Đầu giường đặt một ly nước chanh và vài viên kẹo dẻo. Dưới ly có dán một tờ giấy note: Thưa cô, rất xin lỗi vì đã mang đến cho cô những trải nghiệm không tốt về xông hơi, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, nhớ bổ sung nước và đường kịp thời nhé.
An Du xoa xoa huyệt thái dương vẫn còn đau nhức, uống một hớp nước rồi bóc một viên kẹo ra ăn, mùi vị táo xanh chua chua ngọt ngọt tự nhiên rất vừa miệng, không hề bị ngán bởi đường hóa học.
Cô ăn hết viên này đến viên khác, túi đựng trong suốt, không nhìn ra là nhãn hiệu gì, cũng rất hài lòng về dịch vụ của suối nước nóng nơi đây, muốn lên trang đánh giá cho năm sao.
An Du đứng dậy định lấy chiếc điện thoại đang sạc ở trên bàn. Nhưng mới nhấc cánh tay lên thì dây thần kinh đã bị kéo căng ra, cả người đau nhức như thể đã bơi mười mấy vòng ở hồ bơi vậy. Cô bỗng nhớ tới trước khi mình thiếp đi người cuối cùng nhìn thấy hình như là Trần Thương cùng với trận kích tình vô cùng thỏa mãn như cơn mưa rào tưới mát cành cây khô héo.
Cô chưa kịp suy nghĩ thực hư thế nào thì chuông báo thức trong điện thoại đã kêu vang, vừa đúng bảy giờ tối. An Du ấn tắt rồi mở Wechat ra, trong đó còn cả trăm tin nhắn chưa đọc đang chờ xử lý. Nhóm chat thông báo giám đốc Trần vừa trở về công ty đã lập tức mở cuộc họp về nghệ thuật và quảng bá, tuyên bố việc sắp xếp của bên này sẽ tùy lúc mà điều chỉnh cho phù hợp. Năm nay COMICUP sẽ tham gia triển lãm, theo kế hoạch trong ngày mai phải nộp trước khi hết thời hạn.
Dương Mạn Ni và một số đồng nghiệp khác giống như xếp hàng cùng @ cô: “Giám đốc An cô mau về đi, mọi người cần cô!”
Nghỉ phép cũng không được yên ổn, An Du thở dài một hơi, trả lời: “OK, ngày mai tôi sẽ quay về Lôi Thịnh xử lý.”
Trong phòng không hề tồn tại hơi thở của Trần Thương, trên người cô cũng không để lại dấu vết gì, hình ảnh trước khi ngất đi cứ xa xôi hư ảo.
An Du vỗ vỗ đầu, chán ghét cơ thể yếu đuối này của mình. Chỉ mát xa với xông hơi thôi cũng mê man bất tỉnh, đã thế còn đói khát đến mức nằm mơ thấy mình mây mưa không dứt với Trần Thương. Mặc dù biết mộng xuân không để lại dấu vết gì, nhưng cô thì hay rồi, dấu hoan ái đều hiện hết trên người. Cô ngồi đờ trên giường nhìn trần nhà một lúc lâu, đợi cơn đau qua đi mới xuống giường.
Sau khi rửa mặt và thay quần áo, xóa bỏ hết sự choáng váng còn sót lại, sắc mặt An Du hồng hào thấy rõ, da dẻ căng mọng, mắt chứa xuân tình, ngay cả mụn trên trán tái phát một tháng nay cũng xẹp đi trông thấy.
Cô dùng sữa rửa mặt rửa sạch sẽ rồi bôi kem dưỡng, chụp một tấm ảnh có kèm định vị, mọi người đều có thể thấy: “Hôm nay đi thử suối nước nóng Thành Tây, môi trường tốt, phục vụ chu đáo, không cẩn thận ngất xỉu còn được nằm phòng VIP nghỉ ngơi, thư giãn cả ngày da mặt cũng dễ chịu hơn nhiều. Tuy rằng địa điểm hơi vắng vẻ một chút, nhưng vẫn giới thiệu mọi người đến chơi ~!”
Hàng chục lượt thích và bình luận.
Hứa Tư Kỳ: “*Thắc mắc* Chỗ đó đã thay đổi nhiều vậy sao? Tuần trước em đi chưa được ăn gì cả cũng không có phòng. Mới thì mới đó, nhưng chưa được hoàn thiện lắm, lần sau chị An dắt em đi nha!”
Chu Dương Dương: “Chị An review giả dối quá, đồng ý với Hứa Tư Kỳ!”
Lưu Vũ: “Nhóm kiến trúc chúng tôi từng đến đó, ai cũng nói cách bố trí chưa đẹp lắm chơi không vui, chắc chắn là chị An đã đi suối nước nóng khác rồi.”
Dương Mạn Ni: “*Che mặt* Chị nghỉ phép sao không đi chỗ nào tốt một chút ~ quang cảnh chỗ đó không được đẹp. P/S: mau quay về đi, em sắp chịu hết nổi rồi, không chống đỡ được nữa!”
…
An Du nhìn những bình luận trái chiều này mà cau mày, kiên định với quan điểm của bản thân, thống nhất trả lời: “… Nếu hẹn hò với bạn gái sẽ rất yên tĩnh, ở đây rất tốt.”
Trần Thương cũng nhấn like, nhưng không nói gì.
Sau khi An Du nhìn thấy, vốn muốn trả lời tiếp “Hôm nay giám đốc Trần cũng ở đây, không tin thì mọi người hỏi anh ấy đi!”, nhưng bất chợt nhớ đến anh là nam chính trong giấc mộng xuân dài đằng đẵng kia, cảm giác lại vô cùng chân thật khiến mặt cô đỏ bừng vô cớ, đành hậm hực buông điện thoại xuống.
Khi An Du về đến nhà là đã hơn một tiếng sau. Đêm lạnh sương nhiều, cô tiện tay thu dọn những chiếc hộp chuyển phát nằm ngổn ngang cùng quần áo bị vứt bừa bãi, nhanh chóng sắp xếp công việc theo lịch trình.
Đang chuẩn bị đun một ly mì làm bữa tối thì Sữa Canxi gửi tin nhắn tới: “Hôm nay đi chơi có vui không? Đưa địa chỉ nhà cho mình.”
“Hả? Hôm nay… cũng tạm thôi.” An Du gửi địa chỉ cho cô ấy, trả lời: “Chỉ là gặp phải một người… không thích lắm.”
Sữa Canxi: “Ai đấy?”
An Du: “*Ủ rũ* Không thích những người không phải là bạn. Xe của bạn sao rồi?”
Sữa Canxi: “Không có gì, đối phương chịu trách nhiệm hết.”
Sữa Canxi lại gửi thêm: “*Hí hửng* Một lát nữa nhớ đợi điện thoại nhé!”
Mười phút sau, có ai đó gõ cửa nhà An Du, người giao hàng đưa đến nguyên liệu nấu lẩu, đèn cồn và một nồi lẩu đơn.
An Du ngạc nhiên: “Bạn yêu dấu bạn thật tốt quá đi, mình đã định tối nay ăn mì gói rồi đấy!”
Sữa Canxi gửi một tấm ảnh là nguyên liệu nấu lẩu: “Hôm nay không gặp mặt thành công, chúng ta cùng ăn với nhau đi, mình cũng gọi một phần.”
Mùa đông ở Lâm Thành không có hơi ấm, nồi lẩu nhỏ đối với An Du mà nói chính là một bữa ăn thịnh soạn. Cô vừa bỏ thịt bò, miến, nấm kim châm vào vừa nhàn rỗi tám cùng Sữa Canxi: “Sữa Canxi, mình hỏi bạn một chuyện hơi mất xấu hổ nhé? Bạn có từng mộng xuân bao giờ chưa? Đối tượng còn là người mà bạn không thích, hơn nữa cảm giác vô cùng chân thật.”
Hai ba phút sau Sữa Canxi mới trả lời: “……”
An Du uống một ngụm nước lẩu, thuận tay nhắn lại: “Cậu không cần phải gửi sáu dấu chấm vậy đâu, tóm lại là bạn từng mơ rồi hay chưa?”
Sữa Canxi: “…Có, nhưng đối tượng là người mình rất thích.”
An Du: “Ừ! Vậy bạn còn đỡ, mình thì khó xử rồi.”
Sữa Canxi: “Nói không chừng trong tiềm thức bạn thích anh ta thì sao?”
An Du nhìn chằm chằm vào câu nói này thật lâu, ngừng cả động tác gắp đồ ăn, nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, vài giọt bắn lên tay cô, cô nhanh chóng rút tay về, nói như đinh đóng cột: “*Phẫn nộ* Tuyệt đối không thể nào!”
An Du thậm chí còn gửi thêm một đoạn voice chat biểu thị sự phủ định mãnh liệt của mình: “Tuyệt đối không thể nào!”
Sữa Canxi: “*Che mặt* Bạn đừng kích động như vậy chứ, Sigmund Freud đã từng nói ‘Giấc mơ là sự hoàn thành những điều ước’, ‘Giấc mơ của chúng ta thể hiện những gì mà chúng ta nhìn thấy, nói, ham muốn và hành động’, bạn thấy có lý không?”
An Du bĩu môi: “*Phủ nhận x3* Sigmund Freud còn nói ‘Giấc mơ là sự ngụy trang của dục vọng’, cho nên cái này là giả đấy!”
Sữa Canxi: “’*Xin tha* Bạn nói đúng, ăn tiếp đi, đừng tức giận nữa.”
An Du mới ăn no được một nửa, nhưng trong tâm trí tràn ngập ánh mắt lang sói lúc mất khống chế và gương mặt lấm tấm mồ hôi của Trần Thương, cô buồn bực đặt đũa xuống, quyết định tìm việc khác để làm.
Cô dùng tay vẽ vẽ trên máy tính bảng đồ họa, mất mười phút để vẽ ra bức tranh cô và Sữa Canxi ăn lẩu cùng nhau. Tuy là vẽ nhanh và chưa hoàn chỉnh lắm nhưng lại sinh động y như thật: cô ngồi xổm bên chiếc ghế đẩu, quần áo rộng thùng thình, đầu tóc rối bời, không chú ý đến hình tượng ngồi đối diện với Sữa Canxi nâng chén lên; còn gương mặt Sữa Canxi chính là của một người chị gái dịu dàng mà cô tưởng tượng ra. Trang điểm tinh tế, kiểu tóc cầu kỳ, phong cách gọn gàng sạch sẽ, ngồi lên chiếc ghế cao gác đôi chân dài xuống đất, vô cùng quyến rũ nói với cô ‘Cạn chén’.
Cô gửi bức tranh cho Sữa Canxi, “*Đáng yêu* Bức này tặng bạn đó, chị Sữa Canxi!”
Sữa Canxi bấm nhận, đánh giá: “Cũng giống đấy, mình sẽ mãi giữ gìn nó.”
Ngày hôm sau An Du đến Lôi Thịnh cũng đã gần trưa. Dương Mạn Ni đến nhà ăn ăn trưa cùng cô, xun xoe nói: “Giám đốc An giám đốc An, món Tây hôm nay chị cứ tự nhiên chọn, em mời.”
An Du tỏ vẻ không cần: “Không sao, chị tự xin nghỉ phép, để lại công việc cho tụi em gánh cũng không hay.”
Trong lúc đang nói thì vô tình thấy Trần Thương và một cô gái đang tiến về phía mình, vừa đi vừa trò chuyện, sau cùng ngồi ở phía chéo đối điện.
Từ vóc người An Du lập tức nhận ra cô gái đó chính là người trên tấm hình bị group chụp trộm hôm qua. Lúc này thoáng nhìn qua khuôn mặt chính diện, cô nói thầm quả nhiên người thật đẹp hơn trên ảnh, chân mày cong cong, đôi mắt to tròn, dịu dàng động lòng người.
Dương Mạn Ni cũng liếc qua xem, hạ thấp giọng buôn dưa cùng An Du: “Nghe nói đây là bạn gái của giám đốc Trần. Woa, hôm nay hai người họ ở trong phòng làm việc đóng cửa cả buổi sáng, hình như là cô ấy khóc, giám đốc Trần còn cực kỳ nhẹ nhàng dỗ dành, chưa từng thấy giám đốc Trần kiên nhẫn như vậy bao giờ.”
An Du nghiêng mặt về hướng Trần Thương, anh cũng nhìn thấy cô rồi. Hai người bốn mắt giao nhau, anh nhìn cô nở nụ cười lạnh nhạt.