ đứng im lặng, ráng chiều đau buồn, hoa ngô đồng đã nở rộ hàng vạn km, không thể nhìn thấy ranh giới.
“Em, trước đây là do em không biết, em xin lỗi, xin lỗi,…”
An Du hoảng loạn xin lỗi, câu nói đứt quãng, tiếng khóc mang theo cả sự hối hận, sự chắp vá gắng gượng.
“Em không muốn biết trước đây, cũng không cần nữa, em sẽ nghe anh, sau này chỉ tin tưởng mình anh…”
Cô bật khóc, bờ vai run rẩy vì khóc, yếu ớt như cánh chim non mong manh vỗ cánh.
“Anh đừng đi, đừng bỏ em, được không?”
Có lẽ chỉ vài giây sau, cô cảm thấy xa vời như không gì sánh được và cuối cùng đợi cho đến khi một tiếng thở dài nhẹ rơi trên đỉnh đầu cô, và một hơi thở mát lạnh lướt qua trên mái tóc cô.
Lần này An Du không nghe được câu trả lời đơn chữ mãi mãi không thay đổi đó nữa, Trần Thương kéo cô, cẩn thận nâng khuôn mặt cô, ngón tay ấm áp vuốt nhẹ viền mắt cô, lau đi những giọt nước mắt như viên ngọc trai.
Anh thấp giọng, vẫn là giọng nói dễ nghe trầm ổn đó: “An An, anh không ở bên, em cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
An Du cố chấp nắm chặt tay anh, nước mắt rưng rưng, “Em muốn anh ở cạnh em.”
Trần Thương cười nhẹ: “Đừng bướng bỉnh.”
Gió đột nhiên thổi mạnh, những bông hoa ngô đồng bay khỏi cành, trong chốc lát rơi lả tả, cô biến mất khỏi tầm mắt anh.
Hai nam thanh nữ tú cùng hát bài <Tử Nguyệt Ca>, du dương: “ Con đường hoa ngô đồng nghìn dặm, tiếng nói không ngừng. Trái tim như tơ tằm, kết lại bịn rịn. ”
Cây ngô đồng là loài cây đằm thắm thanh khiết nhất, sớm tối có nhau, sống chết có nhau.
Hương thơm trong trẻo mộc mặc đánh thức quá khứ, vốn dĩ họ có sự ăn ý như nước chảy xuôi dòng.
Hoa rơi xuống đất không chút lưu tình, cánh hoa bay lượn trên không trung bồng bềnh như hoa bồ công anh, đôi mắt trong veo trở lại, Trần Thương sớm đã không còn nữa, ngay cả vầng hào quang mềm mại ấm áp cũng biến thành một màu lam lạnh lẽo. An Du một mình ở lại giữa màu trắng mềm mại thấu trời.
Hoa ngô đồng đại diện cho sự chờ đợi vĩnh cửu, trong khi bồ công anh đại diện cho tình yêu không thể ngăn cản.
—— Là do cô, là cô khiến bọn họ chia tay.
*
“An An, sao lại khóc?”
Bùi Khải Vân và An Sẩm đẩy xe lăn tới, Dịch Mỹ Trân ngồi dưới đất nâng An Du đang ôm cánh tay khóc nức nở.
An Du ngẩng đầu, phát hiện mình đã được chuyển đến nhà cũ ở Quận Thành, ánh đèn ấm áp, mùi thơm của thức ăn, ngoài cửa sổ còn có thể nhìn được trăng sao.
Cô mừng rỡ nói: “Bà nội!”
An Du nhìn lại phía sau, lần đầu nhìn rõ dáng vẻ của Bùi Khải Vân và An Sẩm, khẽ gọi: “Ba? Mẹ?”
Dịch Mỹ Trân mỉm cười, quay lại nói với họ: “Nhìn con gái của các con đi, lớn lên càng xinh đẹp, thêm mấy năm nữa là lớn như các con rồi!”
Vẻ ngoài của cha mẹ đều lưu lại ở năm rời đi đó, không hề già đi, An Sẩm nhìn qua như chị em song sinh với An Du, trong lòng lộ rõ vẻ uyển chuyển, nắm tay An Du, cảm khích nói với Bùi Khải Vân: “Khi chúng ta rời đi, con bé mới chỉ 6 tuổi.”
Khuôn mặt Bùi Khải Vân tuấn tú, mặc dù chạc tuổi An Du nhưng có tấm lòng như một người cha, ông nhẹ nhàng vuốt tóc An Du hai lần, vui mừng nói: “An An, con là đứa con duy nhất của cha.”
Ông ôm bả vai An Sẩm, thấp giọng nói với bà: “Em cũng là người vợ duy nhất của anh.”
An Sẩm hoài niệm lắc đầu, “Đều qua hết rồi, đừng nói như thế trước mặt con.”
Ngũ quan An Du được di truyền từ An Sẩm, biểu cảm lại giống bảy tám phần dáng vẻ của Bùi Khải Vân, cô nhìn họ, chỉ cảm thấy tinh tế hơn, có lẽ là mối quan hệ huyết thống có thể làm suy yếu sự xa lạ hơn 20 năm.
Cho dù tâm tư cô mơ hồ, cũng biết họ đã là người quá cố, nhưng cô không hề sợ, trong lòng biết lời nói của ba mẹ có ý khác.
Dịch Mỹ Trân bảo con cháu vào ăn cơm. “Các con hiếm khi được gặp An An, phải ăn một bữa đoàn tụ chứ.”
Lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm, An Du tạm gác lại những điều không vui, cô nói chuyện với cha mẹ về những khía cạnh khác nhau trong cuộc sống của mình như những người cùng tuổi, có những khoảng cách do tuổi tác mang lại, cô giải thích nhiều thuật ngữ mới, nói chuyện vui vẻ bên bàn ăn.
Đang nói cười vui vẻ thì đèn chợt tắt, mắt An Du tối sầm, gà, vịt, cá trong bát biến thành đá, ngôi nhà cổ đổ sập, cùng với những tòa nhà xung quanh, tro tàn tan biến, xa dần. Như mắt thường thấy, trước mắt là một đống đổ nát.
Ngoại hình của Bùi Khải Vân và An Sẩm ngồi đối diện trở nên to lớn, họ đứng dậy một cách cứng nhắc, toàn thân đều là máu, chân tay biến dạng, sống mũi bị bẻ cong, hốc mắt lồi ra; cơ thể Dịch Mỹ Trân chớp mắt cũng nhợt nhạt gầy khô, ánh mắt đục ngầu.
Ba người họ đều mang dung mạo của người qua đời, nhìn chằm chằm cô.
An Du đờ đẫn không thể nhúc nhích, toàn thân run lên vì căng thẳng không nhắm mắt lại được, chỉ nhìn đôi môi nứt nẻ và đầy máu đang mở rộng ra, đồng thanh nói: “An An, báo thù đi, hãy trả thù cho chúng ta! “
*
“!” An Du không nói nên lời, giữ mình tỉnh táo sau cơn ác mộng, cánh tay của một người đàn ông đang đặt trên người cô, cô ngẩng đầu lên và đối diện với khuôn mặt của Trần Thương, anh vẫn đang ngủ say, thở đều.
Cô vừa cử động, Trần Thương liền tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt mờ sương của An Du, anh bật cười, nhẹ giọng hỏi: “Em gặp ác mộng à?”
An Du yên lòng khóc, như thoát khỏi địa ngục, một năm một mười nói với anh về giấc mơ của mình: “ Em mơ thấy anh ngồi trên chuyến máy bay bị rơi, mơ thấy anh không cần em nữa, còn mơ thấy ba mẹ còn cả bà nội….”
“Anh đây, sẽ không bỏ em,” Trần Thương an ủi từng câu, ôm cô vào lòng, nhẹ vuốt lưng cô, “Tất cả đều là giả thôi.”
“ Chồng à.” An Du nâng cằm, chu môi, ý muốn anh hôn.
Cảm giác mềm mại trong tưởng tượng nhưng không hạ xuống.
*
An Du nghiêng đầu, hôn mê nhiều ngày, ác mộng liên hoàn khiến cô kiệt sức.
Thân thể như tấm thép cắm đầy những cây kim, máu chảy qua tứ chi tê dại, khẽ động đậy cũng thấy đau đớn dày đặc.
Chiếc chăn dày nặng được kéo cao, đắp lên trước cổ và ngực cô, nhớ nhung tột cùng, lại bị cô trong ý thức mô phỏng thành đôi tay ấm áp mạnh mẽ đó.
An Du khó mở mắt, nước mắt ở đuôi mắt vẫn đang chảy, não bộ hoạt động trước cơ thể, trần nhà trắng, tường trắng, chăn đơn trắng—— Cô đang ở bệnh viện.
Không có máy bay bị rơi, không có lời xin lỗi và dặn dò, không có cuộc gặp mặt hòa thuận vui vẻ với người cũ, không có cảnh tượng hoang tàn đáng sợ, đương nhiên, càng không có cái ôm của Trần Thương.
Cái xấu cái tốt đều không thuộc về cô, thuộc về cảnh hư không hoang đường đó.
“An An.”— Một câu nói đến từ thế giới thực, giọng nữ tinh tế mềm mỏng.
An Du hơi nhướng mi, một người phụ nữ đeo khẩu trang cạnh giường cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đưa ngón tay mảnh khảnh, từ từ kéo sợi dây khẩu trang sau tai xuống.
Một khuôn mặt giống cô đến 90% dần dần nghiêng về phía cô, trước mắt cô càng lúc càng lớn.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”